Thật ra Giang Sách Lãng rất khéo léo, ít nhất ở ngoài mặt là vậy.
Anh mời Mạnh Lan đến một nhà hàng Nhật Bản trên tầng cao, giá cả đắt đỏ, nhưng không hề mang tới cảm giác như đang khoe khoang.
Mạnh Lan nhìn món salad trước mắt, bỗng thấy hai người cùng ăn một bát salad có vẻ khá kì lạ và quá mức thân mật, nhưng cô không thể hiện ra mặt.
“Kể về cậu của thầy đi, hẳn em sẽ nhớ được chút gì đó.” Mạnh Lan nói.
“Cậu tôi mất tích bảy năm trước, bặt vô âm tín; bố mẹ cậu nghi ngờ cậu bị ám sát rồi vứt xác.
Nhưng hoá ra cậu ấy làm ăn tại Hồng Kông, cậu thông minh tài giỏi lắm.
Bao năm qua, tôi một mực tìm kiếm tin tức của cậu.
Năm ngoái, lúc dọn dẹp nhà kho trong nhà cậu, tôi phát hiện ra một tủ sắt, trong đó để hình em.” Giang Sách Lãng kể: “Tôi còn tưởng rằng sẽ thấy bí mật gì chứ, song có lẽ em cũng được coi là bí mật rồi.”
“Thầy muốn xét nghiệm ADN với em không?” Mạnh Lan hỏi: “Thầy xem, trong phim truyền hình hay xuất hiện mấy kiểu tình tiết đáng buồn như ‘người yêu nhau trên đời cuối cùng trở thành anh chị em’ đấy.”
“Tôi sẽ cân nhắc chuyện này, nếu em là con của cậu thật, vậy chắc hẳn cậu sẽ chăm sóc em tốt.
Nhưng hiện giờ, hiển nhiên em hoàn toàn không nhớ rõ có người này.” Giang Sách Lãng tiếc nuối.
“Nhiều câu đố quá, em không giải được.” Mạnh Lan nói bâng quơ.
“Có vẻ em không lo nghĩ về chuyện này lắm nhỉ.” Giang Sách Lãng bật cười.
“Lo xa không giải quyết được vấn đề.” Mạnh Lan mỉm cười.
Giang Sách Lãng nghiêng đầu nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ: “Bây giờ em còn cảm giác có người đang theo dõi không? Hay em thấy Trương Kim Long nữa rồi?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Sau khi hai người ăn xong, Hạ Vãn Vãn đã về đến nhà.
Thấy cô ấy làm bông cải xanh hấp sữa và tôm dầu tỏi bày sẵn trên bàn, gương mặt Mạnh Lan lộ vẻ lúng túng hiếm thấy, thậm chí hơi hối hận.
Khoảnh khắc cô đối mặt với Hạ Vãn Vãn, bầu không khí xung quanh như ngưng đọng.
Đặc biệt là khi Mạnh Lan thấy đôi mắt kinh ngạc của Hạ Vãn Vãn hóa thành đôi mắt tủi thân!
Đừng.
Đừng khóc mà!
“Cô, ăn rồi hả?” Hạ Vãn Vãn im bặt.
Hôm nay, cô ấy phỏng vấn khá tốt nên cố ý về sớm nấu bữa tối cho Mạnh Lan.
Trước đấy, cô ấy tính hỏi cô muốn thực đơn thế nào, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô ấy quyết định tặng cô niềm vui bất ngờ, vậy nên đã không nhắn tin nói cô.
Ngờ đâu Mạnh Lan đã dùng bữa ở ngoài rồi!
Giang Sách Lãng, như đang xem kịch, nhìn cơ thịt trên cổ Mạnh Lan khẽ co rúm lại.
“À, tôi chưa ăn.” Mạnh Lan cười: “Cảm ơn cô đã nấu cơm cho tôi.”
Hạ Vãn Vãn nhoẻn miệng cười, bước tới chào đón: “Tôi đã nói mà, tối vậy cô nhất định sẽ đói thôi! Chẳng phải cô nói muốn ăn đồ tôi nấu sao, tôi đã làm bông cải xanh cho cô nè.
Chắc ngon lắm đó, tôi học suốt cả đêm đấy.”
Giang Sách Lãng cố nhịn cười, trong mắt ánh lên tia sáng, khóe mắt đuôi mày đều toát ra nét ấm áp.
… Ban nãy Mạnh Lan đã ăn một bát cơm gan ngỗng, nửa bát salad, sashimi nhím biển và cá hồi.
Trông không giống có thể nuốt thêm nửa bát nữa đâu.
Mạnh Lan cũng buồn rầu vì vừa rồi đã đồng ý với cô ấy.
Khi cô nhìn thấy Hạ Vãn Vãn tủi thân sắp khóc, cảm tính lập tức chiếm thế thượng phong, khiến một người luôn lý trí như cô bất lực thật sự.
Nhận ra một luồng khí dao động nhẹ ở kế bên, cô nhếch môi mỉm cười bảo: “Vì đưa tôi về, thầy Giang cũng chưa ăn cơm.
Trùng hợp hôm nay tôi không đói lắm, ba người ăn là vừa đẹp luôn ha.”
Giang Sách Lãng: ...
“Thật sao? Hay quá, tôi nấu hơi nhiều!”
“Khéo thật đấy nhỉ!” Mạnh Lan đáp.
Giang Sách Lãng: Bây giờ tôi đi còn kịp không vậy?
Mạnh Lan thì thầm: “Thầy mời em một bữa, em mời thầy một bữa, em và thầy không ai nợ ai.”
Giang Sách Lãng: Nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng đâu phải kiểu logic này!
Bữa cơm này kéo dài ròng rã nửa tiếng, Giang Sách Lãng chưa từng phải hấp thụ nhiều tinh bột vào buổi tối đến thế.
Dường như Hạ Vãn Vãn có một tấm lòng nhiệt tình vô hạn vậy, chỉ cần thấy đĩa anh trống, cô ấy sẽ lập tức dùng muỗng xới cho anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan khẽ mỉm cười.
Cảm giác ấm áp và dễ chịu từ cơn gió mùa hạ thổi bay hết mọi u ám và sợ hãi của ban ngày.
Việc Trương Kim Long xuất hiện ngẫu nhiên tựa một giấc mơ kì lạ; tuy Mạnh Lan ghi nhớ cảnh tượng đấy, nhưng cũng không để mặc nó ảnh hưởng đến trình tự làm việc của mình: Xem tin tức, phân tích cổ phiếu, đầu tư cổ phiếu, cũng như các lớp thể dục và yoga xế chiều hằng ngày.
Dạo trước, Hạ Vãn Vãn vốn luôn muốn trả tiền thuê nhà cho Mạnh Lan, nhưng Mạnh Lan đã từ chối thẳng thừng.
Cô nói chỉ cần cô động ngón tay thì sẽ có số tiền gấp mười lần của mấy nghìn tệ được cộng vào, không cần cô tiết kiệm.
Cuối tuần là thời gian dạo quanh siêu thị.
Bình thường Hạ Vãn Vãn sẽ một mình mua thức ăn, nhưng hôm nay cô ấy luôn cảm thấy cứ như sắp xảy ra chuyện gì, bèn bám sát lấy Mạnh Lan.
Sau khi Mạnh Lan tan học, hai người sẽ cùng đến lựa nguyên liệu nấu nướng.
Không nhiều khách mấy trong siêu thị cao cấp, cũng khá ít nhân viên bán hàng; các loại rau củ quả lạ mắt và tươi ngon được xếp thành hàng ngay ngắn.
Nơi đây không có đèn đỏ hay ruồi vo ve quanh các quầy hàng bán thịt như trong khu chợ ở quê Hạ Vãn Vãn.
“Tối mình ăn gì?” Hạ Vãn Vãn hỏi một đằng.
“Có phải cô nhận ra điều gì không ổn đúng không?” Mạnh Lan trả lời một nẻo.
Cô biết trực giác của Hạ Vãn Vãn luôn rất nhạy.
“Không hẳn, tôi chỉ muốn ở cùng cô hôm nay thôi.” Hạ Vãn Vãn trả lời: “Tôi qua xem sườn nha, cô đừng đi lung tung đấy, sợ lát nữa tôi không tìm được cô.”
Hạ Vãn Vãn nghĩ rằng cô đang xem đồ uống có cồn nên không làm phiền cô thêm, chỉ nhắc nhở: “Cô nhớ uống ít thôi nhé, lỡ xảy ra chuyện gì thì khả năng tập trung của cô sẽ giảm xuống đó.”
Cô ấy giống hệt bà mẹ già vậy.
“Ừ.”
Mạnh Lan trốn đằng sau tủ đồ uống, đối diện kệ tủ chỉ có một người phụ nữ trung niên đang chọn sữa bột.
Mạnh Lan quan sát người phụ nữ đấy; cô ta cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, bèn ngừng tay nhìn sang Mạnh Lan.
Vào lúc đôi bên mặt đối mặt, người phụ nữ trung niên chợt quay người.
Đôi đồng tử đen kịt của cô ta chẳng khác nào hai cái hố, bờ môi đỏ mọng như vừa nhai thịt uống máu.
Người phụ nữ để sữa bột xuống, bàn tay già nua bắt đầu xoắn chặt tóc mình.
Những sợi tóc khô cứng và thô ráp quấn quanh đầu ngón tay, chúng bị kéo ra từng chút một.
Khuôn mặt cô ta trở nên méo mó, các cơ phồng lên rồi co lại, da thịt hai bên má chảy xệ như chất lỏng.
Cô ta ném tóc xuống đất, máu rỉ ra từ từng lỗ chân lông nhỏ đỏ trên da đầu.
“Tao luôn dõi theo mày.”
“Tao luôn quan sát mày.”
Đột nhiên, khuôn mặt người phụ nữ méo mó rồi biến thành Trương Kim Long.
Âm thanh vừa thô bạo vừa dữ tợn.
Không chỉ trước mặt, sau các kệ hàng xung quanh cô cũng bắt đầu chớp loé bóng dáng Trương Kim Long.
Bất thình lình.
Một bàn tay nắm lấy cánh tay cô.
Mạnh Lan quay phắt lại, thấy Trương Kim Long đang nhìn mình chòng chọc với nụ cười nham hiểm, trên tay gã cầm con dao gọt hoa quả đẫm máu.
Mạnh Lan bắt lấy chai nước ngọt thuỷ tinh ở phía sau, định đập lên đầu Trương Kim Long!
Thế nhưng.
Một giây sau.
Tay cô dừng lại trước trán Trương Kim Long!
Bàn tay giữ tay cô rất ấm áp, bên tai cô vang lên giọng nói lo lắng của Hạ Vãn Vãn.
Mạnh Lan hoảng hốt, Trương Kim Long trước mắt đã biến mất, chỉ còn lại Hạ Vãn Vãn đang hoảng hốt: “Cô, Lan Lan, cô sao vậy! Cô tỉnh lại đi!”
“Có vấn đề, người nào đó đang theo dõi chúng ta.” Mạnh Lan gằn giọng: “Cô cảm nhận được không?”
“Giờ thì tôi cảm nhận được rồi.” Rõ ràng mới phút trước cô ấy vẫn còn thấy an toàn, nhưng lúc này một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô ấy.
Hạ Vãn Vãn liên tục nhìn xung quanh, khuất sau kệ hàng như xuất hiện vô số con mắt ẩn giấu đang quan sát hai người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan dán mắt ngay quầy bán gia vị, góc áo của một người đàn ông hơi mập mạp lọt vào tầm nhìn.
“Triệu Triệt.” Mạnh Lan gọi tên anh ta, quả nhiên anh ta luôn đi theo cô.
Người đàn ông này hẳn đã tìm đến bạn bè cô, bịa ra chuyện cô được bao nuôi rồi cầm tiền bỏ trốn; anh ta cũng biết đại khái về tình hình cá nhân của cô.
Cô cảm nhận được sự hiện diện từ người đàn ông này ở trường vào ngày hôm nọ.
Triệu Triệt rụt rè đứng ra; viền mắt anh ta đen sì, có thể nhận thấy đã lâu rồi anh ta chưa được ngủ ngon giấc.
Anh ta đã sụt cân rất nhiều kể từ lần gặp trước, trong mắt luôn lấp ló vẻ sợ sệt, y hệt một tên trộm đang lén lút trên đường vì sợ bị cảnh sát tóm.
“Quả nhiên anh đang theo dõi tôi.” Mạnh Lan tỏ thái độ nghiêm khắc: “Tại sao anh phải làm vậy?”
“Tôi, tôi không bám theo cô! Không phải tôi bám theo cô! Cô cũng cảm nhận được đúng không, có người đang âm thầm canh chừng chúng ta.
Họ chết hết cả rồi.
Lưu Minh, Lưu Minh chết rồi, kế tiếp sẽ đến lượt tôi! Không, kế tiếp là cô...!Kế tiếp nhất định là cô!” Triệu Triệt hơi điên loạn, nhưng anh ta không dám đứng quá gần Mạnh Lan, bởi lẽ hơi thở toát ra từ người cô gái này cũng vô cùng đáng sợ.
“Anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu? Nếu anh bảo chúng ta bị để mắt tới, vậy hiện tại hai người chúng ta đang ngồi trên cùng một con thuyền rồi.
Anh hãy kể đầu đuôi mọi chuyện, thế thì chúng ta mới có đường lui.” Tuy giọng điệu Mạnh Lan không quá dịu dàng, nhưng vẫn đủ để xoa dịu trái tim kích động của Triệu Triệt.
“Hễ đến tối, hễ đến tối tôi đều không ngủ được! Ai đó cứ nhìn tôi mãi, sau rèm cửa, trong tủ quần áo, dưới giường, trong gương.
Tôi có thể cảm nhận được nó đang tồn tại, nhưng...!nhưng tôi không tìm thấy gã!” Anh ta phát điên, giọng nói ngày càng lớn, quấy nhiễu nhân viên đang sắp xếp kệ hàng.
Nhân viên nghi ngờ bước tới.
Mạnh Lan ra hiệu bằng mắt cho nhân viên.
“Anh biết Lưu Minh chết rồi à?” Mạnh Lan hỏi.
“Lưu Minh làm chung công ty với tôi, đương nhiên tôi biết chứ! Anh ấy không thể tự sát được, chắc chắn do anh ấy không chịu nổi chuyện theo dõi kia!” Triệu Triệt la hét: “Hiện giờ có người đang đeo bám tôi.
Gã nhất định rất thích tra tấn người khác, chỉ muốn hốt gọn một mẻ.”
“Vì sao gã theo dõi anh? Vì sao muốn giết anh?” Mạnh Lan chậm rãi đến gần Triệu Triệt: “Anh hãy tỉnh táo lại, tôi có thể giúp anh, cảnh sát cũng có thể bảo vệ anh.”
“Không, không cần cảnh sát!” Khoé mắt Triệu Triệt như muốn nứt ra: “Tôi không muốn nhìn thấy họ! Chỉ mỗi chúng ta mới có thể bảo vệ tốt bản thân mình thôi.
Tề Hoan, Tề Hoan từng nói giết người sẽ thu hoạch được năng lượng trong thẻ ẩn, chắc hẳn tại thứ này nên chúng ta mới bị đuổi giết! Hiện giờ gã đang để mắt tới hai chúng ta, cô, cô! Cô nổi bật hơn tôi, nhiệm vụ lần trước kết thúc đều nhờ có cô!”
Mạnh Lan nhìn bộ dạng mất trí của đối phương, nếu người theo dõi họ đang ở gần đây, vậy câu nói này đã thể hiện rõ rành rành ý định của anh ta: “Đây là cách anh báo cho người theo dõi mình biết rằng tôi có giá trị hơn anh phải không?”
“Tôi, tôi không có!” Sau khi bị vạch trần tâm tư rối bời của mình, Triệu Triệt thẹn quá hóa giận: “Tôi đang nhắc nhở cô, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô đấy.” Cơn mất ngủ mấy ngày nay đã khiến buồng tim anh ta quá tải, lồng ngực đau thắt vì kích động!
“Vậy tôi cũng vì tử tế thôi.” Mạnh Lan nói.
Nhân viên đã gọi cảnh sát từ nãy, đúng lúc cảnh sát tuần tra gần đây nên nhanh chóng lao tới chỗ Triệu Triệt đang phát rồ.
Lý trí của người đàn ông này tan thành mây khói từ lâu rồi, anh ta rít gào hỗn loạn, như thể muốn giải thoát cho cõi lòng mong manh đang ngày càng chìm sâu trong nỗi sợ hãi.
“Mấy người đừng đụng vào tôi! Các người sẽ hại chết tôi!” Triệu Triệt giãy giụa cố thoát khỏi khống chế, nhưng rốt cuộc anh ta vẫn bị còng tay.
Cảnh sát mời Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn đến đồn công an lấy lời khai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...