Editor: DiênTừng ngày cứ trôi qua như vậy, dường như thật chậm, nhưng quay đầu nhìn lại thì Bùi Cảnh đã ở chỗ này được nửa tháng.
Trong lớp không ai phát hiện gì cả, Bạch Du cũng không nghe thấy ai nhắc lại chuyện nhà Bùi Cảnh nữa, hẳn là đã được xử lí tốt rồi.
Một buổi chiều nọ, lúc gần tan học, chủ nhiệm lớp tới gọi Bùi Cảnh ra ngoài.
Bạch Du chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, không để ý, tiếp tục vẽ bữa tối hôm nay muốn ăn lên giấy.
Bùi Cảnh là lớp phó học tập, cũng là lớp trưởng, giáo viên có rất nhiều chuyện tìm hắn, không có gì lạ.
Phòng nghỉ.
Chủ nhiệm lớp gõ gõ cửa, chỉ đứng ngoài cửa không đi vào, nói với người phụ nữ bên trong: "Em Bùi Cảnh tới rồi, hai người thong thả nói chuyện, tôi về văn phòng trước, nếu có việc gì thì gọi tôi."
Bùi Cảnh nhìn người ngồi trên ghế sô pha, mái tóc xoăn sóng lọn to thả nhẹ trên vai, mặc áo sơ mi và váy dài, dung nhan tinh xảo, xinh đẹp giỏi giang.
Nghe được tiếng nói chuyện, người nọ quay lại, khuôn mặt có bốn năm phần tương tự Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh đóng cửa lại, đứng tại chỗ, hỏi: "Mẹ tới làm gì?"
Cô bỏ túi xách lên bàn, nhìn đứa con trai đã lâu không gặp của mình, môi đỏ hơi hé: "Tại sao đợt này con không về nhà?"
Không chờ Bùi Cảnh trả lời thì cô đã nói tiếp: "Ngày thường không về thì thôi, sao hôm qua không chịu về nhà cũ luôn hả? Mẹ gửi tin nhắn cho con mà con không thấy à? Con muốn gì? Có biết cả nhà Bùi Cảnh Thụy kiêu căng đến mức nào không?"
Bùi Cảnh Thụy là anh cả của bố Bùi Cảnh, là bác của hắn.
Hai nhà trước này không vừa mắt nhau, có cơ hội là kiểu gì cũng âm thầm phân cao thấp một phen.
"Mẹ tới tận đây tìm con, chỉ để nói thế thôi à?" Bùi Cảnh thật sự cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, "Cho nên, con cũng chỉ là công cụ để bố mẹ thể hiện bản thân, khi nào cần dùng đến mới nghĩ đến con, đúng không?"
"Chuyện mẹ với bố ai chẳng tự biết trong lòng, chỉ là không nói toạc ra, vốn đã lung lay sắp đổ rồi, cần gì phải cố duy trì nữa?"
Bùi Cảnh vừa nói dứt câu thì đã bị tát vào mặt, má trái nhanh chóng sưng lên, đỏ đến dọa người.
"Bùi Cảnh, mày có biết mày họ gì không?" Đối phương tức đến thở hổn hển, "Mày đừng tưởng tao không biết mày đang làm gì, yêu đương vào là quên hết cả hả?! Nói chuyện ghê gớm nhỉ, đừng có gây chuyện tới cuối cùng còn phải nhờ trong nhà xử lí giúp!"
Nhìn đến nửa mặt sưng đỏ của con mình, cô dừng một chút, lòng bàn tay còn hơi đau rát, cô đổi giọng: "Mẹ còn không ngờ con cũng yêu sớm đấy, Bùi Cảnh, chẳng lẽ con muốn bạn gái nhỏ của con phải chịu liên lụy à?"
Tầm mắt hắn lập tức dừng sang người đối phương, khàn giọng nói: "Đừng động vào cậu ấy."
"Chính con biết nên làm thế nào mà, tối nay mẹ ở nhà chờ con.
Thi đại học xong thì bố sẽ đưa con vào công ty, đừng khiến mọi chuyện trở nên khó coi."
Cô nói xong câu này thì cầm túi xách lên, đi thẳng không hề quay đầu lại.
Buổi tối, gần 9 giờ Bùi Cảnh mới tới phòng trọ.
Bạch Du nằm trên giường, nghe thấy tiếng động, vừa trở mình thì hai mắt đã bị bóng đêm bao phủ.
"Bùi Cảnh?"
Đối phương ứng tiếng, đóng cửa lại rồi đi tới mép giường, cầm tay Bạch Du lên rồi hôn đầu ngón tay cậu.
"Sao lại tắt đèn? Tôi không nhìn được cậu."
Bạch Du hỏi hắn có chuyện gì, Bùi Cảnh không đáp lại.
Im lặng một thoáng, Bạch Du hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Tôi có cất mì khoai tay cho cậu đấy, có muốn hâm nóng lại không?"
Bùi Cảnh cuối cùng cũng nói chuyện, nhưng không trả lời câu hỏi của cậu mà nói: "Tôi muốn làm."
"Gì cơ? Cậu ưm..."
Bạch Du đột nhiên bị đè lên giường, đối phương hôn cậu khắp nơi, vừa hôn vừa lột đồ cậu.
Bạch Du không biết Bùi Cảnh bị làm sao, tay chạm đến mặt hắn thì thấy là lạ, sờ soạng cẩn thận một lúc thì con ngươi chợt phóng to: "Ai đánh cậu? Bùi Cảnh, a..."
"Không sao." Bùi Cảnh nói, "Tôi không sao, Bảo Bảo."
Bùi Cảnh để Bạch Du nằm nghiêng trên giường, nhấc một chân cậu lên, dương v*t cọ cọ khe thịt vài cái rồi đâm thẳng vào lút cán.
Bạch Du thở phì phò, vừa rên vừa nói: "Cho tôi xem, a...!Bùi Cảnh, cậu để tôi xem..."
"Không cần đâu." Hô hấp nóng bỏng của Bùi Cảnh phả sau cổ Bạch Du, hắn chôn mặt ở đó, như thể chôn mình ở nơi mình thuộc về, "Xấu lắm, đừng xem."
Lần này Bùi Cảnh làm rất hung, cả giường rung lắc vang lên tiếng kẽo kẹt.
Bạch Du tựa lưng vào ngực hắn, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Không khí trong phòng như bị rút hết, hít thở không thông.
Huyệt nhỏ bị làm tới tê tái đê mê, cả người cậu bị đối phương giam cầm, không thể quay đầu lại, chỉ có thể nằm yên mặc người cắn xé.
"Bùi Cảnh! Cậu! A...!ưm...!Ai, ai đánh..."
Bạch Du bị làm tới khóc nức nở nhưng Bùi Cảnh vẫn ôm siết lấy cậu như cũ, như thể muốn ôm cậu hòa vào xương cốt mình, liều mạng cắm rút từ phía sau.
Mồ hôi và dịch thể lẫn lộn, trong phòng trọ tối tăm xuân tình nhộn nhạo, tràn đầy hơi thở tình yêu.
Bạch Du khóc lóc gọi: "Bùi Cảnh..."
hoa huy*t nước nôi lênh láng, cao trào lên tục.
Bạch Du bị làm tới đỏ cả mông, không biết Bùi Cảnh thúc vào đâu mà thịt huyệt bên trong chợt xoắn chặt như khăn lông bị vắt kiệt, cắn mút trí mạng khiến Bùi Cảnh thở dốc.
Bạch Du nghe tiếng thở quyến rũ của hắn, hoa huy*t càng chảy nước, tiếp tục co bóp lấy dương v*t.
Bùi Cảnh nghỉ một lúc rồi tiếp tục thẳng lưng cắm rút, vừa làm vừa nói xin lỗi.
Hai mắt Bạch Du như bị mồ hôi dính lại: "Ưm...!nóng quá..."
Bùi Cảnh lật người cậu lại, liếm đi nước mắt trên mặt cậu, hút nước miếng trong miệng cậu.
Hắn làm rất nhanh rất gấp gáp, chưa hề dịu đi một giây phút nào, luôn trong trạng thái cao nhất, như một cái máy đóng cọc hoạt động công suất tối đa.
Bạch Du đã thét chói tai cao trào một lần rồi mà hắn vẫn không ngừng, gần như thô bạo mà cắm huyệt.
Bạch Du thích làm tình thô bạo, lưỡi bị hút sâu, vừa hôn vừa dập lút cán, sướng đến da đầu tê dại.
Cậu không biết hôm nay Bùi Cảnh bị cái gì kích thích, cứ định hỏi thì lại bị hôn, vừa hôn vừa làm, làm mãi tới lúc cậu quên luôn mình muốn hỏi gì mới tha cho miệng cậu.
"A...!a...!sâu quá, tới nữa...!ưm..."
"Sao Nhỏ, Bảo Bảo..."
Bạch Du cảm giác được giữa đôi môi đang dính lấy nhau có nước chảy xuống.
Cậu liếm liếm, mằn mặn, là nước mắt.
Cậu vừa khóc xong, đã nín rồi, là Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh khóc.
Bạch Du muốn hỏi cho rõ lại bị hắn hôn cướp lời, miệng trên bị hôn, miệng dưới bị cắm, bờ ngực mềm mại bị cơ ngực săn chắc chèn ép, thô bạo cọ xát.
Bạch Du không biết Bùi Cảnh đã làm bao lâu, hoa huy*t bị cắm tới ướt mềm, tiểu không kiểm soát.
Bạch Du còn chưa kịp nghĩ xem đó có phải nước tiểu thật không thì đã bị làm tới hôn mê bất tỉnh.
Giữa lúc giao hoan nhiệt liệt, cậu nghe được Bùi Cảnh thì thầm bên tai: "Chờ tôi trở lại, Sao Nhỏ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...