Edit: An Ju
Lão tù trưởng đích thân ra mặt giới thiệu việc làm cho Adam, dù Khoa Thụy Ân có không muốn cỡ nào thì ngoài mặt cũng phải nể mặt không thể không sắp xếp cho Adam một việc làm cũng coi như không tồi trong bộ lạc.
Nhưng dù là như vậy, Khoa Thụy Ân thân là tù trưởng đã ghét một người thì vẫn có biện pháp trị người đó trong tối.
Khoa Thụy Ân đích thân sắp xếp Adam thành một chiến sĩ trong bộ lạc, đeo cho hắn huân chương chiến sĩ.
Địa vị của các chiến sĩ trong bộ lạc cực cao, có trách nhiệm dẫn dắt tộc dân khác đi săn bán và chiến đầu tương ứng và quyền chỉ huy tương ứng, ngoài tù trưởng cùng pháp sư, tế tự thì địa vị của bọn họ là cao nhất.
Các thú nhân trong bộ lạc ai nấy cũng đều coi việc trở thành chiến sĩ là vinh quang, những á thú cũng đều sẽ coi trọng các chiến sĩ hơn chút.
Người có thể trở thành chiến sĩ đều là những dũng sĩ số một, số hai trong bộ lạc, là những thú nhân dựa vào sức lực bản thân và cống hiện đối với bộ lạc từng bước một bò lên.
Hôm nay, Khoa Thụy Ân xếp một thú nhân chỉ là cứu được con trai lão tù trưởng, dỗ cho tiểu thiếu gia Lai Ân vui vẻ và như thể không có khả năng khác như Adam vào giữa bọn họ.
Những chiến sĩ này sao có thể chịu phục được đây?
Vì vậy, sau khi Adam gia nhập đội chiến sĩ của bộ lạc Địch Á, những chiến sĩ khác trong đội đều vì không phục một Adam tự dưng từ đâu nhảy xuống này nên đã đề xuất khiêu chiến với hắn.
Chiến sĩ thú nhân trong bộ lạc luôn nhìn vào thực lực, sùng bái thú nhân có năng lực kiệt xuất.
Đối với việc khiêu chiến âm thầm trong nội bộ đội chiến sĩ cũng thường xuyên tiến hành, một đám chiến sĩ dùng chính thực lực để chọn ra một ‘đại ca’ và ‘em út’, ‘đại ca’ sẽ là thủ lĩnh của đám chiến sĩ, mà ‘em út’ nhất định là sẽ bị bắt nạt mà không được oán thán, chỉ có thể trách mình không có bản lĩnh mà thôi.
Cuộc cạnh tranh thuộc về các chiến sĩ như vậy ở bộ lạc thú nhân thường được ngầm đồng ý, thậm chí là cổ vũ —-
Đa số tù trưởng đều sẽ cho rằng đây là một cơ hội rất tốt cho các chiến sĩ rèn luyện, sẽ không tham gia, can thiệp vào việc đấu võ giữa các chiến sĩ.
Khoa Thụy Ân sắp xếp Adam vào đội chiến sĩ là vốn đã chuẩn bị kỹ để xem Adam xấu mặt.
Nếu bản thân Adam không có bản lĩnh, không năng lực lại được ‘nhảy dù’ vào đội chiến sĩ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng chỉ có thể nuốt răng rụng và máu vào trong bụng thôi, dù là lão tù trưởng cũng không không trách hắn được.
Không ngờ, Adam tuy không có tiếng tăm gì, ở trong bộ lạc lại chẳng bao giờ tham gia các hoạt động đấu võ chiến sĩ, thợ săn, nhưng năng lực bản thân lại không hề tầm thường.
Sau khi cha mẹ mất lúc hắn còn nhỏ, bị chính chú thím ác độc ném ra ngoài bộ lạc, một thân một mình lớn lên ở trong rừng, một nơi tràn ngập sài lang hổ báo như địa ngục, thường xuyên đói đến mức phải ăn cỏ khô, lá héo, xác động vật, uống nước bẩn, nước mưa, vết sẹo cũ mới trên người liên tiếp trồng lên quanh năm, nhưng hắn cũng đã thực sự chắc chắn đã tự mình sống sót giữa đống ma thú, dã thú, vì mạng sống, hắn phải học được cách băng núi, vượt suối, leo cây, bám dây, đánh chiến với những dã thú, ma thú to và hung tàn hơn mình.
Tuy rằng, sau khi trở lại cuộc sống an ổn, hắn đã lâu chưa phải động tay, nhưng năng lực chiến đấu được bồi dưỡng từ nhỏ đã khắc sâu trong xương thì vẫn còn đó…
Những thú nhân gửi lời khiêu chiến tới hắn lại chưa có ai thắng được hắn, Adam không chỉ không thua lần nào, không chỉ không bị người ta dạy dỗ, đánh cho mặt mũi bầm dập như Khoa Thụy Ân mong muốn một lần nào mà trái lại, nhờ vào kỹ thuật đánh cận chiến tàn bạo, độc đáo và thực lực mà đứng vững gót chân, nâng cao uy tín trong đội chiến sĩ.
Đám chiến sĩ thú nhân coi trọng thực lực trong bộ lạc này đều tâm phục khẩu phục gọi Adam một tiếng ‘đại ca’.
Ngay cả lão tù trưởng và những tế tự, trưởng lão thân phận tôn quý trong bộ lạc cũng đã nhìn Adam với cặp mắt tán thưởng, khác với khi xưa, Khoa Thụy Ân tức đến run người, nhưng lại không làm gì được hắn.
———
Adam là một người cực kỳ giữ chữ tín, hắn đã đồng ý sau nay sẽ dành chút thời gian đến chơi với Hạ Tử Minh mỗi ngày, vậy mà thực sự mỗi ngày đều sẽ đến thăm Hạ Tử Minh.
Không chỉ có thế, những lúc hắn đến, hắn còn thường mang cho Hạ Tử Minh kẹo đường thổi, trống lắc, tượng gỗ, tượng gốm, v…v…những thứ mà trẻ con hay chơi mà tự hắn mua từ những tế tự trong bộ lạc để dỗ Hạ Tử Minh.
Lúc hắn mới tới, người hầu trong nhà của Lai Ân đều có sự đề phòng với hắn, rất sợ tên thú nhân bị các á thú tránh xa lại chẳng bao giờ thân cận á thú này sẽ làm gì tiểu thiếu gia ngốc nghếch nhà mình.
Nhưng Adam lại luôn quang minh chính đại, dỗ Hạ Tử Minh như dỗ trẻ con vậy, đồng ý kể chuyện cho hắn nghe, cũng đồng ý nghịch bùn, xếp gỗ với hắn, giống như là một người cha cưng chiều con vậy.
Những người hầu trong nhà của Lai Ân thấy vậy dần dần yên tâm hơn về Adam, thậm chí độ hảo cảm còn tăng không ít.
Ngay cả tù trưởng Khoa Thụy Ân cũng chưa từng kiên nhẫn chơi với tiểu thiếu gia nhà mình như vậy đâu?
Một thú nhân vừa kiên trì lại cẩn thân đối xử một á thú nhân như vậy, vừa nhìn đã nhận ra đó là một thú nhân có lòng, mà một thú nhân có lòng tất nhiên là không thể tệ được.
Lúc trước những lời đồn không hay về Adam rất có thể là những tin tức nghe nhầm đồn bậy, do người khác nói lung tung thôi.
Những người tiếp xúc với Adam càng muốn tin tưởng nhân phẩm của hắn hơn.
“Ca ca đủ rồi, Lai Ân không ăn nữa đâu.” Hạ Tử Mình ở thế giới này làm một kẻ ngốc được cưng chiều, ở thế giới này cuối cùng cũng có thể hưởng thụ một chút, một cuộc sống của cụ ông, đồ đến nhấc tay, cơm đến há mồm, đến nằm xuống cũng có người phục vụ, chỉ cần diễn ngốc, tỏ ra đáng yêu mốt chút là có thể lấy được sư yêu thích của tất cả mọi người.
Một ngày nọ, Hạ Tử Minh đang hưởng thụ đại soái ca Adam đút cơm cho.
Cảm thấy mình hơi no rồi, không muốn ăn nữa hắn lúc này mới tỏ ra đáng yêu, ngây thơ cười nói với Adam: “Ca ca, Lai Ân no no rồi.”
Nhất thời hệ thống đang sống bám trong đầu hắn bị làm cho buồn nôn, kêu lên: ‘Kí chủ, đủ rồi.
Cậu còn muốn giữ mặt mũi không? Hệ thống tôi đây chưa từng nhìn thấy đâu.”
“Không đủ, không thể không nói, Thống Thống à, thế giới lần này cậu chọn cho tôi thực sự là quá đặc biệt, quá tốt.
Thật sự rất hợp ý tôi, thế giới thú nhân tràn ngập thiện ý thật thích hợp với một đứa nhỏ đáng yêu ngây thơ lại hồn nhiên như tôi vậy!” Hạ Tử Minh ở trong đầu phát huy bốn chữ ‘mặt dày mày dạn’ với hệ thống đến level max.
Hệ thống: “…”
Một AI như nó mà cũng bị một kí chủ như vậy làm cho mắc ói.
“Hệ Thống Thống, sao cậu không nói gì? Là do bé không ngoan à? Bé rất đau lòng đấy.” Hạ Tử Minh ấm ức đứng lên, vào vai Lai Ân giống như đúc.
Đối với lần này, hệ thống chỉ muốn nói: “…”
Mẹ nó, đồ tâm thần.
Nó sao lại được phân cho một kí chủ như vậy cơ chứ, nó không quen biết hắn.
“Được, ca ca biết rồi.
Lai Ân ăn no rồi, chúng ta không ăn nữa.” Adam nghe Hạ Tử Minh nói xong, lúc này dịu dàng ngừng tay đang đút cơm vào miệng Hạ Tử Minh, cuối cùng hắn còn không quên dùng lưng thìa quệt cặn cơm và nước miếng bên mép Hạ Tử Minh xuống, lại đặt bát thìa xuống, cực kỳ tỉ mỉ lấy khẳn lau khô miệng cho Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh ăn no, lúc này tự hào ưỡn cái bụng căng tròn của mình ra, lôi kéo tay Adam sờ vào, như để nói cho hắn biết mình thực sự đã ăn no no rồi.
Adam bất đắc dĩ bật cười, nhưng vẫn thuận theo cách một lớp áo xoa lên cái bụng nhỏ căng tròn của Hạ Tử Minh.
Ồ, tiểu á thủ này quả nhiên ăn no lắm rồi.
Hạ Tử Minh được bàn tay dày rộng của hắn xoa lên bụng nhỏ của mình, lúc này thoải mái mở rộng thân thể như mèo con, rầm rì như một con vật nuôi nhỏ cọ cọ tay Adam, ý bảo hắn xoa mình nữa đi.
Adam tuy thích hắn, coi hắn như đứa trẻ, nhưng cũng chưa từng quên Hạ Tử Minh đã là một á thú nhân thành niên 20 tuổi rồi, hắn hiểu ý Hạ Tử Minh, thuận theo mà vươn tay, dừng một lúc, lại chưa từng vượt mức, xoa lên đầu Hạ Tử Minh, vuốt ve đầu tóc mềm mại của Hạ Tử Minh.
Tóc Hạ Tử Minh ấm lắm, mang theo độ ấm trên người tiểu á thú, còn mang theo mùi sữa nhè nhẹ, Adam cũng thích cảm giác xoa đầu hắn.
Hạ Tử Minh được hắn gãi gãi đến là thoải mái như gãi mèo, liền đứng bật dậy, nhắm về phía mặt Adam hôn một cái ‘Bẹp’.
Adam lập tức sửng sốt, chơi với Lai Ân nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Lai Ân hôn hắn, đây cũng là lần đầu tiên có á thú hôn hắn kể từ trước đến nay.
Đôi môi non mềm còn mang theo chút ít cảm xúc ẩm ướt trên mặt hắn, vừa chạm liền lướt qua, chỉ để lại một chút dấu vết ẩm ướt cùng với hơi thở ấm nóng ở trên mặt hắn.
Bị gió thổi qua một cái, chợt lạnh, sờ lên thì dấu ướt cũng đã khô rồi.
Adam kinh ngạc quay đầu qua chỗ khác, lại quay ra nhìn Hạ Tử Minh, phát hiện Hạ Tử Minh đã đổi hướng chú ý sang tự chơi một mình rồi.
Hắn tim đập như trống, qua một lúc lâu, bình tĩnh lại, mới hỏi Hạ Tử Minh: “Lai Ân vừa rồi sao lại muốn hôn ca ca?”
Lai Ân có ngốc hơn nữa, cũng là một á thú nhân thành niên.
“Lai Ân thích ca ca.” Hạ Tử Minh chuyển hướng chú ý, cực kỳ chăm chú chơi đuôi mèo của mình, đầu cũng không ngẩng, dõng dạc trả lời: “Thích vô cùng, Lai Ân thích ca ca nhất.”
Mang tai Adam lập tức đỏ như bị đun sôi.
Tinh thần Lai Ân cũng không tốt cho lắm, Adam chơi với hắn một lúc.
Hắn liền mệt, muốn đi ngủ.
Adam nhẹ chân nhẹ tay dỗ hắn ngủ.
Lão tù trưởng lúc này cảm kích đầy cõi lòng đi đến: “Adam, mấy ngày nay thực sự đã phiền con rồi.
Chăm sóc Lai Ân như vậy, Lai Ân rất nghịch, nhất định đã gây thêm cho con không ít phiền phức.”
Thanh niên này có thái độ với con mình thế nào, lão tù trưởng là nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng.
“Bác phụ, người đừng nói vậy.
Lai Ân, rất ngoan.” Adam không giỏi ăn nói, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.
Rất ngoan, hắn chỉ có thể dùng từ này để hình dung á thú nhân bị mọi người nhận định là trí lực có vấn đề này.
Người khác đều cho rằng chăm sóc một kẻ ngốc như Lai Ân nhất định là một chuyện phiền phức.
Nhưng những người thực sự đã chăm sóc Lai Ân, Adam lại không thể không nói tiểu á thú nhân này thực sự rất biết điều, rất dễ chăm sóc, hắn tuy thích nghịch, thích làm nũng, những lại rất biết phân biệt, cực kỳ nhạy cảm, chỉ chọn những lúc tâm tình hắn tốt mà nghịch và làm nũng, khi hắn có chuyện, Lai Ân hình như cũng có thẻ nhìn ra được vậy, yên lặng như một con mèo con, như khoogn tồn tại, chỉ yên lặng ở cạnh hắn, mã đến khi hắn xử lý xong mới đến gần bắt đầu nói chuyện với hắn.
Adam không chung đụng với các á thú nhân khác, nhưng hắn nghĩ nếu như tất cả á thú nhân đều giống như Lai Ân… Vốn hắn thấy có chút khổ não về việc phải tìm một á thú nhân thành gia, cũng sẽ trở thành chuyện khiến người ta đáng để hướng tới và mong đợi.
Lão tù trưởng nhìn hắn thở dài một cái.
Adam suy nghĩ một chút, lại nói ra một câu phát ra từ đáy lòng: “Hơn nữa, con cũng rất thích Lai Ân.
Lai Ân làm cho người khác rất thích.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...