Edit: An Ju
Hạ Tử Minh ngẩn ra.
Nhiếp Nghiêu lại cầm lấy tay hắn, nhìn mặt của hắn, giống như xuyên qua dung mạo bây giờ của hắn nhìn về quá khứ thật lâu thật lâu trước kia: “Biết không? Sư huynh, kiếp trước, lúc ta còn là Thiên Ma, là ngươi nhất thời mềm lòng thấy ta chưa từng làm điều ác nên thả ta ra khỏi vực Bắc Minh, sau đó ngươi lại bị ta liên lụy mà chết, rơi vào luân hồi…”
“duyên phận giữa ta và ngươi, đúng là đã bắt đầu được định ra từ xưa kia rồi.” Hắn nói ra từng câu từng chữ.
Bởi vì bị trọng thương, lại còn bị Ma Thần Lực ăn mòn, Nhiếp Nghiêu đã bắt đầu khôi phục trí nhớ kiếp trước lúc làm Thiên Ma của hắn.
Cố Trường Minh kiếp trước bởi vì nhất thời mềm lòng thả Thiên Ma ra khỏi vực Bắc Minh, lại bị những người đồng đạo ghen ghét hại chết thảm trở thành tán tu chuyển thế, mọi nhân quả cũng bắt đầu từ đây.
Cũng bởi vì vậy, Vân Hoa mới có thể hợp mắt với một đứa cô nhi mất cả phụ mẫu, không hề có căn cơ, thu nhận hắn làm đệ tử duy nhất
Những chuyện này Cố Trường Minh đều không biết.
Nhưng Hạ Tử Minh lại biết rõ, hắn không nói gì, chỉ cầm chặt lấy tay Nhiếp Nghiêu.
Hạ Tử Minh biết thân thể Nhiếp Nghiêu đã không chịu nổi Ma Thần Lực trong cơ thể nữa, trước mắt của hắn chr có hai con đường, một là dung hợp với Vân Hoa, tái tạo lại thân thể Thiên Ma, trở thành Thiên Ma hoàn chỉnh, hai là quay về vùng hỗn độn, hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Hai con đường này bất luận là đường nào Hạ Tử Minh cũng không đành lòng, cũng không muốn hắn đi.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể lật xem các loại sách cổ, tìm ra con đường thứ ba.
Hạ Tử Minh không thể nào giúp Nhiếp Nghiêu thành ma được, nhưng nếu không thành ma thì trước mặt Nhiếp Nghiêu chỉ còn một con đường chết, Hạ Tử Minh chỉ có thể điều chỉnh suy nghĩ một cách không thích hợp, đó chính là lấy thần khí đề nén ma tính của Nhiếp Nghiêu xuống, sau đó bày trận pháp hủy bỏ ma căn của hắn….
Khiến hắn mất đi Ma Thần Lực, sinh hoạt như người thường.
Tuy rằng, không biết cách này có thành công hay không, dù có thành công, có thể kéo dài tính mạng cho Nhiếp Nghiêu, nhưng Nhiếp Nghiêu thiếu phân nửa hồn phách lại phải chịu đựng Ma Thần Lực thì còn có thế sống được bao lâu đây.
Nhưng đối với Hạ Tử Minh mà nói, cách này đã là cách duy nhất hắn có thể nghĩ đến rồi.
Vào một lần Nhiếp Nghiêu tỉnh lại, tinh thần hơi tỉnh táo hơn chút, Hạ Tử Minh liền nói cách này với Nhiếp Nghiêu.
Hạ Tử Minh vốn tưởng rằng để Nhiếp Nghiêu đưa ra lựa chọn giữ hay bỏ như vậy, buông bỏ tất cả hiện tại, có thể phải đối mắt với cuộc sống trốn chạy về nơi xa với mình một lần nữa sẽ rất khó, Nghiếp Nghiêu sẽ không đồng ý.
Nhưng chẳng ngờ, Nhiếp Nghiêu sau khi nghe phương pháp lạ lùng này của Hạ Tử Minh, chỉ nhẹ hỏi một câu: “Sư huynh sẽ ở bên ta chứ?”
“… Ừ, ta sẽ ở bên ngươi.” Hạ Tử Minh ngẩn người, nuốt vào một bụng lời văn đã chuẩn bị, mới cúi mắt nhìn Nhiếp Nghiêu, đáp lời.
Nhiếp Nghiêu nghe được câu nới này, gần như không hề nghĩ ngợi đã đồng ý với hắn: “Được, chỉ cần sư huỳnh ở bên ta là được.
Chỉ cần sư huynh ở bên, ta không sợ gì hết.”
Dường như thứ mà Hạ Tử Minh đang kêu hắn buông bỏ không phải tất cả của hắn, Ma Thần Lực của hắn, thậm chí là sinh mệnh của hắn.
“Nhiếp Nghiêu…” Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt lại phức tạp, đối với khả năng thành công của kế hoạch này, ngay cả trong lòng chính hắn cũng không chắc, đối mặt với Nhiếp Nghiêu đang hoàn toàn tin tưởng mình, hắn chỉ có thể nói: “Hay thứ lỗi cho ta, không phải ta ghét, ghét đến mức muốn ép ngươi lấy mạng đi cược hay là không loại bỏ ma tính của ngươi thì không được.
Chỉ là thân thể Thiên Ma một khi được tái tạo, Thiên Ma hiện thế lần thứ hai, phong ấn ở vực Bắc Minh sẽ bị phá, đến lúc đó hàng ngàn hàng vạn yêu ma trong vực xuất thế, muôn dân thiên hạ sẽ rơi vào một cuộc đại nạn, nhân gian cũng sẽ biến thành một địa ngục.”
Lần đầu tiên sau rất lâu, hắn sờ lên mặt của Nhiếp Nghiêu: “Ta… không còn lựa chọn nào khác.”
Hắn tuyệt đối không thể để cho Thiên Ma xuất thế lần nữa.
“Không sao, không sao mà.
Sư huynh.” Nhiếp Nghiêu chống cơ thế suy yếu của mình lên, cầm lấy tay đang đặt lên mặt mình của Hạ Tử Minh, cười nói: “Chỉ cần ngươi ở bên ta, dù sư huynh muốn ta chết, muốn lấy mạng của ta, ta cũng cảm thấy vui.”
Hắn bị số mệnh Thiên Ma trói chặt, cả một đời đã quá khổ, quá khổ rồi, gần như không nếm được vị ngọt nào.
Những thứ có được cũng quá ít, quá ít rồi, Hạ Tử Minh là mọi thứ của hắn, là duy nhất của hắn, vị ngọt duy nhất trong cuộc đời hắn.
Dù Hạ Tử Minh muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng cho.
Vẻ mặt Hạ Tử Minh phức tạp nhìn hắn, trong lòng chua xót, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu phương pháp đó không thể thành công, kéo dài tính mạng của ngươi, ta… nguyện chết cùng ngươi.”
Hắn hiện đã có đạo lữ, không thể hứa hẹn nếu Nhiếp Nghiêu còn sống sẽ mặt kề tay nắm với hắn với hắn được, nhưng có thể đồng ý với hắn, nếu Nhiếp Nghiêu chết, hắn nguyện chết cùng.
“Được, được, sư huynh từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh*.
Lời nói của sư huynh, ta luôn tin.” Khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Nghiêu hiện lên một nụ cười, giống như đời này của hắn nhận được lời hứa hẹn này của Hạ Tử Minh là đã thỏa mãn rồi.
*Nhất ngôn cửu đỉnh: có nghĩa là lời nói có giá trị (nghĩa đen là nặng như 9 cái đỉnh bằng đồng).
Anh em có thể tìm hiểu thêm nguồn gốc và điển cố của câu nói tại link https://banghoi.com/tiengviet/1902/nhat-ngon-cuu-dinh-nghia-la-gi
Nhiếp Nghiêu hơi khó thở, nhíu mày, nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Nhưng… Thần khí áp chế ma tính trong cơ thể ta, chúng ta nên đi đâu tìm đây?”
“Ta đưa ngươi quay về Phù Diêu.” Hạ Tử Minh cau mày, trong lòng đã có quyết định.
Hạ Tử Minh biết các tiên môn trong thiên hạ hiện đều đang truy sát Nhiếp Nghiêu, Nhiếp Nghiêu lại đang chịu trọng thương, lại còn bị Ma Thân Lực tàn phá, ăn mòn, mình không thể quang minh chính đại đưa Nhiếp Nghiêu quay về Phù Diêu mượn thần khí được.
Chỉ có thể đưa Nhiếp Nghiêu luôn trong trạng thái mê man suốt cả con đường, bí mật, lặng lẽ quay về Phù Diêu, lấy trộm thần khí để đề nén ma tính trong Nhiếp Nghiêu trước rồi nói sau.
Hạ Tử Minh dựa vào sự quen thuộc của Cố Trường Minh đối với Phù Diêu, đưa Nhiếp Nghiêu mê man cả quãng đường lặng lẽ quay về chỗ giấu thần khí Hiên Viên Kiếm ở Phù Diêu Sơn, Hạ Tử Minh nhờ vào thân phận đại đệ tử Phù Diêu của mình mở ra cấm chú, lấy Hiên Viên Kiếm, đang định thiết trận, mượn năng lượng của thần khí áp chế ma tính trên người Nhiếp Nghiêu, sau đó hủy bỏ ma căn cho hắn.
Không ngờ, hắn vừa mới chạm vào Hiên Viên Kiếm, Nhiếp Nghiêu đã như không chịu nổi mà mềm nhũn cả người, ngã xuống mặt đất.
“Gắng trụ lại, chúng ta nhất định sẽ thành công.” Hạ Tử Minh đỡ Nhiếp Nghiêu, đỡ hắn ngồi cạnh Hiên Viên Kiếm, lúc này liền lấy Nhiếp Nghiêu và Hiên Viên Kiếm làm trung tâm, dựa theo ký ức của cố Trường Minh, bắt đầu bày trận.
Nhiếp Nghiêu suy yếu đến mức khó khăn lắm mới ngồi được, cúi đầu lên tiếng: “Được.”
Hạ Tử Minh vất vả lắm mới bày trận xong, đang chuẩn bị khởi động, thì đúng lúc này phía sau hắn thổi đến một luồng gió mạnh.
Tiếng lục lạc vang lên.
Là có đại năng* tới, có người vào Tàng Bảo Các…
*Đại năng: theo t hiểu thì đây là một danh xưng chung chỉ những nhân vật vĩ đại, gần với thần thánh.
Trong lòng Hạ Tử Minh hoảng hốt, không kịp trốn đi.
Người vừa tiến vào Tàng Bảo Các đã đứng ngay đàu sau hắn, tiếng nói gần như lạnh băng vang lên bên tai Hạ Tử Minh: “Trường Minh…”
Là Vân Hoa.
“Sư phục…” Trong lòng Hạ Tử minh kinh hoảng, gần như có cảm giác khốn đốn lúc bị bắt gian ngoại tình.
Ánh mắt Vân Hoa âm u và lạnh băng nhìn hắn, liền lại dời đường nhìn đến Nhiếp Nghiêu bị vây cùng một chỗ với Hiên Viên Kiếm trong trận phpas Hạ Tử Minh đã bày xong.
Hắn thật sự không ngờ, dù cho hắn đã dùng hết mưu kế… Đến cuối cùng, Hạ Tử Minh vẫn luôn lựa chọn Nhiếp Nghiêu…
Cuối cùng vẫn là Nhiếp Nghiêu…
Hạ Tử Minh bị hắn nhìn đến sởn gai ốc, căng thẳng đến cực hạn, nhưng lúc nhận ra hướng tầm mắt của Vân Hoa, hắn lại vẫn như phản xạ có điều kiện tiến lên một bước, che chắn cho Nhiếp Nghiêu ở sau mình, dùng thân thể của chính mình chặn đường nhìn của Vân Hoa, che chắn cho Nhiếp Nghiêu ở sau lưng.
Ánh mắt của Vân Hoa trong nháy mắt lạnh lẽo đến cực hạn, giọng nói phát ra cũng âm trầm, khủng bố đến cực hạn, hắn nhìn Hạ Tử Minh trước mắt đang che chở đằng trước Nhiếp Nghiêu, mắt đỏ như sắp nhỏ máu: “Trường Minh, ngươi thực sự khiến cho vi sư thất vọng.”
“Ngươi thân là đại đệ tử Phù Diêu, gặp phải ma đầu tẩu hỏa nhập ma, thân chịu trọng thương, không chỉ không áp giải hắn về Phù Diêu, giao cho các đại tiên môn xử trí mà còn giúp hắn che giấu hành tung khắp nơi, còn nghĩ đến việc mang hắn về Phù Diêu lấy trộm thần khí, ý muốn cứu hắn…” Ánh mắt của hắn như đao, lạnh lùng khóa trên người Hạ Tử Minh: “Cố Trường Minh, ngươi phải bị tội gì?”
Đầu gối Hạ Tử Minh mềm nhũn, lập tức quỳ xuống trước mặt Vân Hoa: “Sư phụ —–”
Vân Hoa từng bước tới gần Nhiếp Nghiêu, Hạ Tử Minh quỳ lui về phía sau từng bước, che chở trước người Nhiếp Nghiêu: “Sư phụ, Nhiếp Nghiêu tuy là Thiên Ma chuyển thế, nhưng không phải người xấu, hắn cũng là bị số phận hại mới biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay, ta chỉ là muốn mượn Hiên Viên Kiếm đè ép ma tính cho hắn, loại bỏ ma căn cho hắn, giúp hắn thoát khỏi sự quấy nhiễu của Ma Thần Lực của Thiên Ma và làm một người thường thôi, sư phụ…”
Hắn nói chưa dứt lời, nhưng hắn càng nói, sắc mặt của Vân Hoa càng trở nên âm trầm hơn.
Vân Hoa không nói một lời, chỉ tiến gần về phía trước mặt Nhiếp Nghiêu hơn.
Hạ Tử Minh không dám ngăn hắn, chỉ có thể luôn ôm ống quần Vân Hoa, gần như van xin: “Sư phụ, ta van ngài, sư phục…”
Hắn biết Vân Hoa là nhân vật đệ nhất trong tiên môn nhất định là muốn trừ ma vệ đạo, nhưng về mặt cảm tình, hắn không muốn Vân Hoa giết chết Nhiếp Nghiêu, giết chết tiểu sư đệ của hắn.
Vân Hoa đẩy hắn ra một bên, không quan tâm đột nhiên ra tay, nhưng không phải hướng về phía Nhiếp Nghiêu mà trái lại lại trói cả người Hạ Tử Minh lại, cầm giữ hắn, khiến hắn không thế động đậy.
Vân Hoa từng bước tiếp cận Nhiếp Nghiêu, lại từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra tám kiện ma khí đặt vào trong trận mà Hạ Tử Minh đã bày xong, sau đó làm ra hành động quỷ quái bày ra nhiều tầng các loại trận pháp khác dựa trên trận pháp Hạ Tử Minh đã bày ra hướng về phía Nhiếp Nghiêu.
Thân là nhân vật đệ nhất tiên môn, đối với hắn mà nói, lấy được tám kiện ma khí cũng không phải việc khó gì.
“Sư phụ…” Hạ Tử Minh bỗng kinh hoảng, không hiểu chuyện gì, hoàn toàn không biết Vân Hoa đang muốn làm gì.
Vân Hoa khởi động trận pháp bản thần cũng đi vào trong trận, đi đến trước mặt Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu bỗng nhiên nhìn thẳng hắn, phúc chí tâm linh*, giống như hiểu ra được chuyện gì đó, đứng lên, đứng song song đối diện với Vân Hoa, hỏi: “Ta nên gọi ngươi là Vân Hoa Tiên Tôn, hay là Thiên Ma?”
*Phúc chí tâm linh: Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn) (theo QT)
Theo ký ức dần khôi phục của Thiên Ma, Nhiếp Nghiêu cũng cảm thấy được hồn phách của mình không được đầy đủ, kiếp trước còn có một nửa hồn phách bị phong ấn trong ma khí, bị tách ra khỏi mình.
Chỉ là hắn vẫn không biết một nửa hồn phách còn lại của mình là ai.
Cho tới bây giờ, cho tới giờ khác này, hắn mới có suy đoán.
Muốn tập trung tám đại ma khí, khôi phục thân thể Ma Thần, không chỉ cần mỗi hắn, còn cần đến nửa người của hắn.
Bằng không, bọn họ đều phải quay về vùng hỗn độn như đã định trước.
“Đã rất nhiều năm, ta không còn được nghe người ta gọi ta là Thiên Ma nữa, không ngờ đã qua lâu như vậy, người đầu tiên gọi lại danh xưng này hóa ra lại chính là ta.” Khóe môi Vân Hoa nhếch lên một nụ cười u ám, hoàn toàn bại lộ bản chất ma của hắn: “Chậc, đúng là khiến người ta hoài niệm thật.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...