Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh


Edit: An Ju
Quan hệ của Hạ Từ Minh và Vân Hoa dần dần thân thiết hơn, ngày thường vừa kiếm điểm thế giới chính là việc nuôi tiểu linh sủng Tiểu Hắc Xà nhà mình vừa nuôi nhi tử Nhiếp Nghiêu chưa lớn hẳn, cuộc sống có thể nói là rất thoải mái.
Vân Hoa tuy mang danh là sư phụ của hắn lớn hơn hắn một thế hệ, nhưng sau khi hai người thân thuộc rồi, lúc ở cạnh nhau lại giống như là ngang hàng luận bàn vậy.
Hạ Tử Minh cũng liền đánh bạo mời Vân Hoa đến phòng hắn ngồi, hai người phẩm trà tâm sự, uống rượu nói chuyện, thật ra cũng có chút giống tri kỷ.
Một ngày nọ, Hạ Tử Minh đang ở trong phòng pha trà chờ Vân Hoa đến.
“Cố huynh…” Không ngờ, Vân Hoa chưa đến, hảo hữu của Cố Trường Minh là Liễu Khê lại tới, Liễu Khê là tán tu nổi danh cực kỳ thân với Phù Diêu, có quan hệ không tệ với nguyên chủ.
Hạ Tử Minh nhận ra người này lập tức đáp lời: “Là Liễu huynh à.”
“Ta xuất môn dạo chơi vài ngày trước, cứ đi liền đã tới địa phận Phù Diêu, lập tức nhớ đến Cố huynh, liền muốn đến thăm ngươi.

Vốn cũng không xác định ngươi có nhà không, dù sao ngươi cũng là một nhân cực kỳ vội vàng… Không ngờ, lúc này thực đúng là vừa vặn, Cố huynh lại có tâm tử ở nhà pha trà.” Liễu Khê là một người có tính ôn hòa, có chút dễ làm thân, với ai cũng có thể kết thân được.
Ngay cả Cố Trường Minh lạnh lùng mà hắn cũng có thể kết bạn được.
Hạ Tử Minh đặt bộ đồ pha trà trong tay xuống, liền đáp ứng: “Nếu đã đến đúng lúc như vậy, chi bằng Liễu huynh ngồi xuống uống một chén trà?”
“Chậc chậc, quen biết lâu như vậy, hình như đây là lần đầu tiên Cố huynh tự mình pha trà cho ta? Liễu mỗ thực sự cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Liễu Khê tự nhiên như không ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, trong mắt lộ ra nhiều cảm xúc không nói ra được.
Hạ Tử Minh lạnh nhạt nói: “liễu huynh nói đùa, chỉ dựa vào giao tình giữa ta và ngươi, ngươi muốn uống một chén trà do ta tự pha thì có khó khăn gì? Mong Liễu huynh không chê tài nghệ pha trà không tốt của ta.”
“Ồ, đã vậy, nếu ta uống trà Cố huynh pha, và chỉ muốn uống cả đời? Cố huynh có nguyện ý không?” Liễu Khê cười nhìn hắn, giống như đang cười đùa, nhưng sâu trong ánh mắt bất cần đời lại cất giấu sự thăm dò và tình cảm.
Liễu Khê thích Cố Trường Minh, cũng chính vì như vậy hắn thân là người có nhân duyên rất tốt mới có thể mặt nóng dán mông lạnh* tiếp cận Cố Trường Minh.
*Có thể hiểu là dùng nhiệt tình đối đãi lạnh lùng.

Chỉ tiếc rằng, nguyên chủ lại là một đầu gỗ, dù là đến chết cũng sẽ không biết tâm tư ngầm của vị hảo hữu này đối với mình.
Hạ Tử Minh thật ra là có thể nhìn ra, chỉ là hắn lại không cách nào đáp lại Liễu Khê, cũng chỉ có thể diễn đầu gỗ giống như nguyên chủ, không đáp lời.
Liễu Khê thấy hắn không đáp, trong mắt lập tức ảm đạm hẳn, nhưng liền che giấu đi, híp mắt cười nhìn về phía Hạ Tử Minh: “Chỉ là đùa thôi, ta sao dám để đại đệ tử Phù Diêu cả ngày pha trà cho ta được chứ? Ngươi là người bận rộn thế cơ mà.”
“Người sau này vẫn nên nghiêm chỉnh thì tốt hơn, đừng cả ngày nói lung tung nữa.

Ngay cả danh tiếng của ngươi cũng bị chính mình làm hỏng đấy.” Hạ Tử Minh rót chén trà cho hắn: “Ngươi không phải muốn uống trà hay sao? Uống đi.”
Liễu Khê đẩy chén trà ra, lại nói: “Ngày đẹp như vậy, ta và ngươi chỉ uống trà thôi thì sao được? Phải là uống rượu chứ, đây, đây là rượu hoa Đào ta tự mình ngắt hoa ở rừng hoa Đào lúc đi ngang qua mấy hôm trước và chế riêng, mới vừa mở bình ra liền nhớ tới ngươi… Chọn ngày không bằng hôm nay, hôm nay ta vừa đúng lúc mang tới, chi bằng mời Cố huynh nếm thử xem sao?”
Hắn nói rồi lấy ra rượu hoa Đào bản thân tự tay ủ từ trong túi Càn Khôn.
Hạ Tử Minh đang muốn từ chối.
“Chấp kiếm trưởng lão —–”
“Chấp kiếm trưởng lão —–”
Liền nghe thấy đằng sau có một loạt tiếng nói, Vân Hoa cũng theo đó mà đạp kiếm đến.
Hạ Tử Minh vừa thấy hắn, liền vội vàng hành lễ: “Sư phụ.”
“Ra mắt Vân Hoa chân nhân.” Liễu Khê thấy hắn đứng lên, vội vã cũng đứng lên theo, đối với vị trưởng lão nổi danh không xuất thế này của Phù Diêu, Liễu Khê cũng đã từng nghe qua.
Chỉ là kết bạn với Cố Trường Minh lâu, hắn lại gần như chưa từng gặp qua vị chân nhân trong truyền thuyết này.
Vân Hoa bình tĩnh nhìn Liễu Khê đang nói chuyện thật vui vẻ với Hạ Tử Minh, ánh mắt lạnh lùng gần như có thể khiến người ta đông chết, hắn trầm giọng hỏi: “Trường Minh, vị này là?”
Hạ Tử Minh không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí có chút khó xử, cảm thấy mình giống như một học sinh trung học bị phụ huynh bắt được đang lén hẹn hò với nữ sinh vậy.

Để cho bầu không khí không tiếp tục như thế nữa, hắn vội vã đứng giữa hai người giới thiệu Vân Hoa cho Liễu Khê và ngược lại: “Sư phụ, đây là Liễu Khê, hảo hữu của ta, Liễu Khê, vị này là sư phụ ta, Vân Hoa trưởng lão.”
Vân Hoa im lặng không nói gì.
Liễu Khê hơi nhíu mày.
Hạ tử Minh vẫn cảm thấy bầu không khí này có hơi kỳ lạ quá mức, vội vẫ chủ động tiến lên hòa hoãn bầu không khí: “Sư phụ, Liễu Khê xuất môn dcùngạo chơi mấy năm, hôm nay cố ý mang rượu tự ủ đến Phù Diêu thăm ta.

Nếu sư phụ không giận, xin sư phụ hãy ngồi xuống cùng với đệ tử, cùng nhau thưởng thức rượu ngon  được chứ?”
“Liễu Khê không biết rượu của ngươi có thể mời sư phụ ta uống một chén không?” Hắn nói xong lại hỏi Liễu Khê.
“Như vậy tốt.” Vân Hoa thống khổ lên tiếng trả lời.
Liễu Khê thân là vãn bối đương nhiên sẽ không cự tuyệt: “Có thể để cho chân nhân thưởng thức rượu của ta, thật sự là vinh hạnh của Liễu Khê.”
Ba người cùng nhau ngồi xuống, nếm thử rượu hoa Đào mà Liễu Khê đặc biệt ủ cho Cố Trường Minh, lại không có nửa phần vui vẻ khi uống rượu ngôn hoan, trái lại càng uống bầu không khí càng trở nên lúng túng.
Rượu hoa Đào Liễu Khê ủ ẩn chứa tình cảm thật sự là quá đậm, rượu hoa Đào lúc đầu đắng về sau ngọt lại có chút chua nhẹ đều là tình cảm không rõ ràng, không dám nói rõ.
Chỉ có nguyên chủ, cái tên ngốc kia mới không biết thôi.
Quả nhiên, Vân Hoa chỉ uống một ngụm, tay cầm chén rượu nắm chặt, ánh mắt nhìn Liễu Khê cũng trở nên không lành, giữa đầu lông mày ẩn hiện sự lạnh lẽo, nhưng nhẫn nhịn không nói ra, chỉ yên lặng uống rượu.
Mãi đến khi qua ba tuần rượu rồi, Vân Hoa mới đột nhiên mở miệng, chủ động tìm chủ đề nói với Liễu Khê: “Chẳng hay Liễu công tử môn phái là gì, bái sư nào?”
“Không môn không phái, một đời tán tu.” Mặt hắn lạnh lùng, còn lạnh hơn so với Cố Trường Minh, tuy là hắn chủ động hỏi, Liêu Khê lại đột nhiên nghĩ đến chẳng bằng hắn không nói còn tốt hơn: “Sư phụ ta là Lý Kha Lý chân nhân của Xích Nham Sơn…”
Vân Hoa cũng không nhìn hắn, nói: “Lý Kha ta năm xưa thật ra đã từng gặp một lần, khi đó hắn còn là một thằng nhóc… Bây giờ trái lại cũng có tiền đồ rồi.”

“Chẳng hay Liễu công tử và Trường Minh làm thế nào quen biết nhau vậy?”
“Chẳng hay Liễu công tử có cách nhìn như thế nào về việc tu hành? Có thể trợ giúp gì cho Trường Minh không?”
Hai người nói nói, thực sự không có một cơ hội nào cho Hạ Tử Minh chen vào.
Hạ Tử Minh thấy màn kiểm tra hộ khẩu ở Tu Chân giới này mà trợn mắt há hốc mồm.
Đến cuối cùng, Liễu Khê thực sự là không chống đỡ nổi vị trưởng bối này của Hạ Tử Minh nữa, chỉ đành mang theo một trái tim bể nát của thiếu nam, luống cuống không thấy đường về mà nói cáo từ với Hạ Tử Minh.
“Trường minh, người bạn này của ngươi mồm mép láu lỉnh, tính tình xốc nổi, kết bạn với hắn không có ích cho việc tu hành của ngươi.” Đợi khi Liễu Khê đã đi xa, Vân Hoa mới bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, nhàn nhạt dặn dò: “Sau này ngươi đừng thân thiết với hắn quá thì tốt hơn.”
Hắn không thích Hạ Tử Minh ở cạnh người kia, cũng không thích ánh mắt người đó nhìn Hạ Tử Minh…
Lại càng không thích rượu mà hắn ủ cho Hạ Tử Minh.
Đồ đệ của hắn phải là của một mình hắn, cũng chỉ có một mình hắn…
“Sư phụ…” Hạ Tử minh ngẩn ra, cảm thấy vô cùng kinh ngạc về việc Vân Hoa lại quan tâm đến nhiều chuyện vặt như vậy.
Nhưng hắn nghĩ Vân Hoa tâm tư đạm mạc, có lẽ là cực kỳ coi trọng việc tu hành của đồ đệ mình, không thích đồ đệ có dính líu tới tình ái và thân thiết với những tu sĩ ở hồng trần như Liễu Khê, liền bình thường trở lại.
Vân Hoa hơi nhíu mày, gần như chuẩn bị xong cho tình cảnh đồ đệ sẽ vì hảo hữu này mà đấu lý với mình.
Dù sao, dù cho mình là sư phụ cũng không có quyền can thiệp vào tự do kết bạn của đồ đệ… Mình đích thực, thực sự đã quan tâm hơi quá đà rồi.
“Dạ, sư phụ.” Không ngờ, Hạ tử Minh lại chỉ cau mày, liền gật đầu đáp ứng nghe lời.
Lúc này lại đến phiên Vân Hoa kinh ngạc: “Ngươi không cảm thấy sư phụ quản ngươi quá mức sao?”
Hạ Tử Minh thấy vậy, liền giải thích:”Kỳ thực, ta và Liễu huynh cũng không quá mật thiết, tuy rằng hắn đúng là một trong số ít những người bạn của ta, nhưng chúng ta cũng chỉ là hơn nửa năm, thậm chí mấy năm mới có thể gặp lại một lần.

Hơn nữa, hắn theo là hồng trần đạo, luôn nói tương lại muốn tìm một đạo lữ yêu nhau, bên nhau không rời… Đạo của chúng ta cũng không giống nhau, ta biết sư phụ cũng là muốn tốt cho ta.”
“Hơn nữa, chỉ là không làm bạn nữa, trái lại cũng không có gì.


Giao tình giữa quân tử đạm như nước, năm tháng của tiên gia dài dằng dặc… Không cần qua lại thân thiết, ngày sau có duyên gặp lại chúng ta còn có thể là bạn.”  Hắn nói từng câu từng chữ.
Cố Trường Minh đích thật là một trong số hảo hữu không nhiều lắm của Liễu Khê, nhưng tình cảm của nguyên chủ lạnh nhạt, lại một tâm hướng đạo, trong mắt hắn, tầm quan trọng của Liễu Khê và ân sư một lòng muốn tốt cho đạo của mình đương nhiên là không cách nào so sánh được.
Bởi vậy, Hạ Tử Minh đáp ứng rất thẳng thắn.
Vân Hoa thấy tiểu đồ đệ không hề có chút không cam lòng nào, chỉ rất lạnh nhạt đám ứng mình không thân thiết với Liễu Khê nữa, trong lòng lập tức vui vẻ hơn không ít, mặt không biến sắc lại hỏi: “Ngươi nói Liễu Khê luôn nói tương lai muốn tìm một đạo lữ yêu nhau, bên nhau không rời, vậy còn ngươi? Trường Minh, ngươi và Liễu Khê là bạn tốt, năm tháng của tiên gia rất dài… Ngươi có bị hắn ảnh hưởng, tương lai cũng muốn tìm một đạo lữ yêu nhau, bên nhau trọn đời không?”
“Đệ tử chưa bao giờ nghĩ tới điều này.” Hạ Tử Minh không nghĩ tới Vân Hoa hỏi vấn đề này, liền nói như vậy.
Trong lòng nguyên chủ toàn bộ đều là sư phụ hắn, môn phái hắn và đạo, cũng không chứa nổi những thứ khác nữa.
Vân Hoa khẽ mím môi: “Chưa bao giờ nghĩ tới điều này, vậy người nghĩ tới điều gì?”
“Đệ tử thầm nghĩ bầu bạn bên cạnh sư phục, chăm sóc sư phụ, mãi đến khi nhìn thấy sư phụ phi thăng.” Hạ Tử Minh mượn cơ hội này nói ra tiếng lòng của nguyên chủ.
Sắc mặt Vân Hoa  trầm xuống, lộ vẻ xúc động, lặp lại lời nói của Hạ Từ Minh: “Thầm nghĩ bầu bạn bên cạnh ta, chăm sóc ta, mãi đến khi nhìn thấy ta phi thăng sao?”
“A—-” Hắn nhếch mép khẽ cười, nụ cười có chút chế giễu.
Câu trả lời của Hạ Tử Minh lại là khẳng định: “Dạ.”
“Nếu ta không thể đắc đạo phi thăng thì sao?” Vân Hoa như bị mùi rượu hun lên tận đầu, đột nhiên hỏi câu này.
Hạ Tử Minh không hiểu gì nhăn mày: “Sư phụ đức cao vọng trọng, thần thông quảng đại, chỉ cách phi thăng một lần thiên kiếp nữa thôi, sao lại không thể phi thăng được chứ?”
Bất kể là hắn hay nguyên chủ, việc phi thăng đối với Vân Hoa đều là chỉ kém một bước nữa.
“Nếu ta không thể phi thăng thì sao? Vân Hoa gần như cố chấp với câu hỏi này.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Vân Hoa, dường như trong lòng, trong mắt đều là hắn vậy: “Vậy đệ tử vẫn sẽ đi theo bên cạnh sư phụ như trước, chăm sóc sư phụ cả đời.”
Vân Hoa nghe xong lời này của hắn, mới nở nụ cười giống gió xuân, cực kỳ thỏa mãn.
Hắn cực kỳ thích ánh mắt của đồ nhi, giống như trong mắt, trong lòng đều là hắn, chỉ chứa một mình hắn thôi vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui