Edit: An Ju
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, con rắn vẫn không chạy được, tinh khí thần của con rắn lại khôi phục không ít.
Hạ Tử Minh cảm thấy nó có thể cứu được, liền lại bôi dược cho nó, tìm cho nó một cái giỏ trức, đặt nó nằm trong giỏ trúc.
Dự định để nó buổi tối ngủ trong giỏ trúc.
Ai biết, đêm trước đấy, con Hắc Xà bị thương vẫn nằm trong giỏ trúc trong phòng Hạ Tử Minh, ngày hôm sau Hạ tử Minh dậy lại phát hiện con Hắc Xà bị thương chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên giường hắn, nghiêm túc nằm ngon lành, hiển nhiên là không biết đã coi giường Hạ Tử Minh thành ổ rồi hay là lưu luyến sự ấm áp trên người Hạ Tử Minh mà vào buổi tối con rắn tự bò lên.
Hạ Tử Minh thấy nó không có ý công kích mình, trái lại cũng không để chuyện này trong lòng.
Chỉ bôi thuốc cho Hắc Xà một lần nữa, đặt nó về lại giỏ trúc.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, ngày hôm sau Hắc Xà đều đột nhiên xuất hiện trên giường Hạ Tử Minh, cứ là không chịu ngủ một mình trong giỏ trúc.
Hạ Tử Minh bất đắc dĩ, thấy nó cũng không có hại gì, không thể làm gì khác hơn là ngầm cho phép nó ngủ giường.
Vết thương của Hắc Xà lành lại rất chậm, Hạ Tử Minh liên tục dùng dược cho nó hơn một tháng, ngoài những vết thương do Tiên Hạc mổ ra, những chỗ bị thối rựa lại vẫn không lành lại.
Giống như bị nguyền rủa vậy, đến dấu hiệu đỡ hơn chút ít cũng không có.
Hạ Tử Minh nghi ngờ là do dược, liền lại tìm đến linh dược khác trị liệu cho Hắc Xà.
Như vậy, qua lại hết 3,4 tháng, chỗ bị thối rữa trên thân Hắc Xà nửa điểm cũng không đỡ hơn.
Hạ Tử Minh rất lo lắng, bắt đầu hoài nghi chỗ thối rữa trên thân Hắc Xà là bị cái gì tà ma ngoại đạo thử nghiệm làm hại thành như vậy.
Thế nhưng, dù cho là dùng thuật pháp, hắn cũng không đến nỗi nhìn không ra nửa điểm mánh khóe.
Hạ Tử Minh lo lắng không ngớt, may mà con Hắc Xà nhỏ này mạng lớn.
Cho dù trên người bị thương nghiêm trọng như vậy, có vết thối rữa đáng sợ như vậy, tinh thần của bản thân nó cũng không tệ, chưa từng hướng về cái chết, chỉ là mệt đến không muốn nhúc nhích.
Hạ Tử Minh bất đắc dĩ, chỉ đành vừa lật xem thư tịch để tìm hiểu vết thương như vậy của con Hắc Xà là được tạo ra như thế nào, vừa cẩn thận chăm sóc con Hắc Xà.
Như vậy, qua lại thường xuyên trái lại cũng thật sự bồi dưỡng ra một chút cảm tình với con rắn này.
Ngay lúc Hạ Tử Minh quyết định sẽ nuôi con rắn này cả đời thì có một ngày, rất là đột nhiên, Cố Trường Minh kinh ngác phát hiện vết thương trên thân rắn lại khỏi rồi.
Hạ Tử Minh không biết nó đến tột cùng làm sao lành lại, cũng không điều tra ra được, thực sự quái dị.
Chỉ thấy Hắc Xà khỏe rồi, Hạ tử Minh liền dựa theo suy nghĩ ban đầu, thả con Hắc Xà vào trong linh sơn, muốn thả nó về sơn lâm.
“Sau này ngươi phải tự sống sót cho tốt đấy.
Đi đi.” Lúc Hạ Tử Minh thả Hắc Xà đi, đã căn dặn với nó như thế.
Con Hắc Xà làm như không muốn quay đầu liếc nhìn Hạ Tử Minh, tựa như nghe hiểu lời Hạ Tử Minh, một lúc sau, mới chậm rãi bò đi về hướng sâu trong rừng.
Hạ Tử Minh nhìn con Hắc Xà nhỏ đi mất, có chút không muốn lại có chút bừng tỉnh lại.
Nhưng nghĩ tới bản thân cũng coi như đã tích đức hành thiện, giải quyết xong một tâm nguyện, lại vui vẻ trở lại.
Hạ Tử Minh trở lại ngọn Tử Vân, vốn cho là duyên phận giữa mình và Hắc Xà nhỏ coi như là kết thúc rồi.
Ai ngờ, chỉ chưa đến 3 ngày sau, vào buổi sáng Hạ Tử Minh lại phát hiện con Hắc Xà nhỏ xuất hiện trên giường minh.
Hạ Tử Minh: “…”
Hạ Tử Minh bất đắc dĩ, chỉ đành phải phóng sinh Hắc Xà nhỏ một lần nữa.
Nhưng cũng chẳng biết thế nào, không biết là Hắc Xà thật sự có linh tính, không muốn rời đi hay là cho rằng giường ấm áp của Hạ Tử Minh là nhà mình.
Hạ Tử Minh liên tục thả Hắc Xà đi nhiều lần, có lúc là vài ngày, có lúc hơn mười ngày, bản thân con rắn đều đột nhiên xuất hiện trên giường Hạ Tử Minh.
Con rắn thật giống như từ động vật hoang dã biến thành thú nuôi trong nhà.
Hạ Tử Minh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là từ này về sau có thêm một linh sủng, cứ như vậy tự dưng nuôi con Hắc Xà có vẻ ngoài đã không đẹp lại còn hơi xấu này.
“Xem ra ta và Hắc Xà nhỏ quả thực là có duyên.” Hạ Tử Minh thở dài một hơi với hệ thống ở trong đầu rồi cảm thán.
Hệ thống nói một câu: “Đương nhiên.” với ý sâu xa.
Lúc Hạ Tử Minh gặp lại Nhiếp Nghiêu là hơn nửa năm sau.
Hơn nửa năm không gặp, một thiếu niên giống như cọng giá đỗ không đủ dinh dưỡng trước kia đã cao hơn không ít, cả người nhìn qua cũng khỏe mạnh hơn, mơ hồ đã lộ ra một chút phong thái xuất sắc sau khi hắn trưởng thành.
Hạ Tử Minh từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, trong lòng mơ hồ có chút vui mừng.
Tốt, tốt.
Hắn đang mặc quần áo mà mình làm cho hắn, tuy rằng không được đẹp cho lắm, nhưng Hạ Tử Minh nuôi con đến quen lại thấy lòng rất được an ủi.
“Ở phía Nam Phù Diêu ta, có một ngọn núi để thí luyện, trong núi dồi dào linh khí, linh thảo, yêu thú cấp thấp, trung cấp có vô số.
Tất cả các đệ tử mới nhập môn của Phù Diêu ta đều phải đến đó để thí luyện, tính ngày, năm nay cũng đến lượt nhóm các ngươi.” Yến Tuân đứng trên đài, giới thiệu quy tắc cho một nhóm đệ tử trẻ tuổi mới 13, 14 tuổi: “Lần thí luyện này của các ngươi, mỗi người cần phải thu thập được một gốc linh thảo cấp 3, bắt được một con yêu thú hoặc linh thú cấp 3, mới được tính là vượt ải….
Những đệ tử ngoại môn có thể được gia nhập nội môn, mà những đệ tử nội môn chưa có cơ hội bắt đầu chính thức lên lớp, sẽ giành được cơ hội đến Linh Huy Đường nghe giảng, chính thức bắt đầu tu tập đạo pháp.”
“Cơ hội thí luyện của phái Phù Diêu, hàng năm đều có một lần, một lần chưa qua, các ngươi còn có lần sau.
Nhưng 3 lần không qua, chứng minh bọn ngươi vô duyên với con đường tu tiên, liền chuẩn bị sẵn sàng, dọn dẹp quần áo xuống núi thôi.” Yến Tuân giải thích rõ ràng quy tắc cho một đám thiếu niên ngây thơ.
Sau đó hắn mới cung kính vái chào Hạ Tử Minh, lại quay về phía đám đệ tử, nói: “Thí luyện hàng năm của các ngươi đều sẽ do một vị sư huynh nội môn dẫn dắt, năm nay coi như vận may của các ngươi không tệ, lần thí luyện này do Cố đại sư huynh của chúng ta dẫn dắt.”
“Tu hành, cấp bậc của Cố sư huynh là cao nhất trong nhóm đệ tử thế hệ này của chúng ta, lần này có cơ hội được hắn chỉ đạo, các ngươi cần phải quý trọng cho tốt.” Yến Tuân quả thực giống như một người nhiều lời, thao thao bất tuyệt.
Đợi hắn giới thiệu xong, đám đệ tử trẻ tuổi trong môn cũng kích động, hô to: “Đại sư huynh…”
“Đại sư huynh…”
Có vẻ cực kỳ phấn khởi, hiển nhiên là đều đã nghe qua đại danh của vị sư huynh này.
Hạ Tử Minh gật đầu với một đám sư đệ phấn khởi ý bảo bọn họ yên lặng, như khi các lãnh đạo phát biểu.
Sau khi bọn họ đều yên tĩnh lại, mới không nói lời nào liền dẫn bọn họ xuất phát.
Không bao lâu, đã đến chỗ thí luyện.
Sau khi Hạ Tử Minh hạ lệnh cho một đám đệ tử tự phân tán ra hành động, liền tùy ý tự tìm một chỗ yên tĩnh, thỉnh thoàng dùng lá bùa trên tay mình để quan sát động thái các đệ tử, bảo đảm bọn họ đều an toàn là đủ rồi.
Các đệ tử tuổi còn trẻ có tinh thần cực kỳ phấn chấn, cũng rất hoạt bát, dọc theo đường đi đều ồn ào, lúc nào cũng đuổi nhau cười đùa, còn thỉnh thoảng cũng có những đứa bé tò mò tới hỏi Hạ Tử Minh một số câu về các loại vấn đề vô cùng kỳ quặc, Hạ Tử Minh mặt lạnh giải đáp vấn đề của bọn họ xong, bọn họ lại có ngay một vấn đế khác để hỏi, một chút cũng không hề sợ hãi vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
Hạ Tử Minh biết mình lần này dẫn các đệ tử đi thí luyện có lẽ phải mất 10 ngày, nửa tháng, vốn không yên tâm con Hắc Xà nhỏ trong nhà, định cho người chăm sóc.
Ai ngờ đâu, bản thân mới nói chuyện này với người khác và với Hắc Xà nhỏ xong xuôi và vốn đang tưởng rằng đã sắp xếp hết mọi việc thỏa đáng rồi, Hắc Xà nhỏ không biết là thật sự đã mở linh trí hay là có chuyện gì, không nói tiếng nào đã chui vào trong túi Càn Khôn của hắn.
Đây là sống chết đòi đi theo hắn.
Hạ Tử Minh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là dẫn nó theo cùng.
Sau khi các đệ tử tản đi bốn phía tự đi tìm linh thảo, yêu thú, Hạ Tử Minh thật vất vả mới có khoảng thời gian nhàn nhã trong chốc lát, thấy nơi này linh khí dồi dào, có lợi cho yêu thú, liền thả Hắc Xà trong túi Càn Khôn ra, muốn cho nó hấp thu linh khí trong núi này.
Hắc Xà nhỏ rất ngoan.
Có lẽ nó hiểu được ý của Hạ Tử Minh, liền tự mình bò vào trong bụi cỏ chơi.
Nhưng thỉnh thoảng nó sẽ trở lại bên cạnh Hạ Tử Minh, hiển nhiên đã nhận Hạ Tử Minh làm chủ, không có ý rời khỏi hắn.
“Ngươi ngoan quá.” Hạ Tử Minh thấy Hắc Xà lại tự bò về, trong lòng vui lắm, liền vui vẻ đưa tay như vuốt ve mèo vậy, xoa xoa thân thể dài lạnh mà tinh tể của Hắc Xà.
Hắc Xà thè lưỡi tùy ý cho Hạ Tử Minh vuốt ve.
Đây vốn là một hình ảnh thể hiện chủ nhân và thú cưng ấm áp bên nhau.
Thế nhưng…
“Con rắn xấu quá.
Đại sư huynh, ngươi nhặt được con rắn xấu như vậy ở đâu thế, nhìn qua cũng chưa mở linh trí, cũng không phải yêu thú, huynh vẫn nên vứt nó đi đi.” Đúng lúc này, phía sau hắn lại truyền đến một giọng nói không hài hòa: “Xà thuộc tính lãnh huyết, nó mà cắn huynh, thì sẽ không hay đâu.”
Hạ Tử Minh quay đầu nhìn lại, đây không phải ai khác, chính là Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu bụng dạ hẹp hòi khác với các đệ tử tự hoàn thành nhiệm vụ riêng mình, theo như trong kịch bản gốc, ngay khi bắt đầu cuộc thí luyện này, hắn đã làm thân với Cố Trường Minh, cố gắng đi theo Cố Trường Minh, muốn lấy lòng vị sư huynh này… Cố Trường Minh không thích cái tính ưa nịnh nọt, sành sỏi hay lấy lòng người khác này của hắn, luôn cảm thấy đạo tâm của hắn bất ổn, không phải người tu hành, sau khi Nhiếp Nghiêu dùng lời nịnh hót hắn, hắn liền chỉ trích nghiêm khắc, gần như cay nghiệt hắn ta một trận, muốn hắn ta thay đổi.
Việc này lại làm cho Nhiếp Nghiêu cảm thấy bị sỉ nhục, cũng là cơ sở để hắn biến thành bia đỡ đạn bị bắn rơi.
Đời này, trước khi tích đủ điểm, Hạ Tử Minh phải dựa theo kịch bản gốc, một lần nữa sỉ nhục thiếu niên thật vất vả mới tìm lại được chút tự tin trong môn phái một trận.
Vốn Hạ Tử Minh còn có ý định nể tình cha con mà nhẹ nhàng hơn với hắn.
Nhưng bây giờ…
Tốt rồi, tên nhóc ngỗ ngược này vừa thấy mặt đã sỉ nhục con rắn yêu của mình xấu, còn kêu hắn mau vứt đi.
Hạ Tử Minh lập tức bùng nổ giận dữ, điều này thật sự quá đáng quá rồi.
Rắn nhà hắn xấu chỗ nào?!
“Sư huynh, huynh vẫn mau vứt nó đi đi.
Con rắn này vẻ ngoài ghê tởm, không chừng còn có đọc đấy.” Nhiếp Nghiêu hồn nhiên chẳng hay bản thân đã chọc phải vảy ngược của Hạ Tử Minh, hắn vốn chỉ muốn tùy tiện tìm một cái lý do làm thân với Hạ Tử Minh, nhưng vừa thấy con Hắc Xà, tựa như gặp thiên địch vậy, Nhiếp Nghiêu vừa thấy nó liền sinh ra cảm giác ghét bỏ chưa từng có.
Hạ Tử Minh lập tức càng khó chịu, quay sang Nhiếp Nghiêu liền lạnh lùng nói: “Đây là Linh Xà ta nuôi, lần này cố ý dắt nó ra ngoài hấp thú linh khí trong núi này.”
“À, hóa ra là Linh Xà sư huynh nuôi, là ta có mắt như mù.
Chẳng trách…” Nhiếp Nghiêu ngơ người, không ngờ con rắn xấu xí lại là do Hạ Tử Minh nuôi, mấy câu nói kia của mình chính là va phải lưỡi đao rồi, vốn muốn nói mấy câu trái lương tâm nữa, khen con rắn kia lấy lòng Hạ Tử Minh đôi chút.
Nhưng không biết tại sao, Nhiếp Nghiêu nhìn con rắn kia liền không thể nói ra miệng được một câu hay ho nào.
Trực giác nói cho hắn biết, con rắn kia cực kỳ nguy hiểm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...