Edit: An Ju
Bởi vì, hệ thống cho mở ‘thay đổi diện mạo’, cần điểm để đổi.
Hạ Tử Minh vì để tiết kiệm điểm, lúc này ở trong phòng Cố Trường Minh tìm ra một chiếc mặt nạ mà Cố Trường Minh chẳng biết đã mua từ bao lâu trước lúc đi dạo chợ với nhóm sư huynh đệ, sau khi đeo lên để cải trang cho mình, liền niệm chú, bay lên không tới chỗ ở Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu bản tính không xấu, Hạ Tử Minh nhận định là chỉ vì không ai trong chính đạo đối xử tốt với hắn, ai nấy đều ức hiếp hắn, lừa gạt hắn, hại hắn, bởi vì số mệnh Thiên Ma chuyển thế của hắn mà có khúc mắc, kỳ thị, hà hiếp đối với hắn mới tạo nên sự đổi hướng và hắc hóa của hắn sau này.
Hạ Tử Minh nghĩ, dù chỉ có một người…chỉ cần một người có thể đối xử tốt với Nhiếp Nghiêu một chút, dẫn dắt hắn một cách đúng đắn, để hắn cảm giác được thiện ý của thế giới, đứa nhỏ này ngày sau cũng sẽ không biến thành như vậy, đi con đường như vậy.
Hạ Tử Minh niệm chú ẩn thân, đi vào trong phòng, thấy trong phòng ngoài Nhiếp Nghiêu và một ít thuốc trị thương mà những đồng môn có quan hệ không tệ với hắn mang tới cho hắn ra thì không có một bóng người, lúc này mới an tâm xuất hiện với một thân đã cải trang.
Nhiếp Nghiêu bởi vì mông bị đánh nghiêm trọng, cả người nằm trên giường, hình như bị sốt cao rồi, khiến cho cả khuôn mặt nhỏ đẹp của hắn đỏ lừ, trong miệng bởi vì khó chịu còn ‘ê a’ phát ra mấy lời nói mê không rõ, Hạ Tử Minh nghiêng tai nghe thử, mơ hồ nghe thấy Nhiếp Nghiêu kêu: “Mẹ.”
Chỉ không biết là đang gọi mẹ ruột hay là mẹ nuôi, cả người gầy nhỏ nằm đó, không nhúc nhích, thấy được là cực kỳ suy yếu, cũng đáng thương thật sự.
Tuy là Hạ Tử Minh làm nhiệm vụ quen rồi, tiếp xúc qua đủ loại người khác nhau, cũng không nhịn được mà cảm thấy hắn đáng thương và đáng yêu, khiến người thương vô cùng.
Hạ Tử Minh thử đưa tay sờ trán Nhiếp Nghiêu.
Quả nhiên, nóng gay gắt.
Hạ Tử Minh vốn chỉ muốn kiểm tra thử nhiệt độ của hắn thôi, không ngờ Nhiếp Nghiêu trong lúc ngủ mơ lại mơ màng bắt được tay hắn không chịu buông, như thể coi hắn là người nào đó vậy, viền mắt đỏ lên, không cản được nước mắt tuôn tràn, yếu đuối lại bất lực nhỏ giọng nỉ non: “Mẹ, mẹ đừng rời bỏ con, mẹ đừng đi, ở đây tất cả mọi người ức hiếp con… Mẹ, mẹ đừng đi…”
“An tâm ngủ đi, ta sẽ không đi.” Tuy rằng bị Nhiếp Nghiêu hiểu lầm thành mẹ, nhưng nhìn thiếu niên trước mắt đáng thương như vậy, Hạ Tử Minh lại càng thấy thương hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc Nhiếp Nghiêu, thuận theo lời hắn đáp lại.
Nhiếp Nghiêu được hắn đáp lại, lúc này mới an tâm, nhíu chặt mày, tay nắm Hạ Tử Minh lúc này mới thiu thiu ngủ.
Tuy rằng biết Nhiếp Nghiêu sẽ không có chuyện gì, ba ngày sau tỉnh lại vẫn có thể đánh thức huyết mạch, nhận được cơ duyên, nhưng thấy thiếu niên sốt đến vậy, Hạ Tử Minh vẫn không dám lơ là, tự thân chăm sóc hắn, cứ cách một đoạn thời gian sẽ dùng khăn thấm nước lau mồ hôi trên người hắn, bôi thuốc lên mông cho hắn, dỗ Nhiếp Nghiêu ngủ không an ổn như dỗ trẻ con…
Ngay cả một khắc cũng không dám chợp mắt, lơ đễnh.
Hắn biết mình làm như vậy cũng không có giúp gì được cho Nhiếp Nghiêu, nhưng thật tâm hắn chỉ muốn làm cho đứa trẻ này sống tốt hơn một chút.
Nhưng Hạ Tử Minh không biết, vào lúc hắn cực nhọc, không thể yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc Nhiếp Nghiêu, ngoài cửa sổ phòng Nhiếp Nghiêu có một người đứng lặng lẽ ở ngay đó, không rõ mà nhăn mày nhìn hắn đang dốc lòng chăm sóc Nhiếp Nghiêu…
Nhiếp Nghiêu sốt đến khó chịu cả người, chảy một thân mồ hôi, Nhiếp Nghiêu trong mơ mơ màng màng như cảm thấy mình lại mơ thấy mẹ, mơ thấy mẹ lại trở về chăm sóc mình, cảm giác kia vừa ấm áp lại có thể mang đến cho hắn sự yên bình, an ổn, như có thể xóa đi toàn bộ sự bỏng rát và đau đớn trên toàn thân hắn vậy.
Nhiếp Nghiêu trong mơ mơ màng màng cố gắng muốn bắt lấy tay mẹ, muốn mẹ ở lại, từ nay về sau không rời xa mình nữa.
Rốt cục… Thật vất vả hắn mới bắt được tay của mẹ…
Không, không đúng, đây không phải tay của mẹ, tay của mẹ lạnh lạnh, nhỏ nhỏ, mềm mềm, không ấm như vậy, lớn như vậy, cũng không có nhiều vết chai như vậy.
Người này không phải mẹ… Vậy, người này là ai?
Trong trạng thái ý thức không rõ, đây là sự băn khoăn và hoang mang duy nhất trong lòng Nhiếp Nghiêu.
“Ngươi tỉnh rồi?” Không biết mê man đã bao lâu, Nhiếp Nghiêu tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê, liền nghe thấy một âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng truyền vào trong tai.
Một người đeo mặt nạ thấy không rõ khuôn mặt đang đứng lẳng lặng trước giường hắn, chỉ có một đôi mắt cực kỳ dịu dàng xuyên thấu qua lớp mặt nạ đang cực kỳ ân cần nhìn hắn.
Nhiếp Nghiêu mặc dù thân thể vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn cố dựng người dậy, phản ứng cảnh giác nổi lên cực nhanh, nhìn về phía đối phương, âm thanh khàn khàn non nớt hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Tuy rằng, hắn cực kỳ thiếu thốn sự ấm áp cùng yêu thương, nhưng hắn cũng không phải người sẽ dễ dàng tin tưởng người khác…
Đây là kinh nghiệm Nhiếp Nghiêu rút ra được sau khi bị người ức hiếp nhiều năm…
Người nhìn qua như là người tốt, thường có thể là độc xà độc nhất và vô cùng tàn nhẫn..
Hạ Tử Minh thấy hắn tỉnh, cũng không nói gì, trực tiếp lấy ra từ trong ngực mình linh dược bổ thân đã chuẩn bị trước cho Nhiếp Nghiêu, trực tiếp bỏ vào miệng hắn.
Cơ thể Nhiếp Nghiêu suy nhược quá mức, vóc dáng mới thấp như thế, bên trong cơ thể cũng rất kém.
Vẫn cần phải bồi bổ cho tốt mới được.
Trong miệng Nhiếp Nghiêu bị người ép nhận một viên thuốc, lúc này càng cảnh giác và kinh hoảng hơn, như là mình vừa bị ép uống độc dược phá ruột vậy, hắn sợ hãi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cũng không dám nuốt viên thuốc kia.
“Uống vào đi, có lợi đối với cơ thể ngươi.” Hạ Tử Minh nhét cả bình linh dược vào trong lòng Nhiếp Nghiêu: “Bình này có tổng cộng 9981 viên, sau này mỗi ngày ngươi uống một viên, liền có thể dần dần bồi bổ lại những thiếu hụt cho cơ thể.”
Bị Vân Hư Tử rút linh căn, gân mạch sống, thực sự quá thương thân.
Thuốc này là Hạ Tử Minh thật vất vả mới tìm được ở chỗ Cố Trường Minh để cho Nhiếp Nghiêu bổ thân, mặc dù không thể bồi bổ lại linh căn và gân mạch cho hắn, nhưng dù gì vẫn có thể bồi bổ cơ thể suy nhược một chút.
Nhiếp Nghiêu lại vẫn không thể tin lời hắn, đôi mắt chằm chằm nhìn hắn, tràn đầy cảnh giác: “…”
Thấy đối phương chưa từng ép buộc mình, thuốc trong miệng vẫn đang ngậm, không dám nuốt xuống.
“Ta nếu muốn hại ngươi, ngươi sẽ không còn sống đến bây giờ.” Hạ Tử Minh bày ra một dáng vẻ lãnh đạm, vững vàng của ẩn sĩ cao nhân
Nhiếp Nghiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền hỏi: “Mấy ngày nay, là ngươi chăm sóc ta lúc ta hôn mê à?”
Trong lúc mình hôn mê, đôi tay kia không phải của mẹ, chẳng lẽ là của người trước mắt…
Hạ Tử Minh cũng không đáp lại, chính là ngầm thừa nhận.
“Người vì sao lại giúp ta?” Nhiếp Nghiêu cũng không tin chuyện may mắn trên trời lại rơi xuống miếng bánh, trong tiên môn sẽ có người vô duyên vô cớ đối tốt với mình, giúp đỡ mình vô điều kiện.
Nhưng hắn cũng không nghĩ ra trên người mình có giá trị lợi dụng gì cho người khác, chỉ đành hỏi ra.
Hạ Tử Minh im lặng không nói: “…”
“Ngươi là người trong Ma Đạo?” Nhiếp Nghiêu thấy hắn không dáp, lại tự suy đoán lung tung, chẳng lẽ người nọ muốn mình gia nhập ma tu, nằm vùng ở Phù Diêu.
Hạ Tử Minh thấy hắn không biết đã đoán đi đâu đâu, chỉ đành giải thích: “Ta là kiếm tu, ngươi đừng đoán bừa!”
Thân là một người phải dẫn Nhiếp Nghiêu quay về chính đạo, điều hắn sợ nhất chính là Nhiếp Nghiêu và tà ma ngoại đạo có quan hệ với nhau…
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao lại giúp ta?” Nhiếp Nghiêu đành phải nhắc lại vấn đề này, tinh thần căng thẳng, chỉ một giây phút cũng không thả lỏng.
Hạ Tử Minh: “Ta là người phương nào không quan trọng.
Ngươi chỉ cần nhớ kỹ rằng, ta nợ ngươi, chắc chắn sẽ không hại người là đủ.”
Nhiều hơn nữa hắn cũng không thể nói với Nhiếp Nghiêu được.
Nhiếp Nghiêu nghi ngờ nhìn hắn, không biết trong lòng đang đưa ra những phỏng đoán gì: “Ngươi nợ ta?”
Hạ Tử Minh không nói gì, chỉ cố gắng từ trong đối mắt lạnh như băng lộ ra một chút dịu dàng và thiện ý nhìn về phía hắn, hắn tin Nhiếp Nghiêu có thể nhìn ra được mình không có ác ý với hắn, là thật tâm muốn giúp hắn.
Nhiếp Nghiêu nhìn hắn trong chốc lát, giống như đã bị sự chân thành của hắn đánh động, hầu kết động động, nuốt viên thuốc đang ngậm trong miệng xuống, lại thận trọng đem bình linh dược Cố Trường Minh nhét vào trong lòng cất vào trong ngực.
Tạm thời coi như là tin lời Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh thấy thế, lúc này mới niệm chút lạnh lùng biến mất khỏi phòng Nhiếp Nghiêu.
Ngay sau khi hắn đi mất, ngay giây phút đó.
Nhiếp Nghiêu lại phun ra viên thuốc ngậm sẵn trong miệng, hồ nghi dò xét nhìn bình dược trong tay và thân ảnh đã biến mất kia.
Người này rốt cuộc là ai?
“Ting! Đối tượng có thể công lược Nhiếp Nghiêu đối với thân phận người đeo mặt nạ của kí chủ đạt mức +0, hiện nay độ hảo cảm đạt 0, thái độ hoài nghi.”
Hệ thống thấy Hạ Tử Minh bận rộn một hồi, độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu đối với hắn vẫn còn chưa tăng được một điểm nào, lúc này kiêu ngạo mà nói châm chọc: “Nhìn đi, kí chủ, ngay cả linh dược cậu cho người ta cũng không dám ăn, phun ra, cậu bận rộn mấy ngày nay là vô ích rồi, tôi đã nói nhiệm vụ cấp SS không dễ hoàn thành như vậy đâu.”
“Không vội, Nhiếp Nghiêu nhạy cảm, đa nghi, đối với thứ mà một người lần đầu tiên gặp cho, hắn không dám ăn, phun ra, như vừa rồi mới là bình thường.” Hạ Tử Minh sớm đã đoán được, bình tĩnh, ung dung liền nói: “Hiện tại hắn còn nhỏ, tôi là vì công việc mà tới, cũng không nóng lòng muốn thành công.”
Hắn chân thành thề: “Đối với Nhiếp Nghiêu, tôi luôn có sự kiên nhẫn, ngày sau còn dài… Rồi cũng sẽ có một ngày, tôi sẽ kiếm đẩy độ hảo cảm của hắn, trở thành sự ấm áp duy nhất trong lòng hắn.
“Ha —-“ Hệ thống đối với sự tự tin thái quá của Hạ Tử Minh lại chỉ thể hiện một nụ cười lạnh đầy sự châm biếm.
Hạ Tử Minh không để ý tới sự châm chọc, khiêu khích của hệ thống, quay đầu liền đi tìm đối tượng thứ hai của nhiệm vụ, sư tôn của Cố Trường Minh – Vân Hoa chân nhân.
Một trong những nhiệm vụ Cố Trường Minh để lại chính là muốn tận mắt nhìn thấy sư tôn đã từng bỏ mạng ngay trước mắt hắn được phi thăng.
Tuy rằng, người trong môn tôn xưng Cố Trường Minh thân là đệ tử có tu vi cao nhất, có tư cách và trình độ cao nhất một tiếng đại sư huynh, nhưng nói một cách nghiêm túc, bản thân Cố Trường Minh cũng không có bất kỳ một sư huynh đệ nào, hắn cũng không phải là đệ tử của chưởng giáo chân nhân Vân Hư Tử, mà là đệ tử của Vân Hoa chân nhân thân là sư huynh Vân Hư Tử và là trưởng lão cầm quyền Phù Diêu.
Vân Hoa chân nhân được xưng tụng là đệ nhất kiếm tu trong thiên hạ, đã luyện được Hư Cảnh, trong toàn bộ Tu Chân Giới cũng chỉ có ba người luyện được Hư Cảnh mà thôi, Vân Hoa chính là một trong số đó, người người trong Tu Chân Giới tôn xưng hắn một tiếng Kiếm Tôn.
Chính là bởi vì có Vân Hoa, Phù Diêu với đứng vững địa vị đệ nhất đại phái trong Tu Chân Giới trăm năm không ngã.
Khác với chưởng giáo Vân Hư Tử và các đại trưởng lão ‘đào mận’* rụng đầy thiên hạ, cực kỳ thích thu nhận đồ đệ, Vân Hoa lại rất thích bế quan tu hành, không thích thu nhận đồ đệ, cứ cách 12 năm lại cố định bế quan một lần, mấy năm, mấy chục năm không khác, rất ít xuất quan, không hổ là một vị thế ngoại cao nhân đặt tu hành, tu tâm ở vị trí ưu tiên, không cầu danh lợi.
*Gốc là ‘đào lý’ (桃李) thường ví với học trò
Mà đệ tử trong môn của hắn—– Tuy rằng, bản thân hắn không thích quan tâm lắm, toàn quyền giao phó cho chưởng giáo Vân Hư Tử dạy dỗ thay lại cũng chỉ có một mình Cố Trường Minh mà thôi.
Cũng chính bởi vì có một vị sư phụ bản lĩnh như thế, địa vị đại sư huynh của Cố Trường Minh ở Phù Diêu mới khác biệt như vậy.
Trong kịch bản gốc mà Hạ Tử Minh đọc được, Vân Hoa chân nhân tuy rằng chẳng có mấy lần xuất hiện, nhưng phần lớn đều là những lời khen ngợi, ngay cả Nhiếp Nghiêu sau khi đã nhập ma cũng có ấn tượng không tệ với vị trưởng lão không xuất thế này của Phù Diêu.
Tuy rằng sau cùng Vân Hoa vẫn là vì vảo vệ chính đạo mà thua trong tay Nhiếp Nghiêu.
Cố Trường Minh vốn là một cô nhi hai bàn tay trắng, dưới cơ duyên trùng hợp mà Vân Hoa nhặt được, lại dẫn về Phù Diêu nhận làm đệ tử, mới từ đó thay đổi vận mệnh của hắn.
Nguyên nhân chính là như vậy, dù cho số lần gặp mặt và nói chuyện không nhiều lắm, Cố Trường Minh cũng vẫn tràn đầy tình cảm* và tôn kính đối với sư phụ của mình, ở lòng lòng vẫn âm thầm lấy hắn làm gương cho mình.
*Gốc là ‘nhụ mộ’ (孺慕) có nghĩa là hiếu thảo với cha mẹ.
Sau đó, nó được mở rộng thành ý thức tôn trọng và tình cảm đối với giáo viên và người lớn tuổi.
(Theo baike.com/wikiid)
Hạ Tử Minh sau khi điều chỉnh tâm tình, vẻ mặt của mình, lúc này hướng về Lạc Mai Phong nơi Vân Hoa chân nhân ở đi tới.
Bởi vì, Vân Hoa chân không hay xuất thế, cũng không thích giao lưu với người khác, tuy rằng vai vế của hắn là lớn nhất, tu vi cũng cao nhất, nhưng nơi ở lại nằm tại đỉnh núi vắng vẻ nhất.
Vân Hoa chân nhân thích yên tĩnh, bởi vậy dù cho Cố Trường Minh là đệ tử duy nhất của hắn nhưng lại ở cùng những người khác, rất ít khi đi làm phiền Lạc Mai Phong.
“Đại sư huynh…”
“Đại sư huynh…” Thấy Hạ Tử Minh đến đây, hai tiểu đạo đồng bên cạnh Vân Hoa vội vã bước lên trước hành lễ với hắn.
Hạ Tử Minh cúi đầu lên tiếng: “Ừm.”
Liền tự đi vào động phủ của vân Hoa, làm đệ tử duy nhất của Vân Hoa, tại Lạc Mai Phong cũng chẳng có ai ngăn hắn.
“Đệ tử ra mắt sư tôn.” Cố Trường Minh trời sinh một gương mặt lạnh, dù cho đang ra mắt ân sư mà trong tâm mình sùng kính nhất, vẫn mang một vẻ lạnh như băng sương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...