Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh


Hạ Tử Thịnh không dám ép hắn quá mức, sau khi Hạ Tử Minh khôi phục sức lực cũng không dám chạm vào hắn nữa.

Y chỉ là dính vào bên người hắn giống như cún con dính chủ, đuổi cũng đuổi không đi, chỉ cần có thời gian liền ở bên cạnh Hạ Tử Minh, tuy không làm gì cũng muốn ngủ bên cạnh Hạ Tử Minh, đắp chung chăn, một mình liền nói đủ cho cả hai người.
Y lại cấm dục đến Hạ Tử Minh còn tưởng y thật sự biến thành một đứa trẻ đơn thuần thích ở chung với ca ca mà thôi.

Chỉ mỗi sáng "chào cờ" làm Hạ Tử Minh không tự giác chạm vào nơi nào đó mới có thể làm Hạ Tử Minh biết y không phải.
Nhìn được ăn không được làm Hạ Tử Minh thực không vui, thái độ với Hạ Tử Thịnh cũng càng thêm lãnh đạm.

Đối với sự lạnh lùng này, Hạ Tử Thịnh lại không để ý lắm, giống như chỉ cần Hạ Tử Minh ở bên y liền mỹ mãn cao hứng.
Một ngày này, Hạ Tử Thịnh cùng Hạ Tử Minh cái gì cũng không làm, thập phần đơn thuần đắp chăn ngủ chung.
Ban đêm đột nhiên mưa to, tiếng sấm nổ vang.
- A! A! - Hạ Tử Minh đêm khuya b một tiếng thét chói tai dọa tỉnh.
Hắn mở mắt ra đã thấy Hạ Tử Thịnh đang ôm đầu, rúc vào tận cùng trong giường, không ngừng lấy đầu đập vào tường, trong miệng còn phát ra tiếng kêu gào thống khổ.
Hạ Tử Minh hoảng sợ, vội vàng bò tới bên người Hạ Tử Thịnh:
- Hạ Tử Thịnh, ngươi làm sao vậy? Hạ Tử Thịnh?
Hạ Tử Thịnh ban đêm đã đuổi đi toàn bộ cung nhân hầu hạ, cung điện to lớn chỉ có hai người bọn họ.

Đêm khuya như vậy, Hạ Tử Thịnh lại như gặp ác mộng, thực sự có chút đáng sợ.
Hạ Tử Thịnh cuộn tròn người lại, ôm lấy Hạ Tử Minh liền giống như ôm được cọng rơm cứu mạng vậy, dùng sức siết lấy Hạ Tử Minh mạnh tới suýt chút ngạt thở, thân thể còn đang không ngừng run rẩy.
Hạ Tử Minh muốn đẩy y ra một chút:
- Ngươi..
- Tối quá, tối quá..

Ta sợ lắm, đèn đâu, thắp đèn lên, nhanh thắp đèn đi! - Hạ Tử Thịnh ôm hắn càng chặt, thanh âm tràn ngập hoảng sợ.

Đúng lúc này, một tia sét cắt ngang bầu trời, cung điện tăm tối đều có thể thấy một cột ánh sáng trắng hiện lên.

Ngay sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc!
- A! - Hạ Tử Thịnh sợ đến kêu thét, ôm chặt Hạ Tử Minh như muốn đem cả người đều hòa tan trong ngực hắn.
Hạ Tử Minh nao nao, theo bản năng vỗ về sau lưng y, trấn an Hạ Tử Thịnh đang kinh hoảng, hỏi:
- Ngươi sợ tối hả? Cả sét đánh nữa?
Hắn lại lần nữa ở trên người Hạ Tử Thịnh tìm được một loại cảm giác cực kì quen thuộc.
Hạ Tử Thịnh có sợ tối, sợ sét đánh hay không hắn không biết, nhưng người yêu của hắn trong thế giới trước lại rất sợ..
Hạ Tử Thịnh không trả lời, giống như tìm kiếm che chở rụt cả người vào ngực hắn.
- Đừng sợ, không có việc gì, ta đi thắp đèn ngay đây - Hạ Tử Minh buông y ra một chút, chuẩn bị xuống giường.
Hạ Tử Thịnh lại giống như bị dọa đến, ôm hắn càng chặt, căn bản không buông tay, dùng thanh âm cực kỳ run rẩy nói bên tai hắn:
- Đừng đi, đừng đi..
- Đừng sợ, đừng sợ, ta không đi, chúng ta cùng đi thắp đèn - Hạ Tử Minh không có biện pháp nào khác, thanh âm mềm đi như sợ dọa đến y, bế y lên rồi khó khăn đi tới bên cạnh bàn, vừa trấn an Hạ Tử Thịnh vừa sờ soạng thắp đèn.
Có ánh lửa, nhịp thở dồn dập cùng cơ thể run rẩy của Hạ Tử Thịnh mới dần dần ngừng lại.
Trên trời lóe lên một tia sét!
Hạ Tử Thịnh lại sợ tới mức rúc vào trong ngực Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng y, dỗ như dỗ trẻ con:
- Không sợ, không sợ, có đèn, chúng ta không sợ, không có việc gì.
* * * Đại ca - Hạ Tử Thịnh an tĩnh trong chốc lát, ở trong ngực hắn thấp giọng gọi một tiếng.
Hạ Tử Minh thanh âm cực nhẹ:
- Ta ở đây.
- Tối quá, tối quá, ta sợ - Hắn nỉ non trong lòng Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh liên thanh vỗ về:

- Không sợ, không có việc gì.

Ta đã thắp đèn, ngươi còn sợ không? Nếu còn sợ, ta liền gọi cung nhân vào được không?
- Không cần - Hắn còn chưa nói xong Hạ Tử Thịnh đã chen vào - Ta chỉ cần đại ca.
Y nói xong lại lặp lại lần nữa:
- Chỉ cần đại ca ở cùng ta.
- Được, được, đại ca ở cùng ngươi - Hạ Tử Minh đành phải ôm hắn vỗ về, cái gì cũng đồng ý.
Hạ Tử Thịnh ở trong ngực hắn dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi:
- Đại ca, ngươi còn nhớ không? Khi ta còn nhỏ đã rất sợ sét đánh, trước kia chưa từng có ai quan tâm ta, mãi cho đến khi ngươi xuất hiện..

Mỗi lần trời mưa sét đánh ngươi đều sẽ tới trong cung của ta, lúc ấy ngươi cũng ôm ta, dỗ ta thế này..
Đôi tay Hạ Tử Minh đang vỗ về y cứng đờ.
Hắn vừa mới đọc tư liệu chi tiết mới biết, Hạ Tử Thịnh khi còn nhỏ bị cung nhân cùng Dung Phi bỏ qua, thường xuyên bởi vì sét đánh khóc nháo bị giam một mình trong phòng tối, không ai quan tâm không ai hỏi han mới sợ sét đánh vào ban đêm như thế.
- Lúc ấy ta nghĩ, ngươi đối với ta thật tốt, ta muốn cùng ngươi ở bên nhau vĩnh viễn, ta thích ngươi, như vậy sau này ta sẽ không phải sợ sét đánh ban đêm nữa - Hạ Tử Thịnh nhỏ giọng nức nở, hỏi chính mình cũng hỏi Hạ Tử Minh - Nhưng là, nhưng là vì sao chúng ta sẽ biến thành như bậy giờ? Vì sao lại biến thành như bây giờ?
- Đại ca - Qua một hồi lâu, y mới nhỏ giọng hỏi - Chúng ta trở lại quá khứ được không, trở lại quá khứ lúc chỉ có hai người chúng ta có được không?
Lúc này, Hạ Tử Minh không trả lời.
Hạ Tử Thịnh bất tri bất giác ngủ say trong ngực hắn.
Ngày hôm sau, khi Hạ Tử Minh tỉnh lại phát hiện Hạ Tử Thịnh đã dậy từ sớm, đang ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm vào hắn.
Hạ Tử Minh bị y dọa sợ.
Hạ Tử Thịnh nhìn hắn thật sâu, nói:
- Đại ca đối tốt với ta như vậy, ta càng ngày càng không muốn buông tay làm đại ca rời xa ta, làm sao bây giờ?
Hạ Tử Minh cười nhạo một tiếng:
- Hừ..

Tuy không trả lời nhưng sau chuyện này, không khí cùng cảm tình giữa bọn họ thực sự hòa hợp không ít.
Hệ thống thực lo âu, sợ hắn đắm chìm trong ôn nhu của Hạ Tử ra không được:
- Ký chủ, ngươi còn nhớ nhiệm vụ của chúng ta không? Cố Sâm còn thiếu hai điểm hảo cảm kìa!
- Ta biết, ta đang đợi - Hạ Tử Minh nói.
Hệ thống khó hiểu:
- Đợi cái gì?
Hạ Tử Minh nói:
- Đợi Cố Sâm, ta vào cung lâu như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ cách tới cứu ta.

Chờ hắn tới, hai điểm hảo cảm cuối cùng liền đầy.
- Hắn thật sự sẽ đến sao? - Hệ thống hỏi.
Hạ Tử Minh khẳng định nói:
- Sẽ!
* * * Chờ hắn tới, ta cũng chuẩn bị rời đi thế giới này - Nghĩ đến Hạ Tử Thịnh, hắn có chút không đành lòng, nhưng vẫn bổ sung thêm.
Hệ thống thấp giọng trả lời:
- Nga.
Hạ Tử Minh tính thực chuẩn, không đến hai ngày hắn liền thật sự gặp được Cố Sâm.
Cố Sâm đóng giả thành thái giám trà trộn cung, Hạ Tử Minh nhìn thấy chàng liền hoảng sợ:
- Ngươi vào bằng cách nào?
Cố Sâm nhìn thấy hắn thực kích động, mắt đều đỏ lên, bộ dáng thập phần mệt mỏi như đã lâu chưa nghỉ ngơi:
- Điện hạ, người không sao là tốt rồi.
Hạ Tử Minh bị mang vào cung lâu như vậy không thấy bóng dáng, cũng không được thả ra, Cố Sâm suýt nữa cho rằng hắn bị Hạ Tử Thịnh hại.
- Ta..

Ta không nghĩ tới Hoàng Thượng hận người như thế, hắn đã đăng cơ còn tìm mọi cách đẩy người vào chỗ chết - Cố Sâm nhớ lại những gì Hạ Tử Thịnh làm lúc trước, cùng hiện tại rõ ràng không có việc gì lại muốn đẩy Hạ Tử Minh vào chỗ chết, không có tội cũng phải bịa ra tội, chỉ có thể cho rằng Hạ Tử Thịnh lòng dạ quá mức hẹp hòi, đối với việc Hạ Tử Minh từng làm nhục hắn hận quá sâu, lại che giấu quá tốt.
Hạ Tử Minh hơi hơi nhíu mày:
- Ngươi..
- Việc này không nên chậm trễ, điện hạ mau cùng ta đi thôi.


Chúng ta hiện tại ở trong triều đình đã rửa sạch oan khuất cho điện hạ, chứng minh điện hạ trong sạch, là vô tội, Hoàng Thượng không thể giam người lại nữa.

Nếu ở lại, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, Hoàng Thượng lại nghĩ ra biện pháp mới lấy tánh mạng của điện hạ - Cố Sâm vội vàng muốn mang Hạ Tử Minh rời đi - Chúng ta đi thôi!
Hạ Tử Minh nhíu mày:
- Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, chúng ta có thể đi đâu bây giờ, còn người nhà ngươi nữa?
- Chân trời góc biển, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân - Cố Sâm nói - Điện hạ không cần lo lắng, hiện tại ngươi oan khuất đã được rửa sạch.

Cho dù chúng ta rời đi Hoàng Thượng cũng không có lý do hỏi tội nhà ta.
Hạ Tử Minh nói:
- Nhưng là..
Hắn còn chưa nói hết, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Hạ Tử Minh lập tức nghe ra đó là tiếng bước chân của Hạ Tử Thịnh, cuống quýt giấu Cố Sâm vào tủ quần áo.
Hạ Tử Thịnh tựa hồ là uống say, lảo đảo đi đến, không nhìn ra hoảng loạn trên mặt Hạ Tử Minh, thấy Hạ Tử Minh liền cười:
- Đại ca..
Y treo cả người lên Hạ Tử Minh, ôm cổ hắn liền hôn lên.
Hạ Tử Minh ăn chay lâu như vậy, vốn dĩ có thể ăn thịt nên thấy cao hứng mới đúng.

Nhưng hiện tại..
Hạ Tử Minh đẩy Hạ Tử Thịnh ra, tức giận lườm:
- Hạ Tử Thịnh, ngươi con mẹ nó muốn gì?
Cùng lúc đó, Cố Sâm ở trong tủ quần áo một chân đá văng cửa tủ.
Chàng nhìn Hạ Tử Thịnh đang quấn lên Hạ Tử Minh, cả người đều cứng lại, đầu óc choáng váng, hơi nóng xông lên đỉnh đầu làm chàng không thể nhã nhặn được nữa.
Tay Cố Sâm siết chặt như muốn giết người.
Chàng sao có thể nghĩ tới Hạ Tử Thịnh mà mình vẫn luôn cho rằng thích nữ tử, đối đại ca hắn, đối Hạ Tử Minh cư nhiên là có loại tâm tư này!
Hóa ra đây mới là nguyên nhân hắn tìm mọi cách giam Hạ Tử Minh trong cung!
Hạ Tử Thịnh đột nhiên thấy Cố Sâm, rượu lập tức cũng tỉnh, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cố Sâm trừng trừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui