Quán cà phê trang trí rất trang nhã, trong quán còn có một nữ sinh đàn dương cầm biểu diễn.
Âm nhạc vui tai nhảy lên đầu ngón tay bay ra, quanh quẩn trong quán cà phê yên tĩnh ưu nhã, không có cái nào hợp với áo khoác mà Trương Đại Phú đang mặc.
Dù đã là lần thứ hai đến đây, Trương Đại Phú vẫn cứ câu nê rụt bả vai.
Sau khi hai người ngồi xuống ghế dài gần góc tường, Trương Đại Phú mới gấp gáp nói: "Đào tổng, cái đó, vụ án của hai vợ chồng Đào Hải Quốc đã kết thúc.
Ngài xem, thù lao trước đó ngài đã đồng ý với tôi..."
Đào Mộ nghe vậy sửng sốt: "Kết thúc hả?" Gần đây cậu luôn bận chuyện tập đoàn Thánh An và Tống gia, căn bản không chú ý đến cả nhà Đào Hải Quốc.
Nhưng chuyện kiện tung là do Chu Thận Hành làm, sao Chu Thận Hành không nói gì với cậu hết vậy.
Đào Mộ đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên, cậu lấy ra thì thấy là Chu Thận Hành gọi.
"Đào tổng, ngài thắng kiện cha mẹ nuôi ngài bị người khác sai sử bôi nhọ ngài rồi.
Bây giờ tôi vừa ra khỏi tòa án, có vài tư liệu muốn báo cáo với ngài.
Bây giờ tôi qua tìm ngài hay là tối nay ngài đến web Phi Tấn?"
Vừa mới từ toà án ra...
Đào Mộ không biết nên nói gì nhìn thoáng qua Trương Đại Phú ở đối diện, đến gấp thật.
"Tối đến tiệm net Phi Tấn!"
Sau khi cúp máy, Đào Mộ quan sát Trương Đại Phú đang mỉm cười nịnh nọt: "Tin tức của ông rất nhanh nhạy."
Trương Đại Phú cười làm lành: "Vì liên quan đến lợi ích của tôi mà, tôi vẫn luôn theo dõi vụ án.
Hôm nay tòa án thẩm vấn, tôi đặc biệt để cho vợ tôi tham dự phiên tòa hôm nay.
Bên kia vừa có kết quả, lập tức gọi cho tôi.
Tôi là muốn báo tin vui cho ngài càng sớm càng tốt."
"Ông đang nghĩ đến một trăm vạn thì có." Đào Mộ hừ một tiếng, lười quản Trương Đại Phú, người này chỉ cần dính đến tiền thì cái gì cũng dám nói.
Trương Đại Phú cười hắc hắc, không phản bác: "Người nghèo như chúng tôi chỉ dựa vào lần này để làm giàu, sao có thể không nghĩ đến được.
Đào tổng đại nhân đại lượng, xin thương xót, nhanh chóng làm xong việc này giúp tôi.
Nếu không đến tối tôi ngủ không ngon, không dối gạt gì ngài, mấy tháng này tôi không thể nào ngủ được.
Ngài nhìn tóc tôi rụng này, lần trước đến tìm ngài, tóc vẫn còn rất dày đó, bây giờ sắp biến thành Địa Trung Hải rồi."
"Ông thôi đi, đừng chơi chiêu này với tôi." Đào Mộ cười khẽ, cảm thấy Trương Đại Phú này chơi cũng rất vui.
"Chuyện của ông, lúc trước tôi đã suy nghĩ xong, tình hình nhà ông, tôi cũng biết.
Cả nhà không có ai có công việc đàng hoàng, quả thật sống khó khăn." Đào Mộ nói rồi cau mày: "Nhưng mà cả nhà các ông, nói thật, không có bằng cấp, không có năng lực, nhân phẩm cũng không ổn, nếu để ở bên ngoài, tôi cũng không yên tâm, dù sao việc làm ăn này cũng do tôi thu xếp.
Tôi sợ nhà các ông mượn danh hãm hại lừa gạt bên ngoài, tôi không gánh nổi vụ này đâu."
Trương Đại Phú nhanh chóng cười làm lành: "Không thể nào đâu, Trương Đại Phú tôi là ai chứ? Đời này tôi không có gì khác ngoài ánh mắt này, người không nên dây vào tôi tuyệt đối sẽ không dây vào, chuyện không nên làm cũng tuyệt đối không làm.
Nói thật, không chỉ sợ làm ngài mất mặt, mà tôi cũng sợ sẽ gây họa nữa.
Trương Đại Phú nói lời hay, hơi dừng lại một chút, vẫn không muốn từ bỏ: "Đương nhiên, nếu ngài ngại phiền phức, có thể trực tiếp đưa tôi một trăm vạn, tôi không có ý kiến gì cả."
"Nghĩ đẹp quá." Đào Mộ lườm Trương Đại Phú một cái, đứng dậy nói: "Ít nói nhảm đi, đến chỗ này với tôi."
"Hả?" Trương Đại Phú mơ mơ màng màng đi theo sau Đào Mộ ra khỏi quán cà phê, rẻ vào cửa sau Kinh Ảnh, đến trước quán gì đó có cửa cuốn kéo.
Trước quán có một đống người đang đứng, 4 trai 2 gái, trai hầu hết đều là hưng hùm vai gấu khí chất dữ tợn, cao nhất có thể lên đến 1m9; 2 nữ thì một người khoảng 20 tuổi, tóc nhuộm màu xanh lam, mặc áo bông màu trắng, váy da ngắn và ủng ống cao, mặt mày trang điểm như quỷ, nhìn là biết không dễ chọc; một người khác là bác gái đã hơn 50 tuổi, mặc một áo khoác đệm bông, gặp người thì cười, trông đặc biệt mộc mạc.
"Mọi người đến rồi, đã ăn trưa chưa?" Đào Mộ gật đầu với bọn họ, hỏi: "Cẩu ca, sức khỏe thế nào?"
Tần Diệu Như giành nói trước: "Vừa nhận được điện thoại là tới liền, chưa ăn gì hết."
Cẩu Nhật Tân cười hàm hậu: "Đã khỏe hẳn lâu rồi."
Không biết nghĩ đến cái, hắn gãi đầu ngại ngùng nói: "Chỉ là có hơi ngại, trong thời gian chữa bệnh là cậu giúp anh, bây giờ xuất viện rồi lại còn làm phiền cậu giải quyết công việc cho anh nữa."
Cẩu Nhật Tân vừa xuất viện đã bị Đào Mộ hốt vào Phi Tấn Giải Trí.
Mặc dù bây giờ web Phi Tấn chưa có nghiệp vụ ký hợp đồng nghệ sĩ, nhưng sớm muộn Đào Mộ cũng sẽ thành lập studio cho riêng mình.
Dù gì Cẩu Nhật Tân cũng là võ phụ, toàn diễn vai quần chúng, còn không bằng đi theo cậu.
Cuộc thi bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân năm nay được hưởng ứng rất tốt, Đào Mộ định hè năm tới sẽ làm thêm một chương trình bình chọn.
Đến khi kết thúc sẽ nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, quay phim thần tượng internet gì gì đó.
Đến lúc đó làm gì cũng cần người, dù Cẩu Nhật Tân không muốn làm diễn viên nữa thì cũng có thể hỗ trợ, học cách làm nhà sản xuất, còn không được nữa thì học làm người đại diện.
Nói thế nào thì cũng là người mà cậu hiểu rõ gốc rễ, đáng tin hơn so với người ngoài.
Cậu cũng nói rõ dự định này cho Cẩu Nhật Tân, Cẩu Nhật Tân không ngờ Đào Mộ lại tính toán kỹ lưỡng như vậy cho hắn, tức khắc cảm động muốn chết.
Máu chạy thẳng lên não, rất giống kẻ sĩ chết vì người thưởng thức mình.
"Mọi người đều là anh em, đừng nói lời dư thừa." Đào Mộ cười nói: "Nếu chưa ăn, lát nữa tôi mời mọi người đi ăn xiên dê nướng.
Bây giờ chúng ta vào quán xem trước."
Đào Mộ ra hiệu Tần Diệu Như kéo cửa cuốn lên, trong đó có một cái là Đào Mộ muốn giả thành quán cà phê internet —— Tần Diệu Như mở quán cà phê internet* ở Hậu Hải làm ăn rất phát đạt, trong nửa năm đã kiếm được vài triệu, chẳng những trả hết số tiền đã mượn của Đào Mộ, còn dư sức mở rộng việc làm ăn.
*Tần Diệu Như là mở quán cà phê internet nha, mấy chương trước mình ghi nhầm là mở quán net.
Theo ý của Tần Diệu Như, ban đầu cô muốn mở quán cà phê internet bên cạnh Dạ Sắc, đến lúc đó có thể qua lại chăm sóc lẫn nhau, nhưng nơi đó quá cao cấp, cô không vào được, không trả nổi tiền thuê nhà, mà bên Hậu Hải lại không có mặt tiền cửa hàng phù hợp.
Thời điểm bàn chuyện này với Đào Mộ, vừa hay cậu cũng đang sầu chuyện sắp xếp Trương Đại Phú như thế nào, cuối cùng Tống lão gia tử nảy ra ý kiến, nổi hứng nói một câu trên bàn ăn: "...!Nếu không thì mở quán cà phê internet gần trường Đào Mộ đi.
Đám Tiểu Tần Tử mở quán cà phê internet, nhà họ Trương thì bán chút đồ ăn bên cạnh, bình thường cứ để đám Tiểu Tần Tử giám sát bọn họ, nếu dám làm ăn không đàng hoàng thì cho mấy tên to xác trong quán qua nhắc nhở xem bọn họ có sợ không."
Đã nói là trong nhà có một người già như có một bảo bối mà.
Ý tưởng này đẹp cả đôi đường, giải quyết được vấn đề của mọi người.
Đào Mộ lập tức đi tìm cửa hàng phù hợp gần Kinh Ảnh.
Đúng lúc có hai cửa hàng cho thuê nằm cạnh nhau ở cửa sau.
Nhà thuê lớn hơn chút rộng khoảng 500m2 và có ba tầng.
Trước kia là studio chụp ảnh, chủ yếu là chụp ảnh chân dung cho sinh viên, sau này do Đào Mộ xuất thế ngang trời ở sân huấn luyện quân sự của tân sinh viên, kỹ năng chụp ảnh lập tức chinh phục được các đàn anh đàn chị từ năm nhất đến năm tư.
Bây giờ sinh viên Kinh Ảnh chỉ muốn chụp ảnh nghệ thuật, chỉ cần là người không vội, da mặt dày chút là đều chờ Đào Mộ rảnh sẽ chụp giúp bọn họ.
Cho dù phải chờ một hai năm cũng muốn một tấm ảnh chất lượng.
Đào Mộ mỗi lần chụp ảnh đều quen chụp ngoại cảnh, đại đa số thời gian cậu thích chụp ngay trong trường, hoặc là trực tiếp kéo người đến studio chụp ảnh, kéo mối làm ăn cho chủ studio.
Qua lại nhiều lần, việc làm ăn của studio ngày càng kém, chủ nhà lại liên tục đòi tiền thuê nhà, chủ studio làm không nổi nữa, tức giận đóng cửa về quê kết hôn.
Không nghĩ tới lại hời cho Tần Diệu Như, cô đến xem thử, cảm thấy ba tầng rất đúng ý cô, tầng 1 làm sảnh, tầng 2 dành làm phòng riêng, tầng 3 làm phòng thể thao điện tử, rất chân thực.
Còn cửa tiệm nhỏ hơn bên cạnh, chỉ có 70m2.
Trước kia là quán bán trà sữa, vì chủ nhà cần tiền gấp nên bán lại.
Đào Mộ rút một trăm vạn từ Tư Bản Khiếu Hằng để trả tiền đặt cọc và trang trí lại quán nhỏ, còn chủ nhà thì đã nhận được tiền trong tài khoản ngân hàng.
Đào Mộ nói với Trương Đại Phú: "Cửa hàng này, tôi lấy tiền thuê của ông là 20 vạn một năm.
5 năm đầu tôi sẽ không thu tiền thuê, sau 5 năm, hoặc là ông đi làm chỗ khác hoặc là trả tiền thuê cho tôi, hiểu không?"
Trương Đại Phú nhăn mặt: "Đào tổng, tôi gọi ngài là gia gia được chưa? Tôi biết ngài tốt bụng, nhưng, nhưng mà tôi lấy cửa hàng này làm gì chứ? Tôi, tôi chẳng biết gì cả! Ngài cũng đâu thể để cả đám người lớn chúng tôi ngồi bán trà sữa đúng không? Tôi thế này, ngài cảm thấy nữ sinh Kinh Ảnh dám vào mua giúp sao?"
Rất tự hiểu lấy mình.
Đào Mộ hơi mỉm cười: "Chuyện này ông không cần lo.
Tôi và lão gia tử nhà tôi đã bàn xong hết rồi, cửa hàng này sửa thành quán cơm gà hầm nấm.
Ngài mai ông và vợ ông đến đây, cả bác Cẩu nữa, ba người học nấu cơm với tôi, vừa vặn quán này cần nửa tháng để sửa chữa, đoán chừng lúc đó đã học xong."
"Đường nhập hàng tôi cũng đã sắp xếp xong, tôi cho ông số điện thoại, sau này quán ăn khai trương sẽ có người giao hàng đúng ngày.
Về sau nếu mần ăn khấm khá, ông cũng không được ham món lời nhỏ, nếu không thì chuyển nghề đi."
Trương Đại Phú liên tục đồng ý, khẽ liếc nhìn bác Cẩu, hỏi: "Chị gái kia là quản lý quán cơm chúng ta?"
"Đừng có hẹp hòi như vậy." Đào Mộ trợn trắng mắt: "Bác Cẩu chỉ muốn học nấu ăn thôi.
Bác ấy không làm trong quán của ông, bình thường sẽ quét dọn nấu cơm bên quán cà phê internet."
Trương Đại Phú lập tức xin lỗi: "Tôi không có ý kia."
"Được rồi.
Ông đừng cho là tôi không tìm người giám sát ông là ông có thể giở trò lừa gạt.
Sau này buôn bán, không được cố ý cân thiếu, không được nhập hàng từ con đường xấu.
Tôi đã gắn camera ở sau bếp, kết nối với bên quán cà phê internet của Tần tỷ.
Tần tỷ rảnh rỗi sẽ giúp tôi giám sát, nếu phát hiện có vấn đề ở khâu vệ sinh an toàn thực phẩm, tôi sẽ không tha cho ông, ông bày ra vẻ mặt gì đấy? Bất mãn hả?"
"Tôi nào dám." Trương Đại Phú vẻ mặt đau khổ biện giải: "Tôi không phải đang lo lắng.
Đào tổng, tôi biết ngài tốt bụng, muốn tìm cái nghề cho nhà chúng tôi, nhưng nhà chúng tôi làm gì có tiền vốn buôn bán chứ.
Không dối gì ngài, dù ngài có vét sạch tiền thuê nhà của tôi thì cũng không có tiền nhập hàng.
Còn gà hầm nấm, đừng nói tới thịt gà, ngay cả lông gà cũng không mua nổi."
"Bớt khóc than đi, tôi không định bắt ông bỏ tiền." Đào Mộ tức giận lườm Trương Đại Phú: "Bắt đầu từ tháng sau, trong vòng nửa năm tôi sẽ ra tiền nhập hàng, thanh toán hóa đơn trực tiếp với bên cung cấp.
Ông chỉ cần buôn bán đàng hoàng, tiền kiếm được đều thuộc về ông, tôi không cần một xu nào hết.
Nhưng nếu ông muốn thuê người làm thì tôi sẽ không bỏ tiền."
Trương Đại Phú lập tức vui vẻ xoa tay: "Ôi ôi, sao có thể không biết xấu hổ như vậy.
Đào tổng ngài đúng là Bồ Tát sống.
Có câu thà rằng dạy người cách câu cá còn hơn cho người một con cá, ngài thật sự rất có phong thái của người xưa."
"Được rồi." Đào Mộ đau cái đầu, nói một hồi cậu sắp từ Đào tổng biến thành Đào lão luôn rồi, người này đúng là không cần mặt mũi mà.
"Nói cho vợ ông, lúc làm ăn buôn bán lịch sự khách sáo một chút, đừng gây chuyện.
Nếu không gây rắc rối, cả nhà ông có thể thoải mái kiếm tiền, nếu ông dám gây rắc rối..."
Đào Mộ nói được nửa câu, híp mắt uy hiếp nhìn Trương Đại Phú.
Trương Đại Phú rất thức thời cúi đầu khom lưng: "Ngài cứ yên tâm.
Tôi chắc chắn sẽ thành thật làm ăn, thành thật kiếm tiền, tuyệt đối sẽ không khiến lão nhân gia ngài mất mặt."
"Đừng có gọi lão nhân gia, nghe cứ như tôi đã bảy tám chục tuổi rồi vậy." Đào Mộ phẩy tay, tức giận nói: "Đi đi.
12 giờ trưa mai dẫn vợ ông đến đúng giờ."
"Vâng!" Trương Đại Phú không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Thú thật, mặc dù hắn tin tưởng nhân phẩm của Đào Mộ, nhưng trước khi đến đây hắn vẫn hẹp hòi đoán rằng có khi nào Đào Mộ hố hắn không, hoặc là đổi ý, không muốn đưa tiền cho hắn.
Thậm chí Trương Đại Phú còn nghĩ nếu Đào Mộ thật sự không đưa tiền, vậy hắn nên làm gì bây giờ, tìm phóng viên công bố chuyện này? Hắn không trêu nổi Đào Mộ và đám người sau lưng cậu, nhưng nếu cứ vậy mà nén giận, hắn lại không cam lòng.
Mấy tháng nay, hắn bị chuyện này giày vò đến mất ngủ, hắn nghĩ đủ loại tình huống có thể xảy ra.
Nhưng chưa từng nghĩ Đào Mộ lại trượng nghĩa như vậy, trực tiếp đưa cái nghề cho hắn nuôi gia đình.
Đừng nhìn Đào Mộ vừa miễn tiền thuê vừa nhập hàng giúp, trông như không đưa hắn một phân tiền nào, nhưng Đào Mộ lại chịu dạy nghề cho hắn nha.
Đào Mộ là ai chứ, danh tiếng của Tống Ký ở Yến Kinh, không nói đến Yến Kinh, nói không chừng nửa mảnh đất Hoa Hạ đều biết.
Đào Mộ chính là đệ tử quan môn duy nhất của Tống lão gia tử, tay nghề của cậu còn cần phải bàn sao.
Cho dù chỉ dạy nhà bọn họ có một món thôi, nhưng có chiêu bài Tống Ký và Đào Mộ ở đây, sao có thể ế ẩm được.
Hơn nữa đây là mảnh đất gì? Đây là đất ở vành đai số hai đó.
Một cửa hàng 70m2 mà chỉ tính hai mươi vạn tiền thuê một năm, 5 năm đầu không cần trả tiền thuê, ngay cả tiền nhập hàng nửa năm đầu cũng không cần hắn phải chi.
Trương Đại Phú là người hiểu chuyện.
Mặc dù hắn keo kiệt lưu manh nhưng hắn biết ai đối xử tốt với hắn.
Đào Mộ là một ông chủ bận rộn nhưng vẫn nhớ đến chuyện vặt vãnh nhà bọn họ, cho nhà bọn họ một cái nghề sống tạm chứ không phải thờ ơ vứt ra một trăm vạn rồi thôi — — đối với người có năng lực như Đào Mộ, vứt ra một trăm vạn quả thực nhẹ nhàng dễ dàng hơn dạy nghề cho bọn họ nhiều.
Nhưng Đào Mộ không có dùng tiền tống cổ hắn đi.
Mặc dù mặt ngoài Trương Đại Phú tỏ ra cợt nhả, nhưng trong lòng hắn đã nhận cái ân tình này.
Đã nhiều năm trôi qua, cũng chỉ có Đào Mộ thật sự coi hắn là con người, là một người trưởng thành có nhà có cửa, cảm thấy hắn có thể làm được chuyện này chuyện kia.
Bây giờ chỉ có mỗi việc này thôi, hắn nhất định phải cố gắng làm, không thể khiến Đào Mộ mất mặt — —
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Trương Đại Phú sợ thủ đoạn của Đào Mộ, càng sợ lai lịch của đám người Lưu Diệu kia hơn, hắn thật sự không dám làm Đào Mộ mất mặt.
Lúc trước Đào Mộ hố hắn thế nào, Trương Đại Phú còn nhớ như in, tuy nói hắn không để bụng ánh mắt người khác, nhưng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ thật sự rất khó chịu.
Chuyện đó không liên quan gì đến Đào Mộ, chỉ là vì cậu ngứa mắt đám người bọn họ muốn lừa gạt Vân gia và bệnh viện nên cậu mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
Bây giờ, nếu hắn dám để xảy ra sự cố ở khâu mua bán đồ ăn, chỉ sợ sẽ không chỉ bị mắng chửi thôi đâu — — có đám người Lưu Diệu chống lưng cho Đào Mộ, ít nhất sẽ đánh hắn đến mức không thể tự sinh hoạt cá nhân được.
Trương Đại Phú rất tự giác, khi về nhà ngày hôm đó, hắn đã giải thích cặn kẽ cho vợ mình.
Giữa trưa hôm sau, hai người đến sớm hơn nửa tiếng.
Đứng bên ngoài run rẩy đợi một lúc lâu mới thấy Đào Mộ tan học đi ra, có cả bác Cẩu đi cùng Đào Mộ — — bác gái khá thông minh, biết vào nhà ăn ấm áp trong Kinh Ảnh để đợi.
"Đúng giờ đó." Đào Mộ nhìn hai vợ chồng Trương Đại Phú một cái, kéo cửa cuốn lên, sẵn tiện ném cho Trương Đại Phú một chiếc chìa khóa: "Hôm qua bận quá nên quên mất, ông giữ chìa khóa cẩn thận, ngày mai bắt đầu trang trí lại quán, nếu hai người không yên tâm thì có thể đến giám sát."
Trương Đại Phú và vợ hắn khom lưng cười làm lành: "Người mà Đào tổng thuê, chúng tôi có thể yên tâm."
"Dù sao cũng là công việc của hai người." Đào Mộ xua tay, sáng nay cậu có gọi cho bên nhà cung cấp, đối phương đã giao nguyên liệu nấu ăn đến rồi.
"Tôi chỉ mọi người luyện tập trước, rất đơn giản, vừa học là biết."
Cơm gà hầm nấm là thức ăn nhanh, cũng không phải phương pháp bí mật gì, càng không đòi hỏi kỹ thuật xắt rau, cơ bản chỉ cần đứng nhìn thôi cũng có thể học được.
Trương Đại Phú thì không tin được, nhưng vợ hắn kỳ thật là người rất cần mẫn, làm việc cũng nhanh nhẹn, học cùng Đào Mộ được hơn một tiếng đã làm chắc tay rồi.
"Tạm thời vậy đi." Đào Mộ ngừng lại, thấy sắp đến giờ vào học thì rửa tay rồi nói: "Mọi người trở về nhớ luyện lại, có chỗ nào không hiểu cứ gọi cho tôi."
Vợ của Trương Đại Phú ở nhà thích diễu võ dương oai, nhưng đến khi đứng trước mặt Đào Mộ lại tắt điện, nghe Đào Mộ nói vậy, lập tức lúng túng đáp hai tiếng: "Cái đó, cảm ơn Đào tổng."
"Không cần khách khí." Đào Mộ cười nói: "Tôi đã đồng ý với Trương Đại Phú rồi, dù sao hắn dùng đoạn ghi âm kia cũng giúp tôi không ít chuyện."
Vợ Trương Đại Phú biết đoạn ghi âm kia có bằng cách nào, nghe vậy thì đỏ mặt.
Hai vợ chồng Đào Hải Quốc thua kiện, ngày nào cũng chặn cửa mắng Trương Đại Phú là bán bạn cầu vinh, hàng xóm xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.
"...!Tôi không sợ cái khác, chỉ sợ sau khi hai vợ chồng Đào Hải Quốc biết chuyện này sẽ đến tìm ngài gây rối.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...