Edit + beta: Iris
Thẩm Dục có hơi được sủng mà sợ nhìn bạn học đột nhiên tìm tới.
Bởi vì mọi người đều biết lý do, nên sau khi Thẩm Dục đến Yến Ảnh báo danh lại không được hoan nghênh lắm. Nhất là những tân sinh nhập học cùng hắn. Cho dù Thẩm Dục có chậm chạp, hắn cũng có thể cảm nhận được những người này không thích hắn. Thậm chí còn cảm thấy hắn đã hạ thấp cấp bậc của Yến Ảnh.
Ngay cả khi huấn luyện quân sự, những bạn học đó cũng không thèm nói với hắn lời nào. Ví dụ như một vài bạn học nữ thích tụ tập và trò chuyện trong thời gian nghỉ ngơi huấn luyện quân sự, khi hắn đi ngang qua thì bọn họ sẽ ngừng nói, đám đông giải tán hoặc là di chuyển đến nơi khác. Như thể hắn mắc bệnh truyền nhiễm, cho dù đứng cạnh nhau hay hít thở chung một bầu không khí cũng sẽ bị lây bệnh.
Các bạn học nam thì tốt hơn một chút. Mặc dù cũng không thích hắn lắm, nhưng lúc thấy mặt hắn thì không có lập tức đứng dậy tránh đi. Chỉ là trong giờ nghỉ ngơi, bọn họ thường nói cái gì mà NBA, giải UEFA, tháp vĩnh hằng, World of Warcraft, Thẩm Dục căn bản nghe không hiểu. Cũng không có ai chủ động trò chuyện những chủ đề mà Thẩm Dục có hứng thú.
Ngay cả bình thường xuống căn tin ăn cơm hay chơi bóng ở sân thể dục, cũng không có ai rủ hắn đi cùng.
Thẩm Dục chỉ có thể đứng một mình ở xa xa. Nhìn bọn họ tận hưởng cuộc sống đại học sôi nổi, chỉ có Thẩm Dục là lạc lõng. Cảm giác này cực kỳ khó chịu. Giống như bị ngăn cách bằng một cái lồng trong suốt. Thẩm Dục và các bạn học mới, ngay cả hít thở cũng không cùng một bầu không khí.
Thẩm Dục từng là mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, luôn luôn là tiêu điểm trong đám đông, chưa từng gặp cảm giác thế này. Bị lạnh nhạt, bị phớt lờ, như bị toàn thế giới tẩy chay.
Vì vậy khi Thẩm Dục nhìn thấy có bạn học mới đột nhiên đến nói chuyện với mình, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ. Chỉ là sau khi nghe được đề nghị của bạn học mới, Thẩm Dục khó xử cau mày.
"Quan hệ giữa Đào Mộ và tôi không tốt. Cậu ấy rất ghét tôi." Thẩm Dục nhìn mọi người, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Cậu ấy sẽ không đồng ý cho tôi đến 《 Thời thượng phong vân 》 làm khách mời."
Chúng tôi đương nhiên biết cậu bị người ta ghét.
Mấy bạn học đến đây đưa ra đề nghị đồng loạt bĩu môi, nói: "Cũng không phải kêu cậu đề nghị với Đào Mộ. Chẳng phải quan hệ của cậu và Lạc thiếu rất tốt sao? Có lẽ cậu không biết, 《 Thời thượng phong vân 》 tổng cộng có ba nhà đầu tư, là web Phi Tấn, Long Đằng Giải Trí và Hạ Tinh Giải Trí. Trong số đó, Long Đằng Giải Trí là sản nghiệp của Lạc gia. Cậu có thể đi theo Lạc thiếu, đến đoàn phim làm khách mời."
Thẩm Dục lắc đầu như trống bỏi: "Không được. Tôi không đi."
Giống như Đào Mộ không muốn nhìn thấy hắn, sau khi Thẩm Dục bị Thẩm gia vứt bỏ, cũng không muốn nhìn thấy Đào Mộ. Hắn không muốn để Đào Mộ nhìn thấy dáng vẻ khốn đốn không chịu nổi hiện giờ của hắn, như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Hơn nữa Thẩm Dục cũng không nghĩ, người như Đào Mộ sẽ vì Long Đằng Giải Trí là công ty của Lạc gia mà đồng ý để Lạc Dương cho hắn vào đoàn phim làm khách mời.
Lần trước khi quay ở Hương Thành, Thẩm Dục là người mang vốn vào đoàn. Kết quả khi Đào Mộ thêm người vào đoàn phim, cũng không đồng ý đề nghị của Thẩm Dục sao? Ngay cả đạo diễn cũng không hài lòng với người Thẩm Dục đề cử.
Vì vậy Thẩm Dục không nghĩ hiện giờ có thể thành công.
"Thôi vậy!" Mấy bạn học đó mất kiên nhẫn ngắt lời giải thích của Thẩm Dục, rất tức giận, nói: "Cậu không muốn giúp thì cứ nói thẳng là được, giải thích nhiều như vậy làm gì."
"Tôi..." Thẩm Dục cắn môi cực kỳ ấm ức. Đây căn bản không phải là chuyện muốn giúp là giúp được. Hắn không làm được chuyện này, vì sao những người này cứ làm khó hắn.
Thẩm Dục năm nay 19 tuổi, cao 1m78, nhưng tứ chi cân đối, khung xương mảnh khảnh, khắp người vẫn tràn ngập cảm giác thiếu niên. Nhất là khi so sánh với một số bạn học phương Bắc cao lớn khỏe mạnh cùng lớp, càng có vẻ nhỏ nhỏ gầy gầy.
Thoạt nhìn, trông giống như một đám học sinh cuối cấp kết bè bắt nạt học sinh tiểu học.
"Được rồi!" Tân sinh ngồi bên cạnh có hơi nhìn không nổi nữa, cau mày nói: "Não các cậu bị úng hả? Đào Mộ là sinh viên Kinh Ảnh, cậu ta dẫn đám người Kinh Ảnh đến đoàn phim làm khách mời, nói rõ đây là ý của nhà trường Kinh Ảnh. Quan hệ giữa Kinh Ảnh và Yến Ảnh chúng ta, chẳng lẽ các cậu không biết?"
"Còn không biết xấu hổ kêu Thẩm Dục gọi điện thoại đưa ra yêu cầu với Lạc thiếu? Không nói đến Long Đằng Giải Trí là do đại tiểu thư Lạc gia quản lý, lời của Lạc nhị thiếu có tính hay không. Cho dù lời của Lạc nhị thiếu thật sự có tính, vì sao không nhét nghệ sĩ Long Đằng? Nhét người ngoài quăng tám sào cũng không tới như các cậu vào làm gì?" Không thấy các đàn chị Yến Ảnh đã bắt đầu lợi dụng năng lực của công ty quản lý, nghĩ cách làm khách mời của đoàn phim sao? Còn bọn họ chỉ là những tân sinh không có mối quan hệ không có bối cảnh, kỹ năng diễn xuất vẫn chưa rõ, nhưng suy nghĩ lại rất ngây thơ!
Mấy bạn học quấn lấy Thẩm Dục để xin lợi ích, bị lời nói của tân sinh lấn át làm cho không xuống đài được, tức khắc cười lạnh: "Cậu nói chuyện đường hoàng ghê. Chẳng lẽ cậu không muốn vào 《 Thời thượng phong vân 》 làm khách mời?"
"Tôi đương nhiên muốn." Tân sinh kia cười nhạo: "Nhưng muốn cũng chỉ là muốn. Tôi có thể phân biệt rõ sự khác nhau giữa suy nghĩ và mộng tưởng hão huyền."
"Cậu --" Mấy bạn học bị chèn ép oán hận nhìn tân sinh, sau khi đánh giá thể chất và khả năng chiến đấu của hai bên, mấy bạn học đó xấu hổ rời đi.
Thẩm Dục vẻ mặt sùng bái tin tưởng nhìn tân sinh cao to, cười rạng rỡ: "Bạn học, cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi. Cậu tên gì vậy?"
Tân sinh kia nhíu mày, chà chà cánh tay rồi nói: "Cậu đừng có cười nữ tính như vậy được không?"
Vừa dẩu miệng vừa cười duyên, cũng không phải tân sinh có thành kiến với Thẩm Dục, chỉ là cảm thấy một người trưởng thành như Thẩm Dục lại cứ giả bộ yếu đuối nhu nhược như cô gái nhỏ, khiến nam sinh bọn họ xấu mặt
Ồ đúng rồi! Trước đó Thẩm Dục còn xúi giục chị của hắn bắt nạt những cô gái nhỏ chân chính đó. Cuối cùng còn đổ hết mọi lỗi lầm lên người chị.
Nghĩ vậy, ấn tượng của tân sinh kia về Thẩm Dục càng trở nên tệ hơn! Cảm thấy khí khái đàn ông của Thẩm Dục còn không bằng một cô gái ngoan! Ít nhất cô gái ngoan còn biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình!
"Còn nữa, tôi tên Cổ Ngọc Chương. Mặc dù năm nay tôi là tân sinh mới nhập học, không nổi tiếng bằng cậu. Nhưng tốt xấu gì hai ta cũng chung phòng ngủ. Cậu đừng biểu hiện không coi ai ra gì như vậy được không?" trong lòng Cổ Ngọc Chương cũng rất hụt hẫng. Tuy bình thường hắn không thích cách làm người của Thẩm Dục, cũng không thèm quan tâm đến Thẩm Dục. Nhưng dù gì mọi người cũng chung phòng ngủ lâu như vậy, Thẩm Dục lại không biết hắn là ai.
Mẹ kiếp, nếu không phải ở chung phòng ngủ, hắn sao có thể đầu bị úng nước nói chuyện giúp loại người như Thẩm Dục.
Thẩm Dục không ngờ Cổ Ngọc Chương vừa mới giải vây giúp mình, bây giờ lại quay đầu lại mắng mình. Tức khắc tủi thân đỏ hốc mắt.
Cổ Ngọc Chương không biết Thẩm Dục bị cái gì, lúc nãy có người bắt nạt thì không khóc, bây giờ ngược lại khóc với hắn. Ai không biết còn tưởng rằng hắn bắt nạt Thẩm Dục!
Cổ Ngọc Chương không thể trêu vào, trốn cũng không được, thế là sắc mặt u ám bỏ đi. Đám sinh viên có quan hệ tốt với Cổ Ngọc Chương nhìn từ đầu đến cuối cũng xin miễn thứ cho kẻ bất tài rồi rời đi.
Chỉ còn lại Thẩm Dục đứng tại chỗ một mình, khóc được nửa chừng thì không còn ai, không biết có nên khóc tiếp hay không.
Kết quả là đêm hôm đó, Thẩm Dục khóc ở sân thể dục được người có tâm đăng lên mạng. Bởi vì Cổ Ngọc Chương và đám anh em của hắn đứng khá gần đó. Fan Thẩm Dục thấy vậy, lập tức hiểu lầm là Cổ Ngọc Chương bắt nạt tiểu vương tử của bọn họ. Không phân xanh đỏ trắng đen khám xét Phi Tấn của Cổ Ngọc Chương, mắng Cổ Ngọc Chương một trận. Ngày hôm sau còn chạy đến Yến Ảnh thăm ban Thẩm Dục, muốn chống lưng cho Thẩm Dục.
Kết quả Thẩm Dục cũng rất lập dị, chỉ cần nói hai câu là có thể giải thích mọi chuyện, nhưng Thẩm Dục lại không giải thích được. Cứ lập đi lập lại rồi khóc lóc nói Cổ Ngọc Chương không bắt nạt mình, là mình không tốt, mọi người đừng trách hắn...
Những câu này cứ như Cổ Ngọc Chương thực sự bắt nạt người ta, còn không cho người ta nói ra.
Fan Thẩm Dục đương nhiên không tin. Một đám con gái 15 16 tuổi tức khắc mắng Cổ Ngọc Chương xối xả. Hán tử Cổ Ngọc Chương cao 1m88, bị đám con gái mắng cho choáng váng, không dám cãi lại.
Cuối cùng những bạn học khác nhìn không nổi nữa, nói hai ba câu giải thích rõ mọi chuyện.
Đám con gái đó thế mới biết mình oan uổng Cổ Ngọc Chương. Nhưng bởi vì Cổ Ngọc Chương có thái độ không tốt với Thẩm Dục nên đám con gái đó cũng không xin lỗi. Cổ Ngọc Chương cũng không thèm tiếng xin lỗi của bọn họ. Chỉ là sau khi fan của Thẩm Dục rời đi, hắn ngăn Thẩm Dục lại mắng cho một trận: "Thẩm Dục mẹ đó đầu mày có bệnh phải không? Mày nhớ kỹ cho tao, sau này nếu tao mà còn quan tâm tới mày, tao sẽ cùng họ với mày!"
Thẩm Dục cũng cảm thấy mình rất oan. Rõ ràng hắn chưa làm gì, còn cố gắng giải thích giúp Cổ Ngọc Chương, là tại người khác không chịu tin hắn mà thôi. Vì sao Cổ Ngọc Chương lại tức giận với hắn.
Cổ Ngọc Chương không giải thích cho Thẩm Dục hiểu, đen mặt rời đi.
Các fan của Thẩm Dục sau khi về đến nhà thì đăng nhập vào nhóm fan, giải thích rõ tiền căn hậu quả vì sao Thẩm Dục lại khóc. Cả đám fan não tàn biết rõ chân tướng sự thật thì ngừng mắng chửi. Đổ xô vào trang Phi Tấn chính thức của 《 Thời thượng phong vân 》 trang Phi Tấn cá nhân của đạo diễn Hùng Bao, nhắn đề cử Thẩm Dục.
Lời trong lời ngoài đều là "Tiểu vương tử của chúng tôi đẹp trai như vậy, phải giao một vai cho cậu ấy,", "Dục Dục của chúng tôi giống hệt tiểu vương tử bước ra từ trong truyện tranh, hy vọng đạo diễn Hùng chú ý đến cậu ấy một chút,", "Đạo diễn Hùng có thể mời Dục Dục của chúng tôi đến đoàn phim làm khách mời được không, Dục của tôi rất nổi tiếng, nhất định có thể khiến ratings của 《 Thời thượng phong vân 》 cao hơn", "Phim thần tượng mà không có Dục của tôi thì không phải là một bộ phim hoàn chỉnh. Dù sao thì Dục của tôi cũng là quý công tử tinh tế ưu nhã, là tiêu chuẩn của nam chính phim thần tượng,", "Nam chính của 《 Thời thượng phong vân 》 quá xấu phải không? Vừa già vừa xấu, ngũ quan căn bản không thể so được với khuôn mặt tinh xảo của tiểu vương tử chúng tôi. Hay là đoàn làm phim cân nhắc đến Dục của tôi đi"...
Còn có người tag Đào Mộ, chỉ trích Đào Mộ đừng quá keo kiệt, dù sao cũng phải suy nghĩ cho chất lượng của phim thần tượng, không nên loại trừ một diễn viên ưu tú như Thẩm Dục tiến tổ!
Những bình luận này khiến các fan của Đào Mộ luôn ngồi xổm dưới Phi Tấn chờ đồ ăn cảm thấy buồn nôn.
"Lại còn tiêu chuẩn nam chính phim thần tượng? Có nam chính phim thần tượng nào lại tâm địa ác độc, không chịu trách nhiệm mà còn là tu hú chiếm tổ không? Filter của fan Thẩm Dục dày ghê nhỉ? Thiết lập của tiểu vương tử đồ giả nhà mấy người đã sụp đổ lâu rồi có được không?"
"Thẩm Dục đẹp trai hả? Sao tôi không thấy nhỉ? Có lẽ là do mặt sinh tâm, tôi chỉ thấy Thẩm Dục cực kỳ ác độc."
"Đừng có quấn lấy Mộ của tôi nữa! Fan Thẩm Dục mấy người tới giờ uống thuốc rồi* đó biết chưa? Từ khi debut đã bám chặt vào Đào tổng của chúng tôi để tuyên truyền lăng xê, chúng tôi không có hẹn ước gì với đồ đần được chứ?"
*Nguyên văn là "nhà thuốc bích liên (药店碧莲)", nghĩa là "thật vô liêm sĩ đã đến giờ uống thuốc rồi". "bích liên (碧莲)" phát âm là Bì lián, đồng âm với 逼脸 Bī liǎn, nghĩa là không biết xấu hổ. Đây là tiếng lóng trên internet bên Trung.
Nam chính của 《 Thời thượng phong vân 》 tên Bách Sâm Sâm, là thực tập sinh đã ký hợp đồng với Hạ Tinh Giải Trí. Sau đó được công ty đề cử đến ra mắt trong chương trình bình chọn 《 Nam thần nữ thần quốc dân 》. Bởi vì ngoại hình anh tuấn, khí chất như ánh mặt trời, hơn nữa cách nói chuyện hài hước nên rất được các cô gái yêu thích. Kết thúc cuộc thi bình chọn, vì thua Lưu Văn Thư 1.000 phiếu bầu nên trở thành quý quân cả nước.
Sau đó tham gia quay 《 Thời thượng phong vân 》, sắm vai nam chính, trở thành nam thần tượng được các cô gái yêu thích nhất chỉ sau một đêm. Lần này hắn vô tội, nằm cũng trúng đạn, bị fan của Thẩm Dục mắng là vừa già vừa xấu.
Fan của Bách Sâm Sâm đương nhiên sẽ không ngồi im. Mọi người đều biết, sự gắn kết của các fan từ chương trình bình chọn tương đối mạnh, và vì phải chiến đấu liên tục trong suốt cuộc thi bình chọn nên sức chiến đấu của fan vô cùng cao. Thậm chí, bởi vì Bách Sâm Sâm nổi tiếng sau một đêm, có công ty dùng hết sức nâng đỡ, thế nên khi các fan lên mạng lại dâng lên hùng tâm tráng chí là thần tượng nhà mình có thể nhanh chóng thăng hạng.
Nói cách khác, fan của Bách Sâm Sâm ngay cả minh tinh hạng hai bình thường còn dám xé, chứ đừng nói đến những minh tinh hạng ba như Thẩm Dục, chưa đóng được hai bộ phim mà đã bị dính một đống bê bối.
Hiệu ứng xé nhau của fan hai nhà quả thật không khác gì Sao Hỏa đâm vào Trái Đất, trong đó còn có cả fan Đào Mộ, fan của các nữ diễn viên khác trong đoàn cũng hỗ trợ xé (bởi vì tin nóng của Lương Tiến nên các nữ diễn viên trong đoàn phim đều không có ấn tượng tốt với nam minh tinh Thẩm Dục chỉ biết bắt nạt con gái). Fan Thẩm Dục yếu không địch lại mạnh, ngay cả hội hậu viện Tieba của Thẩm Dục cũng bị nổ tung. Cuối cùng chỉ có thể xám xịt cầm cờ đầu hàng.
Còn 《 Thời thượng phong vân 》 nhờ có cuộc chém giết này mà trở nên nổi tiếng hơn. Ratings cao nhất vượt quá 4.5%, quan trọng nhất là dàn diễn viên của đoàn phim -- Chủ yếu là những diễn viên có fan tham dự đại chiến, dù là người mới hay người cũ, đều ghi được tên mình trước mặt cư dân mạng.
Một sự thật mà ai trong ngành cũng biết đó là sự nổi tiếng tương đương với sức mua. Vì vậy 《 Thời thượng phong vân 》 mới phát sóng được vài tập, cho dù là những diễn viên trẻ sắm vai nam năm nữ sáu trong phim cũng nhận được đại ngôn và thông cáo. Càng đừng nói tới nam nữ chính và nữ hai Lương Tiếu, quả thật nổi tiếng như muốn bay lên trời.
Ngay cả Bổng Quốc, Nghê Hồng và nước Ca Ly* cũng có nhà phát hành chủ động liên hệ với đoàn phim, muốn bàn chuyện phát hành ra nước ngoài.
*Bổng Quốc là Hàn Quốc, trước kia có nói rồi mà hồi mấy chương trước mình quên, xong ghi thẳng ra là Hàn Quốc luôn =.=; Nghê Hồng (霓虹) là tiếng lóng Nhật Bản, phát âm là "ní hóng" (từ vay mượn từ tiếng Nhật của Nhật Bản, "Nihon"); nước Ca Ly (咖喱国): này thì mình search không ra, toàn ra cà ri không à, nên mình đoán có thể là California.
Lần này Đào Mộ kiếm được không ít tiền, lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Dục cũng không phiền lắm. Không khỏi cảm thán -- quả nhiên mọi ân oán đều phải khuất phục trước đồng tiền!
Bên kia, tin tức thẩm dụ bị mấy nhà khác hợp tác xé cũng truyền đến tai những người quan tâm hắn. Ví dụ như Nghiêm Thịnh vẫn luôn đóng phim ở nơi khác, hay là Lạc Dương không có năng lực gì nhưng lại rất muốn giúp Thẩm Dục. Thậm chí còn truyền đến tai Lâm tam công tử vừa được chuyển đến chi nhánh tập đoàn Lâm thị ở Yến Kinh.
Lạc Dương và Nghiêm Thịnh đau lòng về những chuyện mà Thẩm Dục đã trải qua, không đành lòng nhìn Thẩm Dục bị chế nhạo, nhưng lại không có năng lực nhét Thẩm Dục vào đoàn phim 《 Thời thượng phong vân 》.
- - Nghiêm Thịnh là do không thể nói chuyện với Đào Mộ, còn Lạc Dương thì sợ bị Lạc lão gia tử thật sự đưa hắn vào quân đội, đang định kẹp cái đuôi để làm người. Sợ đến nỗi không dám nhắc đến chuyện này trước mặt chị gái. Cuối cùng chỉ có thể tìm lối tắt --
Bọn họ quyết định cũng muốn làm một bộ phim thần tượng, nâng Thẩm Dục làm nam chính. Hơn nữa, Nghiêm Thịnh còn có một ý tưởng khác, đó là dìu dắt sinh viên Yến Ảnh. Thứ nhất là do mối quan hệ cạnh tranh giữa Yến Ảnh và Kinh Ảnh. Dạo gần đây Đào Mộ quá nổi bật, ngay cả Kinh Ảnh có liên quan cũng tăng cảm giác tồn tại trong giới, có chút triệt tiêu khí thế của Yến Ảnh, đây là điều mà Nghiêm Thịnh - dê đầu đàn của Yến Ảnh không muốn nhìn thấy.
Thứ hai, nếu Nghiêm Thịnh có thể quay một bộ phim thần tượng dìu dắt sinh viên Yến Ảnh, những bạn học đó dù không nể mặt Tăng thì cũng phải nể mặt Phật, mối quan hệ giữa bọn họ và Thẩm Dục sẽ dịu đi một chút. Ít nhất không xa lánh Thẩm Dục một cách trắng trợn như vậy nữa. Nghiêm Thịnh biết, cách anh giúp Thẩm Dục kết nối với những người khác, đi cửa sau vào Yến Ảnh, thực sự sẽ khiến rất nhiều bạn học khó chịu. Thậm chí ngay cả nhà trường cũng có giáo viên phê bình kín đáo, nhưng Nghiêm Thịnh không còn cách nào khác, hắn không thể trơ mắt nhìn Thẩm Dục bỏ học được đúng không?
Vì vậy, việc hắn đầu tư quay một bộ phim thần tượng dìu dắt đồng nghiệp, cũng coi như là một cử chỉ thiện chí đối với Yến Ảnh, tin rằng nhà trường Yến Ảnh cũng có thể nhìn thấy thành ý của hắn.
Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, Nghiêm Thịnh bị Đào Mộ kích thích. Đào Mộ mới bước vào năm hai, debut chưa đến một năm, chẳng những kỹ năng diễn xuất không kém hắn mà ngay cả đầu tư cũng có thể hô mưa gọi gió. Những người trà trộn lâu trong giới giải trí đều biết, nghề diễn viên tuy nhìn có vẻ hào nhoáng được mọi người chú ý, nhưng trên thực tế, trong chuỗi sinh học của ngành, diễn viên thường nằm ở tầng chót nhất và ít có quyền lên tiếng. Nghiêm Thịnh debut năm 20 tuổi, trong những năm qua giành được rất nhiều giải thưởng lớn, nhưng nếu thật sự nói về quyền lên tiếng, có lẽ hắn còn kém cả nhân viên do nhà tư bản phái tới.
Suy cho cùng, Nghiêm Thịnh xuất thân từ Nghiêm gia, mặc dù bình thường hắn biểu hiện rất ôn hòa, dễ gần, bình dị, thân thiện. Nhưng thật ra ham muốn kiểm soát của hắn cũng không kém những người khác. Trước kia Nghiêm Thịnh một lòng một dạ muốn nâng cao kỹ năng diễn xuất, không nghĩ nhiều như vậy, cũng không muốn phân tán tinh lực. Nhưng bây giờ được Đào Mộ truyền cảm hứng, mặc dù Nghiêm Thịnh cảm thấy mình không cần hậu đài, nhưng cũng nên phát triển lĩnh vực kinh doanh khác.
Đâu thể để một cậu nhóc vừa debut một năm giành được vinh quang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...