Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit + beta: Iris
“Người nhà anh nhận được quà của em thì rất vui vẻ. Ba anh còn nói hôm nào em rảnh, có thể tới nhà ăn cơm.” Trong phòng ngủ lầu hai, Lệ Khiếu Hằng dựa vào đầu giường, nhìn Đào Mộ ở bên kia video một cách thâm tình chân thành, mặt không đổi sắc nói.
Đào Mộ không tiếp lời. Ánh mắt hơi đảo quanh, cố tình nói sang chuyện khác: “Tối nay lúc ăn cơm, viện trưởng Đào nói với em là bà muốn mở một quán cơm hộp, chuyên giao cơm cho các office building quanh đây.”
“Em thử tìm kiếm trên mạng, phát hiện kỳ thật bây giờ trên mạng có rất nhiều nền tảng liên quan đến ăn, mặc, ở, đi lại. Chẳng hạn như mua giao cơm hộp theo nhóm, các trang web đặt vé xe lửa, vé máy bay, phòng khách sạn và vé vào cửa khu du lịch, dịch vụ gọi xe trực tuyến… Em thấy trong vòng mấy năm nữa, những nền tảng Internet có thể tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc sống hàng ngày của cư dân mạng chắc chắn sẽ có tiềm năng phát triển lớn. Nếu Tư Bản Khiếu Hằng muốn đầu tư ngành IT trong nước, có thể xem xét những công ty này một chút.”
Đào Mộ vừa nói vừa gửi vài network platform mà cậu nhớ là trong tương lai vài năm tới sẽ trở nên rất phổ biến, hơn nữa sau khi đưa ra thị trường, giá cổ phiếu tăng vọt cho Lệ Khiếu Hằng, mặt không đỏ chút nào nói: “Sau khi xem qua, em thấy mấy công ty này rất có tiềm lực. Anh có thể cho bộ phận đầu tư mạo hiểm tiến hành điều tra tương quan, nếu không thành vấn đề thì có thể bàn chuyện góp vốn.”
Lệ Khiếu Hằng nhướng mày: “Chẳng phải web Phi Tấn là nền tảng internet hoạt động mạnh nhất trong nước sao. Với lượt người dùng web Phi Tấn, nếu chúng ta tự mở dự án tương quan, có phải sẽ kiếm được nhiều hơn không?” “Nhưng web Phi Tấn không có nhiều người như vậy.” Đào Mộ cười nói: “Hơn nữa em cũng không có nhiều tinh lực đến thế.”
Kỳ thật Đào Mộ thích đóng phim hơn, cậu cũng sẵn sàng đặt nhiều tinh lực vào đóng phim hơn. Nếu không phải kiếp trước bị toàn mạng bôi đen quá thảm khiến trong lòng Đào Mộ vẫn còn sợ hãi, phải tạo ra một kênh thoại cho bản thân để phòng bị, có lẽ thậm chí cậu sẽ không thèm xây dựng web Phi Tấn và web bullet screen. Mặc dù chính tay cậu sáng lập ra web Phi Tấn và web bullet screen, nhưng Đào Mộ lại không để ý kỹ đến chúng. Hiện giờ, quyền quản lý và điều hành web Phi Tấn và web bullet screen đã được Đào Mộ truyền lại cho cha Tiểu Tề.
“Làm ông chủ chỉ cần biết dùng người khéo, kiểm soát phương hướng tốt thì không cần phải đến công ty mỗi ngày.” Lệ Khiếu Hằng biết rõ lý tưởng và kế hoạch nghề nghiệp của Đào Mộ, cười nói: “Nếu em cảm thấy mấy nền tảng này có tiềm lực phát triển thì không cần phải suy xét chuyện rót vốn. Trực tiếp thu mua người dẫn dắt đội ngũ. Em chịu trách nhiệm đưa ra định hướng chung về kế hoạch kinh doanh và quản lý dự án cụ thể, còn lại cứ giao cho người bên dưới là được.”
Đào Mộ hơi sửng sốt. Lúc này mới nhớ ra mấy nền tảng trong trí nhớ của cậu, bây giờ đều đang trong giai đoạn khởi bước. Lệ Khiếu Hằng đương nhiên sẽ không biết, mấy nền tảng đó sẽ trở nên phổ biến đến mức nào ở thế hệ sau. Mà với địa vị và bối cảnh của Tư Bản Khiếu Hằng trong giới đầu tư, tất nhiên lười chú ý đến các dự án nhỏ này. Nào có suy nghĩ phức tạp như Đào Mộ, còn nói muốn góp vốn? Trực tiếp thu mua là xong chuyện. Thậm chí không cần Lệ Khiếu Hằng phải ra mặt, cứ kêu giám đốc dự án đến nói chuyện là được.
Đào Mộ mỉm cười trong lòng, cười nói: “Được, đợi thêm mấy năm nữa, anh có thể nói cho cư dân mạng cả nước, toàn bộ internet ăn, mặc, ở, đi lại đều được anh nhận thầu.”
Lệ Khiếu Hằng hoàn toàn không biết ý của những lời này. Anh nhìn Đào Mộ đang tự cười một mình trong video, ấm áp nói: “Ngày mai chúng ta đi xem nhà mới nhé?”
“A?” Đào Mộ không kịp phản ứng lại, tức khắc sửng sốt.
“Không phải chú Diệu có nói đã mua nhà mới cho em sao. Ngày mai chúng ta cùng đi xem nhà, hẹn nhà thiết kế để bàn phương án trang trí, sau đó chúng ta đi mua vật liệu xây dựng và nội thất. Thế nào?”
Dường như đang nghĩ đến những ngày tháng sống chung tươi đẹp sau này, vẻ mặt Lệ Khiếu Hằng càng trở nên dịu dàng hơn, giọng nói cũng trầm thấp gợi cảm hơn: “Anh muốn cùng em trang trí ngôi nhà mới mà chúng ta sẽ sống đến cuối đời.”
Ồ, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối cùng. Làm như bọn họ sắp kết hôn rồi vậy.
Mặt Đào Mộ hơi nóng lên, nhịn không được gãi gãi tai: “Anh có thời gian sao? Không phải đang bận khai trương sàn mua sắm trực tuyến sao?”
“Cũng chỉ một hai ngày thôi. Hơn nữa anh bỏ ra mức lương cao như vậy để thuê nhân viên và quản lý cấp cao, bọn họ đâu thể để anh làm hết mọi chuyện chứ.”
Lệ Khiếu Hằng mỉm cười dịu dàng nhìn Đào Mộ, nhẹ giọng nói: “Ngày mai cùng đi nha. Chẳng lẽ em không muốn xem thử nhà mới trông thế nào sao?”
Đương nhiên muốn rồi!
Đào Mộ nghĩ đến chuyện mình sắp có ngôi nhà cho riêng mình, trong lòng cũng mềm mại rối bời.
“Vậy cùng đi đi.”
Kết quả sáng hôm sau, mới 6 giờ sáng Đào Mộ đã bị Lệ Khiếu Hằng gọi điện đánh thức. Đang là tháng 8, dù chỉ mới 6 giờ sáng nhưng mặt trời đã lên cao. Đào Mộ kéo rèm kín mít, vốn muốn đánh thêm một giấc.
Ai ngờ Lệ Khiếu Hằng lại lái xe qua hơn nửa Yến Kinh, đậu ở đầu hẻm.
Dù là ngày đi làm cũng không dậy sớm đến mức đó!
“Anh có bệnh à!” Đào tổng bị cơn tức rời giường điều khiển, không chút khách sáo giận dỗi: “Anh tới sớm như vậy làm gì? Anh không đi ngủ sớm sao? Anh dậy lúc mấy giờ? Anh không buồn ngủ hả?”
Lệ Khiếu Hằng nghe Đào tổng liên tục phàn nàn oán giận trong điện thoại, nhẹ giọng nhận lỗi: “Đều là anh sai… Anh hưng phấn quá… Rất muốn đi xem nhà mới với em… Tối qua cả đêm không ngủ… Nếu không thì em ngủ thêm một lát đi, anh ở bên ngoài chờ em?”
Đào Mộ sao có thể bỏ Lệ Khiếu Hằng ngồi trong xe chờ cậu ngủ nướng được chứ?
Tất nhiên là cực kỳ đau khổ lết ra khỏi giường, híp mắt rửa mặt thay quần áo.
Tống lão gia tử ra ngoài đi dạo sớm trở về, còn sẵn tiện làm bữa sáng, thấy cháu trai cưng của mình đã dậy, không khỏi cười nói: “Sao con dậy rồi? Không phải nói là phải ngủ một giấc đã đời, ngủ đến trưa mới dậy, không cho ông gọi con dậy ăn sáng sao?”
“Lệ Khiếu Hằng tới rồi, đang đậu ở đầu hẻm chờ con!” Đào Mộ ngồi uống cháo ăn bánh bao trước bàn cơm. Tay nghề của lão gia tử nhà bọn họ chắc chắn khỏi phải bàn.
Đào Mộ ăn xong, thuận tay cầm cà mèn giữ nhiệt đổ đầy một nửa, rồi nhét thêm mười cái bánh bao và mấy món nguội vào. Cười hì hì nói: “Hôm nay chúng con đi xem nhà. Ông đi cùng chúng con không?”
Tống Đạo Trăn quả thật rất có hứng thú với ngôi nhà mới của Đào Mộ, nhưng ông không muốn làm bóng đèn. Cho dù năm nay ông đã hơn 70 tuổi nhưng cũng không thể làm loại chuyện bị sét đánh thế này được.
“Ông không đi đâu. Hôm nay trời nóng nực, nóng như phòng tắm xông hơi ở Yến Kinh vậy. Ông không muốn mở điều hòa.”
Sau khi lịch sự từ chối, ông hỏi Đào Mộ: “Vậy tối nay các con có về đây ăn cơm không?”
“Con cũng không biết nữa.” Đào Mộ cầm cà mèn vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đợi con gọi điện cho ông hay sau.”
Tống lão gia tử đứng ở bậc thang, nhìn bóng lưng thằng nhóc thối nhà mình sải bước nhanh như chớp, mỉm cười lắc đầu. Ông chậm rãi vào bếp. Hôm nay trời nóng quá, ông định làm chút bánh lương* cho nhóc con nhà mình ăn khuya.
*Bánh lương nhìn mướt mướt thích nhỉ, muốn chọt ghê
Bên kia, Đào Mộ bưng cà mèn đi đến đầu hẻm, vừa liếc mắt là thấy một chiếc Aston Martin lặng yên đậu bên đường nhưng lại trông rất kiêu ngạo.
Những hàng xóm đi ngang qua thường xuyên quay đầu lại nhìn như nhìn thấy một thứ gì đó rất hiếm lạ. Đào Mộ đi tới trước xe, cong ngón tay gõ cửa sổ xe: “Ông chủ ơi, đồ ăn của ngài tới rồi.”
Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ đang ôm cà mèn đứng ngoài xe giả bộ làm cậu bé giao đồ ăn, quan trọng là khẩu âm của Đào Mộ, chuẩn khẩu âm Đường Sơn chính tông.
“Sản phẩm chính hãng của Tống Ký, kỹ năng nấu ăn của đầu bếp hoàng gia. Mời ông chủ nếm thử.” Đào Mộ lên xe, đưa cà mèn cho Lệ Khiếu Hằng, nói: “Anh ăn trước đi, ăn xong hẵng lái xe.”
Lệ Khiếu Hằng hỏi Đào Mộ: “Sao em biết anh chưa ăn sáng?”
“Em đoán.” Một người hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, sao mà nhớ ăn sáng được?
Đào Mộ lại hỏi Lệ Khiếu Hằng: “Sao anh không vào đi? Ông nội em làm cháo đậu xanh và bánh bao tàu hủ ky, ăn rất ngon.”
Lệ Khiếu Hằng cúi đầu ăn bữa sáng, chỉ cười không nói. Anh đang muốn bắt cóc cháu trai người ta đến sống chung. Ông cụ không gặp anh thì không sao, vừa thấy anh chắc chắn sẽ tức giận. Vì vậy Lệ Khiếu Hằng định ngày nào đó dẫn cha mẹ anh đến Tống Ký, gặp mặt lão gia tử và Lưu Diệu, Mạnh Tề. Anh muốn cho người nhà Đào Mộ biết, hai người sống chung với nhau không phải không có danh phận, để người nhà Đào Mộ yên tâm.
“Chừng nào em đến nhà anh dùng bữa?” Sau khi ăn sáng xong, Lệ Khiếu Hằng đặt cà mèn lên ghế sau, thương lượng với Đào Mộ: “Anh muốn nói cho gia đình biết về mối quan hệ của chúng ta. Như vậy thì đến khi trang trí nhà xong, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận sống chung.”
Đào Mộ nghe vậy thì sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lệ Khiếu Hằng.
Nhận ra Đào Mộ nhất thời thấp thỏm lo âu, Lệ Khiếu Hằng kiên nhẫn an ủi: “Em đừng sợ. Anh nghĩ người nhà anh gần như đã đoán ra rồi. Bọn họ đã biết xu hướng giới tính của anh từ lâu. Hôm qua lúc nhận được quà của em, bọn họ rất vui vẻ. Cha anh còn chủ động mời em đến nhà dùng bữa.”
“Có thể bọn họ cho rằng em là đối tác của anh.” Đào Mộ mấp máy môi. Bỗng nghĩ đến kiếp trước, sau khi cậu và Trác Nghiêm ở bên nhau, cũng từng gặp cha mẹ Trác Nghiêm. Ban đầu cha mẹ Trác Nghiêm không biết quan hệ của bọn họ, đối xử với cậu cực kỳ khách sáo. Nhưng sau khi Trác Nghiêm come out, thái độ thay đổi cực lớn. Chẳng những kịch liệt phản đối bọn họ ở bên nhau, còn mắng cậu rất khó nghe.
Mặc dù Đào Mộ không để bụng, nhưng vẫn rất khó chịu.
Vì vậy kiếp này, vừa nghe Lệ Khiếu Hằng nói muốn cậu đến Lệ gia, ngả bài với người nhà, Đào Mộ lập tức sợ hãi.
Cậu không dám gặp người nhà của Lệ Khiếu Hằng, cũng không dám nghe những lời mắng mỏ của bọn họ. Bản thân Đào Mộ thì có thể chịu được, nhưng cậu sợ cha Diệu, cha Tiểu Tề và lão gia tử nhà bọn họ sẽ khó chịu. Càng không muốn trưởng bối hai nhà nảy sinh chuyện khó chịu.
“Thôi, như bây giờ cũng khá tốt rồi.” Đào Mộ nhíu mày, vắt óc tìm cớ: “Dù sao em cũng là diễn viên, không muốn làm rầm rộ chuyện cá nhân. Hơn nữa Lệ gia nhà lớn nghiệp lớn, chưa chắc thật sự đồng ý nam nam ở chung với nhau. Anh cũng không muốn khiến bọn họ đau lòng đúng không?”
Lệ Khiếu Hằng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn dáng vẻ đề phòng nghiêm ngặt của Đào Mộ, cuối cùng vẫn không nói.
Hai người im lặng suốt chặng đường đi đến nhà mới.
Xét thấy tương lai Đào Mộ sẽ là đại minh tinh, ngôi nhà mới mà Lưu Diệu mua cho Đào Mộ là khu nhà xa hoa mới xây xong không lâu ở gần công viên Triều Dương. Cây cối và phương tiện công cộng trong tiểu khu cực kỳ tốt. Nhà của Đào Mộ là một căn hộ bốn phòng ngủ có diện tích 220m vuông, nằm trên tầng 7 của tòa nhà thứ 7, mở cửa chính ra là sẽ thấy ngay cửa sổ sát đất rất lớn. Bên ngoài cửa sổ còn có một cái sân lớn. Cách bố trí của căn hộ vô cùng tốt.
“… Có thể trang trí thành một phòng ngủ chính, một phòng cho khách, một phòng sách, một phòng để quần áo, phòng bếp có thể theo kiểu mở ——”
“Làm kiểu đóng kín đi.” Đào Mộ ngắt ngang trí tưởng tượng của nhà thiết kế, nói: “Nhà chúng tôi luôn mở lửa nấu nướng, nếu làm phòng bếp theo hình thức mở, khói dầu sẽ bay vào nhà. Qua một gian dài thì không thực dụng.”
*Phòng bếp kiểu mở
Phòng bếp kiểu đóng
“Được.” Nhà thiết kế này là nhà thiết kế hàng đầu trong nước được Lệ Khiếu Hằng đặc biệt điều qua từ công ty bất động sản của tập đoàn Phong Hành. Nhưng Lệ Khiếu Hằng không cho nhà thiết kế nhiều không gian tự do phát huy, biểu diễn thực lực, mà là phân phó nhà thiết kế phải vẽ thiết kế theo đúng ý tưởng của Đào Mộ một cách nghiêm ngặt.
Mặc dù nhà thiết kế cũng rất tò mò về mối quan hệ giữa Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ —— thế mà lại thân thiết đến mức cùng trao đổi việc trang trí nhà mới. Nhưng dù sao hắn cũng biết rõ quy tắc nơi làm việc, những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói.
Đặc biệt là trước mặt boss lớn của mình, tốt nhất không thể tỏ vẻ quá tọc mạch.
Đào Mộ lần lượt giải thích nhu cầu và ý tưởng của mình cho nhà thiết kế, Lệ Khiếu Hằng nói thêm: “Tôi và Đào tổng sẽ tự chọn vật liệu xây dựng, đồ nội thất và đồ trang trí. Anh hiểu rõ khu vực này, anh cho chúng tôi một phương án, chúng tôi tự đi xem.”
Nhà thiết kế ngoan ngoãn gật đầu, ôm notebook nói: “Khi về tôi sẽ viết một bản báo cáo, gửi vào hộp thư của Đào tổng.”
“Cũng gửi cho tôi một bản.” Lệ Khiếu Hằng trơ mặt khoe khoang: “Đào tổng sẽ thảo luận phương án trang trí với tôi.”
Nhà thiết kế chớp chớp mắt, mỉm cười đồng ý. Sau đó đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh nói: “Chủ tịch Lệ biết tôi phải thiết kế nhà mới cho Đào tổng đã đích thân dặn tôi, phí thiết kế và phí trang trí lần này sẽ miễn phí. Có thể coi đây là chúc mừng Đào tổng năm mới dọn nhà vui vẻ.”
Hắn vừa nói xong, Đào Mộ tức khắc chấn động.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường ——
Chủ tịch Lệ: Theo quy định, một nhà tặng nhà, một nhà tặng xe và trang trí. Thật ra tôi muốn tặng nhà hơn!
Lời editor: Trưởng bối hai nhà chưa gặp nhau nữa mà đã có quy định mỗi nhà tặng một thứ