Edit + beta:, Iris
"Cut!"
Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi, cực kỳ hài lòng hô cut một tiếng. Trong màn ảnh, dưới ánh sáng phản quang và màn trình diễn tuyệt vời, Nghiêm Thịnh sắm vai nam chính, đầu đây mồ hôi, nhưng hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái với màn trình diễn vừa rồi, giống như được uống một cốc bia lạnh vào ngày nóng bức, sau đó được tắm nước lạnh.
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng cầm túi nhỏ chạy đến dặm phấn cho hai người. Nghiêm Thịnh hơi nhích người về phía Đào Mộ, nghiêm túc nhận xét: "Phản hồi cậu vừa đưa cho tôi cực kỳ tốt."
Mặc dù trong cảnh vừa rồi, Đào Mộ không hề có một lời thoại nào, thậm chí phần lớn khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối, nhưng Nghiêm Thịnh vẫn có thể cảm nhận được Chu Viễn Đình đang lắng nghe những lời này, sau đó có oán hận không cam lòng tức giận và giãy giụa trong từng nét mặt và động tác của Đào Mộ. Những cảm xúc mãnh liệt đó thậm chí còn khiến Nghiêm Thịnh nhập diễn hơn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Nghiêm Thịnh tràn ngập vui vẻ vì cảm thấy mình đã vượt qua được giới hạn sau cảnh quay này.
Đôi khi muốn nâng cao trình độ chuyên môn, nếu chỉ luôn chăm chỉ khổ luyện, đối chiêu với người quen hoặc người mới cũng vô ích, cần phải chủ động tìm kiếm đối thủ mạnh mới.
Đây là lý do quan trọng khiến Nghiêm Thịnh — nam chính trong thăng cấp lưu* luôn muốn tìm đối thủ mạnh mẽ. Mọi người đều biết cố gắng dậm nhảy là có thể hái được trái cây ở nơi cao hơn, nhưng có nhiều lúc, không phải ai cũng có thể tìm được động lực để cố gắng dậm nhảy, hoặc tìm được bậc thang để leo cao hơn.
*Thăng cấp lưu (升级流) là một thuật ngữ trong giới viết lách trực tuyến của nam giới, như kiểu nam chính khởi đầu là một kẻ thua cuộc, là một người bình thường, dần dấn thân vào con đường của người chiến thắng trải qua những thử thách, đau khổ và ham muốn.
Giờ phút này, Nghiêm Thịnh hài lòng nheo mắt lại, để chuyên viên trang điểm tô tô vẽ vẽ lên mặt mình. So với kiểu thoải mái nhẹ nhàng khi diễn với người mới, hắn thích diễn chung với kỳ phùng địch thủ hơn. Nhất là sau màn trình diễn, hắn còn chiếm được ưu thế.
Từ Mục Sâm vẫy tay gọi Đào Mộ đến. Hắn cũng rất hài lòng với màn trình diễn vừa rồi của Nghiêm Thịnh, vì vậy bây giờ, hắn hy vọng Chu Viễn Đình của Đào Mộ có thể duy trì tiêu chuẩn đó. Nói không chừng sau khi bộ phim ra mắt, cảnh này sẽ trở thành cảnh kinh điển.
Nghiêm Thịnh ngồi bên cạnh đạo diễn, nghiêm túc nghe đạo diễn Từ giảng cảnh diễn cho Đào Mộ. Trong lòng cũng phân tích tiếp theo Đào Mộ sẽ diễn như thế nào, Nghiêm Thịnh vô thức đổi vị trí tự hỏi, tưởng tượng rằng nếu mình đóng vai Chu Viễn Đình, sẽ diễn thế nào để bùng nổ cảnh quay, sau đó suy nghĩ xem mình sẽ tiếp diễn Đào Mộ như thế nào.
Hoàn toàn không chú ý đến sau khi đạo diễn Từ hô cut, Thẩm Dục nóng lòng nhận chai nước khoáng trong tay trợ lý, sau đó sáp đến gần hắn.
Sự thất vọng của Thẩm Dục hiện rõ ra bên ngoài, mặc dù hắn biết Nghiêm Thịnh rất thích đóng phim, nhưng khi tận mắt chứng kiến Nghiêm Thịnh vì đóng phim mà xem nhẹ hắn, trong lòng vẫn thấy rất khó chịu.
"Nghiêm đại ca?" Thẩm Dục bĩu môi, nhét chai nước khoáng đã cắm ống hút vào tay Nghiêm Thịnh: "Vừa rồi thoại của anh nhiều như vậy, chắc anh khát lắm, anh uống nước cho đỡ khát đi."
Nghiêm Thịnh được Thẩm Dục nhắc nhở mới bừng tỉnh nhận ra, hắn thật sự khát đến cổ họng muốn bốc khói.
Nghiêm Thịnh cúi đầu, ngậm ống hút uống gần nửa chai nước khoáng, mỉm cười dịu dàng nói cảm ơn với Thẩm Dục.
Thẩm Dục bị đôi mắt thâm tình của Nghiêm Thịnh nhìn chăm chú thì đỏ mặt, hơi ngại ngùng cắn môi nói: "Không cần cảm ơn."
Nghiêm Thịnh trầm tư nhìn Thẩm Dục, Thẩm Dục tưởng Nghiêm Thịnh bị vẻ đẹp của hắn làm cho ngơ ngẩn, đang định nói Nghiêm Thịnh đừng làm vậy trước mặt nhiều người thì nghe Nghiêm Thịnh cực kỳ nghiêm túc nói: "Lúc trước em nói không sai, kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ thật sự rất tốt."
Thẩm Dục: "...?"
Nghiêm Thịnh vươn tay vỗ vai Thẩm Dục, cổ vũ: "Vì vậy em cũng phải cố gắng nỗ lực. Cảnh đối diễn ngày mai đừng để thua kém Đào Mộ nhé."
Lúc này Thẩm Dục đã hoàn toàn không nói nên lời. Thẩm Dục tiến tổ đã nhiều ngày, hắn cũng nhận ra kỹ năng diễn xuất của mình không cùng đẳng cấp với hầu hết các diễn viên trong đoàn. Ngay cả người chỉ được đóng vài cảnh như Đỗ Trạch cũng ném xa hắn mấy con phố về mặt diễn xuất, càng khỏi nói những người khác.
Cũng may Nghiêm Ngự do Thẩm Dục thủ vai có tính cách ngây thơ, tinh thần trọng nghĩa, giống với tính cách vốn có của hắn. Thẩm Dục dùng bản chất thật của mình, cộng thêm sự huấn luyện nghiêm khắc của đạo diễn Từ mới miễn cưỡng theo được.
Nhưng nếu muốn hắn diễn giống Nghiêm đại ca và Đào Mộ, vậy chẳng phải là làm khó hắn sao?
Thẩm Dục tức khắc ấm ức, mặt như trái khổ qua: "Em cũng rất muốn cố gắng, nhưng em ngốc như vậy, sao có thể diễn cùng Mộ Mộ được. Nghiêm đại ca, anh tưởng em là anh sao?"
Khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Dục tràn ngập tức giận, đôi mắt mở to, bĩu môi thật sự rất đáng yêu. Nghiêm Thịnh nhoẻn miệng cười, cũng không cưỡng cầu Thẩm Dục diễn cùng Đào Mộ nữa. Chỉ nói: "Vậy em hãy cố gắng hết sức mình."
Thẩm Dục ngoan ngoãn gật đầu. Bỗng mỉm cười: "Lúc trước em đã nói kỹ năng diễn xuất của Mộ Mộ rất tốt mà, thế nào, Nghiêm đại ca, em không lừa anh đúng chứ?"
Ở bên kia, Đào Mộ nghiêm túc nghe đạo diễn Từ giảng cảnh diễn xong thì nhắm mắt lại suy tư trong chốc lát, chậm rãi trở lại phim trường. Nghiêm Thịnh cũng đi qua tìm vị trí đứng. Hai người khôi phục lại cảnh hô cut vừa rồi.
Nghiêm Khể nắm lấy cây súng đang chĩa vào giữa trán, mắt nhìn chằm chằm Chu Viễn Đình. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Chu Viễn Đình, ánh mắt hắn hơi dao động, nhưng nhanh chóng kiên định trở lại, hắn không có sai, hắn từng quỳ gối hứa hẹn trước mộ là sẽ không bao giờ để em trai xảy ra chuyện. Còn về người khác, hắn không quản nhiều như vậy được.
"Đây là điều anh muốn nói?" Chu Viễn Đình vừa rồi vẫn còn rất hung dữ, sau khi nghe Nghiêm Khể nói, ngược lại không còn vẻ dữ tợn nữa, để mặc bàn tay của Nghiêm Khể đang nắm lấy súng của mình, nhưng vẫn chĩa súng vào giữa trán Nghiêm Khể.
"Anh không muốn em trai anh rơi vào hố lửa, cho nên người khác sống hay chết không quan trọng với anh. Anh muốn để lại một đứa con trai dưỡng lão cho Nghiêm gia, vậy anh có nghĩ tới cha mẹ tôi cũng chỉ có một mình tôi là con trai hay không ——"
"Là do cậu tự chọn."
Chu Viễn Đình đang oán giận đột nhiên im bặt. Khi ống kính tiến gần lại, mắt Chu Viễn Đình trở nên sáng lóa do tức giận, dưới sự phối hợp của tấm phản quang, đôi mắt tỏa ra ánh sáng hấp dẫn trong bóng tối.
Đó là một đôi mắt giống như con thú bị dồn vào chân tường với những vết thương chồng chất. Tức giận, không cam lòng, oán hận, giãy giụa, tràn ngập dục vọng điên cuồng. Đào Mộ tiến triển từng tầng cảm xúc và diễn giải chúng rất đầy đủ. Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi cũng rất hưng phấn.
Chỉ với ánh mắt này, cảnh quay này đã qua!
Nghiêm Khể bình tĩnh nhìn Chu Viễn Đình — vị hậu bối tiếp nhận thân phận nằm vùng của lão Hắc, hiện giờ đang oán giận số phận bất công của mình: "Là chính cậu không tuân thủ nội quy, trước đêm tốt nghiệp trốn học đi bar rồi đánh nhau với người khác, bị bắt vào cục cảnh sát. Cậu làm trái nội quy nhà trường, cho dù không đến đây nằm vùng cũng sẽ bị học viện cảnh sát đuổi học. Từ lâu cậu đã không còn cơ hội làm cảnh sát."
"Lúc trước tôi bị cục cảnh sát đuổi đi, trực tiếp bị chuyển đến đây nằm vùng, là nhiệm vụ cấp trên giao phó, tôi không được chọn, nhưng cậu có sự lựa chọn."
Dù có bị đuổi khỏi học viện cảnh sát thì vẫn có thể đổi nghề làm công việc khác, nếu Chu Viễn Đình đồng ý, cậu vẫn có sự lựa chọn. Suy cho cùng, cảnh sát Hương Thành có nghiêm khắc đến đâu cũng sẽ không bao giờ ép sinh viên nhận nhiệm vụ, là chính Chu Viễn Đình không cam lòng, vừa không muốn uổng phí mấy năm cố gắng, vừa ham mê sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể trực tiếp trở lại cục cảnh sát làm giám đốc, vì vậy mới nhận nhiệm vụ khi bị nhà trường thuyết phục.
Làm nằm vùng thật sự rất vất vả. Tất cả những tủi nhục và đau khổ mà Chu Viễn Đình phải đối mặt hiện giờ, thậm chí là bị chúng bạn xa lánh, cũng là điều mà Nghiêm Khể đã đích thân trải qua khi đó. Hắn có thể đồng cảm như bản thân cũng từng bị.
Nhưng Nghiêm Khể không thể nào hiểu được vì sao Chu Viễn Đình lại tức giận và oán hận hắn. Giống như hắn đã nói lúc nãy, Chu Viễn Đình và bọn họ không giống nhau, cậu có sự lựa chọn.
Nếu hôm nay là một đồng nghiệp cảnh sát nào đó đứng trước mặt Nghiêm Khể, Nghiêm Khể có lẽ sẽ có chút áy náy đối với sự chất vấn của bọn họ, nhưng đối với Chu Viễn Đình, Nghiêm Khể tự nhận mình không cần phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của một người trưởng thành đã có cơ hội suy nghĩ cặn kẽ.
Trên thực tế, khi cấp trên thông báo với Nghiêm Khể rằng muốn chọn một sinh viên từ học viện cảnh sát để thay thế lão Hắc làm cộng sự với hắn, Nghiêm Khể đã không đồng ý. Không chỉ vì ban đầu người được chọn là em trai của hắn, quan trọng nhất là Nghiêm Khể cho rằng quyết định này quá mạo hiểm. Sinh viên ở học viện cảnh sát chưa từng trải qua huấn luyện, tâm trí và ý chí đều không kiên định, nếu vội vàng nhận một nhiệm vụ khó khăn như vậy, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Nghiêm Khể không có cách nào tác động tới quyết định của cấp trên, thuyết phục cấp trên từ bỏ quyết định để Nghiêm Ngự làm nằm vùng đã là năng lực cực hạn của hắn, hiện giờ Nghiêm Ngự chỉ là một người nằm vùng, không thể làm được gì nhiều.
Chỉ là hắn cảm thấy không cần phải nói những lời này với Chu Viễn Đình. Huống chi đây không phải là nơi có thể an tâm nói chuyện.
"Vẫn là câu nói kia. Tôi là cảnh sát, khi cấp trên ra lệnh, tôi không có quyền lựa chọn, cậu thì khác, cậu có quyền lựa chọn." Nghiêm Khể vỗ vai Chu Viễn Đình, nói: "Nếu cậu thật sự không kiên trì nổi thì có thể rời đi. Cho dù không làm cảnh sát, cậu vẫn có thể tìm một số công việc nhỏ để làm. Bình an yên tĩnh sinh sống, dưỡng lão cho cha mẹ cậu."
Nói xong câu đó, Nghiêm Khể mặc kệ Chu Viễn Đình vẫn tiếp tục giữ tư thế giơ súng, lui về sau một bước, đi ngang qua Chu Viễn Đình. Do vị trí đối diễn trước đó của hai người, hai người lại đứng trên sân thượng.
Dưới sự phối hợp của ánh sáng và camera, trong màn hình theo dõi, hai người đứng đối diện nhau, phía sau là những tòa nhà cao tầng ở Hương Thành. Những chiếc đèn hoa đầu buổi tối được thắp sáng, ánh đèn rực rỡ trên nền neon đầy màu sắc. Hai người đi lướt qua nhau, đi về hai hướng khác nhau.
Nghiêm Khể sải bước đi đến cửa sắt trên sân thượng, đang định mở cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng súng.
Nghiêm Khể nhìn viên đạn bắn vào tay nắm trên cửa sắt phát ra ánh lửa thì quay đầu lại.
Chu Viễn Đình cầm súng đứng tại chỗ. Cậu hơi nghiêng đầu, bên môi cong thành hình vòng cung hoang dã theo thói quen, nở một nụ cười rạng rỡ xen lẫn chút điên cuồng. Đôi mắt sáng đến kinh người. Gió trên sân thượng rất lớn, gió đem lạnh buốt thỏi tôn vạt áo của hai người. Đêm đen càng tô đâm nét mặt của Chu Viễn Đình.
Trong camera, Chu Viễn Đình đứng ở nơi cao nhất trên sân thượng, dáng người đơn bạc tương phản rõ rệt với bầu trời đầy sao trên đầu. Bóng của cậu được ánh sao và đèn neon chiếu sáng, tạo ra những đường nét dữ tợn. Trong bóng tối, nó như một con quái thú đang nghĩ cách cố gắng thoát khỏi trói buộc.
Chu Viễn Đình chĩa súng vào đầu Nghiêm Khể, nhướng mày, tác phong không đứng đắn, nói: "Anh nói đúng. Anh không được lựa chọn, nhưng tôi có thể lựa chọn."
Cùng là một lời thoại, khi được Nghiêm Khể nói ra, nó mang theo sự công nhận và vinh quang trong nghề nghiệp của mình, mặc dù công việc nằm vùng vừa vất vả vừa nguy hiểm, lại không thể quang minh chính đại, nhưng hắn là cảnh sát, nghề nghiệp của hắn yêu cầu hắn cần phải gánh trách nhiệm nguy hiểm này.
Để giúp nhiều người có thể sống an ổn dưới ánh mặt trời giống em trai hắn, hắn phải ẩn mình trong bóng tối và cõng gánh nặng đó đi về phía trước, chiến đấu với kẻ xấu thân dính đầy máu, dùng máu tươi và sự sống để bảo vệ sự ổn định của thế giới này.
Tuy nhiên khi những lời đó được thốt ra từ miệng Chu Viễn Đình, lại chỉ khiến người khác cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.
°°°°°°°°°°
Đăng: 5/12/2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...