Edit + beta: Iris
Bởi vì đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 và cảnh sát hợp tác tuyên truyền, nhiều nhân vật nổi tiếng đảm nhận vai cảnh sát trong phim đã dời lịch trình trước vài ngày để đến học viện cảnh sát nhờ hướng dẫn, tự trải nghiệm sinh hoạt trong học viện cảnh sát.
Ảnh đế Nghiêm Thịnh là một trong những nam chính cũng vội vã từ Hỗ Thành chạy đến.
Ngày Nghiêm Thịnh đến học viện cảnh sát trùng hợp cũng là thứ bảy, Đào Mộ và Thẩm Dục đang được huấn luyện cùng với các học viên khác. Nghe thấy tiếng ồn truyền đến từ sân thể dục bên kia, ảnh đế Nghiêm Thịnh đeo kính râm và khẩu trang được mười mấy trợ lý vây quanh đi sang bên này, phía sau còn có vài phóng viên đi theo chụp ảnh.
Là một siêu sao hạng nhất có cả sự nổi tiếng lẫn kỹ năng diễn xuất trong giới, những cảnh quay của Nghiêm Thịnh đương nhiên rất hay. Hắn đi thẳng đến chỗ huấn luyện viên, tháo kính râm và khẩu trang xuống, chào huấn luyện viên theo kiểu chào chuẩn mực của cảnh sát Hương Thành khi đối mặt với cấp trên, lớn tiếng nói: "Báo cáo huấn luyện viên, Nghiêm Thịnh đến báo cáo."
Huấn luyện viên thiết diện đã nhận được thông báo từ lâu, vẫn khuôn mặt vô cảm, gật đầu nói: "Xếp hàng phía sau đội ngũ."
"Yes sir." Nghiêm Thịnh đứng nghiêm, ưỡn ngực chạy đến đứng sau đội ngũ.
Một số đại già cũng đóng vai thanh tra cấp cao trong phim đứng ở một bên cười xấu xa, vì trong bối cảnh cốt truyện của bọn họ không có cảnh đánh diễn, nên bọn họ không cần phải huấn luyện với những học viên khác.
Những học viên của học viện chưa từng nghĩ rằng mình có thể được huấn luyện cùng các siêu sao, lập tức trở nên phấn khích. Ngay cả huấn luyện viên thiết diện luôn vô tư trong công việc, khi hét lên cũng tràn đầy sức sống hơn thường ngày. Tinh thần của toàn bộ học viện cảnh sát Hương Thành bỗng trở nên sôi động hơn.
Để đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất, đạo diễn Từ Mục Sâm còn mời một số cơ quan truyền thông vào học viện cảnh sát để phỏng vấn. Những phóng viên này cầm máy ảnh đứng trên sân thể dục, từ khi Nghiêm Thịnh bắt đầu tiến vào học viện cảnh sát, bọn họ đã chụp rất nhiều bức ảnh minh tinh và cảnh sát cùng huấn luyện và giao lưu với nhau trong giờ giải lao. Sau đó phát hiện ra rất nhiều chuyện mờ ám ——
Chẳng hạn như Thẩm Dục và Đào Mộ dường như có chút không hợp nhau. Nói một cách chính xác hơn là Đào Mộ đơn phương tránh né Thẩm Dục; chẳng hạn như Đào Mộ rất có năng khiếu thể thao, thành tích môn chiến đấu của cậu còn cao hơn cả một số học viên; hoặc chẳng hạn như Nghiêm ảnh đế, Nghiêm Thịnh dường như người đối xử với Thẩm Dục rất tốt. Bởi vì vừa đến thời gian nghỉ giải lao, Thẩm Dục như một con chim non nớt lao đến bên cạnh Nghiêm Thịnh, thậm chí còn kéo Nghiêm Thịnh đi giới thiệu với các học viên xung quanh.
"Thật không ngờ quan hệ giữa ảnh đế Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục lại tốt như vậy." Đám Giang Cảnh Văn vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn thoáng qua ảnh đế Nghiêm Thịnh — người đang bị đám Chung Thừa Chí vây quanh xin chữ ký và chụp ảnh chung. Đối phương cười như tắm mình trong gió xuân, bình dị gần gũi đến mức không có một chút cái giá nào của minh tinh.
So ra thì hai siêu sao khác của Hương Thành đứng một bên không ai quan tâm vì diện mạo và độ nổi tiếng không bằng Nghiêm Thịnh*.
*Tác giả ghi ở đây là Đào Mộ á, nhưng mình nghĩ là phải so với Nghiêm Thịnh mới đúng vì vế trước đang nói về Nghiêm Thịnh mà, với lại Đào Mộ chưa debut nên không thể nào so hai diễn viên gạo cội với Đào Mộ được.
Tuy nhiên đối với nhân sĩ chuyên nghiệp như Đào Mộ, cơ hội học hỏi kỹ năng diễn xuất từ một diễn viên giàu kinh nghiệm như vậy không có nhiều.
Vì vậy Đào Mộ mỉm cười đi lên, làm ra tư thế tiêu chuẩn của một sinh viên trẻ tuổi, ánh mắt ngưỡng mộ chào hỏi: "Vương lão sư, La Lão sư, lần đầu gặp mặt, tôi là Đào Mộ, tôi rất thích diễn xuất của hai vị lão sư, trong quá trình quay phim, tôi mong hai vị lão sư có thể chỉ giáo nhiều hơn."
Nói xong, Đào Mộ còn trịnh trọng cúi đầu với Vương Cẩm Sinh và La Đạt Minh.
Một hình ảnh tiêu chuẩn của một nghệ sĩ mới, cư xử rất tốt.
Hai diễn viên gạo cội đang xem náo nhiệt nhìn nhau cười, nói: "Mặc dù là lần đầu gặp mặt, nhưng chúng tôi đã nghe đến tên tuổi của Đào tổng từ lâu. Gần đây, các trang nhất của các tờ báo Hương Thành đều nói về cậu."
Đào Mộ mỉm cười: "Hai vị lão sư cứ gọi tên tôi là được. Đầu tư và khởi nghiệp chỉ là sở thích của tôi, cho dù vô tình trở thành tổng tài thì cũng chỉ là công việc bán thời gian. Đóng phim mới là sự nghiệp chính của tôi, xếp vào nhóm diễn viên thì tôi chỉ là một vãn bối, hy vọng các tiền bối có thể cho lời khuyên."
Nghe vậy, hai diễn viên gạo cội tức khắc mỉm cười, không ngờ cậu nhóc này không chỉ kiêu ngạo mà còn khá hài hước.
"Cho cậu lời khuyên trong diễn xuất cũng được, nhưng cậu có biết đánh bài không?"
Vương Cẩm Sinh và La Đạt Minh cũng là những người vui tính và đam mê đánh bài. Các tờ báo lá cải ở Hương Thành thường đưa tin về việc hai vị đại già sẽ đánh bài sau khi quay phim. Sau khi Đào Mộ ký hợp đồng với đoàn phim, cậu đã tập hợp tính tình và sở thích của các diễn viên trong đoàn phim, kết hợp với ký ức kiếp trước của cậu, muốn gãi đúng chỗ ngứa thật ra cũng không khó.
"Là chơi mạt chược đúng không? Tôi chỉ biết chơi mạt chược Yến Kinh thôi." Đào Mộ bình tĩnh nói.
"Không thành vấn đề, chơi bài thôi mà, nếu đã biết một cách chơi, cũng có thể học các cách chơi khác. Các cậu đều là những người trẻ tuổi, đầu óc linh hoạt, trí nhớ tốt, có thể dễ dàng nhớ được." La Đạt Minh mỉm cười, nói: "Có rảnh thì cùng chơi bài, nếu cậu thắng chúng tôi, cậu muốn hỏi gì cũng được."
Trong khi đang nói chuyện, Nghiêm Thịnh bị một đám người vây quanh chủ động đi tới. Sau khi chào hỏi với hai diễn viên gạo cội thì cười nói với Đào Mộ: "Trước đó tôi có nói, tôi rất mong chờ lần hợp tác này với cậu, lần này có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Đào Mộ mỉm cười nhìn Nghiêm Thịnh: "Tôi cũng rất mong chờ lần hợp tác này với Nghiêm ảnh đế."
Cậu vừa nói xong, hai diễn viên gạo cội tức khắc cảm thấy có gì đó không đúng. Mặc dù ở ngoài giới, các fan và paparazzi thường xưng hô ảnh đế này ảnh hậu kia, nhưng khi người trong giới gặp mặt nhau sẽ rất ít khi xưng hô trực tiếp như vậy. Giống như lúc nãy Đào Mộ chào hỏi bọn họ, cũng chỉ tôn kính xưng một tiếng lão sư. Bây giờ đổi thành Nghiêm Thịnh lại xưng hô như vậy —— Rất khiêu khích nha!
Nghiêm Thịnh bình tĩnh cau mày, rất có tấm lòng rộng mở hỏi: "Tôi từng đắc tội Đào tổng sao?"
"Ừ."
Vốn tưởng rằng cho dù Đào Mộ có thật sự ghét Nghiêm Thịnh, chắc cũng sẽ tìm lý do qua loa lấy lệ một chút, hoặc tìm lý do để cho qua.
Không ngờ Đào Mộ lại ngay thẳng gật đầu, thái độ thẳng thắn thừa nhận: "Mặc dù tôi chưa debut, nhưng cứ bị mọi người nói phong cách diễn xuất của tôi giống với Nghiêm ảnh đế, thậm chí có người nói tôi cố ý bắt chước Nghiêm ảnh đế gì đó, tôi rất khó chịu về những bình luận này. Hơn nữa tôi và Nghiêm ảnh đế chưa từng tiếp xúc với nhau, vậy mà fan của Nghiêm ảnh đế cứ đuổi theo mắng tôi. Thần tượng phải trả giá cho hành vi của fan*, Nghiêm ảnh đế làm việc trong giới lâu như vậy, chắc cũng hiểu đạo lý này nhỉ?"
*Nguyên văn là thần tượng mua đơn cho hành vi của fan (粉丝行为偶像买单), nghĩa tương tự như fan làm thần tượng chịu, nên mình dịch mua đơn thành trả giá.
Rút kiếm rồi kìa!
Hai viễn viên gạo cội lén nhướng mày, nhìn nhau. Nhưng bọn họ có thể hiểu được tâm trạng của Đào Mộ, ngoại trừ những người mới cố tình muốn cọ nhiệt, không có ai muốn mình bị so sánh với người khác, càng đừng nói tới là bị so với người yếu hơn mình.
Đào Mộ mới 19 tuổi đã có thể sáng lập nền tảng xã hội với hơn 100 triệu lượt đăng ký, nghe nói còn là đối tác của công ty đầu tư nào đó. Người như vậy, dù bề ngoài có gần gũi bình dị đến đâu, nhưng trong xương cốt vẫn có niềm kiêu hãnh và ngạo mạn.
Đã bị người ta lấy ra so sánh, lại còn bị fan của người ta đuổi theo mắng, nếu đổi lại là bọn họ, cho dù ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn sẽ có khúc mắc.
Chỉ là bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ vào lần gặp mặt đầu tiên, Đào Mộ đã tỏ thái độ không vui. Dù sao vừa rồi Đào Mộ vẫn còn biểu hiện rất khiêm tốn với bọn họ, bây giờ xem ra, Đào Mộ sẽ biểu hiện tính tình tùy theo người.
Có lẽ Thịnh cũng không ngờ Đào Mộ lại có thái độ gay gắt với hắn như vậy, trong ấn tượng của hắn, Đào Mộ hẳn phải là một người trưởng thành lòng dạ âm trầm, khéo đưa đẩy, không hiện vui buồn lên mặt. Bây giờ xem ra, cũng chỉ là một đứa nhỏ xấu tính*.
*Nghiêm Thịnh dùng từ "脾气" là chỉ những người hay phát cáu, nóng nảy, cáu kỉnh nên mình dùng từ xấu tính:)))
Nghiêm Thịnh hơi mỉm cười, vẻ mặt hào phóng, lại có chút trìu mến nhìn Đào Mộ: "Cậu nói đúng, thần tượng phải trả giá cho hành vi của fan, vậy tôi xin lỗi cậu được không?"
Giọng điệu hệt như dỗ một đứa trẻ ở trường mẫu giáo khiến Đào Mộ phát ốm. Cậu vô thức lùi lại một bước, đưa tay xoa cánh tay nổi đầy da gà, mặt không biểu cảm nhắc nhở: "Nghiêm ảnh đế, năm nay tôi 19 tuổi chứ không phải 19 tháng!"
"Hơn nữa, Nghiêm ảnh đế không cần phải xin lỗi vì hành vi của fan. Ngài chỉ cần dốc hết sức ứng phó trong quá trình quay phim là được."
Ngay cả Nghiêm ảnh đế — người có lòng dạ âm trầm nhưng luôn thể hiện dáng vẻ dịu dàng như một quý ông — cũng không khỏi cứng đờ lại.
Vương Cẩm Sinh và La Đạt Minh đứng bên cạnh xem náo nhiệt suýt nữa cười thành tiếng, vội ho khan hai tiếng để che đậy.
Miệng của cậu Đào Mộ này thật hung ác, đã vậy còn nói rõ muốn đòi lại trên phương diện kỹ năng diễn xuất nữa chứ. Bảo sao cậu lại bắt đầu huấn luyện và chuẩn bị lâu như vậy, nghe lão Từ nói cậu nhóc này đã viết hai cuốn sổ lớn về tiểu sử nhân vật và thiết kế động tác. Có lẽ đã mài xong cây đao và chờ đến ngày này.
Chỉ là không biết hiệu quả thế nào thôi.
Nghiêm Thịnh vô thức cong khóe miệng, che đậy sự xấu hổ bằng nụ cười đã tập luyện hàng trăm hàng ngàn lần trước gương, còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó như thế nào thì Thẩm Dục luôn chú ý đến tình hình bên này đã đi tới, ngoan ngoãn nói: "Chào mọi người, tôi là Thẩm Dục. Trong phim sắm vai em trai Nghiêm Ngự của Nghiêm đại ca, hy vọng mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Thẩm Dục hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Đào Mộ, hơi bất mãn oán giận: "Mộ Mộ, cậu đừng có như vậy được không? Tớ biết cậu rất ghét tớ, nhưng cũng không cần phải đối xử với những người bên cạnh tớ như vậy. Trước đó cậu bài xích đám Thừa Chí, tớ cũng không nói gì. Nhưng bây giờ Nghiêm đại ca là tiền bối của chúng ta, cậu đối xử với anh ấy như vậy rất thiếu tôn trọng đúng không?"
Nghiêm đại ca? Mộ Mộ?
Hai diễn viên gạo cội lén mắt qua mày lại, cảm thấy lượng tin tức chứa trong đó rất lớn.
Lúc này Đào Mộ vừa nhìn thấy Thẩm Dục là lại thấy đau nửa đầu theo phản xạ. Nghiêm Thịnh có hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Dục, hắn không ngờ Thẩm Dục là fan trung thành của Đào Mộ lại nghiêng về hắn vào lúc này. Thậm chí còn không ngần ngại đứng ra giải vây cho hắn.
Hắn làm việc trong giới nhiều năm như vậy, trước giờ luôn dìu dắt người mới, đây là lần đầu tiên được người mới bảo vệ đến vậy.
"Tiểu Dục, đừng nói nữa." Nghiêm Thịnh ngắt lời Thẩm Dục, cười nói: "Có lẽ Đào tổng có hiểu lầm với anh, không sao đâu, sau này chúng ta có khoảng thời gian ở chung rất lâu, Đào tổng sẽ hiểu anh là người thế nào thôi."
Nghe rất có điệu bộ tiền bối không so đo với hậu bối.
Đào Mộ cười một cái, Nghiêm Thịnh nói đúng, sau này còn rất nhiều thời gian!
Bên kia sân thể dục lại truyền đến tiếng ồn ào, Đào Mộ tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó đột nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy một dáng người thon dài được mọi người vây quanh chậm rãi đi đến, Lệ Khiếu Hằng đứng yên bên cạnh Đào Mộ, cười nói: "Anh đến thăm ban đây, em có bất ngờ không?"
Đương nhiên là bất ngờ!
Đào Mộ lễ phép giới thiệu Lệ Khiếu Hằng với mọi người, sau khi trò chuyện một lúc mới dẫn anh đến dưới bóng cây, hai người bắt đầu tán gẫu.
"Sao anh lại đến đây vào lúc này?"
Chương trình bình chọn 《 Nam thần nữ thần quốc dân 》 đã bước vào vòng thi cấp quốc gia, bước tiếp theo là chung kết và quay phim truyền hình. Tư Bản Khiếu Hằng cũng cần chuẩn bị cho việc ra mắt nền tảng mua sắm trực tuyến và chức năng thanh toán điện tử, còn cả hệ thống Skynet cũng cần Lệ Khiếu Hằng đích thân quan sát. Để làm tốt công việc sơ bộ, gần đây Lệ Khiếu Hằng đã bay tới nước M và Châu u để giải quyết công việc. Đang là lúc bận rộn nhất, sao lại có thời gian đến Hương Thành thăm ban?
Lệ Khiếu Hằng cẩn thận quan sát biểu hiện và hành vi của Đào Mộ, cau mày: "Anh đã xem tin tức ở Hương Thành, có hơi lo lắng cho em."
Lo lắng cho em?
Đào Mộ suy nghĩ một chút, cười xấu xa hỏi: "Anh lo lắng cái gì? Có phải anh ghen scandal giữa em và Phương ảnh hậu không? Đó là paparazzi loan tin đồn nhảm ——"
"Không phải chuyện này." Lệ Khiếu Hằng ngắt lời Đào Mộ: "Anh tin tưởng con người của em. Nếu em đã hứa sẽ cho anh một cơ hội, suy xét chuyện của hai chúng ta, chắc chắn em sẽ không bao giờ để người ngoài chen chân vào. Anh chưa bao giờ nghi ngờ tâm ý và tính cách của em. Anh lo lắng về chuyện khác."
Lệ Khiếu Hằng đang nhắc đến việc học viên đi bar sau đó bị paparazzi đưa tin, cuối cùng lại hợp tác với cảnh sát: "... Rắc rối và thụ động như vậy không giống phong cách làm việc của em."
Đào Mộ hơi sửng sốt, nụ cười trên mặt dần biến mất: "Không giống phong cách làm việc của em? Vậy nếu là em thì sẽ làm như thế nào?"
Lệ Khiếu Hằng dịu dàng nhìn chăm chú vào mắt Đào Mộ: "Nếu là Đào Mộ trong ấn tượng của anh thì sẽ nghĩ cách trấn áp những tin tức này, nếu không có ai đưa tin thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hình tượng chỉnh thể của cảnh sát Hương Thành, liên quan đến các cơ quan chính phủ, nếu có người tạo áp lực, đám phóng viên Hương Thành chắc chắn sẽ không dám tùy tiện công bố những tin tức này."
Vậy mà Đào Mộ lại không làm gì cả, cho dù cậu mới đến Hương Thành và không có thực lực chống lại những tờ báo lá cải đó, nhưng cậu thậm chí còn không báo trước cho học viện cảnh sát. Chuyện đoàn phim và cảnh sát hợp tác quan hệ công chúng giải quyết nguy cơ, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại vẫn thấy có rất nhiều nguy cơ ẩn giấu.
Chẳng hạn như những học viên đó có thật sự đủ khả năng đảm nhận công việc diễn viên này không? Bọn họ có bao nhiêu suất diễn trong phim? Có thực sự là tuyên truyền hình ảnh tích cực của cảnh sát Hương Thành hay không? Có thể sẽ có người nghi ngờ đoàn phim lấy việc công làm việc tư, cảnh sát lòe thiên hạ…
Lệ Khiếu Hằng cảm thấy hành vi này rất không phù hợp với tác phong làm việc trước đây của Đào Mộ, anh hơi lo lắng Đào Mộ sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi nghe Lệ Khiếu Hằng giải thích, vẻ mặt Đào Mộ dần trở nên xấu hổ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đào Mộ bất lực vuốt mặt: "Vẫn là bị ánh sáng ảnh hưởng rồi!"
"... Hả?" Lệ Khiếu Hằng không hiểu Đào Mộ đang nói gì, nhưng anh cảm thấy vẻ mặt uể oải của Đào Mộ rất đáng yêu, chỉ là anh vẫn thích nhìn dáng vẻ thành thạo bày mưu tính kế của Đào Mộ hơn.
"Nếu có gì cần anh giúp đỡ thì cứ việc nói." Lệ Khiếu Hằng mỉm cười vỗ vai Đào Mộ, thật ra anh muốn xoa đầu Đào Mộ hơn cơ, tiếc là xung quanh nhiều người quá, anh không dám.
"Ngoài ra, anh thật sự cảm thấy đã đến lúc em nên tìm một đội ngũ quản lý rồi, bây giờ em đang tập trung quá nhiều vào những chuyện khác ngoài diễn xuất, tinh lực bị phân tán, có một số chi tiết em không thể nghĩ ra, đây không phải lỗi của em." Lệ Khiếu Hằng tiếp tục an ủi cậu.
Đào Mộ bình tĩnh nhìn Lệ Khiếu Hằng, chỉ mới tiếp tục với Lệ Khiếu Hằng có chút xíu mà Đào Mộ đột nhiên nhận ra việc làm trước đó của mình ngu xuẩn đến cỡ nào. Cậu chợt lóe lên ý tưởng, cậu đột nhiên lấy điện thoại ra chụp lại khuôn mặt của Lệ Khiếu Hằng, sau đó đặt làm hình nền màn hình khóa.
Tai Lệ Khiếu Hằng đỏ ửng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Có ổn không?" Khi lỡ bị người khác nhìn thấy.
"Đoàn phim đông người, tốt nhất đừng đặt làm hình nền màn hình khóa, nếu em nhớ anh thì cứ lưu vào thư viện là được."
"Không được, nhất định phải làm hình nền màn hình khóa." Đào Mộ nhìn màn hình điện thoại như hổ rình mồi, thậm chí còn hơi cúi đầu bái lạy: "Vậy mới trừ tà được."
Hể? Lệ Khiếu Hằng ngơ ngác nhìn Đào Mộ. Trừ tà… Là sao?
"Đúng rồi, lát nữa anh rảnh không?" Đào Mộ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi.
Mặc dù không biết Đào Mộ muốn làm gì, nhưng Lệ Khiếu Hằng vẫn vui vẻ gật đầu.
"Ở Hương Thành có chùa miếu hoặc đạo giáo nào linh nghiệm không?" Đào Mộ cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Chúng ta đi thắp hương bái Phật, nhân tiện xin một ít bùa hộ mệnh được đạo sư khai phá để trừ tà đi. Nếu thật sự không được nữa thì thỉnh một số kinh Phật và thần chú Đạo giáo cơ bản! Phải rồi, bọn họ có thần chú nào để thanh lọc tâm trí và làm sạch tâm hồn không? Anh nói xem, em có nên sao chép kinh sách hay những thứ tương tự gì đó ở đoàn phim không?"
Lệ Khiếu Hằng: "..."
Mặc dù anh không hiểu mạch não của người yêu tương lai, nhưng nếu là dự án mà Đào tổng đã đề xuất, Lệ tổng với tư cách là đối tác đương nhiên phải đáp ứng nhu cầu của đối tác rồi. Anh gật đầu, cười nói: "Bây giờ anh nhờ người đi hỏi thăm xem. Nếu em muốn, tối nay chúng ta sẽ đi thắp hương bái Phật."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường ——
Lệ Khiếu Hằng: Đào tổng nhà chúng ta là một cậu bé theo đạo Phật, tôi biết làm gì bây giờ, đương nhiên là đi cùng em ấy rồi _(:з" ∠)_
Hẹn buổi tối tiếp nhé ┗|`O′|┛ gào ~~
Lời editor: Ông Nghiêm Thịnh chưa gặp bạn Mộ đã nghĩ xấu về bạn Mộ, mới gặp lần đầu đã nghĩ bạn Mộ xấu tính, mình vẫn thấy cái này bình thường, vì hầu hết ai cũng nghĩ bạn Mộ như vậy. Nhưng ngay khi thấy ổng dỗ bạn Mộ mà như dỗ Thẩm Dục là mình thấy ổng hết cứu rồi _(:з" ∠)_
Hai chương sau "gay" cấn lắm, tối nay mình sẽ đăng tiếp 2 chương sau, dù có đăng 12 giờ đêm cũng phải đăng:)))
Đăng: 8/11/2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...