Sau Khi Phân Gia Tủ Quần Áo Nhà Ta Thông Hiện Đại


Nếu đem người này đặt ở thôn Hà Đông, thì chẳng ai dám chọc tới.

Tuy rằng nàng không hiểu còn bộ câu chuyện nhưng cũng lí giải được phần nào, cảm thấy người phụ nữ này mắng không phải không có đạo lí.

Lâm Tiểu Man giơ tay bịt tai Lâm Nhị Hổ.

Nhị Hổ còn nhỏ, không thể nghe mấy thứ này được.

Nhưng khối lập phương đó thật tuyệt vời, không có thể mua đồ và còn có thể mắng người.


Hai tỷ đệ bước đi chậm rãi, xuyên qua đám đông, mặc dù có một số người tò mò nhìn họ nhưng trong mắt không có khinh thường hay ác ý, đơn thuần chỉ là tò mò về bộ quần áo họ đang mặc.

Đi xuyên qua cỏ cây, nàng nhìn thấy trước mặt có một con sông nhỏ, dọc bờ sông có mấy chuồng cỏ thấp được dựng lên, có người đi lại ăn mặc còn tồi tệ hơn tỷ đệ mình.

Hai người vui mừng khôn xiết, hình như ở đây không phải toàn người và vật xa lạ, ít nhất họ có thể nhìn thấy những người ăn mặc giống mình.

Chỉ là, quần áo trên người những người này tuy rách nát, nhưng sắc mặt hồng hào, thân hình cường tráng, không giống như tỷ đệ họ vì năm nay không đủ ăn nên gầy gò vì đói.

Tỷ đệ Lâm Tiểu Mãn vừa đến gần đám đông thì nghe thấy có người cầm một vật giống như chiếc kèn hét lên: "Mọi người vào vị trí.

Chúng ta quay thêm một cảnh nạn nhân đoạt nữa.

Mọi người có nghe thấy không? Là nạn nhân đang đoạt lương thực, nạn dân đã đói mấy tháng đang đoạt lương, không phải đại lão già đi dạo phố.

Các người phải hung hãng lên, có hiểu không? "Tôi hiểu...!Tôi hiểu..." Có nhiều phản hồi lục tục vang từ các bên.

Trước khi hai người kịp hiểu ra chuyện gì, họ nhìn thấy hai túi bánh bao lớn vứt trên bãi cỏ ven sông.

Đây là bánh bao hấp bằng bột mì trắng phải không? Hai tỷ đệ trợn tròn mắt kinh ngạc, chưa kể sống với gia gia nãi nãi hơn một năm, ngay cả khi cha nương còn sống, nhà họ cũng không thể thường xuyên ăn bột mì trắng chứ đừng nói đến bánh bao hấp như vậy, hai người còn chưa từng thấy trước đây đâu.


Người nam nhân kia yêu cầu họ lấy bánh bao hấp bằng bột mì trắng, còn muốn họ hung hãn hơn? Thật là một người tốt! Mấy nạn nhân thảm họa ở đây cũng thật tốt số, ăn uống còn ngon hơn cả những người giàu có chỗ họ.

Người đổ bánh bao nhanh chóng rời đi, sau đó nghe thấy tiếng hô lớn: "Cảnh ba, lần hai bắt đầu!" Với tiếng thanh gỗ đập vào nhau, những người xung quanh lao về phía mấy cái bánh bao hấp trên mặt đất.

Hai tỷ đệ không có thời gian bàn bạc liền buông đôi tay của mình ra và dùng hết sức lao vào đám đông.

Lâm Nhị Hổ có vóc người nhỏ bé và nhanh nhẹn, hắn lách qua khoảng trống trong đám đông, trong chốc lát lao về phía trước.

Lâm Tiểu Mãn cũng hoàn toàn không nhượng bộ, dựa vào sức lực của mình, hung hãn bức những người chen lấn bên cạnh ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, hai tỷ đệ đồng hành với nhau,bgần như cùng lúc lao tới đống bánh bao, ngồi xổm xuống và nhét bánh bao vào túi.


Thấy ngày càng nhiều người xông đến, tỷ đệ Lâm Tiểu Mãn bất chấp đem màn thầu giấu dưới thân.

Lâm Nhị Hổ đá chân điên cuồng, khiến những người bên cạnh ngại đến gần nhưng cũng khơi dậy lòng hiếu thắng của kẻ khác.

Có người lao tới nắm chân hai người kéo ra, bọn họ bảo vệ chặt chẽ bánh bao ở dưới dù bị kéo đi, bánh bao không thể ném! Thật sự đem nạn đói diễn tới chân thực.

Lâm Tểu Mãn thậm chí còn nhân cơ hội trả đũa mấy lần, may mắn là nàng đã kiềm chế, không làm ai bị thương, nhưng loáng thoáng có thể nghe được vài câu chửi bới.Tiếng “Cắt” phát ra từ loa phóng thanh, mọi người bắt đầu chửi đổng lên: “Ai mang hai con nhóc này tới? Diễn liều mạng đến thế còn tính thực sự đem mạng đắp vào à?""Coi chân tôi này, chân tôi bị đá mấy lần rồi.

Những người không biết thật sự tưởng rằng hai đứa nó đói bụng mấy ngày rồi chưa ăn gì.""Được rồi, hai đứa trẻ người ta diễn giỏi như vậy, không phải chỉ là mấy cú đá thôi sao, có thể gây ra bao nhiêu đau đớn, sợ đau thì đến làm diễn viên quần chúng làm gì?”"Đúng là đứng nói chuyện không đau eo, ngươi giỏi ngươi cho nó đá mấy cái xem thử xem có đau hay không?"Hai tỷ đệ ghé vào trên đống bánh bao, nghe những người này nói cái hiểu cái không, nhưng từ đầu tới cuối nhất quyết không chịu đứng dậy.Một giọng nữ trẻ tuổi từ trong đám người truyền đến: "Được rồi, cảnh này kết thúc, đến lãnh tiền đi."Mọi người ào ào đi tới, mỗi người cầm một khối lập phương đi đến trước mặt người phụ nữ tóc ngắn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một giọng nói: "Đã nhận được 50 tệ qua WeChat!"Huh? Còn một từ nữa hai người chưa từng nghe tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận