Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi FULL


Kỷ Lăng đeo tai nghe lướt video trên điện thoại, đại khái là vì ngồi ở thoải mái quá, lướt được một lúc thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi...
Trong cơn mê man, dường như có người đang gọi tên cậu.
Hàng mi của Kỷ Lăng khẽ run rẩy, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng theo bản năng, mắt hé ra một đường, liền đối diện với khuôn mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, cậu ngây ngốc nhìn sự bi thương dày đặc như biển rộng ẩn trong đôi mắt của người đàn ông, đầu óc đột nhiên chết máy, đây là chuyện gì vậy?
Cảnh Tùy hơi thất thần, nhìn sự mê mang nơi đáy mắt của cậu thiếu niên vừa mới tỉnh dậy, hai người cứ như vậy mà nhìn thẳng nhau...
Đột nhiên, Cảnh Tùy cởi áo khoác của mình ra, đột tác vô cùng tự nhiên đắp lên người cậu thiếu niên, sau đó không chút để ý đứng thẳng dậy, nhàn nhạt nói: “Tôi thấy cậu ngủ rồi, sợ cậu bị lạnh.”
Kỷ Lăng: “...”
Cảnh Tùy xoay người quay trở về chỗ ngồi của mình, cúi đầu chuyên chú nhìn giấy tờ, giống như ban nãy thực sự chỉ là tới đắp áo cho Kỷ Lăng thôi vậy, ngôn từ cử chỉ từ đầu tới cuối đều rất bình thường.
Kỷ Lăng ngồi trên ghế sofa, đầu ngón tay nắm lấy viền áo vest của người đàn ông, hình như trên quần áo người đàn ông vẫn còn sót lại độ ấm của đối phương, nơi chóp mũi là mùi tùng hương tươi mát dễ ngửi, chất liệu của áo cũng rất dày dặn, sắc mặt Kỷ Lăng hơi nóng bỏng đỏ bừng lên, một lúc sau mới hoàn hồn lại, trong đầu toàn những thứ lộn xộn.
Cậu cẩn thận dè dặt liếc người đàn ông đang chuyên chú nơi bàn làm việc một cái, nếu như không phải để ý tới hình tượng, có thể cậu đã đứng dậy tát vào cái mặt mình rồi...!đừng có nghĩ nữa!!!!
Trong nháy mắt vừa rồi, không ngờ cậu lại liên tưởng tới Cảnh Tùy, còn tưởng rằng người đàn ông định hôn mình nữa, đúng là xấu hổ quá đi mất!!!
Người ta là một tổng giám đốc bình thường có tố chất như vậy, chẳng qua chỉ là vì quan tâm nên mới đưa áo cho mày thôi, thế mà mày lại liên tưởng tới người đàn ông sàm sỡ mày nữa chứ, còn cho rằng anh ta sẽ làm chuyện đồi bại gì đó với mày, tư tưởng của mày thật sự quá xấu xa rồi đấy!
Kỷ Lăng vội vàng thu hồi tầm mắt lại, cúi đầu không dám nhìn người đàn ông nữa.
Không ngờ cậu lại ảo tưởng rằng sếp của mẹ mình thích mình, cậu đường đường là thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội hài hòa, vậy mà nhìn thấy một người đàn ông lại có suy nghĩ không hài hòa như vậy, tư tưởng của cậu đã không còn thuần khiết nữa rồi hu hu hu.
Cậu cảm thấy mình bắt buộc phải rời sự chú ý đi.
Kỷ Lăng cũng không dám ngủ tiếp nữa, thế là lấy điện thoại ra bắt đầu lướt video, thế nhưng không biết tại làm sao, những thứ ban nãy vẫn còn xem rất hay ho, mà lúc này xem mãi chẳng vào, cho dù tập trung tinh thần như thế nào, trong não cũng loạn hết cả lên.
Rõ ràng là không định nhìn người đàn ông nữa, chẳng được một lúc lại không nhịn được lém liếc người đàn ông một cái, tim đập tăng tốc...
Đừng nói là dáng vẻ chăm chú nghiêm túc làm việc của anh ta, nhớ tới ánh mắt ban nãy anh ta nhìn mình trong phút chốc thôi, thật sự có chút giống với Cảnh Tùy...
Không đúng! Nhất định không phải đâu, là cậu suy nghĩ nhiều rồi...
Đừng có tự mình dọa mình!
Người ta đang làm Hoàng đế ở Đế quốc Tinh Tế yên lành đó, sao có thể tới nơi này được chứ? Cho dù có tới đây thì cũng không nên là cảnh tượng như thế này đâu? Kỷ Lăng sẽ không quên Cảnh Tùy là một người cao ngạo mà lạnh lùng như thế nào.
Kỷ Lăng bắt đầu cảm thấy sống một giây bằng một năm trời ròng rã.
Cậu thoáng liếc nhìn đồng hồ, chắc mẹ cũng sắp họp xong rồi nhỉ? Hay là tìm một cái cớ rồi ra ngoài đợi? Nhưng tìm cớ gì thì mới tốt đây? Như thế nào mới có thể không bị nghi ngờ, cũng không đến mức bất lịch sự?
Khó khăn quá mà!
Dương Vy vừa mới đi ra khỏi phòng họp liền nhìn thấy Thẩm Trác Minh đang đợi ở bên ngoài, khó hiểu cất tiếng sỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Thẩm Trác Minh nói: “Kỷ Lăng tới tìm bà.”
Dương Vy cười nói: “Ồ, nó đã tới rồi à, đang ở đâu vậy?”
Giọng điệu Thẩm Trác Minh nặng nề: “Ở văn phòng Tổng giám đốc Phó.”
Dương Vy: “...”
Dương Vy đi giày cao gót cộp cộp cộp chạy tới văn phòng của Cảnh Tùy, gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong vang lên một tiếng ‘vào đi’ trầm thấp của người đàn ông, lúc này mới đẩy cửa đi vào, vừa mới đi vào đã nhìn thấy con trai mình ngồi khoanh chân trên sofa của sếp, đeo tai nghe cúi thấp đầu chơi điện thoại, mà áo vest đặt may thủ công sang quý của sếp lại đang tùy ý vắt lên tay vịn sofa, thậm chí tay áo còn chạm xuống đất, hình như còn vô tình bị đạp một cái...
Dương Vy hít một hơi khí lạnh, tuy rằng bây giờ xã hội hài hòa không còn đặt nặng tôn ti trên dưới gì nữa, nhưng là nhân viên của công ty, ý thức cấp trên cấp dưới cơ bản thì vẫn phải có chứ? Hơn nữa cho dù Cảnh Tùy không phải sếp của bà, con trai mình tùy tiện chạy tới văn phòng của người lạ như vậy, hình như cũng không ổn cho lắm nhỉ? Dù sao thì không phải ai cũng bằng lòng chiều chuộng nó...!tuy rằng Cảnh Tùy không nói gì, nhưng biết đâu trong lòng vẫn để ý thì sao?
Kỷ Lăng vừa lướt điện thoại vừa thất thần suy nghĩ tìm cớ rời đi, cuối cùng cậu còn chưa nghĩ ra mà Dương Vy đã tới đây rồi, cậu vội vàng nhảy dậy khỏi sofa, vui mừng nói: “Mẹ à, mẹ họp xong rồi ạ?”
Dương Vy: “...!Ừm.”
Bà bất đắc dĩ kéo lấy tay con trai, nở nụ cười xin lỗi với Cảnh Tùy: “Xin lỗi ạ, trẻ con không hiểu chuyện làm phiền anh.”
Cảnh Tùy đã bước ra khỏi bàn làm việc, vẻ mặt bình tĩnh mà ôn hòa, giọng nói hơi khàn: “Không sao, cậu ấy rất ngoan.”

Dương Vy thấy Cảnh Tùy hình như không có tức giận, khẽ thở phào một tiếng, tuy rằng tuổi Cảnh Tùy nhỏ hơn bà, nhưng năng lực làm việc và thủ đoạn quả quyết của người đàn ông này đều khiến bà khâm phục, không hề vì trẻ tuổi mà coi thường đối phương, hơn nữa người đàn ông cũng không phải là một người sếp thích giao tiếp nhiều với nhân viên, tính cách nghiêm khắc, còn có chút cao ngạo lạnh nhạt, tuy rằng tích cách anh cao ngạo, nhưng chính điều này cũng dẫn tới việc Dương Vy và anh ta không có quan hệ qua lại gì.
Dương Vy khách sáo nói: “Cảm ơn anh, vậy tôi rời đi trước.”
Nói rồi chuẩn bị dẫn Kỷ Lăng đi.
Kỷ Lăng cũng thở phào một hơi, cậu đã đang suy nghĩ xem lát nữa nên đi đâu ăn, cuối cùng nhìn thấy Cảnh Tùy không nhanh không chậm cầm áo vest trên sofa lên vắt lên cánh tay, ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Nếu như đã đúng lúc gặp nhau thì tôi mời hai người ăn một bữa cơm nhé.”
Kỷ Lăng: “ ...”
Dương Vy: “...!Không cần đâu, thế thì ngại quá.”
Cảnh Tùy nhìn bà, mỉm cười, nói: “Kỷ Lăng vì tôi mà bị tai nạn xe, thời gian này chị vừa phải chăm sóc cho con, còn phải để ý tới công việc vô cùng vất vả, tôi mời hai người ăn bữa cơm cũng là đương nhiên, quản lý Dương không cần phải khách sáo.”
Dương Vy vội vàng nói: “Đã nói đây chỉ là sự cố bất ngờ thôi, sao có thể trách anh được? Hơn nữa tổng giám đốc Phó anh cũng bị thương mới khỏi, tôi xin nhận tấm lòng, thực sự không cần phiền toái vậy đâu.”
Cảnh Tùy chậm rãi nói: “Không phiền đâu, hơn nữa còn một chút chuyện công việc, đúng lúc có thể thuận tiện bàn bạc một chút.”
Thái độ của sếp đã kiên quyết như vậy, còn nói thế này rồi, mình còn từ chối nữa thì có chút cố ý, giống như đang bất mãn đối với anh ta vậy.

Dương Vy suy nghĩ một chút, cười nói: “Vậy được.”
Kỷ Lăng từ khi nghe Cảnh Tùy nhắc tới chuyện tai nạn xe liền khiếp sợ không thôi, cũng không có tâm trạng nghĩ xem lát nữa đi ăn cơm.

Hóa ra...!người này cũng là vì bị tai nạn xe cộ cùng với mình nên mới bị thương sao? Cậu chỉ biết lúc đó bởi vì ngoài ý muốn mà đối diện có một chiếc siêu xe đâm tới, lại không biết đối phương là ai.
Trùng hợp như vậy sao...
Thế mà còn là anh em cùng cảnh ngộ à ...
Ấy, tự dưng cảm thấy tổng giám đốc bá đạo này cách mình gần hơn một chút, có nhiều tiền hơn nữa thì không phải vẫn là cơ thể bình thường, bị tai nạn xe cùng với mình thôi sao?
Anh Phó là một người bình thường mà, làm sao lại là Cảnh Tùy cho được!

Cảnh Tùy để tài xế lái đi đằng trước, Dương Vy dẫn theo con trai lái theo ở phía sau.
Sếp không ở đây, lúc này Dương Vy mới quan tâm hỏi thăm con trai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Sao con lại chạy tới chỗ tổng giám đốc Phó vậy? Người không quen biết mà cũng dám chạy theo à.”
Kỷ Lăng ấm ức nói: “Con tưởng anh ấy là đồng nghiệp của mẹ mà...”
Dương Vy: “...” Nói là đồng nghiệp thì cũng không sai.
Kỷ Lăng chớp đôi mắt, cười nói: “Mẹ à mẹ đừng lo lắng nữa, con người Tổng giám đốc Phó thực sự rất tốt đó, anh ấy còn bảo anh Thẩm đi mua trà sữa cho con nữa.”
Dương Vy kinh ngạc nhìn cậu, một lúc sau thì im lặng, vốn dĩ mẹ cũng chẳng lo lắng mấy, con nói như vậy khiến mẹ lại lo lắng rồi đây này...
Không bình thường, rất không bình thường.
Nếu không phải tin tưởng thân phận và cách làm người của Tổng giám đốc Phó, Dương Vy còn nghi ngờ rằng anh ta có ý đồ gì đó với con trai mình nữa, với tính cách lạnh nhạt của Tổng giám đốc Phó, quan tâm săn sóc Kỷ Lăng như vậy thực sự là không thể nào nói nổi! Lão Triệu tốt bụng nhiệt tình nhất văn phòng cũng chỉ có như vậy mà thôi...
Với tâm trạng thấp thỏm, Dương Vy tới phòng ăn mà Cảnh Tùy đã đặt trước.
Cảnh Tùy tới phòng bao trước, anh ta hỏi xem Dương Vy và Kỷ Lăng có món gì không ăn hoặc thích ăn gì hay không, sau đó mắt đầu chọn món, rồi đưa cho nhân viên phục vụ đem đi gọi món.
Bởi vì trong lòng có nghi hoặc, cho nên Dương Vy luôn căng thẳng tinh thần quan sát Cảnh Tùy, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường cả, người đàn ông nho nhã lễ độ cử chỉ ưu nhã, thần thái biểu cảm lịch sự ôn hòa, thái độ quan tâm Kỷ Lăng cũng rất tự nhiên.
Hơn nữa một người có ác ý hay không, Dương Vy cho rằng bản thân có thể nhìn ra được.
Dần dần bà cũng thả lỏng, cảm thấy mình thực sự suy nghĩ nhiều rồi, bà đã bằng này tuổi, còn thích suy nghĩ lung tung.


Tổng giám đốc Phó muốn đối xử tốt với Kỷ Lăng, đương nhiên là vì anh ta là người sếp tốt biết săn sóc, mà mình lại chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài lạnh nhạt mà anh ta thường thể hiện với người khác, cho rằng anh ta sẽ không đối xử dịu dàng với người khác, đây là một kiểu phiến diện đó...!nếu như đổi góc độ nhìn, sẽ không cảm thấy không hài hòa như vậy nữa.
Không ngờ rằng một trận tai nạn xe lại khiến mình nhìn thấy một bộ mặt dịu dàng dưới sự lạnh nhạt của con người này, Dương Vy chợt có một cái nhìn khác về Cảnh Tùy.
Cảnh Tùy biết Dương Vy đang quan sát mình, vẻ mặt bình tĩnh không lộ manh mối gì, người phụ nữ này là mẹ của cậu thiếu niên ở thế giới này, nhìn bọn họ giao tiếp với nhau, thật sự rất thân thiết tự nhiên, điều này khiến Cảnh Tùy nảy sinh ra một chút nghi hoặc, giống như Kỷ Lăng vốn dĩ chính là người của thế giới này vậy, người phụ nữ này mới là người thân thật sự của em ấy, loại tình cảm xuất phát từ nội tâm này rất khó giả vờ được, thế nhưng...!em ấy lại thật sự rất giống cậu thiếu niên mà mình yêu thương.
Hai loại hình tượng thân phận mâu thuẫn này, trên người cậu thiếu niên lại hòa làm một hoàn mỹ một cách thần kì như vậy.
Dường như che một tầng sương mù, khiến người ta sờ không được nhìn không thấu.
Cảnh Tùy cụp hàng mi, che đi vẻ phức tạp trong mắt, hai bên chỉ cách nhau một khoảng ngắn, đối diện là sự vui vẻ hòa thuận, mà bản thân anh ta lại bị vây hãm trong quá khứ lạnh lẽo không có màu sắc, không thoát ra được.
Anh ta rất muốn hòa nhập vào, cảm nhận sự ấm áp tốt đẹp kia, nhưng rốt cuộc vẫn không đủ.
Môi mỏng của Cảnh Tùy hơi mím lại, anh ta cũng không có khẩu vị lắm, nhưng lại không nỡ rời đi, cho nên mới ép bản thân ăn nhiều hơn một chút, cho dù sự ấm áp này không thuộc về anh ta, thì anh ta vẫn không muốn rời đi, giống như kẻ cô độc bị thế giới này ngăn cách ở bên ngoài, dù có phải uống rượu độc giải khát cũng muốn nhìn tất cả những điều ấy, thậm chí không thể để người khác phát hiện, dáng vẻ thực sự trong nội tâm của anh ta.
Cảnh Tùy không nhìn Kỷ Lăng nữa, làm như không có việc gì mà nói mấy câu về công việc cùng với Dương Vy.
Làm chuyện mà thân phân phận này của bản thân nên làm.
Kỷ Lăng chưa bao giờ tham gia vào cuộc nói chuyện của người lớn, chăm chú cúi đầu ăn cơm, không lâu sau thì sờ bụng mình, ăn no rồi.
Cậu cảm thấy Tổng giám đốc Phó này biết gọi món thật đấy, tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng gọi đồ ăn đa số đều là những thứ cậu thích, đây là duyên phận đó!
Dương Vy thấy vậy thì rút giấy lau đưa cho Kỷ Lăng lau miệng, đứng trẻ này chẳng chú ý hình tượng mộ chút nào cả.
Cảnh Tùy nhìn Kỷ Lăng một cái, khóe môi xuất hiện một chút ý cười.
Ăn xong cơm, Cảnh Tùy đứng dậy tiễn Dương Vy và Kỷ Lăng tới cửa.
Qua bữa cơm này, thiện cảm của Dương Vy đối với Cảnh Tùy đã tăng lên rất nhiều, cảm thấy sếp cũng rất bình dị gần gũi, cũng không khó tiếp xúc giống như trong tưởng tượng, cười nói: “Hôm nay cảm ơn Tổng giám đốc Phó nhiều.”
Kỷ Lăng cũng cảm thấy tổng giám đốc Phó này là một người tốt, cậu không nên suy nghĩ vớ vẩn nữa, ngoan ngoãn nói tiếng cảm ơn theo mẹ.
Cảnh Tùy hơi gật đầu, nở một nụ cười ôn hòa: “Đừng khách sáo.”
Dương Vy không nói nhiều thêm nữa, cười với Cảnh Tùy: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
Cảnh Tùy gật gật đầu.
Anh ta đứng bất động ở đó, nhìn cậu thiếu niên mỉm cười rời đi cùng mẹ, bước chân nhanh nhẹn, bóng dáng càng lúc càng xa, trên đường hai mẹ con nói chuyện một chút, không biết cậu thiếu niên nói cái gì, Dương Vy không nhịn được bật cười, gõ cái đầu của cậu ...
Tới khi tài xế lái xe tới đây, lúc này Cảnh Tùy mới chậm rãi chuyển mắt, mở cửa xe ra ngồi vào.
Tài xế nhìn người đàn ông ngồi ở phía sau thông qua kính chiếu hậu, vẻ mặt người đàn ông im lặng, nhìn trông vô cùng bình thường, nhưng trong đôi mắt đen đó lại là sự u ám thâm trầm mà anh ta nhìn không hiểu, giống như ẩn chứa cảm xúc bi thương gì đó.
Hóa ra người có tiền cũng sẽ có điều phiền não à.
Tài xế cảm thán trong lòng, tiền bạc quả nhiên không phải là vạn năng mà!

Kỷ Lăng ăn no uống đủ về tới nhà, vươn vai một cái, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì điện thoại vang lên tiếng tinh tinh, nhận được thư mời của Ninh Khả Hàm.
Bạn họ ít nhiều gì cũng sẽ kết bạn Wechat với nhau, Kỷ Lăng cũng có Wechat của Ninh Khả Hàm.

Ninh Khả Hàm mời Kỷ Lăng ngày mai tới nhà cô tụ tập, Kỷ Lăng nhớ tới các anh em trong phòng đã tha thiết dặn dò, vậy là liền làm tròn trách nhiệm mà hỏi mình có thể dẫn theo bạn tới không?
Ninh Khả Hàm đồng ý rất sảng khoái, Kỷ Lăng hẹn thời gian địa điểm với cô, lập tức gửi tin nhắn cho đám Vương Nhất Hâm.
Chắc hẳn là đám này đang ở cùng với nhau, đều trả lời tin nhắn rất nhanh, nói rằng ngày mai chắc chắn sẽ tới nơi đúng giờ!

Kỷ Lăng làm xong những việc này thì ném điện thoại nằm trên giường, hai tay gối ra sau đầu nhìn lên trần nhà...!cậu đang chuẩn bị đi ngủ, haizz, cuối cùng lại nhớ tới Cảnh Tùy, đúng là gặp ma rồi, anh Phó này rốt cuộc là có điểm gì giống anh ta chứ? Sao cứ khiến mình nhớ tới người kia thế?
Ác linh bay đi ác linh bay đi!
Kỷ Lăng nhắm mắt lại đi ngủ.
Bởi vì buổi tiệc của Ninh Khả Hàm được tổ chức vào tối mai, cho nên hôm sau Kỷ Lăng cũng không vội dậy sớm.
Cuối tuần Dương Vy khó có khi không phải tăng ca, ở trong nhà nấu cơm cho Kỷ Lăng, bà biết đứa trẻ này thích ngủ nướng, cho nên cũng không đi gọi mà đợi Kỷ Lăng tự mình tỉnh dậy, lúc này mới cười nói: “Cơm trưa còn một lúc nữa mới xong, ở kia có bánh bao nước đậu đó, làm nóng lại rồi lót dạ trước.”
Kỷ Lăng ôm lấy eo mẹ làm nũng, sau đó mới đi hâm nóng nước đậu lại, thuận tiện không có việc gì thì lướt điện thoại xem diễn đàn, khỏi phải nói, từ lần trước đàn anh Uất Văn Ngạn ‘come out công khai’, trên diễn đàn có không ít những tin tức nổi bật liên quan tới anh ấy, có vô số nữ sinh trái tim tan nát rơi đầy đấy, nam sinh vui sướng khi người gặp họa, thi thưởng còn xen lẫn với công kích ác ý, cho rằng anh ấy lừa gạt tình cảm của con gái, là tên gay chết tiệt.
Trên diễn đàn cũng có rất nhiều tin tức liên quan tới Ninh Khả Hàm, cô gái này cũng là lưu lượng diễn đầu, nổi tiếng mãi không bớt, khai giảng chưa được bao lâu đã từ chối không dưới mười người theo đuổi, suýt chút nữa thì đánh cho đàn anh theo đuôi cô liệt nửa người, đúng là nữ trung hào kiệt, thế mà vừa nhiệt tình vừa nóng bỏng lại có tiền xinh đẹp, các nam sinh vẫn tôn sùng là nữ thần như cũ.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được vì sao ngày hôm đó khi Vương Nhất Hâm và Trịnh Lâm bảo mình đồng ý với Ninh Khả Hàm, dáng vẻ cứ như có tật giật mình vậy, Kỷ Lăng nhịn không được bật cười, cậu còn tưởng là chuyện gì chứ? Cậu sẽ so đo chuyện nhỏ thế này sao?
Ninh Khả Hàm cũng đâu có làm tổn thương người vô tội.
Tới buổi tối, Kỷ Lăng nói với mẹ rằng mình ra ngoài chơi, Dương Vy quan tâm nhìn Kỷ Lăng, nói: “Được, nhất định phải chú ý an toàn đấy nhé.”
Kỷ Lăng dừng lại một chút, cậu biết mẹ lại nhớ tới chuyện trước đây, nhưng chuyện đó dù sao cũng đã qua rồi, bản thân cũng không thể vì vậy mà vĩnh viễn không ra khỏi cửa được, bây giờ tất cả đều đã ổn rồi.
Kỷ Lăng tới gần hôn lên mặt mẹ một cái: “Vâng.”
Sau đó cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Vừa xuống dưới tầng đã thấy ba tên kia chống mắt chờ đợi, Kỷ Lăng bật cười một tiếng, sao lúc nghe giảng chẳng thấy bọn họ tích cực như vậy nhỉ?
Vương Nhất Hâm: “Tôi đã đặt xe rồi.”
Trịnh Lâm: “Nghe nói là có đồ nướng, tôi mang thức ăn theo đó.”
Trần Minh: “Tôi mua bia nè.”
Kỷ Lăng vung tay lên: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Hơn một tiếng đồng hồ sau, bốn người tới địa điểm mà Ninh Khả Hàm đã gửi trước đó, là một khu biệt thự khá yên tĩnh, mà biệt thự nhà Ninh Khả Hàm, lại là căn có vị trí tốt nhất lớn nhất trong đó.
Trong bốn người, gia cảnh của Kỷ Lăng và Vương Nhất Hâm không kém là bao, coi như cũng được, Trịnh Lâm và Trần Minh lại bình thường hơn một chút, thế nhưng tóm lại vẫn thuộc tầng lớp phổ thông đại chúng, lúc này bọn họ tới biệt thự nhà Ninh Khả Hàm, không kìm được tấm tắc kinh ngạc cảm thán, cứ như người dân bình thường lần đầu tiên đi vào nhà của người giàu vậy!
Phải biết rằng bọn họ sống ở đô thị cấp một đấy, có thể có một căn nhà như thế này ở trong khu biệt thự này, chắc chắn không phải có tiền bình thường đâu.
Chỉ có Kỷ Lăng khá là bình tĩnh, cái khác thì không nói, ít nhất thì cũng đã được mở mang tầm mắt ở thế giới Tinh Tế rồi.
Mấy người Vương Nhất Hâm vẫn thuộc hệ sinh viên hồn nhiên vừa mới vào đại học, tuy rằng kinh ngạc tán thán không lòng nhưng không bị tiền tài làm mờ mắt, so với những thứ phức tạp kia, bọn họ càng có hứng thú với các cô gái của tối nay hơn, Ninh đại tiểu thư để cho Kỷ Lăng, nhưng vẫn còn các nữ sinh khác mà!
Mỹ nữ của Học viện Mỹ thuật không ít đâu đó!
Ninh Khả Hàm thấy bốn người đã tới liền nhiệt tình vẫn tay gọi bọn họ: “Mau đi vào đi.”
Cô vẫn thoải mái dứt khoát giống như trước đây, không ra vẻ là đại tiểu thư một chút nào, bởi vậy mà khiến mọi người tiếp xúc với cô vô cùng thoải mái vui vẻ.

Trong biệt thự đã có một vài người tới, ngoài các mỹ nữ của Học viện Mỹ thuật còn có các sinh viên của ngành khác, khoảng độ mười mấy người, có người đã dựng xong giá nướng trong sân, còn có mấy nữ sinh đang ngồi bên cạnh bể bơi cười đùa.
Vương Nhất Hâm nhìn tới mức mắt sáng quắc, Trịnh Lâm chọc chọc cậu ta, ý bảo bình tĩnh, đừng có mà mất mặt.
Kỷ Lăng đối diện với ánh mắt nhiệt tình của Ninh Khả Hàm, không khỏi có chút căng thẳng.
Tuy rằng vì các anh em mà đồng ý tới chỗ này, nhưng mình thật sự đã chuẩn bị xong việc chấp nhận lời tỏ tình của Ninh Khả Hàm chưa?
Kỷ Lăng đột nhiên nhận ra bản thân vẫn còn qua loa quá…
Cậu nhớ tới trước khi lúc còn ở thành phố Loan Thủy, Jodie rất thích cậu, cũng từng tỏ tình với cậu, lúc đó cậu đã từ chối, lý do là cậu không thể yêu đương ở thế giới đó được, không thể làm ảnh hưởng tới người khác.

Bây giờ cuối cùng cậu cũng đã trở về thế giới của mình rồi, thế nhưng cậu đã chuẩn bị xong việc chấp nhận người khác hay chưa?
Theo lý mà nói bây giờ cậu chẳng có điều gì phải băn khoăn cả, thế nhưng vì sao bản thân vẫn cứ chần chừ chứ?
Không phải Ninh Khả Hàm rất tốt sao?
Ninh Khả Hàm ngồi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ căng thẳng co quắp của Kỷ Lăng, nhịn không được mà bật cười, tới gần tò mò nói: “Bạn học Kỷ Lăng, cậu đang nghĩ gì thế?”
Kỷ Lăng hoàn hồn lại, ngại ngùng nói: “Không có gì.”

Hai tay Ninh Khả Hàm chống cằm, nghiêng đầu, cô nhìn ra được Kỷ Lăng không thích mình là mấy, nhưng vì không tiện từ chối, thêm cả việc đám người Vương Nhất Hâm xúi giục nên mới qua đây, nhưng thế thì đã sao chứ? Bây giờ không có tình cảm thì có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm mà, một chàng trai đẹp như vậy, thuận mắt hơn cái đám thanh niên buồn nôn cứ theo đuổi không dứt đằng sau cô nhiều, có loại đàn ông nào mà Ninh đại tiểu thư cô chưa thấy qua chứ? Cô cứ thích kiểu như Kỷ Lăng đấy.
Nữ theo đuổi nam đối với cô mà nói thì chẳng có vấn đề gì cả.
Ninh Khả Hàm chớp chớp mắt, cười nói: “Đúng rồi, tuần sau trường học tổ chức một buổi triển lãm tranh, cậu đã chuẩn bị xong tác phẩm tham gia chưa? Tôi từng thấy tranh của cậu rồi, rất sinh động, tôi rất thích.”
Kỷ Lăng nghiêm túc khen lại: “Tranh của cậu cũng đẹp lắm.”
Sao chàng trai này có thể đáng yêu như vậy chứ, khóe môi Ninh Khả Hàm cong lên, nói với giọng điệu kinh ngạc vui mừng: “Vậy sao? Hóa ra cậu cũng chú ý tới tranh của tôi à? Xem lúc nào vậy?”
Mặt Kỷ Lăng lập tức đỏ bừng lên, sao, sao lời này nói cứ như mình cố ý chú ý tới cô ấy vậy...
Không được rồi, Kỷ Lăng cảm thấy bản thân có chút không chống đỡ nổi, cậu không nhịn được chuyển tầm mắt nhìn sang nơi xa, kết quả đám người Vương Nhất Hâm còn đang vây quanh nhưng nữ sinh khác, nào có thời gian quan tâm tới cậu đâu...
Kỷ Lăng quay đầu lại, thấp thỏm nói: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Ninh Khả Hàm nhịn cười rất vất vẻ, cô giơ tay lên chỉ vào biệt thự ở bên cạnh, nói: “Đó, đi vào tầng một rẽ phải đi tới cuối cùng là được.”
Kỷ Lăng hoảng loạn chạy trốn.
Cậu không phải thực sự muốn đi nhà vệ sinh, chỉ là thực sự không có cách nào nên mới tìm cái cớ như vậy.
Kỷ Lăng đi vào phòng khách, nơi đây lập tức yên tĩnh lại, cậu vỗ vỗ mặt mình, chậm rãi bình tĩnh, tuy rằng ban nãy lúc Ninh Khả Hàm dựa lại gần đúng thật là cậu có căng thẳng thấp thỏm, cảm giác đó là rung động sao?
Hình như cũng không phải...
Nếu như đổi thành cô gái khác, có thể là cậu cũng sẽ căng thẳng, chỉ là vì cậu sợ hãi mà thôi...
Cho nên rốt cuộc cậu có thích Ninh Khả Hàm không? Kỷ Lăng nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra, ngây ngốc đứng đờ người trong phòng khách.
Cậu có chút mê mang.
Thực ra cậu là người có tính cách rất bị động, thẹn thùng hướng nội, đặc biệt là về mặt tình cảm sẽ không chủ động, có chút ngây thơ.

Một khi người khác chủ động rồi thì sẽ rất dễ lùi bước.

Lúc còn ở thế giới kia, cậu cho rằng là vì bản thân không thích đàn ông cho nên mới tránh né, nhưng thế giới này không có những người đàn ông kia, còn có con gái nhiệt tình, vì sao chuyện tới đây rồi còn lùi bước chứ...
Kỷ Lăng ủ rũ cúi đầu kéo đầu bứt tai, cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Nhưng trốn tránh cũng không phải là cách, mọi người đều đang đợi ở bên ngoài, cho nên vẫn là ra ngoài thôi...
Lúc này cửa phòng trên tầng hai vang lên một tiếng lạch cạch, nghe vô cùng rõ ràng trong căn phòng khách yên tĩnh.
Kỷ Lăng ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, liền nhìn thấy một người thanh niên đi ra từ trong phòng, anh mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác một cái áo khác màu đen, bên dưới là quần dài thẳng thớm màu đen, chân đi một đôi giày buộc dây màu đen, tư thế lười biếng tùy ý nhìn sang.

Khuôn mặt người thanh niên anh tuấn ngũ quan sắc bén, khóe môi hơi cong lên dường như mang theo sự ngông cuồng khó thuần, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, lúc nhìn về phía đối phương, như thể có thể nhìn thấu được tất cả, khiến người ta không khỏi giật mình trong lòng.
Kỷ Lăng đối diện với ánh mắt của người thanh niên, hơi sửng sốt.
Đây là ai?
Mình nên chào hỏi một tiếng, hay là đi ra ngoài luôn?
Ngay lúc Kỷ Lăng đang chần chừ không quyết định được, Ninh Khả Hàm vội vàng đi vào đứng trước mặt Kỷ Lăng, căng thẳng cười nói với người thanh niên ở trên tầng: “Chú nhỏ, chú tỉnh rồi ạ? Là bọn cháu làm ồn tới chú sao? Xin lỗi ạ bây giờ chúng cháu ra ngoài ngay.”
Ninh Khả Hàm thấy Kỷ Lăng mãi không đi ra nên đi vào trong tìm, sợ Kỷ Lăng không tìm được nhà vệ sinh, cuối cùng không ngờ rằng chủ nhỏ lại đi ra, tuy rằng Ninh Khả Hàm ở bên ngoài vô pháp vô thiên, nhưng trước mặt chú nhỏ cô chính là một đứa bé vừa mới chào đời, chẳng là cái quái gì cả! Chú nhỏ mới là người vô pháp vô thiên không thể chọc vào nhất trong cả cái nhà họ Ninh này!
Kỷ Lăng mơ mơ hồ hồ bị Ninh Khả Hàm kéo đi, vừa mới xoay người liền nghe thấy thanh âm lạnh nhạt vang lên ở tầng hai: “Đứng lại.”
Cậu quay đầu lại nhìn.
Một tay của người đàn ông cao lớn có khuôn mặt anh tuấn chống trên lan can, trực tiếp nhảy từ trên tầng hai xuống, động tác thoăn thoắt lưu loát, hai chân vững vàng đáp trên mặt đất, đi từng bước tới trước mặt Kỷ Lăng, hàng lông mày hơi cau lại, chậm rãi cất lời: “Cậu tên là gì?”

Tác giả có lời muốn nói:
Người thứ ba~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui