Edit by Đóa Sen Nhỏ
●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬●
Ăn điểm tâm xong, Bạch Kiều cầm sách bài tập ra như thường lệ.
Học tập cấp ba, chỉ có không chịu làm bài, không có làm bài xong rồi!. Truyện Đông Phương
Bạch Kiều giải hai đề toán, đột nhiên một bài kiểm tra được đặt lên mặt bàn.
"Có...... Có thể quấy...... Quấy rầy một chút không?"
Triển Già Phạm cầm bài kiểm tra hóa học, là đề kiểm tra trắc nghiệm hôm qua, cậu chỉ vào một đề bài, "Có...... Có thể giảng giúp tôi bài...... Bài......"
"Có thể." Bạch Kiều cắt ngang cậu.
Không phải lần đầu tiên Triển Già Phạm tìm anh hỏi bài. Nhưng mỗi lần hỏi bài, cậu vẫn đều dùng câu mở đầu rườm rà. Bạch Kiều nhìn ra cậu vì lễ phép, cũng biết cậu muốn cố gắng nói chuyện rõ ràng. Về sau vì đã hiểu ý, anh luôn ngắt lời cậu để tránh phiền toái cho cậu.
Triển Già Phạm cảm kích nhìn anh một cái, bắt đầu nghe anh giảng bài.
Thời điểm giảng bài, ánh mắt Du Chiêu không tự chủ được nhìn theo, nhìn xem Bạch Kiều nghiêm túc giảng bài cho người khác. Anh vừa viết lời giải lên giấy nháp, vừa ngẩng đầu xác nhận người nghe anh giảng bài có hiểu hay không. Anh chờ Triển Già Phạm nhẹ gật đầu, mới tiếp tục viết lời giải.
Thời điểm anh ngẩng đầu, cái cằm có hơi hất lên, đầu nghiêng về phía bên trái bốn mươi lăm độ. Anh ngước mắt lên rồi hạ mắt xuống, lông mi thon dài giống như cây cọ vẽ, khiến lòng Du Chiêu có chút ngứa.
Du Chiêu không tự chủ được nghĩ: Nếu Bạch Kiều có ý gì với hắn, vì sao không nói cho hắn biết?
Cuối cùng anh có ý tứ kia hay không?
Mặc dù nghĩ không ra kết quả gì, nhưng Du Chiêu cũng không gấp gáp nóng nảy chút nào. Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm sườn mặt Bạch Kiều, phảng phất như phía trên có tiên cảnh thế ngoại có thể thưởng thức.
Thời điểm Triệu Lộ ôm giáo án môn anh đi vào phòng học, nhìn thấy chính là Bạch Kiều đang giảng bài cho người khác, mà Du Chiêu ở bên cạnh dự thính, hiếm khi lộ ra bộ dáng hứng thú.
Cô đứng ở cửa phòng học một hồi như có điều suy nghĩ rồi mới tiếp tục đi đến bục giảng.
Sau khi tan học, Bạch Kiều bị gọi vào văn phòng.
"......"
Bạch Kiều rất mờ mịt.
Sau khi bị gọi tới văn phòng, Bạch Kiều đứng trước bàn làm việc thì nhìn thấy cô giáo Triệu cầm điện thoại, dùng tay lướt lướt màn hình. Cô cũng không có tị hiềm Bạch Kiều, cho nên Bạch Kiều có thể rõ ràng nhận ra được giao diện cô đang xem...... Đó là giao diện diễn đàn trường học!
Anh vốn là nghi hoặc vì sao cô Triệu đột nhiên gọi anh tới văn phòng. Hiện tại vừa nhìn thấy màn hình điện thoại của cô, anh vô thức thót tim.
Có phải cô Triệu xem diễn đàn rồi hiểu lầm gì đó rồi không?
Cô nhìn thấy cái gì?
Chuyện có liên quan đến anh đáng bị truy cứu trên diễn đàn là gì?
Là chuyện xấu của anh với Du Chiêu đó!
Nhưng chuyện xấu không có căn cứ thì không thể tin!
Cô Triệu gọi anh đến, không phải vì những lời đồn trên diễn đàn mà yêu cầu anh và Du Chiêu tránh hiềm nghi đấy chứ?
Tránh hiềm nghi? Làm sao để tránh?
Cần thiết nhất tất nhiên là đổi chỗ, đổi ký túc xá!
Muốn anh dọn ra khỏi ký túc xá của Du Chiêu? Như vậy sao được?
Chỉ mới nghĩ đến, Bạch Kiều đã toát ra cảm xúc cực kỳ không bỏ xuống được.
Đã làm người thì đều có cảm tình. Anh và Du Chiêu ở cùng nhau lâu như vậy, đã sớm quen thuộc cách làm việc và nghỉ ngơi cũng như cách sống. Hiện tại nếu đột nhiên thay đổi...... Tóm lại là không thể thay đổi!
Thấy cô Triệu tắt điện thoại ngẩng đầu nhìn sang mình, trong lòng Bạch Kiều vang lên tiếng còi báo động.
Triệu Lộ chậm rãi mở miệng: "Em và Du Chiêu......"
"Đó là hiểu lầm!"
Bạch Kiều thốt lên ngắt lời cô.
Triệu Lộ: "......"
Cô không hiểu hỏi: "Hiểu lầm gì?"
Bạch Kiều nói: "Những bình luận và suy đoán liên quan đến em và Du Chiêu bên trên diễn đàn đều do người khác nói hươu nói vượn, cô Triệu tuyệt đối không thể tin!"
Triệu Lộ không hiểu nói: "Cô đương nhiên biết không thể tin."
Bạn bè cùng lớp giúp đỡ lẫn nhau, chuyện mua bữa sáng, mua thuốc không thể bình thường hơn.
Cô cũng không phải mấy nữ sinh não yêu đương bên trên diễn đàn, có cái gì mà hiểu lầm?
Bạch Kiều: "......"
Triệu Lộ đương nhiên không biết khi cô đang xem diễn đàn, trong lòng Bạch Kiều nghĩ ra một đống chuyện. Cô khó hiểu nhìn chằm chằm Bạch Kiều một hồi, nói tiếp: "Cô gọi em đến là muốn hỏi em một chút. Trải qua đoạn thời gian ở chung này, quan hệ của em với Du Chiêu thế nào?"
"Quan hệ?"
Quan hệ thế nào?
Bạch Kiều dừng một chút, châm chước nói: "...... Tạm được."
Triệu Lộ mừng rỡ: "Là như thế này, nếu như thuận tiện, cô muốn em kèm cho Du Chiêu học. Đương nhiên, cô không phải bắt em phải ép buộc Du Chiêu học theo em. Chỉ cần em ở ngay thời điểm thích hợp nhắc nhở em ấy một chút, bồi dưỡng một chút hứng thú của em ấy với học tập. Em thấy thế nào?"
"......"
Bạch Kiều ngẩn người, nói: "Cô nói để Du Chiêu học tập?"
Triệu Lộ gật đầu, quay đầu cầm mấy bài thi từ trên bàn đưa cho anh: "Em nhìn cái này đi. Đây là bài kiểm tra của Du Chiêu trước đây. Mặc dù em ấy chỉ làm trắc nghiệm, nhưng xác suất chính xác vẫn rất cao. Nếu như em ấy có thể làm thêm tự luận, điểm thi của em ấy tăng một trăm điểm chắc chắn không là vấn đề."
"......"
Bạch Kiều nhận những bài thi kia nhìn một chút. Thành tích cao thấp không đồng nhất, có độ chính xác cao, nhưng cũng có độ chính xác thấp.
Cô Triệu từ đâu mà nhìn ra hắn sẽ làm bài?
Lỡ đâu lần thi có xác suất chính xác cao chỉ là vì ăn may, trúng tủ nhiều câu?
Không đúng!
Bạch Kiều bỗng nhiên nhíu mày.
Anh nhớ kỹ trong tư liệu nguyên tác, Du Chiêu là nhân vật phản diện có trí thông minh có thể so với nam chính. Mặc dù nguyên tác không có miêu tả tình trạng học tập của Du Chiêu thời cấp ba, nhưng căn cứ về việc sau này hắn và nam chính đấu trí đấu dũng bất phân cao thấp, thành tích học tập của hắn không nên chỉ có ở trình độ như hiện tại.
Vì sao Du Chiêu không làm tự luận?
Thật sự không biết làm, hay là không muốn làm?
Bạch Kiều nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Thế nhưng cô Triệu, nếu như bản thân Du Chiêu không nguyện ý học tập, người khác có khuyên cũng không có tác dụng nhiều lắm."
"Cho nên cô mới tìm em đó." Triệu Lộ nói: "Dựa vào quan sát của cô một tháng nay, Du Chiêu có thể nghe lọt lời em nói."
Bạch Kiều: "......"
Cô Triệu, cô thật không có tin tưởng những lời nhảm nhí trên diễn đàn sao?
Cái gì gọi là lời của anh Du Chiêu vẫn nghe?
Anh nói cái gì Du Chiêu cũng nghe?
Hình như anh không hề nói gì cả mà!
Bạch Kiều mệt mỏi không muốn cãi lại, lại nhìn một chút mấy bài kiểm tra trong tay, "Vậy...... Em thử một chút."
Không biết vì cái gì, nghe được yêu cầu "giúp Du Chiêu bồi dưỡng hứng thú học tập", Bạch Kiều lập tức động lòng.
Có lẽ là bởi vì việc này tình cờ trùng hợp với kỳ vọng của anh.
Tối hôm qua anh còn nói bóng nói gió muốn lôi kéo Du Chiêu cùng học tập.
Nếu như có thể khiến cho Du Chiêu có hứng thú với học tập, chắc là hắn sẽ không có quá nhiều hứng thú với nữ chính nữa nhỉ?
Dù sao học tập vẫn rất hao tốn tinh thần!
Thấy anh chấp nhận, Triệu Lộ vui mừng cười cười: "Thuận theo tự nhiên là tốt. Em ấy thực sự không nguyện ý thì em cũng đừng quá chấp nhất. Tổn thương đến tình cảm bạn bè sẽ không tốt. Cũng đừng ảnh hưởng đến thành tích của chính em."
Bạch Kiều gật đầu đáp ứng, sau đó ra khỏi văn phòng.
Mấy ngày kế tiếp, Du Chiêu rõ ràng cảm thấy hành vi của bạn cùng bàn của hắn rất kỳ lạ.
Chẳng hạn như lúc anh học thuộc lòng luôn luôn vô tình hay cố ý dựa vào mình.
Chẳng hạn như lúc anh giảng bài cho người khác cũng chiếm cứ "phạm vi" một góc bàn của hắn.
Lại chẳng hạn như, khi anh làm bài ở ký túc xá luôn luôn làm trên bàn của hắn.
"Sao không dùng bàn của cậu đi?"
Nhìn thấy người lần nữa gục trên bàn ở đầu giường của mình làm bài, Du Chiêu vừa nằm xuống, lại ngồi dậy."
Bạch Kiều ngôn từ nghĩa chính nói: "Đèn bàn bên này của cậu sáng hơn."
Du Chiêu: "......"
Đèn bàn có thể di chuyển, sao không chuyển đi chứ?
Có lẽ anh không phải muốn đèn bàn, mà là vị trí đầu giường của mình.
Du Chiêu tự cho là phát hiện chân tướng, hơi mím môi. Dù sao hắn cũng ngủ không được, dứt khoát tựa ở đầu giường chơi điện thoại.
Bạch Kiều nhìn trộm hắn, trong miệng thấp giọng đọc công thức lượng giác: "Công thức nhân ba, sin3A = 3sinA-4(sinA)^3...... Công thức chia đôi, sin(A/2) = vV{(1--cosA)/2}, biến tích thành tổng...... Biến tích thành tổng, sin(a)sin(b) = -1/2*[cos(a+b)-cos(a-b)]......cos(a)sin(b) = 1/2*[sin(a+b)-cos(a-b)]......"
Người giống như trầm mê vào điện thoại thật ra vẫn luôn nghe lén anh đọc công thức, nghe thấy hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Bạch Kiều.
Mặc dù anh có chuẩn bị tâm lý nhưng hắn đột nhiên nhìn sang, trong lòng Bạch Kiều vẫn lộp bộp một chút, cố giả bộ bình tĩnh nói: "Sao thế?"
Du Chiêu nhìn anh thật lâu, thấy anh vô tội lại mờ mịt, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Đọc sai."
Trong mắt Bạch Kiều hơi sáng lên: "Sai chỗ nào?"
Du Chiêu nói: "Cái cuối cùng, cos(a)sin(b) = 1/2*[sin(a+b)-sin(a-b)]......"
Hắn nói xong mới ý thức được có cái gì không đúng, ngẩng phắt đầu lên.
Bạch Kiều đã không khống chế được cong môi cười.
Du Chiêu lập tức hiểu ra, người này là cố ý!
Công thức lượng giác là nền tảng để học lượng giác. Với thành tích của Bạch Kiều, làm sao có thể nhớ nhầm công thức?
Du Chiêu ngơ ngác một lúc rồi điềm nhiên như không có việc gì, cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại của mình lần nữa.
Bạch Kiều nhanh chóng vọt từ bên bàn học tới, đặt mông ngồi ngay trên giường hắn, ván gỗ của giường phát ra một tiếng kẽo kẹt.
Bạch Kiều vội vã hỏi: "Sao cậu không thi cho đàng hoàng?"
Du Chiêu không trả lời, nhưng vẫn ngẩng đầu lên.
Bạch Kiều ngồi trên giường của hắn, hai chân rũ xuống trên mặt đất, thân trên hơi nghiêng, một tay chống lên vách tường bên cạnh giường.
Cái tư thế của anh...... Ừm, rất đẹp!
Yết hầu Du Chiêu không chút dấu vết khẽ chuyển động. Hắn tránh đi ánh mắt của anh: "Mệt mỏi."
Mệt mỏi?
Thi thì có cái gì mệt mỏi?
"Thế nhưng dù sao cậu cũng tham gia thi đại học mà? Khi đó cậu cũng ngại mệt mỏi?"
"......"
Du Chiêu im lặng một hồi, vẻ mặt hơi tối lại: "Thi cũng vô dụng......"
"Làm sao lại vô dụng chứ?" Bạch Kiều bỗng nhiên kích động: "Thi đại học có rất nhiều chỗ tốt"
Du Chiêu nhướng mày: "Có chỗ tốt gì?"
"Có......" Bạch Kiều nhất thời nghẹn lời, đảo mắt một vòng: "Chẳng hạn...... Cậu có thể lên đại học mà cậu muốn, được học chung trường với người cậu thích!"
"......"
Cái câu người mình thích này bao gồm anh em bạn bè thân thiết, Bạch Kiều cũng không cảm thấy lời giải thích này có cái gì không đúng.
Du Chiêu lại hiểu lầm, trong lòng hơi động, hỏi: "Cậu muốn học cùng trường với ai?"
......
Tác giả có lời muốn nói: Du Chiêu: Có phải cậu ấy đang thả thính tôi không?
[...]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...