Cô gái cột tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt vô cùng tinh xảo, cô đi đến góc ghế sô pha: "À ừm......!tôi chơi thật hay thách thua, đến mời Du Chiêu một ly rượu."
Bởi vì trước mặt Du Chiêu là bàn trà, mà Bạch Kiều ngồi chặn bên cạnh hắn, cho nên cô nhìn Bạch Kiều nói.
Bạch Kiều nghiêng đầu nhìn Du Chiêu, Du Chiêu đã mở miệng nói: "Tôi không tham gia trò chơi của các cậu."
"......"
Cô gái xấu hổ sững sờ tại chỗ.
Bạch Kiều nhìn bàn trò chơi bên kia, một đám người ôm thái độ xem kịch vui nhìn qua bên này, thậm chí còn có mấy nam sinh đang ồn ào.
Anh không khỏi nhíu mày.
Theo lý thuyết mà nói Du Chiêu không có ở bàn chơi trò chơi, cho dù có người thua, trừng phạt người thua cũng không đến nên kéo theo Du Chiêu.
"Nếu là mời rượu, mời là được rồi, cậu ấy có uống hay không cũng không liên quan đến trò chơi của mấy cậu đúng chứ?" Giọng điệu Bạch Kiều không tốt lắm.
Cô gái mặt đỏ bừng: "Xin......!Xin lỗi, tôi chỉ là......"
Có lẽ nhìn ra được cô thật sự khẩn trương mà không phải mượn chuyện mời rượu nói chuyện với Du Chiêu, Bạch Kiều nhìn dáng vẻ đắn đo của cô, thở dài một hơi nói: "Hôm nay dạ dày của cậu ấy hơi khó chịu, uống rượu không tốt."
Hoá ra là vậy.
Cô gái giật mình ngẩng đầu, thu ly rượu lại.
Cô cứng nhắc liếc nhìn Du Chiêu một cái, lại nhìn về phía người mới vừa giúp mình "giải vây": "Cậu......!Cậu là Bạch Kiều phải không?"
Chính chủ còn chưa phản ứng, có người phản ứng trước.
Ánh mắt rủ xuống của Du Chiêu đột nhiên nhìn lên, nhìn cô gái kia, vẻ mặt cảnh giác.
Bạch Kiều chỉ sững sờ: "Sao cậu biết?"
Chẳng lẽ Trịnh Mãn Ân lại "bán" anh đi.
Cô gái thấy sắc mặt anh không vui, vội nói: "Không phải người khác nói, là tôi nghe trong trường nói, tôi là học sinh nhất trung, cùng khoá với cậu."
"......"
"Nghe nói kỳ thi tháng lần này cậu được 739 điểm, cậu thật giỏi!"
"À......!Cảm ơn."
Người xấu hổ đổi thành Bạch Kiều.
Không có cách nào, anh không ứng phó được loại thổi phồng này.
Tinh thần của cô gái tỉnh táo lại, vẻ mặt sùng bái nhìn anh: "Hoá ra là thật hả? Cậu thật sự thi được 739 điểm? Lúc giáo viên lớp tôi nói cho bọn tôi biết tôi còn chưa tin.
Không ngờ nhanh như vậy đã thấy người thật.
A, đúng, tôi tên Giai Kỳ, khi có cơ hội có thể thỉnh giáo cậu chứ? Tôi có thể thêm Wechat của cậu không?"
Bạch Kiều bị sự nhiệt tình của cô làm cho sợ đến mức liên tục lùi lại, càng ngày càng dựa gần vào Du Chiêu, "À thì......!Tôi thật ra không chơi Wechat, mà chúng ta lại không có cùng trường, có vấn đề gì thì thỉnh giáo giáo viên sẽ dễ dàng hơn."
Vẻ mặt Thẩm Giai Kỳ lập tức mất mác.
Cô còn nghĩ thêm bạn Wechat khi đi học lại lấy ra khoe mấy bạn cùng lớp!
Thế nhưng thấy vẻ mặt kháng cự của Bạch Kiều, cô cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ: "Vậy cậu biết hát không? Nếu không đợi lát nữa hai chúng ta song ca một bài......"
Cô còn chưa kịp dứt lời, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài, lấy đi ly rượu cô nắm chặt trong tay vì kích động.
Bạch Kiều quay đầu theo hướng bàn tay ấy, còn chưa kịp ngăn cản, một ly rượu đã bị người nào đó cho hết vào bụng.
"Này!"
Bạch Kiều khẽ quát lên, đổi lấy ánh mắt vô tội của Du Chiêu.
Hắn hờ hững đối mặt với Bạch Kiều, lúc nhìn về phía Thẩm Giai Kỳ đã biến thành lạnh lùng, đưa tay trả ly rượu rỗng lại.
Thẩm Giai Kỳ sững sờ há hốc mồm, còn chưa hiểu chuyện gì mới xảy ra.
Thấy cô bất động nửa ngày, Du Chiêu nói: "Cậu còn có việc?"
Thẩm Giai Kỳ giật mình, vô ý thức lắc đầu: "Không có."
Du Chiêu huơ huơ ly rượu rỗng.
Thẩm Giai Kỳ cấp tốc nhận lấy, chạy nhanh như chớp.
Mãi đến khi chạy đến bàn trò chơi, cô mới nhớ mình còn mời Bạch Kiều hát song ca.
Thế nhưng nhớ đến "ánh mắt hiền lành" của Du Chiêu mới nhìn cô, ngay cả xông qua cô cũng không dám.
Là ai nói với cô Du Chiêu là vương tử ưu nhã ngoài lạnh trong nóng chứ?
Đó rõ ràng là băng sơn vạn năm không tan mà!
Vương tử......!hẳn là Bạch Kiều mới đúng.
Thành tích ưu tú, đối xử với mọi người rất tốt, giọng nói cũng rất dễ nghe, hơn nữa dáng vẻ rất đẹp trai!
Nếu như có thể tìm được người bạn trai như Bạch Kiều......
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, âm thanh vui tươi bên trong KTV đột nhiên bị thay bằng giai điệu quỷ dị.
Người đang chơi đùa cũng đột nhiên yên tĩnh, bị ép nín thở nghe.
"Ai chọn bài vậy?"
"Cái giai điệu này sao quen quen......"
"Bài gì đây? Nghe hãi hùng quá!"
"Hình như là......"
Lúc bọn họ đang suy đoán bài nào, khúc nhạc dạo cuối cùng cũng kết thúc, giọng hát trầm thấp khàn khàn vàng lên lời bài hát: "Mẹ rất xem trọng áo cưới đỏ của em, của em.
Vậy nên đừng để em phải chết đi quá sớm, quá sớm......"
"Má nó, ai chọn Giá Y vậy?"
"Hà Kiêu, cậu có bệnh à! Tự nhiên khi không mở bài này làm gì?"
Có người nhìn thấy người đứng ở chỗ màn chọn bài hát karaoke, rống lên một tiếng với anh.
Hà Kiêu hờ hững nói: "Chỉ hát không thì có ý nghĩa gì? Thêm chút kích thích thôi!"
"Ai cmn muốn kích thích! Cậu nhanh chóng tắt đi!"
Cô gái vẫn luôn giả vờ thục nữ không nhịn được chửi thề.
Hà Kiêu nói: "Chủ đề của chúng ta hôm nay vốn chính là thế này, chẳng lẽ không ai nói cho cậu sao?"
Cô gái vừa nói tục khẽ giật mình.
Cô nghe Du Chiêu sẽ đến nên mới chơi xấu bắt bạn đưa mình đến.
Nghe Hà Kiêu nói vậy, lập tức nhìn về phía người bạn khác giới.
Nhưng mà người kia vốn dĩ chẳng muốn đưa cô đến, sẽ càng không gây rắc rối cho anh em mình, ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai.
"Hoạt động hôm nay không miễn cưỡng, không dám chơi đi ra ngoài rẽ phải."
"Ai......!Ai không dám chơi?"
Không phải chỉ hát một bài thôi sao? Có gì đâu mà sợ!
Hà Kiêu cười một tiếng, đột nhiên mở màn hình hài bên bức tường lên.
Một cô gái mặc áo cưới màu đỏ máu, khuôn mặt trắng bệch đối diện với ống kính, chậm rãi cười lên nụ cười quỷ dị.
"A--"
Cô gái vừa mới phát ngôn bừa bãi khi nãy cứng ngắc như đầu gỗ, ít nhất vì mặt mũi nên cô khống chế không hét lên.
Mắt cô gái kia nhìn Du Chiêu, nhìn hắn bất động như núi ngồi yên tại chỗ, càng khiến ý nghĩ mình không được lùi bước kiên định hơn.
Nhưng cô cũng không thể đến vô ích, hôm nay tới đây lâu như vậy, cô và Du Chiêu cũng chưa nói được câu nào.
"Nếu như là hoạt động, mọi người trong phòng phải tham gia mới đúng chứ? Còn Du Chiêu thì sao?"
Hà Kiêu giống như cố ý đối nghịch với cô: "Hoạt động không miễn cưỡng, muốn chơi thì chơi.
Cậu muốn cậu ấy chơi thì tự đi mà nói."
"Cậu......"
Cô bị Hà Kiêu làm tức giận đến mức đau tim, cũng mặc kệ rụt rè gì đó, nói với người ngồi trong góc sô pha: "Du Chiêu, cậu có chơi không?"
"......"
"......"
......!Anh Chiêu bạn gọi đang ngoài vùng phủ sóng!
Ngay cả ánh mắt Du Chiêu cũng không cho cô.
Bầu không khí hết sức khó xử.
"Bỏ đi, Vạn Lăng, chúng ta chơi thôi."
Chàng trai đi theo cùng khuyên nhủ cô, cô gái được gọi là "Vạn Lăng" lập tức đổi vẻ mặt uất ức.
Chỉ có Bạch Kiều biết không phải Du Chiêu không trả lời mà là căn bản không nghe thấy.
Hắn đang chiến đấu với tai nghe của mình.
Tai nghe Bluetooth của hắn hình như hết pin.
"Bọn họ khiêu chiến cấm khúc kinh dị, cậu muốn chơi không?"
Cũng may lời Bạch Kiều Du Chiêu vẫn nghe thấy, sắc mặt hắn lạnh hơn bình thường, nhìn còn có hơi cứng nhắc: "Không chơi."
"......"
Bỗng nhiên Bạch Kiều có một suy đoán.
【 Không cần đoán, đó là sự thật.】
Bạch Kiều: "......"
Du Chiêu......!Sợ ma?!
Một bên khác, Trịnh Mãn Ân thấy cuối cùng bữa tiệc cũng có thể đi vào chủ đề, hưng phấn chen từ trong đám người ra ngoài, đứng ở vị trí bên Bạch Kiều, cầm microphone trong tay: "Tới tới tới, tới đây ngồi đi, chúng ta chơi thật hay thách!"
Trong phòng có người nhát gan khẩn trương cuống cuồng, đương nhiên cũng có người thích kinh dị kích động.
"Chơi như thế nào?"
Trịnh Mãn Ân: "Đơn giản, vẫn là dùng chai bia, miệng chai quay trúng ai thì người đó lên sân, yên tâm, toàn bộ cả khúc bên trong đều là cấm khúc, tuyệt đối phù hợp với hoạt động chủ đề!"
Vì hoạt động lần này, cậu đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để tùy chỉnh dàn karaoke này đó!
"......"
Trầm mặc một lát, có người hỏi: "Vậy nếu không biết hát thì làm sao giờ?"
"Không biết hát thì kể chuyện hoặc uống!"
Chuyện được kể dĩ nhiên phải là chuyện tâm linh.
Uống cũng không thể uống nhiều, lấy chai bia làm chuẩn.
"Vậy được, tôi trước, để tôi kể câu chuyện đằng sau bài Giá Y này." Có người xung phong đứng ra nhận việc.
Dù sao những hoạt động này có một cái mở đầu tốt cũng rất quan trọng.
"Chuyện xảy ra vào một đêm tối, một cô sinh viên làm chuyện kia với người mình yêu, sau khi cô dâng lên cơ thể của mình, bạn trai bỏ rơi cô, thế là cô mặc áo cưới màu đỏ máu, tự sát......"
Mở đầu chuyện rất bình thường nhưng rất nhanh đưa đưa tất cả mọi người vào cái hoàn cảnh ấy.
"Sau khi mẹ của cô gái ấy biết, đem thi thể con gái chôn vào sân sau nhà của người đàn ông đã bỏ rơi con gái mình, từ đây, người đàn ông đó bị nguyền rủa."
"Vào một ngày, người đàn ông cũng giống như lúc trước hẹn một cô gái đi khách sạn." Người kể chuyện thấp giọng: "Ngay khi anh ta đi vào khách sạn, một cô gái mặc áo cưới đi theo phía sau anh ta, đi theo anh ta vào phòng.
Người đàn ông đó không nhận ra.
Anh ta không thể chờ đợi nhào đến cô gái đang đợi anh trên giường.
Ngay vào thời điểm nhắm mắt hưởng thụ, trong lòng bàn tay bỗng nhiên sờ trúng một mảng dinh dính......"
Bên trong KTV lúc này, bài hát lặp lại đang phát ra đến cuối bài, lời bài hát: "Chỉ mong cô gái anh đang vuốt ve chảy máu không ngừng, một đêm xuân đó không phải không phải lỗi của em, chỉ mong cô gái anh vuốt ve đang thối rữa, một đêm xuân đó không phải không phải lỗi của em......"
Tất cả mọi người căng thẳng thần kinh cùng một lúc.
Bạch Kiều nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một chút.
Thấy vẻ mặt hắn cứng nhắc, anh bỗng nhiên đưa tay, dùng khuỷu tay khoác lên vai thiếu niên.
Cơ thể bị anh dựa vào run rẩy một cái.
Dù Chiêu có hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
Bạch Kiều lập tức giả vờ làm dáng vẻ khẩn trương: "Tôi có hơi sợ cái này, cậu cho tôi mượn bờ vai tựa vào chút đi."
Nói xong quay đầu sang bên, tiếp tục nghe kể chuyện.
Du Chiêu giật mình một lát, nghiêng đầu nhìn tay trên vai.
Hôm nay Bạch Kiều mặc một cái áo sơ mi, vải vóc không dày.
Nơi hai người tiếp xúc rất nhanh truyền đến nhiệt độ không thuộc về mình, xua tan đi lạnh lẽo trong cơ thể.
Bởi vì Bạch Kiều dựa vào hắn, phạm vi tay phải hoạt động vô cùng có hạn, nhưng không gian sau lưng rất lớn.
Ánh mắt Du Chiêu đưa về phía sau, rơi vào sống lưng thẳng tắp của Bạch Kiều.
Lưng cách xa chỗ tựa ghế sô pha, giống như cố ý chừa chỗ trống cho người khác.
Ma xui quỷ khiến, Du Chiêu đưa tay mình tới, khoác lên lưng Bạch Kiều đang không có phòng bị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...