Bị Tiêu Cảnh trừng, Qúy Nhược Thần ngẩn người, lập tức nở nụ cười: “Cảnh cô nương thật đúng là dính phu nhân.”
Ôn Thanh Lan vỗ nhẹ mu bàn tay Tiêu Cảnh, ý bảo đối phương đừng lộn xộn, qua loa nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không cha, người là mẫu thân ta đây một tay nuôi lớn, tất nhiên là tương đối dính ta, Thiếu Quân xin đừng trách.”
Qúy Nhược Thần khoát tay: “Mẹ con hai người các ngươi tạm thời ở lại viện tử này của ta, nếu có yêu cầu gì cứ việc mở miệng, lời của hạ nhân, cũng không cần để ở trong lòng, nếu cảm thấy buồn thì đi ra ngoài, ta còn có việc, sẽ không bồi các ngươi.”
“Đa tạ Thiếu Quân.” Ôn Thanh Lan hơi khom người hành lễ nói.
Qúy Nhược Thần lắc đầu, rồi xoay người vội vã rời đi.
Cho đến lúc Qúy Nhược Thần rời đi, Tiêu Cảnh lúc này mới nhìn về phía Ôn Thanh Lan, có chút không vui nói: “Sư tôn, người có phải lại gạt ta chuyện gì không?”
Nghe vậy, đôi mắt Ôn Thanh Lan hơi chuyển, cười nói: “Đồ nhi tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Đồ nhi nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy thái độ của Thiếu Quân có chút cổ quái, đường đường là Thiếu Quân, nhặt về một đôi mẹ con lai lịch không rõ, chưa tiếp xúc mà đã để bụng như vậy, cũng không tránh khỏi quá mức tùy ý, cho nên sư tôn người có phải biết nàng hay không?”
“A, không phải vì Thiếu Quân coi trọng hai mẹ con ta à?” Ôn Thanh Lan cười cười, sờ sờ đầu đồ đệ.
Tiêu Cảnh có chút tức giận chụp tay sư tôn, bất mãn nói: “Sư tôn, Tiêu Cảnh trông rất dễ dụ sao?”
Chẳng lẽ không đúng à?
Ôn Thanh Lan tất nhiên không thể nói ra những lời này, miễn cho không cẩn thận kích thích đồ đệ.
Vốn tưởng rằng Tiêu Cảnh phải hai ngày nữa mới có thể nhận ra, không ngờ đồ đệ cũng không đần như vậy, đã phát hiện.
“Không sai, ta và Qúy Nhược Thần là người quen cũ, chỉ là e ngại quy củ của Thương Lan Các nên mới hành sự như thế, nếu chúng ta lấy thân phận nam tử tiến vào, ở Thương Lan Các khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, làm việc cũng không tiện, bây giờ, có Qúy Nhược Thần đồng ý, hành sự cũng dễ dàng hơn.”
Tiêu Cảnh có chút khó hiểu: “Qúy Nhược Thần là Thiếu Quân của Thương Lan Các, nếu chúng ta lấy thân phận bằng hữu của Thiếu Quân đi vào, như thế không phải tiện hơn sao?”
Ôn Thanh Lan cười cười: “Đã nhiều ngày chúng ta ở trong viện tử của Qúy Nhược Thần, ngươi không phát hiện à, vị trí Thiếu Quân của Qúy Nhược Thần cũng không ổn, nếu không nàng cũng không cần mất công như thế, Trấn Sơn Hà dù sao cũng là bí bảo của Thương Lan Các, dù Qúy Nhược Thần muốn cho chúng ta mượn, kia cũng không phải nàng định đoạt.”
Tiêu Cảnh có chút hiểu rõ, trách không được lúc Qúy Nhược Thần rời đi, nói là bọn họ có thể tùy ý đi ra ngoài đi lại giải sầu, hóa ra là để tiện cho sư tôn ‘mượn’ Trấn Sơn Hà.
Sau khi làm sáng tỏ mối liên hệ, thầy trò hai người bắt đầu thử thăm dò điều tra các tuyến đường ở Thương Lan Các, vì thế Tiêu Cảnh đã biết được vì sao vị trí Thiếu Quân của Qúy Nhược Thần không ổn.
Dựa theo kế hoạch, tiểu nữ Tiêu Cảnh dạo chơi khắp chốn Thương Lan Các, mẫu thân Ôn Thanh Lan xuất phát từ lo lắng cho nữ nhi mà nơi nơi tìm kiếm, không mấy ngày thầy trò hai người đã có thể mò thấu Thương Lan Các.
Ngày hôm đó, Tiêu Cảnh mới vừa điều tra Vũ đình hậu hải của Thương Lan Các.
Vũ đình hậu hải là một cảnh quan của Thương Lan Các, nằm ngoài Thương Lan Các, một đình tử độc đáo được xây trên một vách đá dốc đứng, người ngồi trong đình, có thể trực tiếp nhìn biển rộng phía dưới vách núi, nhìn sóng biển dập dờn nước biển lăn tăn, thậm chí lĩnh ngộ được đạo của tự nhiên.
Tiêu Cảnh nhìn một vòng rồi trở lại.
Không ngờ y vừa mới đi xuống Vũ đình hậu hải, thì bắt gặp một người.
Đó là một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn, trên đầu đội bạch ngọc quan, mặc một bộ áo xanh, thoạt nhìn khí chất xuất trần, nhưng cặp mắt băng lạnh kia lại khiến người vô cùng không thoải mái, đủ để người khác liên tưởng đến con rắn độc bắt giữ con mồi.
Xuất phát từ không muốn sinh nhiều chuyện, Tiêu Cảnh nhìn đối phương một cái, rồi cúi thấp đầu buồn bực không lên tiếng muốn đi qua.
Nhưng không ngờ, đối phương cũng không định buông tha Tiêu Cảnh.
Sau khi thấy Tiêu Cảnh nhìn mình, trái lại khóe miệng cong lên một nụ cười tà khí, bắt lấy tay Tiêu Cảnh, kéo Tiêu Cảnh tới bên người, quạt xếp trong tay nâng cằm Tiêu Cảnh, nói: “Ngươi là nữ nhân đệ đệ thuận tay đem về, bướng bỉnh lâu như vậy, thật vất vả thông suốt, vậy mà là mặt hàng này?”
Trong mắt Tiêu Cảnh hiện lên một tia u ám, nhưng nghĩ tới Trấn Sơn Hà, cũng chỉ đành nhẫn nại, y không kiên nhẫn đẩy đối phương, lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương: “Ngươi là ai, ta là khách của Qúy thiếu quân, chớ có vô lễ!”
“Còn là một cây ớt nhỏ.” Người nọ không có tức giận, ngược lại cười hì hì mở quạt xếp quạt quạt: “Qúy Nhược Thần không nói với ngươi, hắn có người ca ca tên Qúy Lăng sao, hắn là Thiếu Quân, ta chính là Thiếu Chủ, tiểu mỹ nhân, hà tất đi theo phế vật vô dụng kia, chi bằng đi theo bản thiếu chủ, bản thiếu chủ đảm bảo ngươi tiền đồ vô lượng.”
Tiêu Cảnh cười lạnh một tiếng: “Hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta là khách của Qúy thiếu quân, ta không cùng ngươi nói bậy, ta muốn đi tìm mẫu thân.”
“Ai, đừng đi, tiểu mỹ nhân, ngươi còn chưa nói cho bản thiếu chủ, ngươi tên là gì, huống chi ngươi làm sao biết bản thiếu chủ là hồ ngôn loạn ngữ.” Qúy Lăng vươn cánh tay cản đường đi của Tiêu Cảnh.
Mặt Tiêu Cảnh nháy mắt âm trầm hẳn, nhưng lúc này y là một thiếu nữ xinh đẹp, vóc người cũng chỉ đến ngực Qúy Lăng, mặt lạnh lùng, chẳng những không có bất kỳ uy hiếp gì, còn hiện ra một loại xinh đẹp lãnh diễm, y vốn ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ bức người, giả nữ nhân cũng là diễm lãnh dụ hoặc, thậm chí vì tuổi tác và chiều cao của y, còn lộ ra vẻ đẹp ngây ngô thuần khiết.
Ánh mắt Qúy Lăng lóe lóe, khóe miệng hơi cong: “Bản thiếu chủ thu hồi lời nói vừa rồi, tỉ mỉ nhìn lại nha đầu ngươi tư sắc cũng không tồi, đi theo phế vật Qúy Nhược Thần kia thì đáng tiếc, huống chi cảnh giới bây giờ của hắn, nam thể cũng không thể khôi phục, hắn có thể thỏa mãn ngươi sao, đừng lãng phí tư chất tốt này của ngươi, bản thiếu chủ thấy, chi bằng mỹ nhân ngươi và mẫu thân cùng đến nương tựa bản thiếu chủ.”
Tiêu Cảnh: “….”
Tiêu Cảnh mở to hai mắt, không phải bị lời nói của Qúy Lăng kích thích không thể nhịn được nữa, mà là vì hàm nghĩa trong lời nói của Qúy Lăng.
Qúy Nhược Thần cư nhiên là nam nhân, lẽ nào công pháp Thương Lan Các tu luyện không tốt sẽ biến thành nữ nhân, hay là bản thân Qúy Nhược Thần là lưỡng tính đồng thể?
Không đợi Tiêu Cảnh nghĩ theo hướng quái lạ, Qúy Nhược Thần được hai người thảo luận đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Vẫn là bộ dáng áo bào màu tro lạnh băng, hắn dừng trước người Qúy Lăng, không nói hai lời bay thẳng tới công kích Qúy Lăng.
Qúy Lăng sắc mặt khó coi lên ứng chiến, Qúy Nhược Thần thân hình phiêu dật, lúc công kích cũng hết sức ưu nhã, như điệu múa của tiên tử, nhưng trong ưu nhã lại chất chứa sát khí, lưỡi dao lạnh băng ép cổ, khiến cho Qúy Lăng liên tiếp lùi về sau.
Cuối cùng Qúy Lăng không nhịn được quát: “Qúy Nhược Thần, ngươi đủ rồi, ta tốt xấu gì cũng là ca ca ngươi.”
“Chỉ là nghĩa tử mà thôi.” Qúy Nhược Thần lạnh lùng thốt, không thèm nhìn Qúy Lăng sắc mặt khó coi, hắn nói thẳng: “Tiểu đệ được hay không, cũng không phiền ca ca nhọc lòng, ca ca lúc rảnh rỗi vẫn là suy ngẫm tu hành đi.”
“Ngươi!” Qúy Lăng căm tức nhìn Qúy Nhược Thần, nhưng Qúy Nhược Thần lại bất vi sở động, chỉ quay đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh.
Qúy Lăng thấy mình bị lơ toàn tập, không thể chịu đựng được nữa, phất tay áo rời đi.
Thấy Qúy Lăng đi rồi, Qúy Nhược Thần mới nói: “Ngươi không có việc gì chứ, ca ca kia của ta rất vô sỉ, sau này ngươi tránh gã là được rồi, bằng không nương ngươi sẽ lo lắng.”
Nhưng Tiêu Cảnh lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Qúy Lăng, ánh mắt có chút quỷ dị nhìn Qúy Nhược Thần, người trước mặt thấy thế nào cũng là đại mỹ nữ tuyệt thế, chỗ nào có dáng vẻ nam nhân.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh đoán chừng làm Qúy Nhược Thần hiểu lầm.
Hắn dừng một chút, giải thích: “Có phải ca ca ta nói gì đó với ngươi không, ngươi không cần để ở trong lòng, công pháp Qúy gia tuy rằng phải ngự nữ mới có thể tu luyện, nhưng ta sẽ không chạm vào ngươi.”
Sắc mặt Tiêu Cảnh nhất thời trở nên có chút vi diệu, y suy nghĩ một chút nói: “Qúy thiếu quân và sư… mẫu thân ta là người quen cũ ư?”
“Trăm năm trước ta xuất môn du lịch ngẫu nhiên kết bạn, lệnh đường là một nhân vật rất phong nhã.” Qúy Nhược Thần tựa như nhớ tới cái gì mà cười cười, ánh mắt dừng trên người Tiêu Cảnh trở nên từ ái: “Chỉ là không ngờ trăm năm qua đi, lệnh đường cũng đã có hài tử.”
Vẻ mặt Tiêu Cảnh nhất thời có chút một lời khó nói hết, y nhìn Qúy Nhược Thần, khóe miệng co rút cười gượng một cái.
Trong lòng nghĩ, Qúy Nhược Thần ấy thế mà là bạn tốt của sư tôn, cũng không nghe sư tôn đề cập tới, bạn tốt của sư tôn rất ít, cũng không biết năm đó hai người quen biết nhau như thế nào, Qúy thiếu quân quen sư tôn khi ấy, không biết là nam thân hay là nữ thân.
Lúc ở hậu đình, theo lời những nữ nhân kia, và cả ý của Qúy Lăng, Qúy Nhược Thần hình như vô cùng bài xích công pháp ngự nữ của Qúy gia, thậm chí không tiếc cảnh giới không triển, cũng không biết nguyên nhân gì, làm Qúy Nhược Thần nguyện ý thủ thân như ngọc.
Suy nghĩ một chút, trong đầu Tiêu Cảnh chợt lóe linh quang, chẳng lẽ là bởi vì sư tôn?
Nghĩ tới Qúy Nhược Thần đối đãi tốt với sư tôn, thậm chí nguyện giúp bọn y lẻn vào Thương Lan Các trộm Trấn Sơn Hà, còn có vừa rồi khen ngợi sư tôn, cùng với sư tôn rất quen thuộc bộ dáng của Qúy Nhược Thần, Tiêu Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Nói không chừng Qúy Nhược Thần không muốn khôi phục nam thân cũng là vì sư tôn, nếu thân là nữ nhân, ái mộ sư tôn chẳng phải là càng thêm danh chính ngôn thuận.
Càng nghĩ càng có khả năng này, ánh mắt Tiêu Cảnh nhìn về phía Qúy Nhược Thần, đột nhiên âm trầm nguy hiểm.
Vừa đúng lúc này, Ôn Thanh Lan xuất môn tìm Tiêu Cảnh tìm được Vũ đình hậu hải, Ôn Thanh Lan đem hình tượng người mẹ vừa mảnh mai vừa kiên cường thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, hắn thở hồng hộc vuốt ve sợi tóc rũ xuống, tức giận trừng Tiêu Cảnh: “Đứa nhỏ này lại chạy loạn, để vi nương lo lắng.”
Tiêu Cảnh nhịn không được nổi da gà, nghĩ thầm, công lực diễn kịch của sư tôn cũng quá sâu, bạn tốt trước mặt còn ngụy trang kín kẽ như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến phỏng đoán vừa rồi, Tiêu Cảnh lại cảm thấy trong lòng phát hỏa, nương lúc này là thân phận nữ nhi, y tức giận trừng Ôn Thanh Lan, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng xuống dưới chân núi.
Ôn Thanh Lan sửng sốt, có chút không hiểu, không biết đứa nhỏ này tại sao lại tức giận, không khỏi nhìn Qúy Nhược Thần bên cạnh.
Qúy Nhược Thần cười nói: “Chắc là vừa rồi đụng phải ca ca Qúy Lăng của ta, cho nên có chút không vui.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...