Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Ôn Thanh Lan vốn hơi mang ý trừng phạt mà lột sạch quần áo Tiêu Cảnh.

Hắn cố tình cho Tiêu Cảnh một bài học, để tiểu đồ đệ biết sư tôn không thể tùy tiện trêu chọc.

Nhưng hắn vừa mới cưỡi lên eo Tiêu Cảnh, đem đôi tay Tiêu Cảnh vững vàng đặt trên đỉnh đầu, cười lãnh khốc.

Chú ấn hợp hoan hoa lưu lại liền có hiệu lực.

A Lữ chắc là sợ chủ nhân yếu thế chịu thiệt, ngay cả cơ hội hồn phách chuyển kiếp cũng không để lại cho mình, cho nên cái chú ấn này uy lực mạnh vô cùng.

Ôn Thanh Lan chỉ vừa động tâm ý, nửa người dưới liền cảm thấy một trận mềm nhũn.

Lấy hàm dưỡng của hắn cũng không khỏi thầm mắng một câu thô tục, nhưng mà nhìn đến Tiêu Cảnh ánh mắt ướt át nghi hoặc ở dưới thân, hắn liền cắn chặt răng, vén vạt áo, ngồi lên.

Thiếu chút nữa cả người đều xụi lơ, Ôn Thanh Lan lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi mà mưa rền gió dữ chuyển động.

Hai má Tiêu Cảnh ráng hồng, thần hồn như muốn bay ra ngoài, vốn y đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, thậm chí xuất phát từ tình yêu thắm thiết mà từ bỏ chống cự, chỉ hy vọng người trong lòng thích là tốt rồi.

Nào ngờ, đối phương thế nhưng làm chuyện như vậy.

Tiêu Cảnh hết sức mừng như điên, trong lòng y tràn ngập tình yêu, kìm lòng không đặng tránh thoát trói buộc của Ôn Thanh Lan, vòng eo đỉnh động, liều chết ôm eo nhỏ của đối phương, tình chân ý thiết (*) mà gọi: “A Ngọc, A Ngọc…..” Muốn lật người mà thượng.

(*) 情真意切 (tình chân ý thiết): chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng.

Hiện giờ hai người dán sát vô cùng chặt chẽ, Ôn Thanh Lan sao lại không phát hiện động tác của Tiêu Cảnh, nhất thời sắc mặt tối sầm, không khách khí mà tát một cái, lạnh giọng trách mắng: “Ai cho ngươi động?”

Tiêu Cảnh ngẩn người, tình đang nồng thì bị trúng một cái tát, không khỏi vô cùng ủy khuất, đôi mắt ướt nước uất ức nhìn Ôn Thanh Lan.


Nhưng Ôn Thanh Lan lãnh tâm lãnh tình, không chút dao động, nghiêm mặt lạnh lùng, mặt không cảm xúc mà di chuyển.

Tiêu Cảnh trong lòng bực mình, cắn răng, đột nhiên làm loạn, phần eo dùng sức ưỡn về phía trước, trong sắc mặt đen thùi lùi của Ôn Thanh Lan cướp lại quyền chủ động.

…..

Thầy trò hai người không biết xấu hổ điên loan đảo phượng trong hoa viên ma cung tùy thời sẽ có người lui tới, không biết tới tới lui lui luận bàn bao nhiêu lần.

Cho đến khi yến tiệc ma cung gần kết thúc, Ôn Thanh Lan mới thần thanh khí sảng đi ra từ kết giới thô sơ của Tiêu Cảnh.

Hắn chỉ cởi quần, lúc đứng dậy thì vô cùng thuận tiện chỉ thắt dây lưng rồi đi, cho nên quần áo ngay ngắn sạch sẽ, ngay cả sợi tóc cũng không rối chút nào, dáng vẻ trông như mặt người dạ thú.

Bởi vì Tiêu Cảnh thể chất đặc thù, Ôn Thanh Lan ở trong ma cung tĩnh dưỡng tốt khôi phục hơn phân nửa, giờ càng cảm thấy linh lực dư thừa, quả giống như là ăn cả một ngọn núi linh thạch cực phẩm.

Mặc dù đối với vị trí nào đó hơi có chút bất mãn, nhưng đối với thân thể tiểu đồ đệ, sư tôn tỏ vẻ vẫn tương đối vừa lòng.

Ôn Thanh Lan tiết hỏa, tâm tình thoải mái, hắn cảm thấy mỹ mãn mà lau miệng, xoay người đi ra hoa viên.

Yến tiệc đã kết thúc, vai chính Tiêu Cảnh lại vắng mặt hơn nửa ngày, vì thế nơi này người đã rời đi gần hết, ngẫu nhiên còn sẽ nhìn thấy ba năm ma tu kết bạn rời đi.

Không biết có phải cố ý hay không, Ôn Thanh Lan lại đụng phải Quân Ám Hoa.

Nhìn thấy Ôn Thanh Lan, vẻ mặt Quân Ám Hoa lập tức trở nên tràn đầy ý cười ác độc, gã hai ba bước tiến lên đón, nhìn Ôn Thanh Lan từ trên xuống dưới, tuy không nhìn thấy thương tâm mất mát muốn thấy, nhưng mà nghĩ đến đối phương có thể đã gặp cảnh gì đó, đáy lòng Quân Ám Hoa đắc ý, gã cười nói: “Sao vậy, vội vã rời khỏi hậu hoa viên, vương phi, này không giống phong cách của ngài nha, chẳng lẽ là không tiếp thu được?”

Gặp phải Quân Ám Hoa, Ôn Thanh Lan hơi có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó nghĩ đến đối phương chắc là muốn nhìn mình thất vọng, mới khổ cực canh giữ ở đây.

Nhưng tâm tình sư tôn thực sự không tồi, bởi vậy lười so đo với đối phương, chỉ là mỉm cười đầy thâm ý với Quân Ám Hoa, rồi rời đi.


Nhìn thấy vẻ mặt này của Ôn Thanh Lan, đáy lòng Quân Ám Hoa hơi có chút bất an, vội vàng đi đến cuối hoa viên, nhưng lại không nhìn thấy Ngân Sa thần nữ, chỉ nhìn thấy kết giới của Tiêu Cảnh.

Đúng lúc Tiêu Cảnh vừa mặc xong quần áo rút bỏ kết giới.

Bởi vì bị Ôn Thanh Lan không nói lời nào thô lỗ lột xuống, quần áo Tiêu Cảnh không còn ngay ngắn sạch sẽ như trước.

Thậm chí trên gương mặt trắng nõn tuấn mỹ còn có dấu bàn tay đỏ rực, môi cũng sưng đỏ, đôi mắt chứa nước mắt.

Bởi vì bị hấp thu linh khí quá độ, khí chất cả người có vẻ uể oải suy sút, nếu là người không biết bắt gặp, còn tưởng rằng Tiêu Cảnh bị nhiều người chà đạp thô bạo.

Thật vất vả sửa lại dáng vẻ, nhưng lại không thấy bóng dáng Ôn Thanh Lan, ý thức được mình đây là bị ái phi dùng xong thì vứt, Tiêu Cảnh không khỏi cười khổ một tiếng lắc lắc đầu.

Nhưng bộ dạng này lọt vào mắt Quân Ám Hoa, lại là quân thượng thất hồn lạc phách cố gắng cười vui.

Nghĩ đến cái vẻ tươi cười khi đi của kẻ đáng hận kia, Quân Ám Hoa thầm giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi, lập tức cũng ý thức được đối phương đang cảnh cáo mình.

Bất kể là Ngân Sa hay là vương phi, từ đầu tới cuối, bên người quân thượng cũng sẽ không có bóng hình Quân Ám Hoa gã.

Gã nghẹn lòng, rồi lại nhịn không được cảm thấy đau lòng thay quân thượng, lấy uy nghi của quân thượng nếu không phải yêu sâu đậm, sao có thể chịu vũ nhục như vậy.

Gã không khỏi kêu ra tiếng: “Quân thượng, ngài…. Có khỏe không?”

Tiêu Cảnh không ngờ ở chỗ này đụng phải người, vốn y định lặng lẽ chạy về tẩm cung, giờ bị người gọi lại, không khỏi xấu hổ mà sờ môi, ra vẻ uy nghiêm nói: “Không sao, ừm, bổn quân chỉ là không cẩn thận vấp cành cây té ngã, ngươi lui ra đi.”

Trong lòng Quân Ám Hoa biết quân thượng không muốn người khác nhìn thấy mình chật vật, liền hiểu chuyện mà cúi đầu thưa vâng, xoay người định rời đi.

Nhưng Tiêu Cảnh lại đột nhiên kêu gã: “Ám Hoa, ngươi chờ một chút, bổn quân có chuyện cần ngươi đi làm.”


*

Ma Đạo Giới đột nhiên bắt đầu náo nhiệt lên, ma cung của ma quân giăng đèn kết hoa càng phi thường náo nhiệt, một loại vui mừng thích ý lan tràn toàn bộ Ma Đạo Giới.

Chúc mừng rùm beng như vậy chỉ vì một việc.

Ma quân Tiêu Cảnh muốn đại hôn.

Nhóm ma tu yêu tu Ma Đạo Giới nói chuyện say sưa, không ngừng thảo luận đối tượng Ma quân đại hôn sẽ là ai.

Có người đoán là vị tình nhân trong mộng được mời vào ma cung, có người đoán là Ngân Sa thần nữ.

Tu sĩ Ma Đạo Giới nói nhiều kiểu khác nhau, hai người ở trung tâm câu chuyện cũng không yên ổn.

Ôn Thanh Lan kể từ ngày lấy được lượng lớn linh lực ở chỗ đồ đệ, thì trở về bế quan, chờ sau khi hắn xuất quan, mới nghe nói thịnh thế Ma Đạo Giới này.

Nhưng nghe cũng chỉ là nghe, hắn cũng chỉ cho là đồ nhi vẫn bị hỏng não.

Nhưng một người khác ở trung tâm câu chuyện là Ngân Sa thần nữ lại không bình tĩnh như hắn.

Ôn Thanh Lan vừa xuất quan ngày thứ hai thì tìm tới cửa.

Ngân Sa thần nữ khí chất đoan trang, dung mạo dịu dàng tuyệt lệ, mặc một bộ váy dài màu bạc búi tóc tròn, trên búi tóc cắm một cây trâm đuôi phượng, thanh lệ giống như tiên nữ, khí thế lại như chủ nhân một cung.

Nàng bưng chén trà ngồi ở tháp nhỏ ở gian ngoài uống trà, ánh mắt cao cao tại thượng thương hại nhìn Ôn Thanh Lan.

“Ngươi yên tâm, sau khi A Cảnh và ta thành hôn, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, chỉ là hy vọng ngươi có thể tự hiểu lấy mình.”

Nàng nói xong buông chén trà, nhàn nhạt nói: “A Cảnh và ngươi đã làm gì, ta không hỏi, có lẽ y chỉ là ham đồ chơi mới nên chơi một chút mà thôi, ma cung ma quân chung quy cần một nữ nhân chủ quản, điểm ấy ta mong ngươi có thể rõ ràng, ta nghe nói ngươi là một người rất có tâm cơ, nhưng làm chủ ma cung, ta không muốn nhìn thấy bất kỳ thủ đoạn nào của người nào đó.”

Ôn Thanh Lan vốn không muốn nhiều lời với Ngân Sa, đầu Tiêu Cảnh không tốt, chuyện của Cổ Thi ma tướng cũng phải giải quyết, hắn cũng không thể luôn ngốc ở Ma Đạo Giới.


Lúc này nghe Ngân Sa nói, cũng nở nụ cười, hắn phát hiện, luôn có người không có mắt đánh chủ ý lên tiểu đồ đệ.

Tuy rằng, có đôi khi Ôn Thanh Lan cũng rất không thích Tiêu Cảnh, nhưng Tiêu Cảnh rốt cuộc đã là người của hắn, muốn thế nào, cũng không liên quan tới người khác.

Lại nhìn thấy những con sâu không ngừng nhảy nhót, tính nhẫn nại của Ôn Thanh Lan đã hao hết.

Giữ Cô Phong Kiếm đang xao động bất an, đầu ngón tay Ôn Thanh Lan chợt lóe mũi nhọn rồi biến mất, hắn giương mắt nhìn về phía Ngân Sa, lạnh lùng thốt: “Nói đủ rồi, nói đủ rồi thì cút, còn dám có ý tưởng gì với người của bản tôn, bản tôn liền giết.”

Ngân Sa vốn muốn lấy khí thế đè người, nhưng khí thế trên người đối phương càng làm cho người ta sợ hãi, nàng vậy mà bị áp chế chặt chẽ, không khỏi kinh hãi trong lòng.

Nhưng dù gì cũng là nữ nhân danh hào đứng đầu, trong lòng Ngân Sa kinh hãi, biểu cảm trên mặt không một chút khác thường, trái lại bình tĩnh nói: “Mặc kệ ngươi không tình nguyện như thế nào, A Cảnh không phải là người một mình ngươi có thể độc hưởng, huống chi ngươi không giết được ta, ta có ơn với Tiêu Cảnh, nếu y không dựa vào ta, thì đừng nghĩ ngồi vững vị trí ma quân ở Ma Đạo Giới.”

“Nếu là dựa vào ngươi mới có thể ngồi vững vị trí ở Ma Đạo Giới, Tiêu Cảnh cũng không cần thiết làm Ma quân nữa.” Ôn Thanh Lan không kiên nhẫn nói, hắn cũng không thèm nhìn Ngân Sa, phất tay áo rời đi.

Ngân Sa âm thầm cắn răng, tức giận đến mức ném vỡ chén trà trên bàn.

*

Bầu không khí vui mừng ở Ma Đạo Giới càng ngày càng hăng, ngày Ma quân đại hôn tới gần.

Cổ Thi ma tướng tự chuẩn bị mọi chuyện, càng thêm thúc giục Ôn Thanh Lan, thậm chí ám chỉ Ôn Thanh Lan tốt nhất động thủ ở ngày đại hôn, để cho Tiêu Cảnh nếm mùi đau khổ bị phản bội.

Ôn Thanh Lan lại cau mày nói: “Lúc đó không thích hợp, ngày đại hôn thân tín của Tiêu Cảnh đều ở đó, nếu ta động thủ ngày ấy, ngươi là thủ lĩnh ma vệ, xách động ma vệ, chỉ sợ cũng không cách nào không lộ sơ hở, cuối cùng có thể là ngươi và ta đều bị thân tín của Tiêu Cảnh giết chết.”

Cổ Thi ma tướng lại ngập tràn lòng tin nói: “Cái này ngươi yên tâm, năm đó Cựu Lục Bộ lưu lại không chỉ có một mình ta, cũng có không ít người bất mãn với Tiêu Cảnh, hôm đó ngươi chỉ cần lo đút Tiêu Cảnh uống thuốc, ta tự an bài tốt nhân thủ, xen lẫn trong đám người uống rượu mừng, bảo đảm có thể đem người của Tiêu Cảnh một lưới bắt hết.”

“Đã như vậy, vậy không thể tốt hơn, hy vọng ngươi nói chuyện giữ lời, đến lúc đó giải cổ độc ta liền đi.”

Thương nghị xong với Cổ Thi ma tướng, Ôn Thanh Lan về ma cung, bây giờ là trước đại hôn một ngày, nhưng bên cạnh hắn lại không có bất kỳ động tĩnh gì, Tiêu Cảnh không biết tại sao cũng đã mấy ngày không tới.

Không đợi Ôn Thanh Lan cảm thấy kỳ quái, Quân Ám Hoa đã nhiều ngày không thấy đột nhiên xuất hiện, gã vừa thương hại vừa vui sướng khi người gặp họa nói: “Ngươi không biết sao, quân thượng muốn cùng Ngân Sa thần nữ thành hôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận