Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Lúc Tịch Dung vội vã tiến vào, phát hiện không khí giữa hai người trong phòng có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”

Nguyệt Linh Nhi miễn cưỡng cười nói: “Tịch đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Được Nguyệt Linh Nhi hỏi lại, Tịch Dung mới nhớ tới điều gì tự vỗ đầu một cái, cậu vội vàng đi kéo Nguyệt Linh Nhi và Ôn Thanh Lan: “Đi nhanh đi, bên ngoài người của Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn sắp xông vào rồi, không phải nói Tiêu đạo tôn giam giữ muội ư, ầm ĩ rắc rối lắm, lát nữa thế nào cũng đánh nhau, ta thấy bọn họ không một ai là người tốt cả, chúng ta còn không bằng nhân lúc hỗn loạn đi nhanh đi, đến chỗ sư tôn ta lánh nạn.”

Ôn Thanh Lan không dấu vết tránh Tịch Dung, hơi hơi mỉm cười nói: “Đi cái gì, ta trái lại cảm thấy có thể đi xem náo nhiệt, Linh Nhi, muội nói có đúng không?”

Nguyệt Linh Nhi hoảng hốt tránh ánh mắt của Ôn Thanh Lan, gượng gạo cười nói: “Ôn đại ca nói đúng, chúng ta cứ đi xem đi, Tiêu đạo tôn thu lưu chúng ta cũng là hảo tâm, sao có thể để y một mình ở bên ngoài gánh vác.”

Tịch Dung ngờ vực nhìn Nguyệt Linh Nhi lại nhìn Ôn Thanh Lan: “Hai người các ngươi đang bí hiểm cái gì đó, có phải vừa rồi nói chuyện gì hay không, thái độ Linh Nhi muội thay đổi cũng quá nhanh đi, trước đó không phải còn nhìn Tiêu Cảnh không vừa mắt sao?”

“Không có, không có” Nguyệt Linh Nhi vội vàng khoát tay, nàng lặng lẽ liếc Ôn Thanh Lan, xấu hổ sờ sờ mũi: “Ta không phải là phát hiện hiểu lầm Tiêu đạo tôn ư, đi nhanh đi, đi chậm sẽ không tốt.”

“Vậy đi thôi.” Ôn Thanh Lan đứng dậy đi ra ngoài.

Tịch Dung nhìn Ôn Thanh Lan đằng trước lại nhìn Nguyệt Linh Nhi bên cạnh, càng cảm thấy mò không ra manh mối, nhưng hai tiểu đồng bọn bên cạnh đều đi rồi, cậu cũng không tiện tiếp tục ở lại, liền đi theo cùng rời đi.

Đi ra Tĩnh Bình Phong, ba người lại phát hiện không biết người của Đạo Tông và Linh Lung Phường đang ở đâu, không khỏi xấu hổ đứng ngoài Tĩnh Bình Phong.

Vừa lúc Lận Bạch người vẫn đi theo Tiêu Cảnh vội vàng bay qua Tĩnh Bình Phong.


Ôn Thanh Lan lanh tay lẹ mắt đánh một cái ám kình lên người đối phương, Lận Bạch bất đắc dĩ rơi xuống Tĩnh Bình Phong.

Vốn nổi giận đùng đùng cậu vừa nhìn thấy là Ôn Thanh Lan, càng thêm tức giận, nhãn thần lạnh băng trừng Ôn Thanh Lan nói: “Ngươi làm cái gì?”

Ôn Thanh Lan cũng không khách khí, trực tiếp ra lệnh: “Dẫn chúng ta tới chỗ Tiêu Cảnh.”

Lận Bạch bực bội nở nụ cười: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, muốn ra lệnh cho ta, chỗ đạo tôn ai muốn đi thì đi sao, cũng không nhìn lại thân phận của mình.”

Cậu vốn nhìn cái tên đê tiện lẳng lơ này không vừa mắt, cư nhiên dám câu dẫn đạo tôn cao cao tại thượng của bọn họ, dụ dỗ đạo tôn sa đọa, quả thực tội không thể tha, không ngờ tiểu yêu tinh này lại còn không coi mình ra gì, dám ra lệnh cho thủ hạ đắc lực của đạo tôn là cậu, thực sự là không có mắt.

Nội tâm Lận Bạch diễn ra phong phú mấy người Ôn Thanh Lan không biết chút nào, nhưng không thể ngăn bọn họ thấy thái độ của Lận Bạch.

Tịch Dung tính tình ngay thẳng tức khắc nổi giận, trực tiếp chỉ kiếm vào Lận Bạch trừng mắt cả giận với đối phương nói: “Ngươi có ý gì, chúng ta có lòng tốt đi hỗ trợ, ngươi còn vũ nhục Ôn huynh đệ ta, thật là lòng lang dạ sói!”

Lận Bạch khinh thường cười nhạo một tiếng, cậu không kiên nhẫn đánh giá Ôn Thanh Lan và Tịch Dung: “Chỉ là một Kim Đan Kỳ nho nhỏ, đi có thể làm cái gì, kéo chân sau sao, còn một tên là lô đỉnh, đi là muốn bị người ta bắt làm đồ chơi hả, biết đạo tôn sủng ngươi, nhưng cũng phải biết ước lượng cân lượng của mình, đừng đem mạng nhỏ của mình ra đùa, dù các ngươi muốn bám víu đạo tôn, cũng phải nhìn trường hợp.”

Nói xong Lận Bạch thi lễ với Nguyệt Linh Nhi, vừa cung kính vừa cảnh cáo nói: “Linh Nhi tiểu thư tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi ở Tĩnh Bình Phong đi, chớ cùng một số kẻ chung chạ, hại tính mạng mình, tránh để Nguyệt lão phường chủ thương tâm, Lận Bạch còn có chuyện quan trọng, không thể bồi Linh Nhi tiểu thư, thứ Lận Bạch xin cáo lui.”

Nguyệt Linh Nhi có chút thương hại nhìn Lận Bạch, Lận Bạch thấy khó hiểu, nhưng cậu cũng chỉ cho rằng là vị thiếu phường chủ này quá mức thương tâm, tinh thần có chút không tốt, nên không để trong lòng, định rời đi.

“Chờ một chút, ai cho ngươi đi.” Nghe Lận Bạch lải nhải nửa ngày, Ôn Thanh Lan đã sớm không nhịn được, mắt thấy Lận Bạch sắp ngự phong bay đi, hắn xách cổ áo sau cổ Lận Bạch, kéo Lận Bạch trở về: “Dẫn đường!”


“Ngươi….. Làm càn!”Lận Bạch thẹn quá hóa giận, quay đầu một đòn tới Ôn Thanh Lan, nếu bị cậu đánh thật, chỉ sợ không tàn cũng tật.

Tịch Dung biến sắc, muốn tiến lên, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi.

Ôn Thanh Lan lại cười lạnh một tiếng, một kiếm đánh tới sau lưng Lận Bạch, cũng không biết hắn dùng lực như thế nào, Lận Bạch bị hắn đập một cái lảo đảo, linh lực trên người cũng tản ra.

“Còn không mau đi, lải nhải dài dòng ra giống gì!” Sắc mặt Ôn Thanh Lan trầm xuống, đã vô cùng không kiên nhẫn.

Lận Bạch kinh nghi bất định nhìn Ôn Thanh Lan, luôn cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng bây giờ không phải lúc xé rách, mắt thấy sắc mặt Ôn Thanh Lan càng thêm âm trầm, linh kiếm trong tay cũng phun ra nuốt vào hàn quang, Lận Bạch vô cùng thức thời dẫn ba người tới chiến trường ngoại phong.

Theo cậu thấy, nốt chu sa bạch nguyệt quang trong lòng tôn thượng là sư tôn, vị Thanh Lan chân nhân thanh lãnh đạm mạc phong hoa vô song, còn tuyệt sắc lô đỉnh này chỉ là chơi chơi mà thôi, nồng nhiệt qua đi thì cũng không còn gì.

Dù đối phương là thật lòng chạy vội tới chiến trường, cho dù có chút năng lực thì thế nào, e rằng cũng sẽ không khiến tôn thượng vui vẻ, kết cục phỏng chừng cũng sẽ bị chê cản trở.

Cho nên Lận Bạch mang ba người Ôn Thanh Lan đi qua, dự định xem trò hay của ba người.

Người của Linh Lung Phường, Quy Nhất Môn còn có Đạo Tông đều giằng co ở ngoại phong.

Vô Vi Đạo Tông thân là Tu Giới chính đạo đệ nhất tông, cũng tự có đại trận hộ tông, hơn nữa đại trận hộ tông còn kiên cố hơn so với những tông phái khác, bình thường không công phá được, người ngoài muốn tới cũng vô cùng trắc trở.


Người của Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn chỉ là muốn tạo một ma trận, dùng hình thức bức bách Đạo Tông, thuận tiện bôi đen danh tiếng Đạo Tông, hôm nay nếu có thể ép Đạo Tông giao ra Nguyệt Linh Nhi, đó không thể nào tốt hơn.

Vì vậy, lúc ba người Ôn Thanh Lan đến ngoại phong, ba bên đang loạn đấu, nhưng cũng không hạ tử lực.

Người của Linh Lung Phường vừa đánh vừa la làng: “Đạo Tông các ngươi uổng là đệ nhất tông, vậy mà bao che nghi phạm, khi dễ tông môn ta, còn nhốt thiếu phường chủ của chúng ta, vị trí chính đạo đệ nhất tông này còn làm cái gì, đổi trắng thay đen, không bằng thay đổi người đi.”

Quy Nhất Môn bên cạnh trợ trận: “Không sai, Đạo Tông các ngươi hành sự bỉ ổi, từ lâu đã trở thành hạng tà ma, nếu chúng ta không thay trời hành đạo, chỉ sợ truyền ra sẽ bị chê cười, cháu trai Tiêu Cảnh, ngươi dã tâm bừng bừng, tu luyện tà công mưu hại sư tôn Thanh Lan chân nhân, cướp đoạt quyền thế Đạo Tông, hôm nay lại đánh chủ ý tới Linh Lung Phường, còn nhốt thiếu phường chủ Linh Lung Phường, hôm nay không vạch trần bộ mặt thật của ngươi, chỉ sợ thế nhân cũng bị ngươi che mắt!”

Quy Nhất Môn vừa dứt lời, người của Linh Lung Phường và Đạo Tông đều nháy mắt ồ lên, không tự chủ được nhìn về phía Tiêu Cảnh, dù sao bọn họ chỉ biết việc này là do Nguyệt Linh Nhi gây nên, lại chưa từng nghe qua chuyện của Thanh Lan chân nhân và Tiêu Cảnh.

Lận Bạch giận tím mặt giương giọng mắng lại: “Các ngươi nói bậy!” Thằng bé này đã sớm theo Tiêu Cảnh, là hộ vệ trung thành, tuyệt đối là tử trung với Tiêu Cảnh.

Người Quy Nhất Môn kia lại cười lạnh lớn tiếng nói: “Nói bậy? Tiêu Cảnh tại sao không dám động thủ, chúng ta đã đánh tới cửa Đạo Tông ngươi, y đứng nhìn làm cái gì, ta nhớ rõ Thanh Lan chân nhân thành danh là nhờ kiếm pháp, nhưng Tiêu Cảnh lại là cái gì, không tin các ngươi có thể nhìn xem!”

Đệ tử Vô Vi Đạo Tông không khỏi đều hoảng thần, chỉ có thuộc hạ trung thành chính thống của Tiêu Cảnh, không chút nào biến sắc.

Lại nhìn Tiêu Cảnh, y đứng trước đại trận hộ sơn của Đạo Tông, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thần sắc đạm nhiên, không vì lời nói đột ngột của Quy Nhất Môn mà động đậy.

Quanh người y vận chuyển linh lực kình phong làm trường bào ám văn màu đen bay lên, giống như một sát thần trấn thủ sơn môn, tuy rằng y không hề động thủ, nhưng bản thân ở nơi đó chính là một loại áp lực, bất kể đệ tử hai môn đối diện chuyển động thế nào, cũng không ai dám đánh tới trước mặt Tiêu Cảnh, đó là minh chứng.

“Ha, phải không, bản tôn tại sao không biết, đồ nhi này của bản tôn lại đại nghịch bất đạo như thế.”

Không đợi nội bộ Đạo Tông nội loạn, một thanh âm thanh lãnh đạm mạc đột nhiên vang vọng toàn bộ chiến trường.


Thanh âm này cũng không có bao lớn, trái lại trầm thấp lạnh lùng, nhưng kỳ diệu chính là vang rõ ràng bên tai mỗi người.

Giây tiếp theo, một đường hàn quang hiện ra, một thanh trường kiếm cô tịch, thanh lãnh, quyết tuyệt quét ngang chiến trường, lưu quang của đường kia lạnh băng làm người ta lóa mắt, lúc mọi người chưa phản ứng, phường chủ tân nhiệm Linh Lung Phường và một nam nhân trung niên đứng đầu Quy Nhất Môn không dám tin mà che ngực, trong nháy mắt bị mất mạng.

Chỉ thấy một người thanh lãnh tuấn nhã, đại tu sĩ phong hoa tuyệt đại cầm kiếm mà đứng, cả người hắn giống như cửu thiên thượng thần, cường đại mà lạnh băng, quan sát mọi người.

Người tới chính là tông chủ đương nhiệm của Đạo Tông, phong chủ Tĩnh Bình Phong Ôn Thanh Lan.

Đệ tử Đạo Tông mặt mày vui vẻ, đồng thời quỳ xuống nói: “Tham kiến tôn chủ!”

Lần biến cố này, làm người trên chiến trường lập tức sắc mặt đại biến, mà lạnh lùng trên mặt Tiêu Cảnh nháy mắt biến đổi, biến thành vui mừng, y thân thiết kêu lên: “Sư tôn.”

Ôn Thanh Lan chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Tiêu Cảnh và đệ tử Đạo Tông, lần nữa nhìn về phía Linh Lung Phường giọng nói lạnh lùng: “Bọn ngươi vô cớ phạm địa giới Đạo Tông ta, lại là như thế nào?”

Chấn động và kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, lúc này người của Linh Lung Phường mới phản ứng lại tân phường chủ của mình đã chết, không khỏi sắc mặt khó coi mắng: “Đạo Tông các ngươi có ý gì, nhốt thiếu phường chủ của chúng ta thì cũng thôi, còn một lời không hợp giết tân phường chủ của chúng ta, Vô Vi Đạo Tông các ngươi quả nhiên là muốn thống nhất Tu Chân Giới phải không?”

Ôn Thanh Lan cong khóe môi, không nóng không lạnh nói: “Chẳng lẽ phường chủ này của các ngươi không nên giết?”

“Vậy tại sao ngươi phải giết môn chủ ta, Quy Nhất Môn chúng ta chỉ giúp đỡ Linh Lung Phường lấy lại công đạo mà thôi, ngươi dám nói đồ đệ Tiêu Cảnh kia của ngươi bình thường?”

“Ha hả” Nét lãnh đạm trên mặt Ôn Thanh Lan biến mất, biến thành mỉa mai, mắt phượng lạnh như băng của hắn đảo qua Quy Nhất Môn: “Liên quan gì tới ngươi?”

“Thực lực không đủ còn dám tới Đạo Tông gây rối, bản tôn muốn giết liền giết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận