Cái ý niệm này của Ôn Thanh Lan chỉ lướt qua trong một cái chớp mắt, hắn dời lực chú ý đặt ở trên đại môn.
Lời nói của Nguyệt Linh Nhi làm cho hắn hứng thú, Bái Nguyệt Giáo này chẳng biết ở đâu ra, thế nhưng tạo ra công pháp cổ quái, quả thực có thể nói là chưa từng nghe thấy.
Tu Chân Giới và chúng sinh nhân gian cùng tồn tại trên Thiên Vũ Đại Lục, từ vạn năm trước Nữ Oa phân cách hai giới, nhân đạo hưng thịnh, Thiên Vũ Đại Lục thịnh hành tổ tiên nhân tộc lĩnh ngộ công pháp tu tiên.
Các môn phái tu tiên tồn tại ở thế chân vạc, phân chia ra chính đạo tu tiên, tà ma quỷ tu ma, yêu linh tinh quái tu linh tam mạch.
Nhưng bất kể phân nhánh nào, tất cả linh lực đẳng cấp và công pháp phân chia, đều có thể thấy được một điểm chung rõ rệt.
Chính là hấp thụ linh khí thiên địa hoặc là linh khí sinh linh hóa cho mình sử dụng, đợi cho tâm cảnh tu vi và linh lực tích tụ đến trình độ nhất định, sẽ nghênh đón cửu thiên lôi kiếp hóa thành tiên.
Nhưng từ khi hắn tiếp xúc với thần sử Bái Nguyệt Thần Giáo, thì cũng không cách nào kiểm tra được đối phương rốt cuộc là đi theo mạch công pháp nào.
Trên người đối phương tích tụ cũng có linh khí, nhưng khác với mọi người hấp thụ linh khí thiên địa, với lại cũng không phải cất ở tử phủ vùng đan điền, mà là đặt ở ấn đường và ngực.
Quả thực vô cùng kỳ lạ!
Ngay cả khóa trên đại môn này, trong chốc lát hắn cũng không phát hiện, cho rằng là khóa bình thường.
Nhưng nhìn cẩn thận, lại nhìn ra manh mối, khóa lại mơ hồ lộ ra linh lực, rõ ràng cho thấy được thi chú pháp, lại khác với phù văn pháp trận hắn biết, trong một lúc không thể giải ra.
Thú vị thú vị, thật sự là vô cùng thú vị.
Thấy Ôn Thanh Lan đứng ở đại môn trầm mặc cả buổi, Nguyệt Linh Nhi có chút lo lắng nói: “Ôn đạo hữu, chớ nên nản lòng, Bái Nguyệt Giáo này nơi nơi lộ ra cổ quái, bằng không cũng sẽ không vây chết chúng ta ở chỗ này nhiều ngày như vậy.”
Nhưng khi Nguyệt Linh Nhi vừa dứt lời, Ôn Thanh Lan đã đánh ra một đường linh khí nhỏ hẹp, khóa lớn trên cửa đáp lời rơi xuống.
Nguyệt Linh Nhi: “…..”
Trùng hợp, đúng lúc này có người từ bên ngoài đẩy cửa vào, thoáng cái đã đẩy cửa ra.
Giáo đồ Bái Nguyệt Giáo bên ngoài: “…..”
Giáo đồ kia gãi da đầu, nói thầm: “Kỳ lạ, ta vừa vận linh lực sao, ổ khóa hôm nay sao mở nhanh vậy nhỉ, chẳng lẽ là công lực của ta tiến bộ?”
Nói xong, gã đi vào trong phòng, vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt của Ôn Thanh Lan, liền giật mình đứng sững ở cửa.
Nhưng giáo đồ còn chưa kịp nói cái gì, Ôn Thanh Lan chỉ yên lặng liếc nhìn đối phương, một giây kế tiếp đâm ra một kiếm, giáo đồ không kịp phát ra một tiếng, phút chốc ngã xuống đất mà chết.
Cái này còn chưa kết thúc, sau khi đâm chết đối phương, Ôn Thanh Lan kéo thi thể đối phương vào, ném trong góc.
Một màn tàn bạo này dọa mọi người đằng sau an tĩnh như gà.
Giết người không phải chưa từng thấy, dù sao thân là tu sĩ, nhiều ít đều giết qua kẻ địch.
Nhưng dứt khoát lưu loát như vậy, không nói một lời dùng đao thọc chết, thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Nhìn không ra, người tên Ôn Ngọc này, lớn lên nhu nhược mạo mỹ, hóa ra lại tàn bạo đáng sợ như thế.
Trong lúc nhất thời, những người bị Bái Nguyệt Giáo cầm tù đều đồng loạt lui về phía sau một bước, âm thầm cách xa Ôn Thanh Lan, trong tiềm thức bọn họ cảm thấy đối phương so với Bái Nguyệt Giáo cầm tù bọn họ còn khủng bố hơn.
Nguyệt Linh Nhi cũng lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, Ôn Thanh Lan như vậy, đem những ý nghĩ kiều diễm của nàng đánh bay không còn một mảnh, nàng có chút sợ hãi nhìn Ôn Thanh Lan, ấp a ấp úng nói: “Ôn…. Ôn đạo hữu, chúng ta bây giờ phải làm gì, coi như giết một giáo đồ Bái Nguyệt Giáo, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Bái Nguyệt Giáo, chỉ bằng chúng ta chỉ sợ đi không được.”
Ôn Thanh Lan nghe vậy kinh ngạc nhìn Nguyệt Linh Nhi, khó hiểu nói: “Tại sao phải đi?”
Nguyệt Linh Nhi cũng mơ màng: “…… Vậy huynh đang làm gì?”
Lúc này Ôn Thanh Lan đã dùng Thiên Cơ Thần Diện biến trang thành tên giáo đồ Bái Nguyệt Giáo kia, còn thuận tay lột áo ngoài của đối phương, không hề chướng ngại tâm lý mà mặc ở trên người, lại thu thi thể đối phương vào túi trữ vật.
“Ôn đạo hữu là tính giả trang người này rời đi sao?”
Phía sau một nam nhân thân thể cường tráng khuôn mặt kiên nghị lên tiếng nói, Ôn Thanh Lan nhìn lại, trông như là kiếm tu Thập Phương Kiếm Tông.
Chợt nghe người nọ nói: “Tại hạ Tịch Dung, là vì bảo vệ đôi tỷ đệ này bị bắt tới đây.”
Đối phương thoạt nhìn cũng là tu vi Kim Đan Kỳ, kiếm tu xưa nay lực phá hoại mạnh, có thể bắt người này tới, chắc hẳn là bởi vì Tịch Dung là đệ tử trẻ tuổi ra cửa lịch luyện, không có kinh nghiệm gì.
“Ngươi không phải nói đến đây là muốn tra xét Bái Nguyệt Giáo sao, mời chúng ta đến, rồi muốn chúng ta rời đi như vậy, cũng quá nhẹ nhàng, đương nhiên phải phá hủy tà giáo này mới được.”
Ôn Thanh Lan nói như vậy, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên, Nguyệt Linh Nhi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Đúng, đúng, Ôn đạo hữu nói rất đúng, đang cùng ý với ta.” Tịch Dung cũng cao giọng phụ họa, trong đôi mắt của cậu thần thái sáng láng, có chút kính nể nhìn Ôn Thanh Lan: “Ôn huynh đệ là người sảng khoái, tại hạ khâm phục.”
Ai ngờ Ôn Thanh Lan lại nhíu mày nói: “Các ngươi kinh nghiệm không đủ, tu vi lại thấp, đi theo ta dễ dàng hỏng việc, vẫn là ở chỗ này chờ đi.”
Nguyệt Linh Nhi, Tịch Dung: “...”
Vẻ cảm động bay mất sạch, vẻ mặt hai người đồng thời cứng đờ.
Tịch Dung giận tái mặt nói: “Kinh nghiệm không đủ Tịch mỗ thừa nhận, nếu nói tu vi, Tịch mỗ nguyện lãnh giáo Ôn huynh đệ một phen, để Ôn huynh đệ nhìn tu vi Tịch mỗ rốt cuộc ra sao.”
Nói xong, Tịch Dung rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Nguyệt Linh Nhi thấy hai người chẳng phân biệt được tình hình muốn ở hang ổ nhà người ta đánh nhau, vội vàng ngăn cản nói: “Ôn đạo hữu, Tịch đạo hữu bình tĩnh, Ôn đạo hữu, Tịch Dung cũng là có ý tốt, suy cho cùng mọi người tu vi ngang nhau, nhiều người hỗ trợ cũng nhiều phần sức lực, so với huynh một người xông vào đầm rồng hang hổ khá hơn nhiều, Ôn đạo hữu, ta biết huynh suy nghĩ cho mọi người, không muốn chúng ta đi chịu chết, nhưng tình thế nguy cấp, vẫn là cùng nhau hành động mới tốt.”
Ôn Thanh Lan đúng là ghét bỏ hai người liên lụy, nhưng hắn có lòng giao hảo với Nguyệt Linh Nhi, chỉ qua quýt giải thích với Nguyệt Linh Nhi: “Không phải ta không muốn cùng các ngươi một chỗ đi điều tra Bái Nguyệt Giáo, nhưng hiện giờ nếu ta giả trang làm giáo đồ Bái Nguyệt Giáo, lại cùng các ngươi đi một chỗ, không phải công khai để mọi người nghi ngờ, các ngươi cứ ngốc ở chỗ này, nếu có người hỏi, cứ việc nói thẳng ta chạy trốn là được.”
Nguyệt Linh Nhi và Tịch Dung liếc nhau, miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của Ôn Thanh Lan, ở lại, chỉ nói là nếu cần trợ giúp, nhất định phải đến tìm bọn họ.
Ôn Thanh Lan gật đầu đồng ý, nhưng không để trong lòng, mà đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, mới nhìn thấy toàn cảnh Bái Nguyệt Thần Giáo.
Thần giáo này quả nhiên tuân theo phong cách quỷ dị.
Ngay cả kiến trúc đình viện lầu các đại điện cũng không phải phong cách thường thấy ở Thiên Vũ Đại Lục, mà là mái vòm hình bán nguyệt đỉnh nhọn, một cái mũ nấm hợp với một cái mũ nấm, hiện ra một phong cách quỷ dị.
Từ xa nhìn lại nhà cửa càng kỳ dị, dáng vẻ khác lạ, nóc nhà vừa cao lại vừa nhọn, tựa như trường côn muốn đâm thủng đỉnh trời.
Bệ cửa dưới trường côn cũng không tròn, lại là dạng đồng hồ tròn lớn và tam giác nghiêng.
Phong cách này làm người xem thở dài.
Xây một đống nhà cửa như thế, Bái Nguyệt Giáo không phải tà giáo thì là cái gì.
Ôn Thanh Lan yên lặng thu hồi tầm mắt, âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Đi một đoạn, mới gặp một người chào hỏi Ôn Thanh Lan, đầu tiên gã hành lễ nói: “Nguyện Nguyệt Thần phù hộ ngươi.”
Sau đó mới hỏi: “Hắc Tử, ngươi cũng đi thánh đường bái thần à?”
“Nguyện Nguyệt Thần phù hộ ngươi.” Ôn Thanh Lan học theo đáp lễ đối phương.
Hắn mặt không đổi sắc nói chuyện phiếm: “Đúng vậy, không bằng chúng ta cùng đi?”
“Được” Người nọ nghe vậy không nghi ngờ, chỉ nói: “Ta nhớ không phải ngày mai ngươi mới nghỉ sao, hôm nay sao rãnh rỗi thế?”
Ôn Thanh Lan nghe vậy nói thẳng: “Cộng tác hôm nay có việc, ta điều chuyển một chút, cho nên hôm nay nhàn rỗi.”
Bên kia, thần sử quạt xếp thuộc Bái Nguyệt Giáo ở chỗ trưởng lão, nghe nói thần sử quạt xếp bắt được một tu sĩ thể chất lô đỉnh, trưởng lão kia mặt mày vui mừng không chờ nổi nói: “Tiểu tử tốt, nếu ta lên chức, vị trí trưởng lão là của ngươi, mau dẫn ta đi nhìn một cái.”
Nam nhân anh tuấn quạt xếp mặt lộ vẻ hớn hở, vội vàng nói: “Trưởng lão, mời theo tiểu nhân đến sảnh đường nhìn thánh tử.”
Hai người nói xong, đi đến nơi giam giữ Ôn Thanh Lan.
Nhưng bọn họ nhất định phải thất vọng rồi.
Trưởng lão và thần sử quạt xếp mới tiến vào viện tử của thánh tử thì phát hiện khác thường, cửa sương phòng của thánh tử mở rộng, tu sĩ bị bắt và phàm nhân trong sương phòng lùi về một góc mặt lộ vẻ kinh hoảng.
Sắc mặt của trưởng lão và thần sử quạt xếp nhất thời biến đổi, vội vã vọt vào nhìn, tìm một vòng không tìm được bóng dáng Ôn Thanh Lan.
“Đây là có chuyện gì?” Trưởng lão kia lập tức nổi giận nói.
Thần sử quạt xếp cũng là ánh mắt bất thiện nhìn đám người còn lại.
Tịch Dung làm bộ sợ sệt như những người khác đi ra nói: “Có tên nam nhân lớn lên vô cùng đẹp mắt mở cửa, còn dẫn thần sử rời đi, chê chúng ta vướng bận, bỏ chúng ta lại.”
Trưởng lão kia vừa nghe, thần sắc tức khắc âm trầm: “Mau thượng báo giáo chủ thánh giáo, có thánh tử chạy trốn.”
Bên kia, sau khi Ôn Thanh Lan lừa giáo đồ, thì cùng giáo đồ kia đi tới thánh đường.
Toàn bộ thánh đường xây vô cùng rộng lớn, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một tầng rồi một tầng thang cuốn xoay tròn, nối thẳng tới chỗ cao nhất nhìn không thấy đỉnh.
Nhìn về phía trước, là một thính đường cực kỳ rộng, bốn phía vẽ đồ án kỳ dị, các góc đại sảnh đều ngồi một thiếu nam thiếu nữ mặt không cảm xúc, ánh mắt bọn họ trống rỗng trong miệng không ngừng ngâm xướng.
Thế cho nên toàn bộ đại sảnh đều vang vọng chú văn hoặc lại như là tiếng ca xướng rên rỉ.
Thấy Ôn Thanh Lan vẫn quan sát những người đó, giáo đồ cùng một chỗ với hắn tự hào nói: “Thế nào, chấn động ha, ta mỗi một lần tới đây đều sẽ chấn động như vậy, cũng chỉ có Thánh Thần mới có thần lực cao siêu như vậy, có thể làm những tu sĩ cao ngạo kia phải ngoan ngoãn cúi đầu, làm thánh tử Bái Nguyệt Thần Giáo chúng ta.”
Ôn Thanh Lan dối trá phụ họa nói: “Thánh Thần pháp lực vô biên, chúng ta phải mỗi ngày nghe Thánh Thần dạy bảo, thật hi vọng có một ngày có thể cảm hóa bọn họ giống như Thánh Thần.”
Giáo đồ vỗ vai Ôn Thanh Lan, khích lệ nói: “Chỉ cần chúng ta thành kính, có một ngày nhất định có thể theo bên cạnh Thánh Thần, cảm hóa những tu sĩ này, phải biết rằng, sáu năm trước, chúng ta được tiên sơn khâm định là phế căn không thể tu luyện, nếu không phải Thánh Thần, ha ha……”
Ôn Thanh Lan khẽ động trong lòng, hắn thấp giọng nói: “Thánh Thần lợi hại, chúng ta chỉ cần thờ phụng thánh thần, là có thể trở thành tu sĩ có pháp lực vô thượng sao?”
Giáo đồ kia lập tức biến sắc trách cứ: “Hắc Tử, lời này đừng nên nói bậy, chúng ta tín ngưỡng Thánh Thần, làm sao có thể dao động, đương nhiên là càng thành kính pháp lực nhận được càng mạnh, Thánh Thần chỉ biết ban pháp lực vô thượng cho tín đồ của ngài, lời này nói ta nghe thì được, lần sau đừng nên nói bậy.”
Ôn Thanh Lan lập tức ra vẻ thụ giáo, chắp tay nói: “Đa tạ lão ca chỉ điểm.”
Giáo đồ vỗ vai Ôn Thanh Lan, khẽ giọng nói: “Không nói nữa, đến tượng Thánh Thần, chúng ta vẫn làm nhanh công khóa đi, nhớ kỹ nhất định phải thành kính, càng thành kính càng tốt.”
Ôn Thanh Lan nhìn nhìn, nơi này là một đại sảnh rộng lớn, mơ hồ có tiếng ca xướng truyền đến từ xa, kỳ ảo như có như không, nghe giống như là thiên âm từ không trung truyền tới, kỳ thật chỉ là thanh âm của những thiếu niên thiếu nữ ở sảnh ngoài truyền tới tạo thành ảo giác mà thôi.
Đại sảnh phía nam, được khảm một tượng thần cực kỳ lớn, toàn bộ đại sảnh vừa cao vừa lớn, tượng thần chiếm trọn một mặt tường, vô cớ làm cho người ta áp lực tinh thần, làm người ta cảm thấy trang nghiêm.
Thân tượng thần đứng đoan chính, chỉ là mặt mũi bị một làn sương mù dày đặc bao phủ, vô cùng mơ hồ, khiến người ta không thấy rõ.
Lúc này nơi này quỳ đầy giáo chúng Bái Nguyệt Giáo, đứng đầu là một lão già râu bạc mặc áo bào đỏ thẫm, trên đầu của lão đội vương miện nạm vàng, lão đứng ở dưới chân của tượng thần, rũ mắt nhìn giáo chúng, trong tay cầm một quyển sách dày, trong miệng liên tục ngâm xướng cái gì đó.
Những giáo chúng đó đều mang vẻ mặt thành kính, cùng lão ngâm xướng.
Nhìn kỹ lại, mơ hồ có thần quang (*) hiện lên từ tượng thần nhập vào người giáo chúng, mà trên người những giáo chúng này cũng hiện ra thần quang quay về lại tượng thần.
(*) ánh sáng thần
Toàn bộ thánh đường là một loại năng lượng đan xen truyền tống, hội tụ thành lưới năng lượng khổng lồ.
Thật đúng là một phương thức tu luyện chưa từng nghe thấy, nhìn kỹ một chút, trên người tượng thần còn lộ một chút thần tính.
Mấu chốt nhất là quyển sách dày lão cầm trong tay lại là Khâm Thiên Bảo Giám, nếu không phải Ôn Thanh Lan may mắn thấy qua nửa bộ đầu của Khâm Thiên Bảo Giám, chỉ sợ vẫn không nhận ra.
Ôn Thanh Lan còn muốn quan sát tỉ mỉ, lão già áo đỏ ánh mắt như điện nhìn về hướng của hắn, lúc này giáo chúng bạn thân bên cạnh kéo vạt áo của Ôn Thanh Lan, túm hắn ngã xuống đất, khẩn trương nói: “Này, Hắc Tử, ngươi không muốn sống nữa à, lúc này còn thất thần cái gì, để giáo chủ thánh giáo thấy, ngươi nhất định sẽ chết, còn không mau xướng theo.”
Ôn Thanh Lan không hề chướng ngại tâm lý quỳ gối ở một bên, Bái Nguyệt Thần Giáo để hắn đi hắn cũng không đi.
Ôn Thanh Lan giả vờ xướng theo mọi người cả buổi, tiếc là trên người hắn không xuất hiện nửa điểm thần tích, ngốc tại nơi này thuần túy là đục nước béo cò.
Nhưng cũng may hắn thế thân thân phận giáo đồ Bái Nguyệt Giáo, Thiên Cơ Thần Diện không hổ là đại yêu bí bảo, mô phỏng giống như đúc sức mạnh trong cơ thể của đối phương, tuy mò không ra năng lực của phương thức này, nhưng dùng để đục nước béo cò vậy là đủ rồi.
Xướng nửa ngày, xướng tới mê mang buồn ngủ cuối cùng cũng kết thúc công khóa hôm nay.
Hắn theo những giáo chúng cùng rời khỏi thánh đường, về tới phòng thánh tử.
Mới vừa trở lại phòng thánh tử, thì có người truyền tin nói trưởng lão tìm hắn, Ôn Thanh Lan sớm đã biết tình hình nơi này từ Tịch Dung, tròng mắt hắn chuyển động, cự tuyệt, một bộ dầu muối không ăn, làm người truyền tin tức gần chết.
Nguyệt Linh Nhi lo lắng nhìn Ôn Thanh Lan, nói: “Ôn đại ca, huynh ngụy trang thành giáo đồ nơi này, nhưng huynh hiện giờ chỉ là giáo chúng bình thường, làm như vậy, không sợ đắc tội trưởng lão kia sao?”
Ôn Thanh Lan lại bí hiểm khoát tay nói: “Không có việc gì.”
Tiếp theo hắn rút kiếm chém gãy chân của một băng ghế, soạt soạt hai kiếm khắc thành dáng vẻ Thánh Thần, ngồi ở viện tử bắt đầu ngâm xướng, Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Không tới một lát, quả nhiên có một nhóm người nổi giận đùng đùng chạy vào phòng thánh tử, người tới chính là vị trưởng lão kia.
Lão trời sinh mặt mày nghiêm túc, lúc trợn mắt nhìn hơi có chút uy nghiêm, trừng mắt với Ôn Thanh Lan quát lớn: “Tiểu tử ngươi thật to gan, làm mất thánh tử không nói, lại dám trắng trợn cãi lại mệnh lệnh của bổn trưởng lão.”
Ôn Thanh Lan nhìn cũng không thèm nhìn trưởng lão kia, rũ mắt nói: “Tín nam hành sự tất cả đều tuân theo lời của Thánh Thần, Thánh Thần phù hộ, Thánh Thần thánh linh tại thượng, tín nam thành kính thờ phụng Thánh Thần, Thánh Thần thánh linh phù hộ tất cả chúng ta……”
Nói xong lại bắt đầu ngâm xướng, bộ dạng thánh thánh thần thần, trưởng lão và một đám giáo chúng: “…”
Trưởng lão hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Người đâu, đem cái tên thả thánh tử, giả ngây giả dại bắt lại.”
Cả đám tuân lệnh, ùa lên.
Ôn Thanh Lan vẫn cúi đầu đọc thánh ca học được ở thánh đường, nhưng mà chuyện kì lạ đã xảy ra, những người nhào lên lại không một ai chạm được Ôn Thanh Lan, trên người hắn thoáng hiện ánh sáng trắng quỷ dị, bắn bay những người cả gan mạo phạm ra ngoài.
Lúc này, những người này trợn tròn mắt, cũng không dám tùy tiện tiến lên, Thánh Thần chúc phúc mọi người đều nhìn thấy, khi đó trên người Thánh Thần cũng hiện lên ánh sáng này.
Ôn Thanh Lan đang bê pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, chắp tay với trưởng lão: “Bất cứ lúc nào, Thánh Thần thánh linh cũng đều phù hộ tất cả tín đồ.”
Nói xong, pho tượng trong tay hắn, lại hiện lên một vầng sáng trắng.
Lần này trưởng lão cũng kinh hãi, bọn họ đều là giáo đồ Bái Nguyệt Giáo, sống dựa vào Thánh Thần Bái Nguyệt Giáo, dù bọn họ không thể thường xuyên theo bên cạnh Thánh Thần, nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên tắm gội thần quang, vẫn là tâm tồn kính sợ tín ngưỡng sâu đậm đối với thánh thần.
Thậm chí có thể nói, đa số mọi người ở nơi này đều dựa vào Thánh Thần mới có được sức mạnh, tự nhiên vô cùng tín phục đối với Thánh Thần.
Cũng không khỏi tin tưởng Ôn Thanh Lan là quá mức thành kính, được Thánh Thần coi trọng, không thấy tiểu tử này còn bê một tượng thần của Thánh Thần trong tay sao, phải biết rằng ngoại trừ đại giáo chủ, những người như bọn họ nào có cơ hội cung phụng tượng thánh cho bản thân.
Trong lúc nhất thời trưởng lão khó có thể định đoạt, dứt khoát thượng báo giáo chủ thánh giáo, thái độ cũng từ kiêu ngạo trở nên thật cẩn thận cung kính vô cùng.
Nhìn Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi vô cùng bội phục, Tịch Dung còn giơ ngón cái lên với Ôn Thanh Lan.
Chờ một đám trưởng lão lùi bước rời đi, Nguyệt Linh Nhi mới lo lắng nói: “Ôn đại ca, như vậy tuy rằng có thể dọa lui trưởng lão, nhưng đưa tới cao tầng thì làm sao bây giờ, đến lúc đó bọn họ cho huynh đi vào trong thánh điện, chẳng phải nguy hiểm ư?”
“Không sao, chỉ sợ bọn họ không tìm ta.” Ôn Thanh Lan cười nói.
Tịch Dung cau mày nói: “Huynh như vậy quá nguy hiểm, Ôn huynh đệ, không bằng bọn ta đi ra ngoài giúp huynh, vạn nhất đến lúc đó huynh xảy ra xung đột với giáo chủ kia thì làm sao bây giờ.”
Ôn Thanh Lan cười cười không nói gì.
Như hắn dự đoán, ngày thứ hai truyền đến tin tức giáo chủ thánh giáo tiếp kiến vị giáo chúng thành kính này.
Ôn Thanh Lan chỉnh trang lại quần áo, bày vẻ mặt trang nghiêm, cầm tượng gỗ điêu khắc đi trong ánh mắt lo lắng của Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi.
Lão già râu bạc áo đỏ chính là giáo chủ thánh giáo Bái Nguyệt Thần Giáo, nghiêm túc đoan chính giữa thánh đường ngày ấy.
Gặp mặt vị giáo chủ thánh giáo trong đại điện, đối phương đứng ở vương tọa cao cao trong đại điện, nhìn xuống Ôn Thanh Lan ở phía dưới, vừa thấy mặt, Ôn Thanh Lan đã nhìn ra dục vọng quyền thế trên người đối phương, thậm chí đánh giá tu vi đối phương không bằng mình, nếu không phải chưa thấy được Khâm Thiên Bảo Giám, hắn đã trực tiếp động thủ.
Ôn Thanh Lan quan sát đối phương, giáo chủ áo đỏ cũng quan sát Ôn Thanh Lan, hai tên thần côn bịp bợm cứ như vậy nhìn nhau một hồi.
Chợt nghe giáo chủ thánh giáo thâm trầm nói: “Ta dùng danh Thánh Thần hành sự, được vị trí giáo chủ, mới có tư cách cung phụng Thánh Thần, tiểu tử ngươi, dám giả danh Thánh Thần làm việc lừa gạt, ắt phải chịu trừng phạt của giáo lý, vĩnh viễn bị đày vào địa ngục vĩnh hằng.”
Ôn Thanh Lan không mặn không nhạt nói: “Ta có Thánh Thần phù hộ, Thánh Thần phù hộ tín đồ, chẳng phân biệt giàu nghèo, là ngươi giả danh Thánh Thần hành sự, lén độc chiếm vinh quang của Thánh Thần, ngươi từ lâu đã bị Thánh Thần chán ghét mà vứt bỏ, không tin ngươi coi có thể bắt được ta hay không.”
Trên mặt giáo chủ thánh giáo áo đỏ hiện lên một chút do dự, hiển nhiên lão đã nghe qua sự tích lóe thánh quang trên người Ôn Thanh Lan, nếu hạ lệnh đi bắt Ôn Thanh Lan, nếu thật sự trên người đối phương có thần tích xuất hiện, như vậy mất đi tín nhiệm của giáo chúng chính là lão.
Giáo chủ thánh giáo áo đỏ còn chưa nói gì, Ôn Thanh Lan lại đột nhiên xoay người cao giọng nói với mọi người trong điện: “Bản thần sử được Thánh Thần truyền lời, là tiểu nhân này tham lam lén nuốt riêng thần quang của Thánh Thần, cố tình chia bọn ngươi thành đắt rẻ sang hèn, đó là muốn thỏa mãn tư dục của mình, độc chiếm Thánh Thần, lão cố ý xuyên tạc thần ý của Thánh Thần, từ lâu đã làm Thánh Thần bất mãn, cho nên Thánh Thần mới để bản chân sử truyền lời, Thánh Thần phù hộ tín đồ chúng ta, chỉ cần chúng ta thành tâm thành kính, tuy hai mà một, thánh quang vĩnh mộc!”
Nói xong hắn nâng cao tượng thần, tượng thần bằng gỗ đột nhiên phát ra thánh quang chói mắt, chiếu rọi tất cả giáo chúng ngoại trừ giáo chủ thánh giáo.
Toàn bộ đại điện nháy mắt ồ lên.
Những người này không thể so với giáo chúng cấp thấp bên ngoài, bọn họ đều là giáo chúng có thể thường xuyên tiếp xúc thần quang của tượng thánh, tự nhiên sẽ biết tốt xấu, ngày thường ở thánh đường làm công khóa, cũng chỉ được một chút ánh huỳnh quang từ thánh quang, đâu giống lúc này, một tượng gỗ nho nhỏ của đối phương lại bắn ra thánh quang chói mắt như thế.
Thánh quang chiếu trên người mình còn vô cùng ấm áp, thể xác và tinh thần thoải mái trong nháy mắt, ngay lập tức vô cùng kinh ngạc.
Giáo chúng lúc đầu còn khịt mũi coi thường không tin tưởng, tức thì lộ ra cung kính nhìn Ôn Thanh Lan, ngay cả giáo chủ thánh giáo áo đỏ cũng vô cùng khiếp sợ mà lui về phía sau vài bước, gần như tin lời giải thích của Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan nhìn biểu hiện của giáo chúng trong đại điện, đang định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái để cho người bắt giáo chủ áo đỏ.
Đúng lúc này đỉnh thiên khung rọi xuống một cột sáng chiếu lên người giáo chủ thánh giáo áo đỏ, mọi người phía dưới ngừng sôi trào, cũng làm thần điện trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Giáo chủ thánh giáo áo đỏ vẻ mặt phức tạp liếc Ôn Thanh Lan một cái, nói: “Thánh Thần cho mời.” Nói xong lui qua một bên.
Điều này hiển nhiên nằm ngoài ý muốn, Ôn Thanh Lan cũng không ngờ nơi này thực sự có một Thánh Thần, hắn nhíu mày, đi vào cột sáng.
Cột sáng thu về trong chớp mắt, Ôn Thanh Lan tới một đại điện trang nghiêm.
Ở đây chỉ có một pho tượng Thánh Thần vô cùng lớn, một bé trai chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi ngồi quỳ dưới chân pho tượng.
Đứa bé trai này mặc áo bào trắng rộng thùng thình, có vẻ vô cùng gầy gò đơn bạc, dường như gió thổi qua sẽ bay đi.
Hình như nhận ra Ôn Thanh Lan đã đến, bé trai quay đầu lại.
Tóc màu đen xen lẫn tóc vàng, đuôi tóc hơi xoăn, đôi mắt một lam một lục long lanh trong suốt, dường như có thể phản chiếu bản chất của người khác.
Trên khuôn mặt con nít đáng yêu có hai cái má lúm đồng tiền sâu, lúc cười rộ lên thì ngọt ngào, lúc không cười thì lộ ra tính trẻ con u buồn, đủ để hạ gục bất cứ sinh vật giống cái nào.
Nó nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào với Ôn Thanh Lan, nhẹ nhàng nói: “Ôn ca ca.”
Ôn Thanh Lan nhíu mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...