Nhạc Uyên, được rồi!” Vẻ mặt Ôn Thanh Lan nguyên bản coi như ôn hòa trong nháy mắt âm trầm hẳn, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn đối phương: “Hôm nay là ngày vui của bản tọa, bản tọa sẽ tha tội chống đối mạo phạm của ngươi, ngươi đi đi, bản tọa không muốn nghe những chuyện cũ năm xưa này nữa.”
“A Ngọc…..” Nhạc Uyên bị Ôn Thanh Lan đột nhiên biến sắc mặt làm cho ngây ngẩn cả người, hắn có chút thất vọng lại có chút không dám tin nhìn đối phương: “Ngươi thay đổi, trước kia ngươi không phải như thế, vẫn là nói quyền thế phú quý là thứ mê người, thế nhưng làm ngươi rơi vào ma chướng thay đổi hoàn toàn?”
Trong đôi mắt phượng của Ôn Thanh Lan lộ ra vẻ châm chọc, khóe môi hắn khẽ nhếch: “Nhạc Tứ Lang, ngươi cũng biết là hơn bốn trăm năm, dù là thiên địa này còn thay hình đổi dạng, huống chi là người, giữ ký ức mà sống là không đáng tin nhất, khi chúng ta bước vào Tu Chân Giới, đã không còn là con người, bản tọa cho rằng việc trảm tình diệt dục, ngươi so với bản tọa rõ ràng hơn mới phải.”
“A Ngọc, ta…….” Sắc mặt Nhạc Uyên trắng bệch, hắn há miệng muốn giải thích.
Nhưng Ôn Thanh Lan lại không kiên nhẫn phất tay, hắn không nhiều cảm tình nói: “Những tình xưa nghĩa cũ ít ỏi năm đó, cứ nhắc đi nhắc lại thật là không có ý nghĩa gì, Nhạc phong chủ, hôm nay bản tọa tha tội lỗ mãng cho ngươi, mong rằng ngày sau ngươi có thể nhớ bản tọa là tôn chủ Đạo Tông, mà Nhạc phong chủ phải giữ bổn phận phong chủ.”
Môi Nhạc Uyên mấp máy, cuối cùng hắn suy sụp hành lễ nói: “Nhạc Uyên cẩn tuân giáo huấn của chưởng môn.”
Bên ngoài kết giới, Thẩm Phong Thanh đã nhiều ngày đều có chút mất hồn mất vía, ngay cả sư tôn khuyên bảo cũng không cách nào thanh thản mảy may.
Y cũng biết chuyện xưa thiên kiêu đọa ma, loại chuyện này nói ra có bao nhiêu chấn động, còn sẽ mang đến nhiều ảnh hưởng, bởi vậy chuyện ngày ấy nhìn thấy Văn Uyên y cũng chỉ có thể nghẹn dưới đáy lòng, ai cũng không đề cập tới.
Kỳ thực sâu trong nội tâm y không thể tin, đại sư huynh ngày xưa sẽ biến thành như vậy.
Điều gây thất vọng nằm trong dự đoán của y là, đại điển phong tôn của Đạo Tông quả nhiên không nhìn thấy Văn Uyên, tinh thần y hoảng hốt, thấy sư tôn rời đi, cũng ngẩn ngơ đi theo phía sau sư tôn.
Bất ngờ nhìn thấy sư tôn kéo chưởng môn vào kết giới, Thẩm Phong Thanh còn có chút không kịp phản ứng, sau đó y nhìn thấy đầu sỏ gây hoảng hốt tinh thần y mấy ngày nay.
“Văn….. Văn Uyên sư huynh.” Bây giờ Thẩm Phong Thanh không biết mình nên có vẻ mặt gì, bản năng y hô lên cái xưng hô hơn trăm năm trước.
Văn Uyên cũng không ngờ ở chỗ này gặp được vị sư đệ kia, càng không ngờ tới đối phương sẽ chào hỏi mình.
Đối phương xưng hô làm hắn nhớ tới hơn một trăm năm trước, thời gian thuần túy đã làm mờ những chuyện này, hắn không khỏi cười với tiểu sư đệ: “Ta đã không phải là Văn Uyên sư huynh của ngươi.”
“Không, mặc kệ sư huynh thay đổi thế nào, đều là đại sư huynh trong lòng Phong Thanh.” Thẩm Phong Thanh cũng không biết mình nghĩ như thế nào, lại buột miệng thốt ra những lời này.
Nhưng ít ra ở trong lòng y, vị đại sư huynh phong hoa vô song trầm ổn ôn hòa năm đó, vẫn luôn là mục tiêu phấn đấu của y, nhưng y chẳng thể ngờ, vị đại sư huynh mình sùng kính không chết, mà sa vào ma đạo.
Nhớ tới điểm này, Thẩm Phong Thanh vẻ mặt phức tạp nói: “Sư huynh tao ngộ bấp bênh, đây hết thảy cũng không phải là mong muốn của sư huynh, đều là kẻ gian làm hại, thực ra Phong Thanh cảm thấy, đại sư huynh vẫn luôn là đại sư huynh.”
Văn Uyên cười nhẹ, Thẩm Phong Thanh nói cũng làm đáy lòng hắn một trận xúc động, suy nghĩ một chút, hắn nói: “Ngươi tên là Phong Thanh?”
“Dạ, sư đệ tên là Thẩm Phong Thanh.” Thẩm Phong Thanh phức tạp liếc nhìn Văn Uyên.
Năm đó Văn Uyên là đệ tử tồn tại nổi bật nhất Đạo Tông, mười tám tuổi Trúc Cơ, sau đó một đường thông thuận lên thẳng Kim Đan, thiên phú kinh người, làm người lại trầm ổn ôn hòa, có thể nói là tồn tại như thiên kiêu.
Khi đó Thẩm Phong Thanh chỉ là một người bình thường trong chúng đệ tử Đạo Tông, cũng cực kỳ sùng bái đại sư huynh, thậm chí đem đối phương trở thành mục tiêu nhân sinh, khi đó ai có thể thân cận với Văn Uyên, đều được mọi người hâm mộ ghen tỵ.
Hiện giờ y có thể được chính miệng Văn Uyên hỏi một câu tên họ, nếu là trước kia không biết nên hưng phấn kiểu gì, nhưng đáng tiếc là Văn Uyên không bao giờ là đại sư huynh lóa mắt năm đó nữa.
“Ta nhớ kỹ ngươi.”
Thẩm Phong Thanh trăm triệu không ngờ Văn Uyên sẽ nói một câu như vậy.
Sau khi Văn Uyên nói xong, thì trầm mặc, Thẩm Phong Thanh dù cho có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, cũng không có lập trường gì đi hỏi, giữa hai người trong lúc nhất thời chỉ còn lại sự im lặng.
Lúc này kết giới đã mở, Nhạc Uyên thất hồn lạc phách đi ra, Thẩm Phong Thanh quan sát xung quanh, không nhìn thấy Ôn sư thúc, nhưng lấy năng lực hiện giờ của Ôn Thanh Lan, muốn không để người nhìn thấy vẫn có rất nhiều biện pháp.
Thẩm Phong Thanh vội vã nghênh đón nói: “Sư tôn.”
Bấy giờ Nhạc Uyên mới phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Thẩm Phong Thanh: “Phong Thanh, sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Đệ tử đi theo sư tôn tới đây, sư tôn và Ôn sư thúc đang nói chuyện gì sao?”
Thẩm Phong Thanh nói xong, mới nhớ tới Văn Uyên vẫn luôn cùng mình nói chuyện, nhưng nhìn trái nhìn phải, cũng không tìm được Văn Uyên.
Nghĩ đến Văn Uyên cũng biết thân phận mình hiện giờ đặc thù, không thích hợp lộ diện bên ngoài, cho nên sau khi kết giới mở, liền dứt khoát trốn đi.
Nhạc Uyên trầm mặc, hắn khoát tay nói: “Một ít chuyện riêng mà thôi, Phong Thanh, chúng ta hồi phong, về sau trên Tĩnh Bình Phong truyền đến bất cứ chuyện gì, ngươi tốt nhất đừng nên đi hỏi.”
Thẩm Phong Tôn không hiểu sư tôn vì sao nói như vậy, chẳng lẽ sư tôn phát hiện cái gì?
Cẩn thận nghĩ tới lúc trước sư tôn bị oan uổng, cũng là vì Văn Uyên sư huynh xuất hiện, nhưng vì sao Văn Uyên sư huynh lại xuất hiện ở Tĩnh Tâm Phong, bọn họ đã gặp mặt ư?
Thẩm Phong Thanh luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng cụ thể là gì, một chốc một lát y không thể nói được.
Nhạc Uyên giục Thẩm Phong Thanh rời đi, thầy trò hai người trở về Tĩnh Tâm Phong.
Ôn Thanh Lan đuổi Nhạc Uyên đi, liền trực tiếp tới hậu sơn cấm địa.
Nói là hậu sơn, kỳ thật nơi này vốn là trung tâm của Đạo Tông, nó ở tại Thiên Cực Phong xen giữa chủ phong và phó phong, lộ ra một hẻm núi dạng trũng.
Hai vị lão tổ Đạo Tông tu luyện ở Thiên Cực Phong, hai vị lão tổ này đều là tu vi Độ Kiếp, một vị Hắc Bào Lão Tổ đã chết dưới kiếm của Ôn Thanh Lan, một vị lão tổ khác đã bế tử quan từ trăm năm trước, đến nay chưa xuất quan, tất cả sự vụ Đạo Tông hoàn toàn không biết.
Cấm địa trung tâm của Đạo Tông cũng không phải do người phân chia, mà là thiên nhiên hình thành, quanh năm sương mù dày đặc, bên trong rốt cuộc là tình cảnh gì, ai cũng nhìn không rõ lắm, phàm là tu sĩ đi vào, mặc kệ tu vi gì, đều không thể sống đi ra.
Cho nên mới an bài hai vị lão tổ ở ngọn núi này tu luyện, thứ nhất có thể tránh cho đệ tử tuổi trẻ vô tri đi lầm, thứ hai lão tổ có thực lực kinh người nhưng lại không có tăng tiến, có lẽ tới nơi này có thể có cảm ngộ gì đó không chừng.
Nghe nói năm xưa lúc Nữ Oa đại thần chia lìa hai giới, bắt đầu từ nơi này chém thành ranh giới, có người nói hậu sơn của Vô Vi Đạo Tông, chính là thế giới cuối cùng, cũng là nơi yếu nhất của ranh giới.
Còn vì sao Vô Vi Đạo Tông chọn chỗ này xây dựng tông, chuyện cũ lâu năm, ai cũng không biết.
Ôn Thanh Lan lượn quanh hậu sơn cấm địa dạo một vòng, ngay cả tu vi hiện giờ của hắn, cũng có thể cảm nhận sương mù dày đặc lượn lờ yên tĩnh trong hậu sơn, thần hồn tiếp xúc, chỉ cảm thấy chạm tới một vùng sương trắng trống không, cái loại trống rỗng và không có cảm giác này, đủ để cho thần hồn cảm thấy một loại hư vô khó chịu, đụng vào lâu, thậm chí có ý nghĩ phóng túng bản thân, không hề chống cự xúc động nhảy vào vùng sương trắng.
Ôn Thanh Lan quan sát một lát, rồi lập tức thu hồi thần hồn, dù tu vi hắn cao, cũng khó tránh khỏi cảm thấy một trận hoảng hốt, trong lòng càng thêm khẳng định nội dung đọc được trong điển tịch lúc trước là thật.
Nhìn một hồi, hắn liền xoay người rời hậu sơn, đi tới phó phong Thiên Cực Phong, tâm thần vừa động, nghĩ tới đây là nơi ở của lão tổ bị hắn chém chết, Ôn Thanh Lan tâm tùy ý động, cất bước đi vào phó phong.
Bởi vì chủ nhân chết đi, nơi này mất đi sự che chở của đại năng Độ Kiếp Kỳ, nguyên bản linh khí dồi dào vạn vật hân hoan tiêu biến, trở nên hoang vu lụn bại cỏ dại mọc thành bụi.
Ôn Thanh Lan dạo qua một vòng, cũng chỉ nhìn thấy một nơi hoang tàn.
Vị Hắc Bào Lão Tổ kia ngoại trừ ở đây bế quan tu luyện, thì không có hứng thú ham mê gì khác, bởi vậy ở đây cũng chỉ có một phương trận tu luyện, lão tổ chết đi, cũng hoang phế theo.
Hắn dạo qua một vòng ở phó phong, bỗng nhiên nhìn thấy cách phó phong không xa lại có một một sơn động trên một tòa tiểu phong.
Dưới sự khó hiểu, Ôn Thanh Lan liền ngự kiếm bay đến trong sơn động.
Nơi này âm lãnh hắc ám, nhưng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, lưu lại một chút tử khí ma khí, còn thiết trí trận pháp, nếu Ôn Thanh Lan không có sở học uyên thâm, chỉ sợ phá trận pháp này, sơn động sẽ sụp xuống.
Hắn phá trận pháp, thì nhìn thấy diện mạo chân thực của sơn động.
Vậy mà là tư khố cá nhân, chỉ là trong tư khố cũng không nhiều đồ lắm, chỉ linh tinh vài món đồ chơi, nhìn như là vật kỷ niệm có ý nghĩa đặc biệt đối với người kia.
Ôn Thanh Lan tùy tiện xem xét một phen, thấy không có gì đặc biệt, đang muốn rời đi, đột nhiên một viên ngọc châu lưu ly dạng đồ chơi lăn từ trên giá xuống.
Trông như người bố trí không cam lòng để đồ của mình bị phủ bụi.
Hắn nhíu mày, cuối cùng vẫn nhặt ngọc châu lưu ly lên.
Đúng như hắn đoán, ngọc châu lưu ly này ghi lại ký ức của Khuất Minh Dương.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, Khuất Minh Dương đem mình nhập ma từ đầu đến cuối, ký ức lúc thanh tỉnh đều đặt trong ngọc châu lưu ly.
Ôn Thanh Lan đưa thần thức tiến vào, liền nhìn thấy Khuất Minh Dương trẻ tuổi hơn ba trăm năm trước.
Lúc đó, đối phương ngồi trên vị trí chưởng môn cũng chỉ mới trăm năm mà thôi, dáng người cao ngất mặt mày phi dương, không một chút ốm yếu, tuy rằng văn nhã, nhưng cũng coi như uy nghiêm trầm ổn.
Những ký ức vụn vặt này cũng không nhiều, dù sao khi đó Khuất Minh Dương không có ghi lại ký ức an nhàn thoải mái.
Cặn kẽ thay đổi là bắt đầu từ ngày nọ, Khuất Minh Dương vẻ mặt hoảng sợ về tới tông môn, gã dường như hạ quyết tâm gì đó, sau khi phân phó các phong chủ khác của Đạo Tông, liền rời xa môn.
Đi lần này hết một năm, sau khi trở về Khuất Minh Dương thần sắc trằng bệch, dáng vẻ bị nội thương nghiêm trọng, gã làm gì cũng đều trốn tất cả mọi người trong Đạo Tông, ai cũng không phát hiện chưởng môn khác thường.
Từ đó về sau, Khuất Minh Dương thường mất tích như vậy một hai lần, mỗi một lần mất tích thương thế của gã càng nghiêm trọng hơn một lần.
Cho đến một trăm năm sau, trẻ tuổi phi dương trên người Khuất Minh Dương tiêu tan gần như không còn, thành chưởng môn bệnh tật ốm yếu thâm trầm như bây giờ, ai cũng có thể nhìn ra, thời gian trên người gã không còn nhiều lắm.
U ám trong mắt Khuất Minh Dương càng thêm âm trầm, gã ở một vùng đen như mực trong thiên địa giọng căm hận nói: “Ta không cam lòng, ta vì tông môn vì thiên hạ này hi sinh rất nhiều, vì sao lại phải đoản thọ chết trẻ, vị trí tông chủ đệ nhất tông còn chưa ngồi ra bất cứ tư vị gì, ta không muốn chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...