Từ lúc Minh Ngọc phong chủ chết, Vô Vi Đạo Tông luôn quanh quẩn bóng ma ma tu lẻn vào, cho tới bây giờ lại chết một phong chủ nữa, hai vị đệ tử đích truyền nổi bật vô song, một bị bắt một chạy trốn, thời thế có thể nói là thay đổi thất thường.
Vô Vi Đạo Tông nhân tâm hoảng loạn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, chẳng biết lúc nào lại truyền ra có người muốn hãm hại Nhạc Uyên, phong chủ Ôn Thanh Lan, nên mới dùng mưu mô đồn đãi.
Chỉ vì phong chủ Ôn Thanh Lan tu vi cao thâm, một khi chưởng môn bệnh mất, là được trực tiếp chấp chưởng vị trí chưởng môn, nếu không vì sao đặc biệt đối phó bạn tốt và đệ tử của hắn.
Mà chưởng môn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra chưởng môn không còn bao nhiêu thời gian, lại không có đệ tử truyền nhân, vốn tất cả mọi người đều đoán người kế tục gã là các đệ đích truyền kiệt xuất của các phong, nhưng chưởng môn bệnh ngày càng lợi hại hơn, mắt thấy không xong, còn không thu đồ đệ, cho nên hiện giờ xem ra truyền cho phong chủ nào đó cũng có khả năng.
Nguyên bản Khuất Minh Dương ôn nhã mỉm cười nghe xong lời đồn đãi này, trực tiếp bóp nát một cái chén, biểu cảm trên mặt gã không đổi, mỉm cười nhìn người hầu bên cạnh: “Bản tọa trông như một con quỷ đoản mệnh à?”
Tuy vẻ mặt gã mỉm cười như cũ, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh băng, người hầu bên cạnh sao không hiểu tính tình của gã, lập tức run rẩy cúi đầu, nịnh bợ nói: “Tôn chủ thần công cái thế, thống lĩnh tông môn thiên thu vạn tải, những tin đồn đó chỉ toàn là nói bậy, tôn chủ nên trừng trị mới phải.”
Khuất Minh Dương che môi ho khan, gã cất chiếc khăn nhiễm đen, sắc mặt bệnh tật lộ ra một nụ cười đáng sợ: “Nếu bản tôn biết là quỷ kế của ai, nhất định sẽ để hắn nếm thử lợi hại của Tỏa Tiên Trì.”
Bởi vì tin đồn kia, các phong chủ may mắn sống sót đều ru rú trong nhà, nhưng cũng có người nhân cơ hội nhảy nhót, thí dụ như Tùng Văn Hiên mượn lần này đả kích mấy phong chủ đối đầu, đương nhiên gã cũng khiến cho người khác chú ý.
Còn Ôn Thanh Lan, từ khi Nhạc Uyên bị bắt, hắn vẫn đóng cửa không ra, ngay cả môn hạ đệ tử duy nhất bị bắt, cũng không thấy hắn thò đầu ra, rước lấy vô số suy đoán và khinh thường.
Chỉ cảm thấy người này tu vi tuy cao, nhưng cũng là rùa đen rút đầu sợ phiền phức, phong chủ Nhạc Uyên dù gì cũng là hảo hữu tri giao, thái độ của hắn như vậy, cả môn hạ đệ tử cũng không bảo vệ được, uổng là phong chủ Tĩnh Bình Phong.
Mặc kệ tin đồn bên ngoài, Ôn Thanh Lan vẫn lù lù bất động.
Bên kia, Tiêu Cảnh bị đưa vào Tỏa Tiên Trì, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy Nhạc Uyên yên lặng tĩnh tọa, giữa hai người cách một hàng rào huyền thiết, chỉ có thể xa xa nhìn nhau.
Tỏa Tiên Trì thật là lợi hại vô cùng, Tiêu Cảnh vừa vào, cảm giác tu vi bị áp chế hoàn toàn, cả người vô cùng nặng nề, hít thở không thông, hận không thể lập tức rời đi.
Y chăm chú quan sát Nhạc Uyên một phen, nhịn không được mở miệng nói: “Sư bá thực là hào hứng, loại trạng thái này còn có thể tĩnh tâm tu luyện.”
Nhạc Uyên nghe Tiêu Cảnh nói, cũng ngạc nhiên, từ từ mở mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh.
Thì ra vừa rồi hắn không phải là đả tọa tu luyện, mà là tu vi sau khi bị áp chế hóa thành phàm thai, ngồi ngủ thiếp đi mà thôi, chẳng qua kiếp sống tu sĩ mấy trăm năm, khiến hắn có thói quen đả tọa, cho nên làm Tiêu Cảnh tưởng nhầm là đang ngủ.
Thấy Tiêu Cảnh, Nhạc Uyên cũng có chút ngoài ý muốn, nghe được câu hỏi của Tiêu Cảnh, hắn cũng bình tĩnh quay đầu nói: “Sư tôn ngươi sẽ không hại tính mạng ta.”
Nghe lời này trong lòng Tiêu Cảnh vô cùng không vui, dường như khắp thiên hạ đều biết chuyện của sư tôn, hết lần này tới lần khác là y bị sư tôn xem như người ngoài.
Y híp mắt, lộ ra chút ác ý cười nói: “Sư bá nói gì thế, sư điệt nghe không hiểu, sư bá rõ ràng là cấu kết ma tu sát hại đồng môn mới vào đây, tại sao lại lôi sư tôn vào, xin sư bá nói năng cẩn thận.”
Không ngờ Nhạc Uyên lại lộ ra một nụ cười ôn nhu, phải biết rằng Nhạc Uyên tuy lớn lên anh tuấn cao to, nhưng ngày thường đều nghiêm mặt, giống sắt như đúc, đừng nói ôn nhu, ngay cả một cái cười cũng không có, bỗng nhiên nở nụ cười ôn nhu, khiến người khác cảm thấy con người sắt đá tan chảy.
Nhưng Tiêu Cảnh một chút cũng không thưởng thức, trong lòng y dày đặc hắc ám, hận không thể xé xác nam nhân đối diện, giống như y kiếp trước chất vô số thi sơn huyết cốt, xé nát đối phương, nuốt sống huyết nhục tinh hoa của đối phương.
Chỉ thấy Nhạc Uyên quay sang, nhìn Tiêu Cảnh nhẹ giọng nói: “Thủ đoạn hành sự của A Ngọc, ta biết, đây là bút tích của hắn, không có gì để giải thích, hắn từ nhỏ đã là như vậy, chỉ là khi đó hắn không làm mà thôi.”
Mặt Tiêu Cảnh căng thẳng, y lạnh căm nói với Nhạc Uyên: “Ngươi có ý gì?”
Nhạc Uyên mỉm cười lắc đầu, dáng vẻ không muốn nói nhiều với tiểu bối, nhắm hai mắt lại.
Trong bóng đêm Tiêu Cảnh lộ ra một nụ cười nhạt, trong Tỏa Tiên Trì vô cùng tăm tối, chỉ có đốm sáng lóe ra từ trận pháp, một chút ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt Tiêu Cảnh, hiện ra ánh mắt tối tăm đáng sợ của y.
Chỉ nghe y khẽ khàng nói: “Sau khi sư bá vào đây, Thẩm sư huynh vô cùng sốt ruột, xin ta tới trước mặt sư tôn cầu tình, ta thấy y đáng thương, liền bảo y âm thầm tra tìm hung thủ, không biết sư huynh sẽ thế nào, thật khiến người ta lo lắng.”
Nhạc Uyên lại mở mắt ra, ánh mắt hắn như sấm bắn về phía Tiêu Cảnh, rồi rũ mắt, bình tĩnh nói: “Nếu A Ngọc để ngươi đi theo ta, có lẽ trong lòng tự có tính toán, ta đoán hắn có lẽ sắp rồi.”
Câu này làm Tiêu Cảnh đau nhói, gương mặt và cơ thể y run lên hai cái, sau đó trầm mặc hẳn, cũng học bộ dáng ngồi trên mặt đất của Nhạc Uyên, không còn mở miệng khiêu khích đối phương.
Cùng lúc này, một tên đệ tử tuần sơn đi tiểu trong lúc vô tình thấy một chùm bóng đen, đệ tử tuần sơn lập tức chia làm hai đường, một đường đi bẩm báo chưởng môn, một đường đuổi theo tra xét bóng đen, lại thấy bóng đen kia lẻn vào trong Tĩnh Bình Phong rồi không thấy nữa.
Lo bóng đen có trá, đệ tử tuần sơn lập tức chạy vào trong phủ đệ Tĩnh Bình Phong, không ngờ cửa phủ mở rộng, đệ tử tuần sơn mới vừa đi vào, chỉ thấy Ôn Thanh Lan lẳng lặng ngồi thưởng trà ở bàn dài.
Nhìn thấy người tới, hắn lộ ra một nụ cười lạnh băng: “Đã biết người kế tiếp Khuất Minh Dương muốn đối phó chính là bản tôn, cũng may bản tôn sớm có dự liệu, các ngươi nói cho gã biết, ác giả ác báo, bản tôn chờ xem kết cục của gã.”
Đệ tử tuần sơn hai mặt nhìn nhau, trong lòng biết khác thường, tức thì vọt tới, ai ngờ Ôn Thanh Lan thưởng trà hóa thành khói xanh bay đi, thì ra nó là một tia hơi thở Ôn Thanh Lan lưu lại biến thành.
Bên kia, Khuất Minh Dương nhận được mật báo của đệ tử tuần sơn, sau đó thần sắc biến đổi, đứng lên nói: “Không thể đi.”
Nhưng đã chậm, đệ tử tuần sơn tới từ Tĩnh Bình Phong trên mặt khác lạ, Khuất Minh Dương nhìn thấy vẻ mặt của đệ tử này liền biết được, gã cười khổ một tiếng, phất tay áo, ý bảo đối phương đi xuống, sau đó suy sụp ngồi ở trên bảo tọa.
Theo Ôn Thanh Lan không từ mà biệt, tin đồn ở Vô Vi Đạo Tông bay đến một tầm cao mới, suy đoán lúc đầu bị phủ định, ai cũng không ngờ tới chưởng môn cũng có thể là hung thủ.
Lời đồn đãi truyền ra hình ra dáng, nói là chưởng môn không cam lòng thoái vị, mới nghĩ ra cách để các phong chủ giết hại lẫn nhau, cho nên mới nâng đỡ Tĩnh Bình Phong, để cho các phong chủ khác không cam lòng, đối phó Tĩnh Bình Phong, cho đến khi phong chủ Tĩnh Bình Phong thực lực đại tăng, chưởng môn không cầm nổi, muốn xử lý chướng ngại này.
Chúng đệ tử vừa nói chuyện phiếm vừa tưởng tượng, đúng là có khả năng này, nếu không vì sao nhiều năm như vậy, mười hai phong vẫn luôn bất hòa, nhất là Tĩnh Bình Phong, hình như từ khi Ôn Thanh Lan lên làm phong chủ, đều đang chờ thấy chuyện cười của hắn.
Thẩm Phong Thanh ẩn núp trong Đạo Tông ý đồ tra tìm hung thủ nhăn chặt mày, vốn y nghi ngờ phong chủ Tĩnh Bình Phong, dù sao đối phương cũng quyền cao chức trọng tu vi cao thâm, thế nhưng hôm nay thấy Ôn Thanh Lan cũng bị ép đi, nhất thời có chút do dự, chẳng lẽ lời đồn này là thật?
Ngay lúc Thẩm Phong Thanh do dự, y đột nhiên cảm thấy cách đó không xa xẹt qua một bóng đen, đã nhiều ngày vẫn luôn tra tìm hung thủ Thẩm Phong Thanh lập tức tâm thần căng thẳng, vội vàng đuổi theo, đồng thời trong miệng liều lĩnh quát: “Tà ma ngoại đạo nhà ngươi, đứng lại, tại sao lại lẻn vào Đạo Tông ta làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, ngươi là ai, là ai dẫn ngươi vào?”
Thẩm Phong Thanh vừa nói, vừa ngự kiếm chém tới đối phương.
“A” Bóng đen kia cười khẽ ra tiếng, duỗi tay bắn ra, làm lệch nhát kiếm của Thẩm Phong Thanh qua một bên.
Cùng lúc Thẩm Phong Thanh nghe được một giọng khàn khàn tà ác nói: “Tiểu tử kia, kiếm thuật không giỏi còn dám đi lên tìm chết, can đảm quá ha.”
“Đáng ghét, chịu chết đi, tên yêu ma này.” Thẩm Phong Thanh bùng nổ, lại hung hăng chém ra một kiếm.
Không ngờ một kiếm này lại bị đối phương dễ dàng tránh thoát, thậm chí đối phương còn trở tay đẩy, đánh bay thanh kiếm trong tay y, tình cảnh quen thuộc khiến Thẩm Phong Thanh khẽ nhíu mày, nhưng mà rất nhanh cừu hận ngăn chặn lý trí với đối phương, để y lại lần nữa vọt tới.
Nhưng không ngờ rằng, đối phương lắc mình vài cái rồi biến mất.
Động tĩnh lần này quá lớn, tự nhiên là dẫn tới đệ tử tuần sơn, đám người kia nhìn Thẩm Phong Thanh được tông môn phát lệnh truy nã, lập tức cùng vọt tới.
Thẩm Phong Thanh mấy ngày không ngủ không nghỉ, hao phí chân khí truy tìm, lại muốn tránh né đệ tử tuần sơn và các phong chủ, đã kiệt xuất từ lâu, vừa rồi lại bị gã áo đen đánh một trận, giờ càng vô lực phản kháng.
Mắt thấy Thẩm Phong Thanh sẽ bị đệ tử tuần sơn giải đi, sau cổ y đột nhiên căng thẳng, bị người xách lên từ phía sau.
Người kia không nói lời nào, xách theo y chỉ trong thời gian ngắn đã bỏ lại đệ tử tuần sơn, lẻn xuống phía dưới hàn đàm, Thẩm Phong Thanh mới có thời gian quay đầu lại nhìn đối phương.
Y kinh ngạc nói: “Ôn sư thúc, sư thúc, tại sao ngài lại ở chỗ này, cũng là muốn tìm hung thủ rửa sạch oan khuất sao?”
Nhìn dáng vẻ chính trực đáng yêu của Thẩm Phong Thanh, Ôn Thanh Lan không khỏi nở nụ cười, hắn gật đầu một cái nói: “Sư điệt nói không sai, bản tôn đúng là muốn tìm hung thủ rửa oan cho mình, hơn nữa bản tôn đã có manh mối từ lâu, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau mau đi bắt hung thủ, miễn cho sự tình có biến.”
“Là ai?” Nghe tìm được hung thủ, Thẩm Phong Thanh tinh thần tỉnh táo, ánh mắt của y lấp lánh nhìn về phía Ôn Thanh Lan.
Sư thúc vừa ra tay quả nhiên lợi hại, mình tra xét nhiều ngày như vậy cũng tra không ra hung thủ, nhưng sư thúc tìm được rồi.
Nghĩ đến chuyện có thể rửa oan cho sư tôn, Thẩm Phong Thanh mong đợi nhìn Ôn Thanh Lan, chọc cho Ôn Thanh Lan vừa cười vừa nói: “Ngươi đi theo ta thì sẽ biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...