Lận Bạch có động tác gì, Ôn Thanh Lan dĩ nhiên không biết, thực tế mấy ngày nay hắn uể oải khủng khiếp.
Cùng Hắc Bào Lão Tổ đánh một trận, linh mạch hắn nát tan, linh khí hao tổn trống rỗng, khiến hắn hôn mê hơn một năm mới tỉnh.
Hiện giờ tuy có Thủy Lãnh Ngọc chữa trị linh mạch, nhưng trong cơ thể trống không, thực sự yếu nhược, hơn nữa khi bị hắc y nhân bắt cóc, hắn vì bực mình thúc giục Cô Phong Kiếm, càng hao tổn linh khí khiến tu dưỡng trở về điểm đáy, giờ ngay cả động cũng không muốn động, mệt mỏi.
Vì vậy Tiêu Cảnh không còn cách nào khác, chỉ phải tìm linh mộc làm suốt đêm không nghỉ, ấn theo ghế lăn gỗ trong lúc vô tình nhìn thấy ở nhân gian, làm cho Ôn Thanh Lan một chiếc ghế lăn gỗ ____ cũng chính là xe lăn.
Sau đó đám người Lận Thu Ý chờ thiết yến nhìn thấy một màn như này.
Ở trong mắt bọn họ thần bí cường đại, cao ngạo tà khí Tiêu Cảnh, chịu thương chịu khó đẩy một chiếc xe lăn lại đây, trên xe lăn ngồi một nam nhân lười biếng, trên người nam nhân còn nửa che một bộ áo lông cừu ấm áp, màn lụa đấu lạp che phủ dung mạo của hắn.
Tuy rằng như vậy, cũng không làm giảm khí chất thanh lãnh ưu nhã của hắn, thậm chí bởi vì chỉ có thể ngồi trên xe lăn, còn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Cho tới nay trầm mặc uy nghiêm, ngự hạ cường thế Tiêu Cảnh cũng không thèm nhìn bọn họ, mà cúi người thật cẩn thận thăm hỏi đối phương, thậm chí ôn nhu bế đối phương lên an trí ở chủ vị, mình ngồi bên cạnh.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lận Thu Ý cảm thấy thái độ Tiêu Cảnh quá mức cẩn thận, thậm chí có chút cung kính dịu ngoan ở bên trong.
Còn Lận Bạch bên cạnh lại hận nghiến răng, ánh mắt trừng nam nhân trên xe lăn, đều sắp phun ra lửa.
Những người khác không biết tình huống của hai người đều hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là chuyện gì, chỉ có chút buồn bực người trên xe lăn là ai.
Tiêu Cảnh đến khi hầu hạ tốt Ôn Thanh Lan, mới ngẩng đầu nhìn đám người Lận Thu Ý: “Cơm nước xong, ta sẽ cùng các ngươi đi Bàn Long Sơn, chờ xử lý xong chuyện của Thiên Giáo, ta phải rời khỏi nơi đây.”
Lận Thu Ý nói: “Chuyện Thiên Giáo còn phải làm phiền Tiêu tiên sinh giúp đỡ, đúng là bất đắc dĩ, nhưng nếu Tiêu tiên sinh không có nơi để đi, không bằng sau khi thanh lý Thiên Giáo, ở lại Thiên Giáo thế nào, bằng khả năng của Tiêu tiên sinh, chúng ta tất tự nguyện tôn Tiêu tiên sinh làm chủ.”
Thiên Giáo vốn là một đại giáo phái trên Bàn Long Sơn, cũng là thế lực số một số hai ở Lạc Châu, cùng vô số thế lực ở Lạc Châu qua lại.
Trước đó Thiên Giáo trên Bàn Long Sơn đang êm đẹp làm ăn, chẳng biết khi nào thủ lĩnh Thiên Giáo Lận Thu Sinh đột nhiên phát điên, làm ra những việc không thể tưởng tượng được, tín nhiệm kẻ yêu tà, đem Bàn Long Sơn tốt đẹp hiến cho Ma Vực làm hang ổ của quỷ, đến cả con ruột cũng không buông tha.
Lúc này mới phát sinh chuyện thiếu chủ Thiên Giáo lưu lạc Lạc Châu, Thiên Giáo ở Bàn Long Sơn làm hại một phương, chọc cho tiếng oán hờn khắp nơi, cũng ảnh hưởng đối với nhiều võ lâm môn phái.
Vì thế lấy Lận Thu Ý dẫn đầu, liên hợp thành một đội quân tạm thời, đi thanh trừng Bàn Long Sơn.
Bây giờ nghe Lận Thu Ý nói, không khỏi kinh hãi, nếu Tiêu tiên sinh đồng ý đề nghị của Lận Thu Ý, trải qua đợt chiến dịch thanh lý, Thiên Giáo chẳng những không sụp đổ, trái lại sẽ một lần nữa leo lên đỉnh cao.
Tiêu Cảnh lợi hại ra sao, một người đều rõ như ban ngày.
Mọi người đều chăm chú nhìn Tiêu Cảnh, chờ Tiêu Cảnh trả lời.
Tiêu Cảnh khoát tay áo: “Dù sao ta cũng không phải người trong Thiên Giáo, lần này đáp ứng, chẳng qua là vì chuyện trên Bàn Long Sơn không dễ giải quyết, còn việc Thiên Giáo Thu Ý ngươi làm chủ là được.”
Lận Thu Ý thấy khuyên giải không được cũng không cưỡng cầu, liền trực tiếp ngồi xuống mời rượu ăn cơm, dù sao bằng mắt của gã, đương nhiên có thể nhìn ra Tiêu Cảnh không phải người thường, Thiên Giáo nho nhỏ chỉ e không giữ được y.
Tiêu Cảnh không chấp nhận, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, tiệc rượu rất nhanh khôi phục cảnh tượng náo nhiệt phi phàm.
Dĩ nhiên cũng có người tò mò thân phận của Ôn Thanh Lan, nhưng phàm có người đặt câu hỏi, Tiêu Cảnh cũng chỉ mỉm cười, không trả lời, dần dà, mọi người đều thức thời không hỏi nữa.
Ôn Thanh Lan tu tiên mấy trăm năm, đã sớm không còn dục vọng ăn uống như phàm nhân, chỉ là hiện giờ mất hết tu vi, thân thể rơi xuống phàm thai, cũng không thể không ăn vài thứ no bụng.
Trong bữa tiệc chén qua chén lại hắn nghe nhàm chán, thế lực võ lâm nhân gian Ôn Thanh Lan quả thực không dậy nổi hứng thú, chỉ coi là đồ chơi luyện tập của đồ đệ, liền ngẫu nhiên vén khăn che mặt đưa chút rượu và thức ăn vào miệng.
Tiêu Cảnh lo sư tôn không tiện gắp thức ăn, thấy Ôn Thanh Lan nhìn đồ ăn phía nào, liền tận tâm gắp thức ăn cho sư tôn, nếu gắp sai món, thì đặt vào chén mình ăn luôn.
Trong bữa tiệc những người khác tuy ngại thái độ Tiêu Cảnh nên không hỏi, nhưng vẫn lén lút nhìn trộm, thấy Ôn Thanh Lan vén khăn che mặt lên, lộ ra chiếc cằm tinh xảo môi mỏng tuyệt đẹp, còn có mặt nghiêng vô song, đều nghi hoặc trong lòng.
Chờ nhìn thấy thần thái tự nhiên chăm sóc chu đáo của Tiêu Cảnh, thì lại kinh hãi.
Nếu thực sự đối phương tồn tại mạnh hơn lớn hơn Tiêu Cảnh thì thôi, người này nhìn thế nào cũng chỉ là người bình thường, đừng nói bản lĩnh đặc biệt, ngay cả một chút nội lực cũng không có, thậm chí còn ốm yếu cực kỳ, coi như tướng mạo tuyệt diễm thì sao, nào đáng để Tiêu tiên sinh hầu hạ.
Nhưng cố tình đối với sự chăm sóc của Tiêu Cảnh, vị công tử bệnh tật tàn yếu này lại là một bộ vẻ mặt đương nhiên, một chút cũng không thụ sủng nhược kinh (*).
(*) được chiều mà sợ hãi
Không khỏi làm người ta có chút cảm khái, chẳng lẽ Tiêu tiên sinh cũng là một anh hùng khó qua ải mỹ nhân?
Lận Bạch vốn không có tư cách ngồi ở bàn chính, nhưng thân phận cậu đặc thù, tuy võ công trí lực không đủ, tuổi lại nhỏ, nhưng dù sao cũng là thiếu chủ Thiên Giáo, lần hành động này, nhiều ít cũng muốn mượn danh nghĩa cậu, nên được an bài ở bàn chính.
Giờ thấy hai người Tiêu Cảnh ở chung, không khỏi thầm hận trong lòng, nhìn Ôn Thanh Lan càng thêm không vừa mắt, thầm nghĩ, khá lắm hồ ly tinh lẳng lơ, thật là thủ đoạn, có thể mê hoặc Tiêu tiên sinh đến tận giờ.
Nhưng ở đây không thể so đo cá nhân, không thể tại chỗ phát tác, huống chi cậu cũng không muốn người kia như nguyện, để Tiêu Cảnh coi thường mình.
Những giận dữ đều âm thầm nuốt vào, trên mặt chỉ còn lại dáng vẻ nhìn như vui vẻ nhiệt tình.
Lận Bạch bưng chén rượu đi đến trước mặt Tiêu Cảnh, lúm đồng tiền cười tươi như hoa nói: “Tiêu tiên sinh, lần này thanh lý yêu tà Bàn Long Sơn thật sự là phải đa tạ ngài, đại ân này, Lận Bạch ta thực sự không có gì báo đáp, chỉ mong tiên sinh ngày sau hồi Thiên Giáo ngồi một chút, để chúng ta hết lòng hầu hạ báo đáp ân đức, chén rượu này, ta thay mặt giáo chúng Thiên Giáo cảm ơn tiên sinh.”
Cậu thân là thiếu chủ Thiên Giáo, thay giáo chúng Thiên Giáo tạ ơn Tiêu Cảnh, cũng không có gì không thích hợp, Tiêu Cảnh cũng không từ chối.
Lận Bạch thấy thế, tươi cười càng sâu, cậu không đợi Tiêu Cảnh nói chuyện, liền một ngụm uống hết rượu trong chén.
Cậu trẻ tuổi xinh đẹp, một chén rượu đi xuống, hai gò má đỏ ửng, tựa như đóa hoa kiều mỹ nở đầu ngày xuân tháng giêng, khí khái thiếu niên anh hùng phun trào hừng hực.
Tiêu Cảnh nhàn nhạt gật đầu, tùy ý uống một ngụm rượu, coi như đáp lại.
Lận Bạch kính Tiêu Cảnh một chén rượu xong, lại rót một chén, cậu nhìn về phía Ôn Thanh Lan vẫn yên tĩnh như gà bên cạnh, đột nhiên nói: “Ngày đó Lận Bạch không hiểu chuyện, trước đây đụng độ ở hậu viện đã đắc tội, mong……. đừng trách tội.”
“Kí chủ, ngài còn ăn, người này phát ra tín hiệu công kích trạch đấu đối với ngài, ngài còn ăn à, nhiệm vụ có làm hay không đây!”
Ôn Thanh Lan kỳ thực đang nắm chung rượu xuất thần, suy nghĩ chuyện sau khi hồi tông, hệ thống bất ngờ gào to, cả người hắn chấn động, mới lấy lại tinh thần.
Nghe lời hệ thống nói, không khỏi cầm chén rượu, cười như không cười nhìn Lận Bạch, nhưng màn lụa che mặt, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, người ở bên ngoài nhìn vào, chính là Ôn Thanh Lan cao ngạo lãnh đạm, không muốn phản ứng tiểu công tử Lận Bạch.
Mà Lận Bạch nói, lại làm cho mấy kẻ khác có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, Lận Thu Ý vẫn luôn đưa Lận Bạch đến bên người Tiêu Cảnh, về phần để làm gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, mà Lận Bạch đối với Tiêu Cảnh có hảo cảm cũng đâu phải ngày một ngày hai.
Người này bị Lận Bạch nhắm vào, lại xung đột với Lận Bạch ở hậu viện, Lận Bạch còn cố ý xưng hô ậm ờ, là thân phận gì, gần như đã rõ rồi (*), tám phần mười là tiểu công tử gặp phải đối thủ cạnh tranh, khó tránh khỏi có chút địch ý.
(*) hô chi dục xuất: 呼之欲出 miêu tả sinh động; nét vẽ sống động; vẽ giống như thật: đây là đang suy luận thu hẹp phạm vi đối tượng tình nghi
Trước vẫn luôn có ánh mắt hiếu kỳ quan sát phỏng đoán Ôn Thanh Lan, lập tức thu trở về, mặc kệ Tiêu Cảnh có bao nhiêu sủng ái đối với Ôn Thanh Lan, một người sống ở hậu viện, nhiều nhất cũng chỉ được chủ nhân sủng ái, Tiêu Cảnh nguyện ý cưng chiều nâng niu chơi đùa, bọn họ không cách nào lắm miệng, nhiều lắm nói Tiêu Cảnh hành sự phóng đãng bất kham thôi, chỉ cần không ảnh hưởng Tiêu Cảnh bình thường làm việc là được.
Lận Bạch bị thái độ của Ôn Thanh Lan làm tức, nhưng nhớ tới những dặn dò trước đó của bằng hữu, cậu đành phải thu lại tính tình, làm ra vẻ mặt mất mát bi thương, điềm đạng đáng yêu nói: “Lận Bạch tự biết lỗ mãng, nhưng ngày ấy cũng chỉ là vô tâm vô ý, lo lắng thứ nhỏ nhặt nào đó xông vào phủ tiên sinh, nếu ngài không nguyện ý tha thứ, Lận Bạch thực thương tâm vô cùng.”
Nói xong, Lận Bạch nâng chén rượu với Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan làm sao cũng không ngờ, có một ngày hắn lại vì đồ đệ mà bị kẻ khác xem là người trong hậu viện, còn vì vậy mà diễn xuất tiết mục tranh thủ tình cảm cay đắng, không khỏi cảm thấy thú vị.
Nhìn thiếu niên mặt mũi xinh đẹp trước mặt, một bộ trong lòng phẫn nộ khinh thường trên mặt lại bộ dáng tươi cười hào phóng.
Ôn Thanh Lan xoay chuyển chén rượu, ngước mắt thản nhiên nói: “Ha, nếu ta không tha thứ thì sao?”
Giọng nói lãnh đạm từ màn lụa truyền tới, Lận Bạch cũng không thể ngờ lại là loại đáp án này, trong cơn giận dữ không khỏi trợn mắt há mồm.
Vốn cậu cho rằng đối phương thế nào cũng sẽ ở trước công chúng làm ra bộ dáng hào phóng, không ngờ đối phương lại không biết điều như vậy, không khỏi nghĩ người này cũng là ỷ vào sủng ái của Tiêu tiên sinh nên không coi ai ra gì, tức giận đồng thời lại vì phản ứng của đối phương mà cảm thấy vui vẻ, Tiêu tiên sinh đã có thể nhìn rõ đối phương là hạng người gì.
Nếu Ôn Thanh Lan có thể nghe được tiếng lòng của Lận Bạch, nhất định sẽ cười nhạo ra tiếng.
Hắn là hạng người gì, Tiêu Cảnh còn có thể không biết, hầu hạ hắn mấy chục năm, Tiêu Cảnh sớm đã quen.
“Tích___
Nhiệm vụ Lạc Châu phong vân trạch đấu hưu nhàn
Vả mặt tiểu yêu tinh Lận Bạch
Tiêu Cảnh độ thân mật 5, độ hảo cảm 5, độ ngọt ngào 3, độ hắc hóa -1
Nhiệm vụ trạch đấu hằng ngày có kinh hỉ, kí chủ phải xoát điểm nhiều hơn nha.”
Độ ngọt ngào là cái quần gì, thế nào có cảm giác mấy ngày nay sau khi làm xong nhiệm vụ tăng điểm hằng ngày, đều kỳ quái dữ vậy?
Hệ thống không trả lời, trên thực tế những điểm số này cũng có thể phản ánh tâm trạng từ phía Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan không ngờ hắn bị tiểu yêu tinh ái mộ đồ đệ chĩa mũi nhọn, đồ đệ vậy mà lại âm thầm cao hứng?
Xem ra lâu rồi không giáo huấn, lại đã quên cái gọi là tôn sư trọng đạo.
Lận Bạch lén nhìn Tiêu Cảnh, lại thấy Tiêu Cảnh dáng vẻ thản nhiên, đối với thất lễ vừa rồi của Ôn Thanh Lan không thèm để ý chút nào, cậu bỗng nhiên cảm thấy thất vọng, trong bụng nhanh chóng trù tính lí do thoái thác.
Lại nói dù sao Tiêu Cảnh từ nhỏ tới lớn vẫn luôn hầu hạ sư tôn, cũng hiểu rõ tính tình của sư tôn, tuy vui lòng nhìn sư tôn chơi trò tranh sủng, nhưng biết rõ quá tay không may chính là mình.
Không muốn buổi tối thụ huấn Tiêu Cảnh lập tức nhanh nhảu nói với Lận Bạch: “Hắn không muốn uống rượu thì quên đi, ngày ấy ngươi cũng quả thực lỗ mãng, đi xuống đi.”
Vừa lúc Lận Thu Ý cũng lên tiếng: “Lận Bạch, nếu biết mình lỗ mãng còn không mau lui ra, ngươi há có thể đụng chạm khách quý.”
Không giáo huấn được tên nam nhân không biết xấu hổ kia, trái lại bị thúc phụ và Tiêu Cảnh cùng trách móc, Lận Bạch nhất thời cảm thấy thất bại, đồng thời trong lòng càng đại hận, liền phẫn nộ lui xuống.
Mà những người khác nhìn toàn bộ trò hay vừa rồi, đều âm thầm kinh ngạc nuông chiều của Tiêu Cảnh đối với công tử kia.
Có kẻ đầu óc linh hoạt đến nỗi nghĩ, lấy lòng Tiêu Cảnh không được, vậy thì lấy lòng công tử bên cạnh y, để đối phương thổi gió bên gối cũng được.
Không đề cập tới những suy nghĩ lung ta lung tung trong lòng những kẻ này, sau khi ăn xong vẫy lui yến tiệc, mọi người phải nghỉ ngơi và chỉnh đốn xuất phát.
Mọi người thu dọn tốt trang bị vũ khí, Tiêu Cảnh ôm sư tôn trở lại xe lăn, đẩy sư tôn ra cửa.
Ngay lúc Tiêu Cảnh đẩy Ôn Thanh Lan ra cửa, một bóng người đột nhiên vọt tới đây, âm thanh quen thuộc vừa kêu vừa khóc.
“Hu hu hu, lão gia, van cầu ngài đừng bỏ A Lữ, A Lữ cũng muốn đi cùng lão gia, lão gia lão gia……..”
Khóe miệng Tiêu Cảnh co quắp, cạn lời nhìn A Lữ dưới chân ôm chặt cổ chân mình, trực giác tên này nhạy cảm, nhất là đối với chủ nhân, chắc ý thức được hai người Tiêu Cảnh rời đi sẽ không quay về nữa, liền vội vã đuổi theo.
Thấy Tiêu Cảnh thật lâu không nói tiếng nào, A Lữ đột nhiên thông minh một lần vội vàng chùi nước mắt, sửa thành nằm bò dưới chân Ôn Thanh Lan.
Đoán chừng là vô cùng sợ hãi bị vứt bỏ, A Lữ đã ném cảnh cáo của Ôn Thanh Lan ra sau đầu.
“Phu nhân, phu nhân, cầu xin ngài khuyên bảo lão gia đi phu nhân, ngài dẫn ta đi, tiểu nhân sẽ nấu cơm nấu nước chạy vặt, còn có thể trông chừng trạch đấu, chắc chắn là công cụ cần thiết khi đi xa cho phu nhân, phu nhân dẫn tiểu nhân theo, ngài tuyệt đối sẽ không hối hận, phu nhân……”
Ôn Thanh Lan bị gã gào đau đầu, nhịn không được xoa xoa thái dương, sắc mặt tái xanh lạnh lùng mắng: “Câm miệng!”
“Không, phu nhân, tiểu nhân không câm miệng, ngài và lão gia đều không cần tiểu nhân, tiểu nhân câm miệng sẽ bị vứt bỏ, phu nhân, ngài là một người tốt mềm lòng, ngài khuyên lão gia đi, lão gia rất nghe lời ngài.” A Lữ liều chết ôm chân Ôn Thanh Lan.
Những người khác đều bị màn bất thình lình này làm cho sửng sốt, sau khi nghe A Lữ xưng hô, sắc mặt càng kì dị nhìn Ôn Thanh Lan, bên cạnh Lận Bạch nghe thấy tiếng xưng hô này, sắc mặt đã sớm hóa xanh trắng.
Ôn Thanh Lan bị A Lữ khóc kêu đau cả đầu, hắn một chân đá văng A Lữ, không ngờ đối phương kiên cường bò tới.
Nhìn đối phương bò ra từng vết đường trên mặt đất, Ôn Thanh Lan vô cùng sa mạc lời khoát tay: “Thôi, cho ngươi đi cùng.”
Nguyên bản A Lữ còn đang kêu rên nghe thấy Ôn Thanh Lan đồng ý, tức khắc nhảy dựng lên, vui mừng đứng dậy phủi tay, chân chó đi theo sau hai người, trong miệng còn nói: “Phu nhân phu nhân, tiểu nhân biết ngài tốt nhất mà, lão gia có ngài thật là phúc khí ba đời.”
Ôn Thanh Lan cảnh cáo liếc A Lữ, A Lữ lập tức thức thời câm miệng, một đoạn nhạc đệm này qua đi, mọi người liền xuất phát tới Thiên Giáo.
Đại bản doanh của Thiên Giáo ở Bàn Long Sơn, mà Bàn Long Sơn đồng không mông quạnh ngay cạnh ngoài Lạc Châu.
Lạc Châu là vùng nội địa rộng lớn ở chân núi, vừa ra thành Lạc Châu, bốn phía là chân núi thật lớn kéo dài không dứt, dãy núi có vị trí tốt một chút đều bị chiếm dụng, thành nơi dừng chân của một số giáo phái.
Thiên Giáo xây hành cung ở lưng chừng núi, dễ thủ khó công, lại có trọng binh canh gác, nếu không có giáo chủ Lận Thu Sinh làm hại thôn trấn xung quanh, muốn gây tai họa võ lâm, những người này cũng thực sự không muốn đi công Thiên Giáo.
Lúc trước Lận Thu Ý mang theo Lận Bạch chạy ra khỏi Thiên Giáo, Thiên Giáo đã loạn xà ngầu, bây giờ cũng không biết đến nông nỗi nào rồi.
Song khi mọi người mở đường vào thôn trấn dưới chân Thiên Giáo, liền đối với Lận Thu Sinh điên cuồng có trực quan (*) lý giải.
(*) trực là trực diện, toàn diện, rõ ràng, toàn bộ, sự thật hoàn toàn; quan là quan sát, nhìn thấy bằng mắt, tức đang quan sát 1 sự vật, hiện tượng thật. Trực quan tức là có thể nhìn rõ các vấn đề bằng mất, tức là nó được hiểu, được biết một cách rõ ràng và đầy đủ.
Nói dân chúng lầm than đã là còn nhẹ, nơi đây hoàn toàn là địa ngục trần gian.
Ban ngày đổ nát hoang vu, khói xanh quỷ mị một đường bao phủ toàn bộ thôn trấn, người sống nơi này ban ngày đều lộ ra quỷ khí âm hàn dày đặc.
Trên cọc ngoài trời tùy ý quẳng một xác chết khó coi, phụ nhân mang thai bị trói hai tay sau lưng, hai chân mở rộng như ếch, áo quần rách rưới bị cọc đâm xuyên vào đầu, định giữa không trung, moi bụng phá ruột, đứa trẻ trong bụng sớm đã không thấy bóng dáng.
Trong góc phòng còn có vật thể hình người trạng thái than cốc, từng chút từng chút bò ra ngoài, nhìn kỹ, lại là người bị thiêu hơn phân nửa còn chưa chết.
Một con quái con (*) bốn chân chạm đất đường hoàng bò qua trước mặt mọi người.
(*) quái anh: quái vật trẻ con. Con trẻ mới đẻ gọi là anh.
Đứa trẻ da như cây khô, đầu lớn như đấu, tứ chi dị dạng, ngũ quan bị gọt mất, cái miệng rộng trên đỉnh đầu há mở đầy răng nhọn.
Nơi này là nhân gian, giáo nhân (*) còn nghĩ mình vào lầm cái quỷ vực gì.
(*) người trong giáo
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, thậm chí có thiếu niên chưa trải qua sự đời trực tiếp nôn khan thành tiếng.
“Súc sinh, súc sinh Lận Thu Sinh này!” Một tiếng gầm đột nhiên vang lên, hóa ra là Lận Thu Ý nhìn mọi thứ trước mắt, không thể nhịn được nữa tức giận mắng chửi.
Sắc mặt Lận Bạch nhìn cũng không tốt, dù sao người làm ra những việc này là phụ thân ruột thịt của cậu, cậu thậm chí dâng lên một chút áy náy hổ thẹn, chung quy cậu là con trai của Lận Thu Sinh.
Nhưng ngay sau đó, Lận Bạch bỗng nhiên nhớ tới phụ thân điên lên ngay cả cậu cũng hành hạ đến chết, nơi nào xem cậu là con trai của mình, chút áy náy ấy cũng liền biến mất.
“Sư tôn, người ở chỗ này đợi một lát, đồ nhi điều tra tình hình bên dưới rồi quay lại.” Tiêu Cảnh cúi người thấp giọng nói bên tai Ôn Thanh Lan.
“Ngươi đi đi.” Ôn Thanh Lan nhàn nhạt gật đầu, nhìn thảm trạng trước mặt, sắc mặt Ôn Thanh Lan cũng không tốt lắm.
Tiêu Cảnh chào Ôn Thanh Lan rồi đi tới thôn, A Lữ thấy chủ nhân rời đi, liền có mắt tiếp nhận vị trí của chủ nhân, đi đến bên người Ôn Thanh Lan, thay Tiêu Cảnh đẩy xe lăn.
Lận Bạch chấn động trong chớp mắt, lực chú ý lại dời lên người Ôn Thanh Lan.
Dẫu sao thúc phụ cậu Lận Thu Ý mời Tiêu Cảnh tới, có Tiêu Cảnh ở đây, Lận Bạch không chút lo lắng, nên sẽ nhớ tới chuyện nói khi trước muốn đuổi Ôn Thanh Lan đi.
Vừa lúc Tiêu Cảnh và các môn chủ đi tra xét tình hình trong thôn, thấy Ôn Thanh Lan một mình ngồi trên xe lăn, chỉ có A Lữ đứng bên cạnh, Lận Bạch đảo mắt, ra hiệu cho một người trong số các võ lâm đệ tử.
Võ lâm đệ tử này chính là một trong những công tử ca uống rượu ngày ấy, cũng là con trai môn chủ của một môn phái.
Ôn Thanh Lan đang suy tư chăm chú nhìn dị trạng trong thôn, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một giọng nói ôn nhã trầm thấp, chỉ nghe người nọ nói: “Ngươi không sợ à, ở đây không phải là Lạc Châu ôn hương nhuyễn ngọc, hơi lơ là, sẽ chết không có chỗ chôn, nhưng ngươi một chút võ công cũng không có nha.”
Ôn Thanh Lan quay đầu, chỉ thấy một thanh niên áo trắng cầm quạt mỉm cười nhìn mình, thanh niên kia lớn lên ôn nhã phong lưu, rất dễ dàng hấp dẫn trái tim thiếu nữ vô tri.
Trong mắt Ôn Thanh Lan, đối phương cũng chỉ là một đứa con nít giả ngầu, hắn ngay cả hứng thú phản ứng đối phương cũng không có, liền trực tiếp quay đầu nhìn Tiêu Cảnh lục xét ở trong thôn.
Trong mắt thanh niên áo trắng lóe lên một tia khinh thường, gã thấy, Ôn Thanh Lan chỉ đang giả vờ thanh cao mà thôi, có lẽ một lát nhìn thấy máu me và giết chóc, nhất định sẽ sợ tới mức mất hồn mất vía run bần bật.
“Ngươi biết không, tuy mọi người đều hướng tới giang hồ khoái ý ân cừu, nhưng kỳ thật giang hồ cũng không tốt đẹp như vậy, chỉ cần hơi sơ suất, sẽ đầu rơi xuống đất, máu tanh và chém giết cũng sẽ thường xuyên bầu bạn với ngươi, ngươi không nên theo Tiêu tiên sinh tới nơi này, ngươi và chúng ta cũng không phải bạn đường, Thiên Giáo là một quái vật khổng lồ, một lát Tiêu tiên sinh đối chiến, cũng không thể phân tâm chiếu cố ngươi, ngươi sẽ không toàn mạng, mỹ nhân giống như ngươi vậy, chết ở loại địa phương này, rất đáng tiếc.”
Ôn Thanh Lan thật sự bị đối phương lầm bầm lải nhải làm phiền không chịu nỗi, hắn mất hết tu vi, tính nhẫn nại không bằng trước kia, tiếng cằn nhằn không hiểu ra sao (*) khiến hắn không cách nào tĩnh tâm quan sát.
(*) mạc danh kì diệu
Vì vậy hắn không khỏi quay đầu lạnh giọng khiển trách nói: “Tiểu tử, câm miệng!”
Hắn thật sự phiền chết, uy áp trên người thuộc về tu sĩ không tự chủ được thoát ra, công tử ca kia dù sao tuổi còn trẻ, nhìn không ra sâu cạn, chỉ biết mình chẳng hiểu tại sao (*) đột nhiên hoảng sợ.
(*) mạc danh kì diệu
Bị Ôn Thanh Lan quở mắng một trận, tuy tự tôn bị tổn thương căm tức không thôi, nhưng cũng không dám mạo phạm nữa, mà ảo não rời đi.
Công tử áo trắng đi rồi, A Lữ liền một bộ người từng trải kinh hãi thấp giọng giải thích nói: “Phu nhân, đây là những tiểu yêu tinh không có mắt muốn đối phó ngài đấy, bọn họ nhìn ngài chiếm sủng ái của lão gia không vừa mắt, muốn hù dọa đuổi ngài đi, nhưng phu nhân yên tâm, trên trạch đấu A Lữ ta chính là một tay cao thủ, bảo đảm để mấy tiểu yêu tinh thấy được lợi hại, không dám nhảy nhót làm loạn dưới mí mắt của phu nhân nữa, thành thành thật thật lại đây thỉnh an ngài.”
Mấy thứ loạn thất bát tao này là cái quỷ gì.
Ôn Thanh Lan xoa xoa mi tâm, tức giận nói: “A Lữ, ngươi nói nhảm một câu nữa, thì lăn đi làm bạn với những thi thể đó đi.”
A Lữ lập tức thức thời ngậm miệng, gã tin tưởng với tính của phu nhân tuyệt đối sẽ làm được, với lại gã một chút cũng không muốn làm bạn với những thứ dơ bẩn này, sẽ héo úa.
Mấy người Tiêu Cảnh cũng kết thúc điều tra, Tiêu Cảnh nhấc tay lên, toàn bộ thôn trang bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt.
Thân thể Tiêu Cảnh sau khi trải qua cải tạo của Tôi Hỏa Liệt Thiên, lại sót lại một ngọn lửa của Tôi Hỏa Liệt Thiên, Tôi Hỏa Liệt Thiên có thể đốt sạch mọi thứ, thôn xóm quỷ quái này tất nhiên không có chút sức chống cự, liền biến thành tro tàn.
Đoàn người cứ như vậy càn quét vài thôn trấn, một đường tới gần hành cung Thiên Giáo giữa sườn núi, đến khi trăng sáng lên cao mọi người mệt mỏi không chịu nỗi, mới quyết định dọn dẹp một thôn xóm đặt chân nghỉ ngơi.
Dù gì cũng là thôn trấn, điều kiện sinh hoạt khác một trời một vực với Lạc Châu ngợp trong vàng son (*), miễn bàn đến giường cao gối mềm, có thể có một căn phòng rộng rãi sạch sẽ đã là không tệ.
(*) chỉ túy kim mê.
Tiêu Cảnh làm việc chuyến này là người có địa vị cao nhất, dĩ nhiên chọn phòng ở tốt nhất, nhà nông này xây chẳng những rắn chắc, mà còn rộng lớn, xung quanh cũng không có phân và nước tiểu buồn nôn của động vật.
Chỉ là thôn trấn bị Thiên Giáo tàn phá hồi lâu, hiện giờ khắp nơi vươn đầy tro bụi mạng nhện, còn có một số động vật không có mắt làm ổ ở chỗ này.
Vì có thể để sư tôn đặt chân, Tiêu Cảnh liền đi vào phòng quét dọn, sư tôn dĩ nhiên là nán lại bên ngoài ngắm hoa ngắm trăng, chờ vào ở là được rồi.
“Phu nhân nói thật, ngài nên lưu tâm đi, bọn tiểu yêu tinh kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
A Lữ vẫn không cam lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chạy tới nói thầm bên tai Ôn Thanh Lan.
Nhưng nghĩ cũng biết Ôn Thanh Lan căn bản nghe cũng không thèm nghe.
A Lữ còn muốn nói gì đó, Tiêu Cảnh đã ở trong phòng kêu: “A Lữ, còn không qua đây hỗ trợ.”
A Lữ đành phải bất đắc dĩ chạy về phòng, trước khi đi còn có chút không yên tâm nhìn về phía Ôn Thanh Lan, trong lòng cầu nguyện phu nhân có thể đột nhiên thông suốt.
Nhưng hiển nhiên, gã phải thất vọng rồi.
Sau khi A Lữ rời đi, một thiếu nữ mặc váy xanh lam đi tới chỗ Ôn Thanh Lan.
Thiếu nữ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đúng là như đóa hoa như hoa như ngọc, nàng sinh điềm đạm đáng yêu, một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, không chút phấn son, trông ngây thơ đơn thuần, không biết chuyện đời, tựa như muội muội đáng yêu nhà bên, trên tóc mai một đóa hoa nhung(*), càng có vẻ xinh xắn dễ thương.
(*) hoa nhung tuyết hay còn gọi là hoa thùy trinh, một trong những loài hoa núi nổi tiếng ở Châu Âu. (hình trên đầu)
Nhưng trong mắt thiếu nữ lại tràn đầy đau thương u sầu, khiến người nhìn run run trong lòng, muốn vuốt bỏ ưu thương của nàng.
Nàng nhút nhát đi tới trước mặt Ôn Thanh Lan, hơn nửa ngày mới lấy hết can đảm nói: “Ngài…… Ngài là phu nhân của y đi, nô gọi Thủy Nhi, nhìn ngài khí chất cao quý phong tư hơn người, nô rất hâm mộ.”
Nói xong đôi mắt của nàng dần ảm đạm.
Ôn Thanh Lan thoáng cho đối phương một cái nhìn, không nói tiếng nào xem đối phương muốn làm cái gì.
Chỉ thấy thiếu nữ cắn chặt răng, đột nhiên quỳ xuống khóc cầu nói: “Nô biết thế này rất quá phận, nhưng nô thật sự rất yêu Tiêu tiên sinh, nô kiềm chế không được, công tử, nô không cầu thứ gì, cũng không dám vọng tưởng danh phận gì, chỉ cần ngài đồng ý để tiên sinh nhận nô, kêu nô đi theo bên người ngài bưng trà rót nước cũng được, hô quát đánh chửi đều được, nô nguyện ý làm tỳ nữ thấp hèn nhất, chỉ cầu có thể đi theo bên người Tiêu tiên sinh, cầu xin ngài, công tử, đúng rồi, nô còn có thể sinh con dưỡng cái cho Tiêu tiên sinh, công tử lại không được, nhưng nô nguyện ý đưa con cho công tử, củng cố địa vị của công tử, nô cái gì cũng không cầu, chỉ cầu có thể lưu lại.”
(*) Nô: tiếng phụ nữ tự khiêm xưng ngày xưa.
Ôn Thanh Lan lãnh đạm nói: “Ừ, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng, không xứng với y.”
Coi như trong 《 Chí Thần Truyện 》hậu cung đồ đệ chay mặn gì cũng ăn, nhưng về sau sẽ không có, có lẽ Tiêu Cảnh sẽ cưới một nữ nhân cùng hiếu kính hắn, nhưng nữ nhân thế này làm vợ đồ đệ hắn, Ôn Thanh Lan một chút cũng không vui, hắn thấy chẳng ra sao.
Nếu không phải cả người lười biếng không muốn động, Ôn Thanh Lan càng muốn giáo huấn đối phương, nhiệm vụ đi ra ngoài nguy hiểm như thế, không chịu nghỉ ngơi dưỡng sức, lại còn có thể nghĩ tới những chuyện tào lao này.
Thiếu nữ không ngờ hắn lại nói như thế, sững sờ một lát, rồi tức khắc tan vỡ òa khóc lớn, nàng khóc nhu nhược động lòng người, làm lòng người ta cũng tan chảy, nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng thương xót thiếu nữ thuần khiết đáng yêu này, đồng thời mắng chửi kẻ máu lạnh Ôn Thanh Lan, vậy mà có thể tâm địa cứng rắn ức hiếp con gái như thế.
Đúng lúc Tiêu Cảnh thu dọn phòng xong đi ra, y vừa đi vừa nói: “Phòng dọn tốt rồi, có thể vào nghỉ ngơi.”
Thiếu nữ mắt thấy một chân Tiêu Cảnh bước ra cửa phòng, nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng, xé vạt áo của mình nhảy xuống sông trước mặt Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan: “……”
Tiêu Cảnh bị một tiếng hét thảm thương này làm cho kinh ngạc, không khỏi bước đến bên người Ôn Thanh Lan, lúc này y mới nhìn thấy một thiếu nữ vùng vẫy trong nước, không rõ đầu cua tai nheo vung tay áo, thiếu nữ liền lăng không bay lên ngã xuống mặt đất, thiếu nữ nhất thời xấu hổ ngượng ngùng liếc nhìn Tiêu Cảnh, nhưng Tiêu Cảnh không chú ý.
“Sao vậy?”
Dù sao cũng đang ở dưới chân Thiên Giáo, trên đường lại gặp nhiều việc quỷ dị như vậy, tính cảnh giác của mọi người đều vô cùng cao, vốn đang rải rác nghỉ ngơi một bên, nghe tiếng người kêu thê lương thảm thiết, đều đi ra vây xem, ồn ào khó hiểu nhìn thiếu nữ trên mặt đất và Ôn Thanh Lan
Lúc này trong đám người lao tới một người, người này nâng thiếu nữ dậy, cởi áo khoác lên người thiếu nữ, vừa phẫn nộ vừa lo lắng nói: “Sư muội, muội làm sao vậy, có phải có người ăn hiếp muội không?”
Thiếu nữ nghe vậy bỗng nhiên che mặt khóc lóc.
Người đỡ nàng lập tức nói: “Sư muội đừng sợ, sư phụ sư huynh sẽ làm chủ cho muội.”
Thiếu nữ khóc đứt gan đứt ruột, nghe đối phương an ủi, mới có dũng khí chỉ vào Ôn Thanh Lan nói: “Hắn….. hắn muốn quấy rối ta, thấy ta chống cự không theo, thì đẩy ta xuống nước muốn giết ta, ta trong lúc sợ hãi liền ngã xuống.”
“Cái gì?” Thanh niên vừa nghe, lập tức rút kiếm giận dữ chỉ vào Ôn Thanh Lan nói: “Mày cái thằng khốn ra vẻ đạo mạo này, không ngờ lại là người như thế, Tiêu tiên sinh, xin ngài chủ trì công đạo cho sư muội ta!”
Nói xong, thanh niên cứ thế nửa quỳ với Tiêu Cảnh, vẻ mặt giận dữ nói.
Thiếu nữ thốt ra lời này, xung quanh nhất thời cũng nghị luận sôi nổi, tuy lúc này dân phong cởi mở, nhưng con gái vẫn tương đối chú trọng danh tiết, càng không thể nào dùng loại chuyện này đem ra đùa giỡn, đều nhìn về phía Tiêu Cảnh, xem y muốn nói như thế nào.
Tiêu Cảnh: “….”
Y tin chắc phẩm vị của sư tôn không có kém như vậy, dùng sức mạnh là cái quỷ gì, dùng sức mạnh không thành liền đẩy xuống sông cái này cũng quá buồn cười, y mặt đẹp dịu ngoan như vậy, tùy ý sư tôn bóp nắn vo viên, sư tôn đều hờ hững với y, chẳng lẽ nữ nhân này lớn lên còn xinh đẹp hơn so với mình sao?
Ôn Thanh Lan: “……”
Đã lười phản ứng lại với trò khôi hài này, trực tiếp xoay xe lăn trở về nghỉ ngơi.
Tiêu Cảnh thấy sư tôn có chút bực bội, vội vàng theo sau, lưu lại một bầy chờ xem kịch vui và người cầu chính nghĩa vẻ mặt mông lung đứng sững tại chỗ.
Hai nhân vật trung tâm câu chuyện đã đi, vở tuồng nào còn có thể diễn tiếp, thiếu nữ cũng vạn vạn không ngờ tới kết cục như thế này, tức thì nước mắt lưng tròng đứng thẳng bất động tại chỗ, nhìn quanh bốn phía.
Khóc cũng khóc không nổi nữa, Tiêu Cảnh lại không nhìn, thiếu nữ quẹt quẹt nước mắt, ấm ức bỏ đi, còn lại sư huynh đuổi theo sau mông nàng, những người khác thấy nhân vật chính đều đi rồi, cũng ào ào tản ra.
Ẩn ở một nơi bí mật gần đó Lận Bạch thấy đại sát chiêu lại có thể kết thúc qua loa như vậy, không khỏi giậm chân thầm hận, miệng nói: “Không phải ngươi nói biện pháp này hữu dụng nhất sao?”
“Ai biết thái độ Tiêu tiên sinh sẽ như thế này, ta nói Tiểu Bạch à, không bằng ngươi thu tay lại đi, ta thấy Tiêu tiên sinh đối với phu nhân y cảm tình sâu đậm, ngươi căn bản không có chỗ chen chân.”
“Không thể!” Lận Bạch cả giận nói: “Ta nhất định sẽ đuổi hắn đi.” Nói xong cũng phất tay áo bỏ đi.
“Phu nhân, tiểu nhân đã sớm nói ngài phải lưu tâm đi, xem đi, tiểu nhân không có mặt một lát, ngài đã bị hãm hại rồi.” A Lữ đang muốn xoắn tay áo ra ngoài đứng trợ uy, vừa nhìn thấy Ôn Thanh Lan thì tức thì lại lải nhải.
Nào ngờ Ôn Thanh Lan nhìn cũng không thèm nhìn A Lữ, trực tiếp lướt qua đối phương vào phòng.
Tiêu Cảnh thấy thế, trong lòng lập tức kêu to không tốt, y cảnh cáo trừng mắt nhìn A Lữ, ‘ rầm ’ đóng cửa phòng, A Lữ bị dập té chảy máu mũi, hậm hực đi ngốc trong sân.
Trong phòng, Tiêu Cảnh cúi đầu chậm chạp đi theo sau Ôn Thanh Lan, thành thành thật thật hầu hạ Ôn Thanh Lan rửa mặt, đỡ thân thể không mấy nhanh nhẹn của sư tôn lên giường nghỉ ngơi.
Ôn Thanh Lan lại là một vẻ mặt trầm lặng, mặc Tiêu Cảnh hầu hạ, cuối cùng nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Cảnh nào dám đi nghỉ ngơi, chỉ dám cúi đầu quỳ gối ở mép giường, một bộ mặc người trách phạt, nhưng Ôn Thanh Lan lại không thèm liếc mắt nhìn y một cái.
Tiêu Cảnh bỗng nhiên tủi thân vô cùng, y nào biết sẽ có người dùng chuyện thiếu não như thế quấy rầy sư tôn, làm sư tôn phiền chán.
Huống chi nữ nhân kia còn đi câu dẫn sư tôn, tháo thắt lưng cởi áo trước mặt sư tôn thật không biết xấu hổ!
Y còn chưa có câu dẫn sư tôn như vậy đâu, y cười một cái với sư tôn, sư tôn liền mắng y sấp mặt, làm hại y không dám làm ra hành động gì khác.
Nhưng nghĩ tới hai ngày nay sư tôn vì mình mà dỗi người khác, trong lòng Tiêu Cảnh lại vui sướng (*).
(*) 美滋滋 mỹ tư tư: ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó cao hứng nên vẻ mặt rất chi là đắc ý, vui vẻ
Y bên này suy nghĩ miên man, bên kia tai Ôn Thanh Lan liền nghe âm thanh nhắc nhở tích tích tích của hệ thống, độ hắc hóa độ ngọt ngào độ thân mật không ngừng tăng lên hạ xuống, làm cho Ôn Thanh Lan hạn hán lời đến cực điểm.
Một lát sau, Ôn Thanh Lan không thể nhịn được nữa mở mắt ra, lạnh mặt trách mắng: “Quỳ trên mặt đất làm gì, ngại mắt bản tôn phải không?”
Lâu lắm không ai giáo huấn, đột nhiên đụng phải gương mặt lạnh băng của sư tôn, trong lòng Tiêu Cảnh một trận ủy khuất, tròng mắt y ướt đẫm nhìn về phía Ôn Thanh Lan, rất nhanh lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đệ tử biết sai, mong sư tôn trách phạt.”
Ôn Thanh Lan ngoài cười nhưng trong không cười lạnh lùng nói: “Ta phạt ngài làm cái gì, Tiêu tiên sinh, hiện giờ rất lợi hại mà, nào dám lại phạt ngài.”
Lời này vừa nói ra, Tiêu Cảnh tức khắc run lên, quỳ càng thấp, giọng nói đậm mùi ấm ức: “Mong sư tôn trách phạt đệ tử, đệ tử có lỗi.”
Dáng vẻ cô vợ nhỏ này, Ôn Thanh Lan lại bùng lên lửa giận không biết tên, tiểu đồ đệ có khuôn mặt dài xinh đẹp, làm việc loằng ngoằng loằng nghèo kéo dài lê thê, cùng đại đồ đệ làm việc trầm ổn kia của hắn thật không thể so sánh.
Hắn không khỏi xoay người, mắt không thấy tâm không phiền, trong miệng lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cứ quỳ đi.”
Thốt ra lời này, Tiêu Cảnh yên tĩnh, quy củ quỳ gối bên giường, nhìn sư tôn nghỉ ngơi.
Ôn Thanh Lan thầm nói một tiếng, thật là da ngứa thiếu đánh, rất nhanh thì chìm vào giấc ngủ.
Có điều Ôn Thanh Lan không thể an ổn mà nghỉ ngơi một đêm, không lâu lắm, hắn đã được tiểu đồ đệ bế lên đặt trên xe lăn.
Động tác lớn như vậy, hắn đương nhiên cũng thanh tỉnh, liền giương mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh lúc này vẻ mặt cảnh giác, con ngươi đen kịt của y lóe lên máu tanh chỉ dã thú đi săn mới có, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa nói: “Sư tôn, có địch tấn công, đệ tử mang người đi ra ngoài.”
Ôn Thanh Lan ngồi vững trên xe lăn, tùy ý đồ đệ đẩy hắn ra cửa phòng.
Lúc này ở gian ngoài tất cả mọi người đã tỉnh dậy tụ tập lại một chỗ, những thứ vĩnh viễn không thể tỉnh lại cũng đều tỉnh lại.
Bấy giờ, bên ngoài thôn nhỏ đã vây đầy quái vật xương khô hình người cứng ngắc, những quái vật này di chuyển theo nhịp điệu ‘kèn kẹt kèn kẹt’ vọt tới chỗ bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...