—“Ngươi có thể đảm bảo giết sạch người Hề gia không chừa một ai?”—
Dược Tông, trời mưa lất phất.
Uyển phu nhân nấu một bình trà nóng, ngồi ngay ngắn trong phòng, xuyên qua rèm cuốn nhìn ra ngoài sân mưa rơi lá rụng, xung quanh yên tĩnh vắng vẻ.
Đột nhiên, có một tiếng hét thảm vang vọng khắp Dược Tông.
“Á! Phong Duật bình tĩnh lại đi! Phong Bất Thuật! Ca!”
Hề Tương Lan rối rít vọt vào trong mưa, ôm đầu chạy thục mạng.
Phong Duật không thèm bấm quyết tránh mưa, xách quỷ đao đuổi theo, gào khóc hu hu: “Ta giết ngươi a a a! Ngươi dám lừa gạt ta! Hề Tương Lan chịu chết đi—!”
Cả người Hề Tương Lan ướt nhẹp, y bị đuổi chạy khắp nơi, còn chưa kịp đeo chắc hoa tai vất vả lắm mới giựt lại được thì đã phải vắt giò lên cổ chạy, làm cho vành tai bị cọ xát mà sưng đỏ, y mếu máo: “Lúc đó ta thật sự muốn cứu ngươi một mạng mà, ngươi tin ta lần nữa đi! Ca! Cứu mạng!”
“Có gọi cha cũng vô ích thôi!” Phong Duật giận đến sùi bọt mép, nhớ lại bản thân tin sái cổ vào chuyện ‘sống lại một đời’ vô căn cứ suốt cả một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, hắn ước gì có thể làm thịt tên lõi lừa đảo này ngay bây giờ: “Ngươi không nói thật với ta!”
Hề Tương Lan thấy không thể chạy thoát, dứt khoát giống khỉ leo tót lên cây cao, ôm chặt thân cây lè lưỡi thở hổn hển, trên mặt toàn là nước mưa: “B, bình tĩnh cái đã, ta có thể giải thích.”
Phong Duật đá mạnh vào thân cây, gầm rú: “Ngươi giải thích chó nó nghe! Cũng chỉ là bịa đặt xằng bậy, không một câu nói thật!”
Uyển phu nhân nhìn hai người họ chí chóe với nhau, cảm khái: “A Tuyệt chững chạc hơn rất nhiều.”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Bị đuổi đánh mà chững chạc?!
Nhạc Chính Trấm tức giận quỳ gối bên chân Uyển phu nhân, nói: “Chững chạc chỗ nào vậy mẹ? Cái thằng lừa đảo đó làm như nói thật một câu là ai đó hẹo liền không bằng, nếu không phải cùng sống chung bốn năm ở Chư Hành Trai, ai thèm để ý đến hắn?”’
Bàn tay vuốt ve ly trà của Uyển phu nhân bỗng khựng lại.
“Đúng vậy.” Nàng nhẹ giọng nói: “Có thể muốn mạng của ai chứ?”
Hề Tương Lan thấy Phong Duật muốn chặt cây, ôm thân cây la làng: “Nhạc Chính Trấm cứu mạng!”
Nhạc Chính Trấm mới không cứu y, nói xạo bị vạch trần, đáng đời bị đuổi đánh.
Phong Duật đá thân cây làm cho nước mưa đọng trên cành lá rơi ào xuống làm cả hai đều bị ướt thêm chặp nữa, hắn giận đến mức môi run rẩy: “Hề Tuyệt! Xuống ngay! Xin lỗi một tiếng ta sẽ bỏ qua!”
Hề Tương Lan sợ quéo cò, nhưng lần này chẳng hiểu tại sao lại cứng đầu la lớn: “Ta không sai ta không xin lỗi! Ngươi cứ giết ta đi, dù sao ta không còn muốn sống từ lâu rồi… É! É é Thịnh Tiêu cứu mạng! Nói xin lỗi? Ta nói xin lỗi mới đúng, Phong Bất Thuật, cha sai rồi, con tha lỗi cho cha đi!”
Phong Duật: “…”
Phong Duật tức choáng cả đầu.
Ngay vào lúc này, một luồng linh lực quen thuộc từ xa bay tới.
Hề Tương Lan vén lá cây nhìn ra bên ngoài, hai mắt sáng rực giống như nhìn thấy cứu tinh: “Thịnh Tiêu! Thịnh Vô Chước cứu mạng!”
Sắc mặt của Thịnh Tiêu đen thui, cả người tỏa ra lệ khí hung tợn như sắp sửa phát nổ, nhưng khi hắn thấy Hề Tương Lan bị đuổi giết leo tót lên cây thì hơi nhíu mày, ác khí quanh người thoáng cái tiêu tán.
Nhạc Chính Trấm đang vui vẻ xem trò cười của Hề Tương Lan, nhác thấy Thịnh Tiêu tới liền tức xì khói, vỗ bàn quát: “Ai cho hắn…”
Uyển phu nhân thản nhiên nói: “Mẹ.”
Nhạc Chính Trấm lập tức xìu.
Phao cứu mạng Thịnh Tiêu đã tới, Hề Tương Lan tức tốc từ trên cây tuột xuống, đảo lảo vài bước đứng vững lại liền chạy tới kêu la ầm ĩ: “Thịnh Vô Chước cứu ta, Phong Duật muốn giết ta!”
Thịnh Tiêu thấy y chạy tới nấp sau lưng mình, giơ tay đỡ nhẹ lấy y, đồng thời lạnh lùng nhìn Phong Duật.
Cả người Phong Duật ướt như chuột lột, hắn giận đến mức nhảy tưng tưng: “Cút ra! Đây là ân oán cá nhân giữa ta và Hề Tuyệt!”
Hề Tương Lan lạnh run cầm cập, mạnh miệng nói: “Ta là thật lòng muốn cứu ngươi…”
Phong Duật gào thét muốn mất giọng: “Vậy ngươi cứ nói thẳng ra, mắc gì phải quanh co vòng vèo? Sống lại? Ta nhổ vào! Lời xạo nhồn này chắc cũng phi lý giống ba cái lời Thịnh Tiêu cưỡng ép đè ngươi lên giường chứ gì, mắc cười!”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan im re.
Phong Duật muốn xông tới bắt Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan ôm chặt cánh tay của Thịnh Tiêu, thấy hắn im lặng không nói tiếng nào bèn chớp mắt một cái, giở lại mánh cũ giống như năm đó Phong Duật đuổi giết mình: “‘Hoán Minh Nguyệt’! Nghe lệnh nhận lệnh— Thịnh Tiêu…”
Thịnh Tiêu nhíu mày, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hơi tức giận— Hắn không biết tức giận vì điều gì, toàn bộ tình cảm năm đó đều bị Hề Tương Lan bới móc hết ra, chỉ xuất hiện trong thoáng chốc nên hắn không kịp nhìn ra đó là gì.
Chỉ biết nó khiến hắn không được thoải mái.
Rõ ràng đang đứng bảo vệ trước mặt Hề Tương Lan, nhưng y vẫn không tin hắn sẽ cứu y.
Giống như y luôn tin hắn sẽ thẳng tay giết y không chút chần chừ vậy.
Hiếm thấy Thịnh Tiêu không phản kháng, để mặc cho Hề Tương Lan dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ với mình.
Nếu Hề Tương Lan cảm thấy dùng ‘Nghe lệnh nhận lệnh’ mới khiến y yên tâm thì cứ để y dùng.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, tư duy của Thịnh Tiêu chợt đông lại, hắn bỗng có linh cảm xấu.
…Nhưng đã không còn kịp nữa.
‘Nghe lệnh nhận lệnh’ đã được thốt ra từ miệng Hề Tương Lan, vốn cho là ‘Thịnh Tiêu cứu ta’ nhưng lại trở thành.
“Thịnh Tiêu— Phược linh!”
Cảm giác trói buộc linh hồn quen thuộc tức khắc lan tràn ra khắp cơ thể, Thịnh tông chủ với tu vi Đại thừa kỳ lại lần nữa bị thuật pháp ‘Nghe lệnh nhận lệnh’ nhỏ bé trói chặt linh lực toàn thân.
Thịnh Tiêu: “…”
Phong Duật cũng ngớ người ra, không hiểu rõ Hề Tương Lan đang làm cái gì.
Sau khi Hề Tương Lan được như ý nguyện, có lẽ không dám nhìn khuôn mặt phả khí lạnh của Thịnh Tiêu nên sợ hãi cúi gằm mặt chạy ra khỏi sau lưng của hắn tới bên cạnh Phong Duật, choàng vai bá cổ với hắn.
“Không phải nói xin lỗi sao, xin lỗi xin lỗi xin lỗi, ta sai rồi, ca tha cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nữa đâu.”
Phong Duật:?
“Ngươi…” Phong Duật không thể tưởng tượng nổi nói: “Ngươi rảnh quá không có gì làm hay sao mà trói linh lực của Thịnh Tiêu?”
Hề Tương Lan nhìn khẩu hình của hắn, cười he he nói: “Ngươi không thấy Thiên Diễn Châu của hắn sao?”
Phong Duật quay đầu lại thì thấy Thiên Diễn Châu đã tắt lịm không còn ánh sáng do linh lực của Thịnh Tiêu đã bị trói.
“Cái gì?”
“Mới nãy ta thấy…” Hề Tương Lan thản nhiên nói: “Thiên Diễn Châu biến thành sáu mươi viên.”
Phong Duật ngạc nhiên nói: “Ngươi?”
“Ừ.”
Lần này tới lượt Phong Duật bảo vệ Hề Tương Lan sau lưng, cảnh giác nhìn Thịnh Tiêu: “Liễu Trường Hành nói ngươi đã tìm được kí ức của Hề Minh Hoài, chẳng lẽ trong kí ức của hắn có Hề Tuyệt?”
Hai mắt Thịnh Tiêu lạnh như băng, hắn nói: “Kí ức của Hề Minh Hoài bị người bóp méo.”
Hề Tương Lan nói: “Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta? Nhưng sau khi ta lấy kí ức và rời khỏi ‘Phùng Đào Hoa’ thì đâu có linh lực, sao có thể bóp méo kí ức được?”
Thịnh Tiêu lại nói: “Ý ta muốn nói, bị bóp méo vào sáu năm trước.”
Hề Tương Lan sửng sốt.
Phong Duật giống như gà mẹ bảo vệ gà con: “Vậy thì chờ Bất Ẩn tới rồi nói sau, hắn tinh thông cơ quan trận pháp, nếu kí ức thật sự bị người bóp méo, chắc chắn có thể nhìn ra.
Ngươi không có bằng chứng, chỉ dựa vào suy nghĩ chủ quan mà dùng mấy hạt châu mẻ kia phán tội, chẳng lẽ ngươi muốn giống Tông chủ Giải Trĩ Tông tiền nhiệm, bắt người vào Giải Trĩ Tông tra tấn ép cung?”
Năm ngón tay của Thịnh Tiêu siết chặt thành nắm đấm.
Hề Tương Lan cảm động nói: Bất Thuật ca ca!”
Phong Duật trừng y: “Ta sẽ tính sổ chuyện ngươi gạt ta sau.”
Hề Tương Lan: “…”
Ba người đứng đối đầu với nhau trong mưa, Uyển phu nhân chỉ biết nói: “Tuyệt Nhi, đừng dầm mưa nữa.
Mau vào nhà, ta chuẩn bị giải độc cho con.”
Hề Tương Lan như được đại xá, hí hửng chạy một mạch vào trong nhà.
Phong Duật trợn mắt trừng Thịnh Tiêu, cũng chạy theo Hề Tương Lan, vừa chạy vừa hét: “Phu nhân, ngài chỉ biết thương Hề Tuyệt thôi, không thương ta sao?”
Uyển phu nhân cười không ngớt: “Thương, thương chứ.”
Thịnh Tiêu đứng một mình trong mưa, bấm quyết tránh mưa đã mất công hiệu, áo bào đen nhánh ướt sũng.
Nhạc Chính Trấm đứng dưới mái hiên lạnh lùng đối diện với hắn, mãi đến khi Hề Tương Lan và Uyển phu nhân đã đi khỏi, mới lên tiếng: “Năm đó ta luyện linh đan cưỡng ép đột phá Hư cảnh cho ngươi, là vì giúp ngươi vào Giải Trĩ Tông cứu A Tuyệt.”
Thịnh Tiêu im lặng.
“Năm đó nếu không phải vì một hạt châu hiện chữ ‘sát’ của ngươi, Giải Trĩ Tông sẽ không có cái cớ bắt A Tuyệt đi tra hỏi.” Nhạc Chính Trấm lạnh lùng nói: “Vì nguyên nhân gì mà hắn sợ Thiên Diễn Châu, ngươi tự hiểu rõ trong lòng.”
Thịnh Tiêu không nói gì.
Nhạc Chính Trấm lười tốn nước bọt với tên miệng hến này, bỏ lại một câu: “Còn nữa, linh đan đột phá lên Hư cảnh giá ba trăm ngàn, nhớ trả tiền cho ta, thanh toán sạch nợ nần.”
Hắn phất tay áo muốn đi.
Thịnh Tiêu giờ mới mở miệng: “Nhượng Trần nói, mùa hè năm nay Hề Tuyệt sẽ chết dưới thiên lôi trừng phạt của Thiên Diễn Châu.”
Nhạc Chính Trấm dừng chân, sợ hãi xoay người lại.
“Cái gì?”
“Thiên cơ này vẫn không thay đổi.” Lần đầu tiên Thịnh Tiêu nói một câu dài với Nhạc Chính Trấm: “Có người đang dẫn dắt ta điều tra chuyện Hề gia có liên quan đến Hề Tuyệt.”
Nhạc Chính Trấm chạy như bay vào màn mưa, lạnh lùng nói: “Ngươi biết rõ chuyện này không liên quan tới hắn! Túng phu nhân đối xử với A Tuyệt tốt như vậy, toàn bộ Hề gia đều cưng chiều hắn lên tận trời, dung túng hắn hoành hành bá đạo…”
“Thế à?” Nhưng Thịnh Tiêu lại lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có biết, Hề Tuyệt bị Túng phu nhân phạt quỳ ba ngày dưới trời tuyết lớn?”
Nhạc Chính Trấm sửng sốt, nhìn Thịnh Tiêu với ánh mắt không tin nổi.
“Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”
“Sau khi xảy ra tình trạng bị sét đánh dọa mất hồn không lâu.”
Hề Tuyệt sống giàu sang sung sướng từ nhỏ là vì được Túng phu nhân nuông chiều quá mức, cho dù có chuyện gì đi nữa thì vẫn sẽ chùi mông cho y, lâu dần lớn lên thành tính nết ngang tàng phách lối khiến toàn bộ Trung Châu đều ghét bỏ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho Túng phu nhân trở nên nhẫn tâm trách phạt Hề Tuyệt nhỏ bé yếu đuối?
Hai người phút chốc không nói gì, chỉ có tiếng mưa rào rào xung quanh.
Một hồi lâu sau, Nhạc Chính Trấm mới nhỏ giọng nói: “Trong kí ức của Hề Minh Hoài, ngươi đã thấy ai?”
Thịnh Tiêu nói ra từng chữ lạnh băng: “Ôn Cô Bạch.”
Nhạc Chính Trấm tỏ ra sợ hãi, vô thức nói: “Không thể nào!”
Sau khi Hề gia bị thảm sát, linh mạch Thiên Diễn bên dưới địa mạch bị người cướp sạch không còn một mống, Ôn Cô Bạch là tu sĩ không thức tỉnh Tương Văn, chỉ dựa vào bản thân tu luyện đến Hư cảnh, cho dù có lấy được Thiên Diễn thì cũng không có chỗ dùng.
Huống chi lúc đó tu vi của Ôn Cô Bạch chỉ mới tới Hóa thần cảnh, không thể nào tàn sát toàn bộ Hề gia chỉ trong vòng một đêm mưa.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Có người cấu kết với hắn.”
Chẳng qua không biết có phải là Hề Tương Lan không.
Nhạc Chính Trấm nhíu mày, đầu muốn nổ tung.
Chuyện Hề gia có dính líu đến Hề Tương Lan là đã kinh khủng lắm rồi, sao tự nhiên có cả Ôn Cô Bạch trong đó?
Nhạc Chính Trấm day mi tâm: “Vô Hà còn nói gì nữa?” (Tên chữ của Nhượng Trần)
“Tương Văn thứ mười ba… Đã xuất hiện từ lâu.”
***
Hề Tương Lan lại phải thay đồ mới, y bị Uyển phu nhân kéo tới ngồi trên giường, bàn nhỏ bên cạnh để đầy Ngu Đàm Hoa, Dẫn Họa Nhiễu và một đống linh thảo ngổn ngang không biết tên.
Bởi vì Thiên Diễn Châu đã mất linh lực nên bên tai Hề Tương Lan rơi vào tĩnh mịch.
Nếu là ở trước mặt người khác, y chắc chắn sẽ kiên cường che giấu, nhưng trong phòng chỉ có mỗi Uyển phu nhân, y dứt khoát thả lỏng toàn thân, yên lặng ngắm mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
Uyển phu nhân chuẩn bị thảo dược xong, nghiêng đầu thấy ánh mắt thả hồn vào mây của Hề Tương Lan, bỗng chốc cảm thấy ngực nhói lên.
Nàng ngồi xuống xoa đầu Hề Tương Lan, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Hề Tương Lan nói nhỏ: “Bắc Cảnh không mưa nhiều như ở Trung Châu.”
Uyển phu nhân cười nói: “Nam Cảnh mới mưa nhiều, có lúc mưa cả tháng trời, có phải mấy năm trước con từng ở Nam Cảnh một thời gian?”
“Vâng.” Hề Tương Lan ậm ờ: “Lúc giết trưởng lão Khúc gia, hắn thật khó giết, con phải phục kích rất lâu.”
Uyển phu nhân phì cười: “Còn muốn giết ai nữa không?”
Hề Tương Lan mơ màng nhìn khẩu hình của Uyển phu nhân, một hồi lâu sau mới cười nói: “Giết gần hết rồi ạ, còn thiếu một tên, qua mấy ngày nữa là có thể kết liễu.”
Uyển phu nhân xoa đầu y: “Có thật là không cần ta giúp con?”
“Dạ không cần.” Hề Tương Lan lắc đầu.
Uyển phu nhân không nói nữa, cùng y ngắm mưa rơi.
Hề Tương Lan vừa mới phát tác kịch độc, lại thêm dầm mưa hai lần, kinh mạch toàn thân bắt đầu nóng lên, không lâu sau thiêu đốt thần trí khiến y rơi vào cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê.
Rõ ràng mới nãy còn hào hứng vì sắp giết hết kẻ thù, nhưng bây giờ không hiểu tại sao lại mệt mỏi, y lờ đờ nhìn mưa rơi bên ngoài, miệng lầm bầm.
“Mẹ ơi, khi nào mưa mới tạnh? Con muốn ra ngoài chơi.”
Uyển phu nhân đang bỏ Ngu Đàm Hoa vào trong thuốc, nghe vậy dịu dàng nói: “Nhớ mẹ con à?”
Hề Tương Lan không nghe thấy nàng nói gì, ánh mắt thẫn thờ nhìn mưa rơi một hồi lâu, nơi khóe mắt không báo trước chảy ra hai hàng lệ.
Uyển phu nhân xót cả lòng, đặt thuốc xuống rồi ôm lấy y vào vòng tay, cất giọng êm dịu như dỗ con nít: “Mưa sẽ tạnh nhanh thôi, đợi mưa tạnh chúng ta sẽ dẫn Tương Lan ra ngoài chơi.”
Bả vai của Hề Tương Lan khẽ run, ánh mắt đờ đẫn hồi lâu, y bỗng nhẹ nhàng đưa tay níu lấy ống tay áo của Uyển phu nhân.
Xung quanh là bầu không khí ấm áp, giống như hồi bé được mẹ nâng niu ôm vào lòng, Hề Tương Lan ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên không nhịn được nghẹn ngào khóc nấc lên.
Trên mặt Hề Tương Lan ướt đẫm nước mắt, y cắn ngón tay nức nở nói: “…Là con đã hại chết cha mẹ, tất cả là lỗi của con.
Con biết lỗi rồi mẹ ơi, con không muốn ra ngoài chơi nữa.”
Uyển phu nhân vỗ nhẹ lên lưng y, cất giọng càng thêm dịu dàng: “Không phải lỗi của con, sao lại là con sai?”
Cả người Hề Tương Lan run rẩy, y giống như bị nhập ma mà liên tục lầm bầm câu ‘Con sai rồi’, ngón tay của Uyển phu nhân vô tình chạm phải cái trán ướt đẫm mồ hôi của y, lúc này mới phát hiện y đang phát sốt.
Uyển phu nhân vội vàng đỡ y nằm xuống, linh lực êm dịu trong tay nàng từ từ được truyền vào kinh mạch của y.
Lúc này hai mắt của Hề Tương Lan vì phát sốt mà trở nên mông lung không tiêu cự, y giống như đứa bé mới lớn nắm chặt lấy ống tay áo của Uyển phu nhân khóc lóc nức nở, mở miệng gọi ‘mẹ’ không ngớt.
Phong Duật đang ở bên ngoài canh chừng, nghe thấy động tĩnh trong phòng liền từ từ ló đầu vào, kêu nhỏ: “Phu nhân, A Tuyệt… Có cần ta giúp một tay không?”
Uyển phu nhân sợ Hề Tương Lan mê sảng nói năng lung tung nên vội vàng từ chối: “Không sao đâu, đứa nhỏ ngoan, cậu ra ngoài đi chơi đi.”
Phong Duật thấp thoáng thấy Hề Tương Lan bị sốt nặng như vậy cũng không còn tâm trạng đi chơi, nhưng Uyển phu nhân có ý không muốn hắn ở đây nên đành ỉu xìu ‘dạ’ một tiếng, bất đắc dĩ ra ngoài tìm Liễu Trường Hành.
Hề Tương Lan sốt đến mơ hồ, bất giác cảm thấy mình giống như đang đi trên đường Hoàng Tuyền phủ đầy sương khói mờ nhân ảnh, xung quanh u ám không thấy điểm cuối.
Thật giống như cả thế giới chỉ còn lại mình y.
Cuối cùng mây đen tản đi, ánh trăng trong trẻo chiếu sáng quanh người Hề Tương Lan.
Y đang ở Thiên Diễn học cung.
“…Ngươi đã suy nghĩ xong?”
Có người đang nói chuyện.
Hề Tương Lan ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Dưới tán cây ngọc lan, chưởng viện Ôn Cô Bạch của Thiên Diễn học cung đang mỉm cười nhìn y, dịu dàng nói: “Năng lực Tương Văn của ngươi ngày càng mạnh, các thế gia ở Trung Châu đang mưu tính, vào lễ cập quan của Hề Tuyệt sẽ biến Tương Văn của hắn thành vật chết cho bọn hắn tùy ý sử dụng.”
Trong mơ, Hề Tương Lan còn đang ngơ ngác không hiểu gì, tầm mắt khẽ liếc sang, phát hiện trong đôi mắt trong veo của Ôn Cô Bạch phản chiếu rõ ảnh ngược của mình.
Dáng người của tiểu Hề Tuyệt rất nhỏ bé, trong mắt cậu thoáng hiện lên kim văn của Thiên Diễn, trông cực kỳ tà dị.
Hề Tuyệt thờ ơ nói: “Ngươi có thể bảo đảm giết sạch toàn bộ Hề gia không chừa một ai?”
Ôn Cô Bạch bật cười: “Không phải còn có ngươi à? Tương Văn thứ mười hai, điều khiển linh lực dễ như trở bàn tay.”
Hề Tuyệt lạnh nhạt nói: “Bây giờ ta bị nhốt trong linh mạch Thiên Diễn của Hề gia, không thể vận dụng linh lực.”
“Còn bốn năm nữa là đến lễ cập quan của ngươi.” Trong ánh mắt dịu dàng của Ôn Cô Bạch thoáng hiện lên sát ý: “Phá vỡ trận pháp linh mạch của Hề gia, chúng ta không thiếu thời gian.”
Hề Tuyệt muốn nói gì đó đột nhiên nghe thấy tiếng xột xoạt.
Hai người lập tức xoay người lại.
Phong Duật và Hoành Ngọc Độ đang đứng cách đó không xa, không biết nghe được bao nhiêu.
Con ngươi của Hề Tuyệt co rụt thành chấm nhỏ.
Nhưng Ôn Cô Bạch thì lại hứng thú mỉm cười: “Hai học trò giỏi của ta nửa đêm không ngủ, ở đây làm gì vậy?”
Trống ngực của Hoành Ngọc Độ đập loạn xạ, cậu ta còn chưa kịp nói chuyện thì ‘Hoán Minh Nguyệt’ nhạy bén cảm nhận được sát ý, chim lưu ly rít lên một tiếng rồi hóa thành kết giới bảo vệ hai người họ.
“Keng—”
Một tiếng va chạm giòn giã, Tương văn cấp Linh ‘Hoán Minh Nguyệt’ bị Ôn Cô Bạch đánh vỡ ngay tắp lự.
Ôn Cô Bạch vẫn bày ra vẻ mặt hiền lành, giống như vẫn là Ôn chưởng viện cầm sách dạy học ở Cửu Tư Uyển hàng ngày, linh lực trong tay hắn tản đi, giọng nói trở nên cực kỳ lãnh khốc: “…Bởi vậy ta mới chán ghét tất cả Tương văn Thiên Diễn.”
Rõ ràng là đi đường tắt mới đạt được linh lực, còn nói hoa mỹ cái gì mà được Thiên Diễn ban cho.
Một lũ dối trá.
Hoành Ngọc Độ nhận ra bất ổn, lạnh lùng nói: “Phong Duật! Đi mau—”
Phong Duật còn chưa kịp phản ứng, linh lực Hóa thần cảnh của Ôn Cô Bạch thoáng cái tới ngay trước mặt.
Cho dù là Tương văn cấp Linh hay cấp Thiên, hai người cũng chỉ là thiếu niên mới tròn mười sáu tuổi, không thể nào nhúc nhích được dưới linh lực áp chế gần như tuyệt đối.
Cảm giác ớn lạnh trước cái chết đang đến gần lập tức đánh thẳng vào tâm trí của hai người.
Hai người chỉ là buổi tối không ngủ được nên mới ra ngoài tản bộ, ai mà ngờ lại đụng trúng Ôn Cô Bạch và Hề Tuyệt đang bàn bạc chuyện tàn sát Hề gia.
Sắc mặt của Hoành Ngọc Độ trắng bệch hơn cả giấy.
Hề Tuyệt đứng một mình dưới tán cây ngọc lan, nhìn bọn họ với ánh mắt màu vàng quỷ dị, trên mặt tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm.
Ngay lúc linh lực của Ôn Cô Bạch sắp đâm thủng ngực của Hoành Ngọc Độ và Phong Duật, Hề Tuyệt bỗng bâng quơ lên tiếng: “Bỏ đi.”
Linh lực của Ôn Cô Bạch liền ngừng lại.
“Trêu chọc Hoành gia và Phong gia sẽ rước lấy rắc rối lớn.” Hề Tuyệt rũ mắt thờ ơ nhìn ngón tay của mình, thuận miệng nói: “Sửa lại kí ức của bọn họ rồi thả đi đi.”
Ôn Cô Bạch cười như không cười: “Chẳng lẽ ngươi còn niệm tình bạn cùng trường?”
“Bạn cùng trường?” Hề Tuyệt cười phá lên giống như nghe được chuyện tiếu lâm: “Ta và bọn hắn? Ta còn chưa học chung với bọn hắn ngày nào, lấy đâu ra tình bạn cùng trường?”
Ôn Cô Bạch hơi híp mắt, có vẻ đang phán đoán Hề Tuyệt nói thật hay giả.
Cuối cùng, Ôn Cô Bạch rút luồng linh lực dày đặc đáng sợ về, trong khi Hoành Ngọc Độ và Phong Duật còn chưa hoàn hồn do bị sát ý bao phủ, hắn cong ngón tay búng vào đầu họ một tia linh lực, cưỡng ép xóa sạch đoạn kí ức này.
Đến khi Hoành Ngọc Độ và Phong Duật mơ màng hoàn hồn lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng đang từ từ đi xa của Ôn Cô Bạch và vóc dáng thiếu niên nhỏ gầy của Hề Tuyệt.
Hai người trố mắt nhìn nhau.
“Chưởng viện và học trò… Lén lút hẹn hò với nhau dưới đêm trăng?”
“Xuỵt—”
***
Hề Tương Lan chợt choàng tỉnh dậy, tim đập bình bịch như đánh trống.
Uyển phu nhân đang lau mồ hôi cho y, thấy y đã tỉnh lại liền lén thở phào nhẹ nhõm: “Ta cứ nghĩ ‘Dẫn Họa Nhiễu’ có vấn đề, cũng may là con không sao.”
Trên tai của Hề Tương Lan trống hoác không đeo vật gì, nhưng chẳng hiểu tại sao lại nghe được tiếng nói của Uyển phu nhân, giống như từ phía xa bị che chắn bởi tầng kết giới, phải cố gắng lắm mới nghe được.
Cả người y túa ra nhiều mồ hôi, tứ chi mềm oặt không thể cử động, chỉ có thể mấp mấy môi nói ngắt quãng: “Vô… Tẫn Kỳ, mổ, ra?”
“Ừm.” Uyển phu nhân dịu dàng nói: “Con đã ngủ hơn nửa ngày.”
Hề Tương Lan đau đầu muốn chết, đang cố gắng làm đầu óc tỉnh táo lại thì đột nhiên một con mèo mun từ đâu bổ nhào vào ngực y, nó đặt cái mông mỡ màng của mình ngồi lên mặt suýt làm y tắt thở.
“Tương Lan! Meo meo hu hu!” Mèo mun vác theo cái mặt nước mắt nước mũi tùm lum dùng móng mèo bấu lấy vạt áo trước ngực của Hề Tương Lan, la khóc om sòm: “Ta biết ngươi còn lương tâm sẽ không giết ta thật.
Hu hu hu ta theo ngươi cả đời! Ta sẽ sinh một ổ mèo con cho ngươi! Mèo méo meo mèo meo!”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan suýt chút nữa khạc ra u hồn trắng hếu, y uể oải nói: “Làm phước, đừng lấy oán báo ơn.”
Mèo mun: “…”
‘Dẫn Họa Nhiễu’ có thể tái tạo lại cơ thể, vì thế Vô Tẫn Kỳ được linh dược này giúp ngưng tụ thành một cơ thể mới, hoàn toàn tách ra khỏi kinh mạch của Hề Tương Lan, tạo thành một thân thể độc lập.
Kinh mạch bị cưỡng ép chiếm cứ mấy năm qua của Hề Tương Lan bây giờ có thể vận chuyển bình thường, bởi vì Tương văn bị ăn mất một nửa nên giống như vòi nước nhỏ giọt, nhất thời không thể khôi phục lại nguyên vẹn được.
Uyển phu nhân đỡ y ngồi dậy, trên khuôn mặt hiền lành của nàng hiếm khi tỏ ra bất mãn: “Kinh mạch của con khô cạn rất nặng, mấy ngày trước con có ăn thứ gì gây tổn hại đến sức khỏe không?”
Hề Tương Lan chột dạ: “E hèm, tình thế nguy cấp ạ.”
“Lần sau đừng như thế nữa.” Uyển phu nhân nhìn y cười nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì con hãy tạm ở đây trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ta sẽ dùng linh lực chải vuốt lại kinh mạch cho con.”
Hề Tương Lan còn chưa nói thì cửa đã bị gõ nhẹ.
Hai người quay đầu nhìn lại.
Chẳng biết Thịnh Tiêu đã đứng ở ngoài ngưỡng cửa từ khi nào, vẻ mặt của hắn lạnh lùng hờ hững: “Không cần làm phiền phu nhân phí tâm, ta sẽ đón hắn về.”
Uyển phu nhân: “…”
Hề Tương Lan: “…”
Uyển phu nhân rất nghi ngờ với từ ‘đón’ này, nàng hỏi: “Đón đi đâu?”
“Giải Trĩ Tông.” Thịnh Tiêu hơi do dự, nhanh chóng cứng rắn bổ sung thêm một câu: “…Động phủ của ta.”
Uyển phu nhân nhớ lại Nhạc Chính Trấm có nói ‘Thịnh Tiêu có mưu đồ đen tối với Hề Tuyệt’, không biết nàng nghĩ đến điều gì mà nhìn Hề Tương Lan với ánh mắt nghiền ngẫm: “Tuyệt Nhi, năm đó con nói muốn hợp tịch, là với Thịnh tông chủ sao?”
Hề Tương Lan: “…”
Thịnh Tiêu:?
Hề Tương Lan không ngờ Uyển phu nhân lại nói ra lời này, lập tức mặt y đỏ bừng như trái cà chua, cũng không biết y lấy đâu ra sức lực đẩy nhẹ Uyển phu nhân, xấu hổ muốn độn thổ: “Không, không có chuyện đó, không có đâu! Phu nhân, phu nhân mau đi làm chuyện của ngài đi, có phải vườn thuốc sắp tới giờ cần tưới nước?!”
Uyển phu nhân: “…”
Trời vừa đổ mưa cần gì tưới nước?
Uyển phu nhân thấy Hề Tương Lan bối rối quá trời, dứt khoát hùa theo gật đầu: “À quên mất, tới giờ cần tưới nước rồi.”
Nàng đứng dậy chỉ vào quần áo xếp gọn đặt bên cạnh: “Sau khi tắm thay bộ mới này vào, cẩn thận đừng để phát sốt nữa.”
Kinh mạch của Hề Tương Lan cần được chăm sóc cẩn thận bằng linh lực, Dược Tông quả thật không bì kịp sự lợi hại của Thịnh tông chủ đệ nhất Thập Tam Châu.
Nếu hai người thật sự hợp tịch, trái lại song tu có thể giúp cho kinh mạch của Hề Tương Lan khôi phục nhanh hơn.
Uyển phu nhân thấy bên tai của Hề Tương Lan đỏ rực nên không nói thêm gì đỡ cho y phải xấu hổ, chỉ nói: “Mỗi ngày phải dùng linh lực khai thông kinh mạch, còn linh dược thì ta sẽ đi chuẩn bị cho con.”
Hề Tương Lan ước gì bốc hơi tại chỗ cho xong, y cúi gằm mặt vuốt lông mèo mun, lúng búng: “Dạ, vâng vâng! Con biết rồi!”
Lúc này Uyển phu nhân mới rời đi.
Bên ngoài đã tạnh mưa, bầu trời quang đãng, mặt trời đang dần dần ngả về tây, ánh hoàng hôn ửng đỏ nơi chân trời.
Hề Tương Lan đầu bù tóc rối, áo khoác đen mặc trên người càng làm cho thân hình của y thêm gầy gò, hiếm khi thấy y ngượng ngùng, chỉ lo cúi mặt vuốt lông mèo, không muốn để ý đến Thịnh Tiêu.
Không cần nghĩ cũng thừa biết Thịnh Tiêu đến đây là để tính sổ chuyện ‘Phược linh’, không biết lần này có thể lấp liếm qua ải được không nữa.
Nhưng Hề Tương Lan suy ngẫm lại thì lại cảm thấy: “Không đúng, hồi nào tới giờ mình làm ác đều không thẹn với lòng hay có gánh nặng tâm lý, vốn không nên sợ sệt mới đúng, mắc gì phải cuống cuồng nghĩ cách giải thích?”
Hề Tương lan nghĩ vậy liền lấy lại phong độ, không còn bị cảm giác chột dạ quấy phá nữa, y ngẩng cao đầu quang minh chính đại trừng Thịnh Tiêu một cách hung dữ.
Thịnh Tiêu mấp máy môi muốn nói gì đó.
Hề Tương Lan quen thuộc cướp lời trước, trả đũa mà nói: “Ngươi có thể sử dụng Phược tâm lăng với ta, ta dùng Phược linh với ngươi thì đã sao? Ta đã nói ta đây là dựa vào thực lực của chính mình, đừng ai oán trách ai.
Có gì ghê gớm đâu, chờ linh lực của ta khôi phục lại, chúng ta sẽ đánh một trận.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y, chờ y trách móc xong rồi mới thờ ơ lên tiếng: “Ta là muốn hỏi, từ lúc nào ngươi nói với Uyển phu nhân là chúng ta muốn hợp tịch?”
Hề Tương Lan: “…”
Vẻ kiêu căng trên mặt Hề Tương Lan tắt lụi, bàn tay đang vuốt ve mèo chợt dùng sức, suýt chút nữa nhổ mất một nhúm lông của mèo mun.
Mèo mun: “Méo méo! Đau quá!”
Hề Tương Lan lật đật thả tay ra, ánh mắt buồn thiu, chép miệng không nói gì.
Thịnh Tiêu đi tới mấy bước, thân hình cao lớn vĩ ngạn, từ trên cao nhìn xuống y, nói: “Nói chuyện.”
Hề Tương Lan liền hoàn hồn, ngơ ngác nói: “Hả? Gì cơ? Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy gì hết?”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu không chê phiền, từ tốn lặp lại.
“Cái gì?!” Hề Tương Lan giống như người cao tuổi bị lãng tai, há miệng la lớn: “Ta không nghe được, cá gì cơ? Cá chiên rắc mè hả?! Ờ ờ, ta cũng thích ăn lắm, sao ngươi biết hay thế?! Muốn mua mấy con hả, mua cho ta năm con, cảm ơn Thịnh tông chủ!”
Thịnh Tiêu: “…”
===Hết chương 59===.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...