Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi


—Thịnh Tiêu: “Đã tỉnh?”—
Hề Tương Lan vốn không phải người đặt nặng lòng hiếu kỳ, nhưng lần này trái tim lại giống như bị mèo vờn, cực kỳ sốt sắng muốn biết Thịnh Tiêu đã nói gì.

Là cái đó phải không?
Tại sao không nói rõ ra?
Hả hả?
Rõ ràng một chính nhân quân tử như Thịnh Tiêu sẽ không làm ra chuyện mập mờ này, ngược lại giống như hắn đang học theo điệu bộ của Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan ngồi trong góc tự lẩm bẩm một mình nửa ngày, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.

“…Có lẽ hắn thật sự không có tiền.


Thiên Diễn trên cao, cho dù Thịnh Tiêu lên làm Tông chủ quyền cao chức trọng của Giải Trĩ Tông, nhưng vẫn không khác gì thuở niên thiếu một nghèo hai tay trắng ba nhẵn túi.

Hề Tương Lan bày tỏ vô cùng thương tiếc và thấu hiểu.

Nếu là y, y cũng không tiện khóc lóc kể khổ.

Thịnh Tiêu kiệm lời thích yên tĩnh, hắn ngồi thiền bên cửa sổ giống như tảng đá đồ sộ bất động, có vẻ định như thế chịu đựng qua thời gian một ngày một đêm trên thuyền.

Không có biện pháp, Hề Tương Lan đành phải yên tĩnh theo.

Bên trong thuyền có đặt một giường nhỏ lót nệm êm, Hề Tương Lan đã nhỏ gầy mà vẫn không đủ để y duỗi thẳng chân, y hơi co chân lại rồi nằm nghiêng sang một bên mới có thể nằm vừa.

Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, chấn song cửa sổ làm bằng ngà voi và tầng trận pháp phức tạp cản lại gió rét thổi mạnh bên ngoài.

Lúc này trong khoang thuyền nhỏ hẹp chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.

Hề Tương Lan định đánh một giấc để hành trình tẻ nhạt này trôi qua thật mau, nhưng giường nhỏ vừa ngắn lại vừa chật, y nằm co ro khiến dạ dày không thoải mái, trăn trở hồi lâu liền mất hứng lên tiếng: “Thịnh Tiêu, cái giường này chật quá, ta không ngủ được.


Thịnh Tiêu nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Chỉ một ngày.


“Không chịu.

” Hề Tương Lan ngồi dậy vỗ mạnh vào thành giường: “Vừa cứng vừa nhỏ, làm lưng ta đau quá đây nè.

Những năm qua mặc dù ta sa sút nhưng không đến mức phải ngủ ở một chỗ đơn sơ như vậy.


Thịnh Tiêu không để ý y.

Hề Tương Lan trừng hắn một lúc lâu, đột nhiên nghĩ tới gì đó mà vẻ mặt thay đổi: “Hi.


Một khi mà y hi một tiếng là chắc chắn sẽ không chuyện tốt.

Hề Tương Lan cẩn thận đặt chân trần xuống giường, nhẹ nhàng đi chân nhện đến chỗ Thịnh Tiêu.

Không gian trong thuyền rất nhỏ, tiếng hít thở của nhau đều có thể nghe rõ mồn một bên tai, huống chi là tiếng đi bộ.

Thịnh Tiêu vẫn nhắm mắt, lên tiếng: “Nằm xuống.


Hề Tương Lan chợt dừng lại, dứt khoát quyết định đã làm thì làm cho trót, y trực tiếp chạy tới biến cái người đang ngồi xếp bằng trên đệm cối kia thành ‘giường’, cả người dang rộng tứ chi thoải mái nằm xuống.

…Sau đó ngọ nguậy hai cái giống như nhộng trong kén, còn lớn gan gối đầu lên đùi của Thịnh Tiêu.

Lúc này Thịnh Tiêu rốt cuộc mở mắt ra lạnh lùng nhìn y.


Hề Tương Lan thoải mái nằm dang rộng tứ chi, ngước mặt cười một tiếng với Thịnh Tiêu: “Ta nằm xuống rồi nè.


Thịnh Tiêu: “…”
Khắp cả Thập Tam Châu, sợ là chỉ có mỗi Hề Tương Lan là có lá gan to bằng trời.

Thịnh Tiêu xem y như không khí.

Nhưng Hề Tương Lan đời nào chịu an phận, bắt đầu nước miếng tung bay ôn chuyện xưa với hắn.

“Thịnh tông chủ, ta nghe Phong Duật nói Thịnh gia của ngươi phồn thịnh phát đạt, nay đã là đệ nhất thế gia ở Trung Châu?”
Thịnh Tiêu không trả lời y, Hề Tương Lan vẫn có thể tự nói tự nghe.

“Chậc chậc, Thịnh tông chủ đúng là mặt lạnh lòng mềm, đám người Thịnh gia kia thuở nhỏ đối đãi với ngươi như vậy, ngươi còn có thể làm như chưa có gì xảy ra để bọn họ trèo lên đầu mình ngồi.


Hề Tương Lan thấy Thịnh Tiêu vẫn bất động, nhấc tay chọt chọt mu bàn tay của hắn: “Nếu là ta, ai dám bắt nạt ta như vậy, cho dù ta đánh cược cả mạng cũng phải…”
Y nói tới đây bỗng dừng lại, giống như đứa trẻ thật thà nghĩ gì nói đó, cười hì hì nói: “…Để bọn chúng chết.


Hề Tương Lan vốn tính có thù tất báo, không chịu ăn thiệt dù chỉ một chút.

Thịnh Tiêu khoác tay lên đầu gối, tay áo rộng thùng thình che khuất mặt của Hề Tương Lan, không muốn nói chuyện với y.

Hề Tương Lan muốn chọc hắn thêm chút nữa, bỗng nhiên bên ngoài khoang thuyền truyền tới tiếng gõ cửa.

Quyện Tầm Phương: “Tông chủ?”
Hề Tương Lan liếc Thịnh Tiêu một cách thâm sâu, nhưng thấy hắn chau mày có vẻ cũng không ngờ Quyện Tầm Phương sẽ tới đây.

“Chuyện gì?”
Khoang thuyền nhỏ như vậy thường thì chỉ vừa đủ cho một người ngồi.

Quyện Tầm Phương và Thượng Nguyên cũng không nghĩ nhiều, tự thừa nhận lời này là ngầm đồng ý cho vào, nhẹ nhàng mở cửa ra, cung kính gật đầu hành lễ: “Ta và Thượng Nguyên đã làm xong chuyện mà ngài giao phó, đúng lúc cảm nhận được linh lực của Thiên Diễn Châu ở gần đây, đặc biệt tới, tới…”
Khi tầm mắt của hắn rơi vào cảnh tượng bên trong khoang thuyền, nói đến chữ tới bỗng dưng bị cà lăm.

Thịnh Tiêu lạnh lùng ngồi xếp bằng, giống hệt như lúc bế quan tu luyện trên đỉnh núi tuyết ở Giải Trĩ Tông, khí thế lẫm liệt khiến cả người hắn không giận tự uy.

Nhưng bên cạnh đệm cối lại có một người nằm dạng rộng tứ chi, gối đầu lên bắp đùi của Tông chủ Thịnh Tiêu, người nọ nghe tiếng liền vén ống tay áo thêu hoa văn của Giải Trĩ Tông lên, ngước nhìn ra bên ngoài.

—Tựa như ánh nắng mặt trời hoạt bát chiếu vào trong màn tuyết lớn.

“Ây dô.

” Hề Tương Lan cười hề hề: “Quyện đại nhân, tiểu Thượng Nguyên, sao trùng hợp thế, các ngươi cũng ở trên thuyền này à, mau vào mau vào, đừng câu nệ, ngồi xuống đi.


Quyện Tầm Phương: “…”
Thượng Nguyên: “…”
Quyện Tầm Phương trợn mắt há mồm, mãi một lúc lâu sau mới run rẩy phát ra tiếng: “Tông, Tông chủ?!”
Mau nói với hắn, đây chỉ là một phương thức bắt phạm nhân đặc biệt!!
Còn Thượng Nguyên thì lại hít sâu một hơi.

Nàng còn chưa lên tiếng cảm thán thì Quyện Tầm Phương đã kêu la như heo bị thọc huyết: “Đừng tin! Hắn nói gì ngươi cũng không được tin!”
Thượng Nguyên: “…”
Ta, ta còn chưa nói gì mà.

Hề Tương Lan cười phá lên, gối đầu trên bắp đùi Thịnh Tiêu nằm nghiêng người sang, giống như tìm ra thú vui mới mà dịu dàng lên tiếng: “Ây dô Quyện đại nhân cần gì phải kích động lớn thế, bình tĩnh đi, ta và Thịnh tông chủ của ngươi hoàn toàn trong sạch, còn chưa lên giường nằm chung đâu.


Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y, tỏ ý đừng nói nữa.


Quyện Tầm Phương run rẩy chỉ tay vào y: “Ngươi, ngươi ngươi…”
“Yên tâm đi.

” Hề Tương Lan thâm tình nói: “Tông chủ nhà ngươi vẫn sạch sẽ.


Quyện Tầm Phương: “…”
Thịnh Tiêu đột nhiên nhấc tay đè miệng của Hề Tương Lan lại, cưỡng ép y cấm thanh.

Bàn tay của hắn dày rộng, gần như che khuất hơn nửa khuôn mặt của Hề Tương Lan, kẽ tay của ngón trỏ và ngón cái vừa khéo che ngay chóp mũi của y, hơi thở giống như gió nhẹ quanh quẩn bên kẽ tay hai vòng rồi mới tiêu tán.

Hề Tương Lan bị cưỡng chế nằm ngửa mặt trên đầu gối của hắn, y rất khó chịu với hành động này của hắn nên giơ hai cái tay giống mèo quào ra sức cạy mở bàn tay vững như kiềm sắt kia, còn trừng mắt tỏ rõ sự bất mãn của mình.

“Ưm ưm!”
Thịnh Tiêu làm như không nghe, vẫn giữ nguyên tư thế bịt miệng, lạnh lùng nói: “Đã tra ra?”
Quyện Tầm Phương chợt giật mình, cố gắng cúi thấp đầu để khỏi phải nhìn thấy ‘thuật bắt giữ’ đặc biệt kia, lời ít ý nhiều: “Xác thật là có người ở Trung Châu che giấu thân phận buôn bán Tương Văn ở Ác Kỳ Đạo, ta đã soạn ra danh sách đầy đủ, khoảng chừng chín người, đều là con cháu thế gia.


Hắn vừa nói vừa cung kính giơ hai tay dâng lên một tấm ngọc lệnh.

Thịnh Tiêu bình tĩnh nhìn lướt qua những cái tên có trên ngọc lệnh, cuối cùng dừng lại hai cái tên đứng chót.

Họ Thịnh.

Có lẽ Quyện Tầm Phương trong lúc soạn thảo có điều cố kỵ, nên mới đặt hai cái tên này ở cuối danh sách.

Hắn thử thăm dò: “Tông chủ, nên, nên xử lý thế nào?”
Vẻ mặt của Thịnh Tiêu rét lạnh, Thiên Diễn Châu trên cổ tay xoay vòng vòng bắn sét đùng đùng, tất cả một trăm lẻ sáu viên đều hiện lên chữ ‘sát’.

“Giết.


Thịnh Tiêu nhả chữ như băng, một chữ nhẹ bẫng giống như hóa thành lôi kiếp cuồn cuộn, mang đến lệ khí khiến người ta phải khiếp sợ.

Tác phong làm việc của Thịnh Tiêu chính là như vậy, người có tội dù là do xui khiến hay có nỗi khổ riêng cũng sẽ giáng thiên lôi đánh tan không chút nương tay.

Còn người vô tội dù có lộ ra vẻ mặt hung dữ xấu xí nhưng nếu Thiên Diễn Châu không tìm ra chứng cứ định tội thì người đó vẫn có thể sống tự do tự tại.

Công đạo của Giải Trĩ Tông chính là thế, pháp bất dung tình.

Quyện – tâm hồn thiếu nữ – Tầm Phương nghe vậy cũng không bất ngờ mấy, cúi đầu đáp: “Vâng.


Hề Tương Lan cầm bàn tay của Thịnh Tiêu nãy giờ ngửa đầu nhìn hắn, chẳng biết tại sao bỗng hơi run lên, giống như bị con chữ mang theo lệ khí đó dọa sợ.

Mới nãy y còn nói Thịnh Tiêu mặt lạnh lòng mềm, đối xử tử tế với Thịnh gia…
Giờ bị vả mặt cái bép.

Bép bép.

Quyện Tầm Phương lại nói thêm vài chuyện râu ria không quan trọng, ánh mắt sắc lẹm như đao lia qua lia lại về phía Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan thấy cái mặt của hắn thật thú vị, thoải mái duỗi thẳng hai chân ra, cuối cùng cũng tìm được thú vui trên hành trình khô khan tẻ nhạt này, y cố hết sức gạt tay Thịnh Tiêu ra, lúng búng: “Tông chủ, ca ca, ta không nói nữa, để ta hít thở cái đi.


Tiếng kêu ‘ca ca’ này tựa như hai luồng sét lớn bổ ầm ầm xuống đầu của Quyện Tầm Phương.


Quyện Tầm Phương trắng bệch cả mặt, thân thể liểng xiểng muốn ngã xuống.

Thượng Nguyên lại phản ứng như cũ, che miệng kinh ngạc nói…
Còn chưa nói thì bị Quyện Tầm Phương như chó điên bắn thuật bế khẩu thiền bắt im miệng, để nàng bớt tin vào mấy lời xàm xí của tên lừa đảo này!
Thịnh Tiêu thấy y thật sự ngoan ngoãn nên thả lỏng tay ra, nói với Quyện Tầm Phương: “Tiếp tục.


Quyền Tầm Phương nghiến răng tiếp tục báo cáo công tác.

Chỉ là mới nói được mấy câu thì ánh mắt lại không tự chủ liếc nhìn Hề Tương Lan.

Thịnh Tiêu không che miệng y nữa nhưng Hề Tương Lan vẫn còn nắm tay của hắn, thấy Quyện Tầm Phương nhìn sang bên đây, đột nhiên nhếch môi cười khẽ rồi cầm tay của Thịnh Tiêu đụng nhẹ vào môi mình.

Quyện Tầm Phương: “…”
Môi ngọc chạm nhẹ vào ngón tay, giống như chuồn chuồn lướt nước tạo ra một vòng gợn sóng.

Ngón tay của Thịnh Tiêu khẽ co lại.

Hề Tương Lan chẳng qua chỉ làm một động tác tùy ý nhưng lại giống giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, khiến Quyện Tầm Phương nổ banh chành thành cá chiên xù.

Đùng đùng đùng xèo xèo xèo nổ chết ngươi!
Quyện Tầm Phương xù lông: “Tông chủ!”
Thượng Nguyên ôm chặt eo hắn, hoảng sợ nói: “Hắn gọi Tông chủ là ca ca! Là ca ca!”
Quyện Tầm Phương gào thét: “Ca ca cái quần! Tông chủ là con một, lấy đâu ra em trai?!”
Thượng Nguyên nghiêng đầu: “Ta không hiểu, có thể là… Tình ca ca?” (Anh trai mưa)
Quyện Tầm Phương: “…”
Quyện Tầm Phương chưa bị Hề Tương Lan chọc lên tăng xông, mà đã bị đồng đội heo Thượng Nguyên của mình chọc cho thất khiếu bốc khói.

Thịnh Tiêu lạnh lùng liếc Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan làm như không thấy gì tiếp tục cầm chơi tay của hắn tiện thể cười ha hả, còn tiếp tục đưa lên môi ngọc của mình chụt chụt hai lần, sau đó tỏ vẻ vô tội ờ hớ một tiếng.

Thịnh Tiêu liếc nhanh qua môi ngọc của y, nói: “Đi ra ngoài.


Thiên Diễn trên cao!
Tông chủ, Tông chủ cuối cùng đã chịu hết nổi muốn đuổi con hồ ly tinh đoạn tụ kia ra…
Nhưng hắn ngẩng đầu lên thì lại thấy Thịnh Tiêu đang lạnh lùng nhìn mình.

Quyện Tầm Phương: “…”
Quyện Tầm Phương tức khắc hóa đá, giống như trung thần ‘vì liều mạng can ngăn hồ ly tinh quyến rũ mê hoặc mờ mắt chúa thượng mà bị lôi ra ngoài chém bỏ’, hắn giữ nguyên khuôn mặt đần thối bị Thượng Nguyên vác ra ngoài.

Trong khoang thuyền nhỏ hẹp yên tĩnh trở lại.

Hề Tương Lan ngoan ngoãn mỉm cười, như thể cái người bực bội chê này chê nọ hồi nãy không phải là y.

Thịnh Tiêu không ngăn cản y nữa, rút tay về rồi rũ tay áo một cái, tiếp tục ngồi thiền.

Hề Tương Lan lười biếng chọt chọt ngón tay của hắn, thuận miệng nói: “Nếu ta nhớ không lầm, trên danh sách kia có hai người họ Thịnh, một người là con một của chú bác bên dòng thứ, còn người kia là em trai của gia chủ đương nhiệm của Thịnh gia, ngươi nói giết liền giết, không chút lưu tình?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Róc Tương Văn đem bán trục lợi, mua Tương Văn cấy vào linh căn, hành vi nào cũng đều vi phạm Thiên Đạo, giết.


Hề Tương Lan phì cười.

Uổng cho y hồi nãy còn lo lắng Thịnh Tiêu sẽ bị đám người Thịnh gia ếch ngồi đáy giếng kia bóc lột không còn miếng xương.

Từ trước đến nay với tính tình này của Thịnh Tiêu, cho dù Thịnh gia được xem là đệ nhất thế gia ở Trung Châu thì chắc chắn sẽ không dám vênh váo đắc ý, sợ rằng sẽ càng thêm dè dặt cẩn thận, không dám bước sai nửa bước.

Có điều hai kẻ kia cũng thật ngu xuẩn, làm gì không làm, đi buôn bán Tương Văn mới chịu.

Hề Tương Lan không khỏi nghi ngờ cái tính ếch ngồi đáy giếng liệu có phải là huyết mạch truyền đời của Thịnh gia hay không.

À quên, trừ Thịnh Tiêu ra.

Trên người Thịnh Tiêu có hơi sương lạnh quen thuộc pha lẫn chút hương hoa quế thoang thoảng nơi chóp mũi, Hề Tương Lan vốn muốn nói thêm vài câu với hắn, đột nhiên thần trí giống như bị một bàn tay che khuất, không lâu sau liền ngủ say.

Y vốn thương nặng chưa lành, thoạt nhìn chạy nhảy sung sức nhưng thật ra không phải vì kinh mạch bị tổn thương khắp nơi đã lành lại, mà là do được chút linh lực Thiên Diễn của Thịnh Tiêu gắng gượng kéo hơi tàn.

Một khi dùng hết linh lực Thiên Diễn, ‘Khí Tiên Cốt’ sẽ cắn trả vô cùng ác liệt, hoàn toàn đánh sụp cái thây tàn tạ của y.

Nói là ngủ, không bằng nói là thể lực cạn kiệt dẫn đến hôn mê bất tỉnh.


Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn.

Ánh sáng ngoài cửa sổ quá chói, Hề Tương Lan đang say giấc hơi nhíu mày, phải nghiêng đầu đối diện với hông của Thịnh Tiêu để bớt nắng.

Thịnh Tiêu nhìn y hồi lâu, nhẹ nhàng vươn tay che trên mắt Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan giãn mày ra, ngủ sâu hơn.

Phi thuyền đã đi được một ngày.

Chấn song cửa sổ ngà voi ngưng tụ hơi nước, bị gió rét làm đông thành từng hạt băng.

Đêm đã khuya, Thịnh Tiêu nhắm mắt vận chuyển linh lực để tu luyện, lôi văn u lam uốn lượn quanh thân hắn.

Bỗng chốc linh lực ấm áp tràn ngập khắp khoang thuyền, Hề Tương Lan vốn đang ngủ say, nhưng vừa qua giờ tí thì cả người y bị co giật nhẹ, khắp cả kinh mạch khô cạn dần nổi lên luồng nóng ran đau đớn.

Y mơ màng rên rỉ vài tiếng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hít thở dồn dập, ánh mắt tan rã không tiêu cự.

Hề Tương Lan đã không còn thanh tỉnh, vô thức níu lấy vạt áo của Thịnh Tiêu, đôi môi nứt nẻ khẽ mấp máy, không biết y đang lẩm bẩm ‘Khí Tiên Cốt’ hay là Thiên Diễn.

Một hồi lâu sau, y nức nở nói nhỏ: “Thịnh Tiêu…”
Linh lực trên người Thịnh Tiêu dừng vận hành, hắn mở mắt ra nhìn y.

Trên mặt Hề Tương Lan toàn là sự đau đớn lẫn khó chịu, tóc dài như nước chảy hoa rơi xõa tán loạn trên đầu gối của Thịnh Tiêu, y cố gắng bò dậy dựa trên vai Thịnh Tiêu, thì thầm: “Thịnh Vô Chước…”
Cả người Thịnh Tiêu cứng đờ, một hồi lâu sau mới duỗi tay về phía y.

Trong tiềm thức của Hề Tương Lan còn nhớ rõ động tác này sẽ giúp kinh mạch khô cạn của mình thoải mái hơn, lập tức chồm tới ngậm lấy ngón út của Thịnh Tiêu, đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm vào hắn, mong mỏi hắn cho mình chút linh lực.

Thịnh Tiêu thúc giục linh lực Thiên Diễn rót vào trong miệng của Hề Tương Lan.

Trong phút chốc, Hề Tương Lan giống như cây khô nở hoa, gò má tái nhợt trở nên hồng hào hơn, lệ nóng rưng rưng nơi khóe mắt rốt cuộc chịu men theo hàng mi dài chảy xuống, để lại một vệt nước trên mặt.

Vẻ mặt của Hề Tương Lan tràn đầy thỏa mãn, nhưng y vẫn còn gặm cắn ngón tay của Thịnh Tiêu không tha, phảng phất như nhờ vào đó để hoài niệm khoảnh khắc vui sướng khi được linh lực Thiên Diễn tràn vào trong kinh mạch của mình.

Chẳng qua y đang gặm cắn ngon lành thì ý thức mơ màng giống như gạt ra từng lớp sương mù dày đặc, dần dần thanh tỉnh.

Đến khi Hề Tương Lan hoàn toàn tỉnh táo lại, y đã gặm cắn tất cả năm ngón tay của Thịnh Tiêu không sót ngón nào, những vết đỏ chằng chịt tốn nửa ngày trời mới nhạt dần giờ lại đâu vào đấy.

Hề Tương Lan cúi đầu nhìn, rồi lại ngơ ngác nhìn sang Thịnh Tiêu đang nhắm mắt để y tùy ý gặm cắn.

Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan:???
Hề Tương Lan tê rần cả mặt, hai tai đỏ bừng.

Thì ra dấu vết trên tay hắn là vì thế mà có.

Hề Tương Lan ước gì có cái hố để chui vào, thậm chí còn có ý định cạy mở chấn song cửa sổ bằng ngà voi ra rồi nhảy quách xuống dưới cho xong, vành tai của y đỏ như muốn nhỏ máu, y hết sức cẩn thận đặt bàn tay của Thịnh Tiêu xuống.

Thịnh Tiêu đột nhiên mở mắt ra.

Hề Tương Lan lập tức cứng đờ, lật đật nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay chi chít vết đỏ của Thịnh Tiêu, còn lầm bầm gì đó trong miệng, rõ ràng là dáng vẻ chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Ngón tay của Thịnh Tiêu lớn hơn của y một vòng, lúc cho vào miệng gặm cắn có cảm giác lấp đầy cả khoang miệng.

Hề Tương Lan giả vờ mơ màng gặm cắn hết một lượt năm ngón tay của hắn, lén liếc thấy Thịnh Tiêu vẫn còn đang nhìn y.

Nhìn?
Nhìn cái đầu ngươi!
Hề Tương Lan thầm nóng nảy trong lòng.

Ngay lúc y sắp giả vờ không nổi nữa, Thịnh Tiêu mới nhắm mắt lại.

Hề Tương Lan lặng lẽ thở phào một hơi.

Nhưng ngay một giây sau, lại nghe Thịnh Tiêu lạnh nhạt lên tiếng.

“…Đã tỉnh?”
Hề Tương Lan: “…”
===Hết chương 29===.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui