Tâm trạng rạo rực của Thịnh Tiêu không duy trì được bao lâu.
Đến thành Trung Châu, Yến Linh nhào vào trong lòng Nhạc Chính Trấm, oang oang nói: “Ca, ta rất nhớ ngươi!”
Những người bạn cùng trường khác đến Dược Tông chơi, Yến Linh nhào vào lòng Nhượng Trần, Hoành Ngọc Độ và Phong Duật thân thiết nói: “Ta nhớ các ca ca lắm luôn!”
Thịnh Tiêu: “……”
Yến Linh ‘rắc thính’ khắp nơi, thậm chí gặp lại chủ sạp mà hồi nhỏ cậu thường xuyên cùng với Thịnh Tiêu tới ăn cũng phải hớn hở nói: “Nhớ bác muốn chết!”
Thịnh Tiêu… Thịnh Tiêu triệt để tan vỡ.
Từ nhỏ Yến Linh không trải qua gian nan khổ sở nào, duy chỉ có một lần gặp nguy hiểm là suýt chút nữa bị lừa bán tới thành Cửu Tiêu, từ nay về sau cứ thế thong dong từng bước lớn lên, cập quan, kết đạo lữ với một nữ tu tuyệt sắc, an ổn đến hết đời..
Đây mới là cuộc sống mà cậu mong muốn.
Yến Linh vừa thổi vừa ăn tô hoành thánh nóng hổi, thấy Thịnh Tiêu ngồi đó ngẩn người, lén lút cầm muỗng múc trộm con tôm đã lột vỏ trong tô của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu ngước mắt nhìn cậu.
Yến Linh cười he he, cũng không biết xấu hổ há miệng ăn con tôm.
Thịnh Tiêu lặng lẽ thở dài một hơi, đẩy cái tô của mình tới cho Yến Linh, nói: “Muốn ăn thì ăn đi.”
Yến Linh lập tức vui ra mặt, cầm muỗng múc tôm ăn ngon lành.
Còn chưa ăn được mấy miếng, bỗng có một cái tô hoành thánh khác cạch một tiếng đặt xuống trước mặt Yến Linh, không biết Hề Tuyệt đến đây hồi nào, ngang nhiên vén bào ngồi xuống, tỉnh bơ nói chuyện.
“Ăn không?”
Yến Linh đã quen Hề Tuyệt xuất quỷ nhập thần, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, tiếp tục múc tôm trong tô của Thịnh Tiêu ăn.
Hề Tuyệt thấy cậu ăn ngon lành như vậy, cầm muỗng gõ vào miệng tô, nói: “Ăn của ta không?”
“Mới không ăn.” Yến Linh chê nhìn cậu ta: “Hai đại nam nhân ăn chung một tô bộ không thấy kỳ hả?”
Thịnh Tiêu sửng sốt.
Hề Tuyệt ngoài cười trong không cười: “Yến Linh Nhi, nếu mắt ta không mù, mới nãy ngươi còn ngang nhiên múc tôm trong tô của người ta ăn thì phải?”
Yến Linh nghẹn họng, nhưng vẫn tỏ ra có lý chẳng sợ: “Ngươi sao có thể so với Thịnh Tiêu, hôm trước trên đường về thành Trung Châu chúng ta còn ngủ chung một phòng đó, giao tình này tất nhiên là phải hơn hẳn chứ.”
Vừa dứt lời, Hề Tuyệt cầm muỗng gõ cái coong vào tô để cắt ngang.
“Giao tình gì?” Hề Tuyệt nghiến răng ken két, chướng khí nói: “Năm đó hồi còn đi học, ngươi đều ngủ ké một đêm với tất cả mọi người trong Chư Hành Trai, giờ bày đặt giao với chả tình?— Thế rốt cuộc ngươi có ăn tôm không, không ăn ta đem đi đổ!”
Không biết Yến Linh học đâu ra thói xấu chỉ thích ăn nhân tôm gói trong bánh hoành thánh, không nỡ nhìn người khác lãng phí, đành phải nhíu mày múc vào tô mình vừa ăn vừa chê.
Hề Tuyệt nghiến răng nhéo má Yến Linh: “Cái đồ không biết nhìn lòng tốt, ngươi như vậy sớm muộn có ngày bị người bán còn giúp đếm tiền.”
Yến Linh không dám kêu Thịnh Tiêu đừng nói chuyện cậu suýt bị lừa bán đến thành Cửu Tiêu cho người khác biết, nghe vậy không khỏi chột dạ tằng hắng mấy tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn hoành thánh.
“Linh Nhi.” Hề Tuyệt xem Thịnh Tiêu như vô hình, gõ móng vuốt lên bàn nói: “Buổi tụ hội của Chư Hành Trai không có gì vui, chỉ là một đám ngồi túm tụm lại uống rượu tán phét, chẳng thú vị, có muốn ta dẫn ngươi đến thành Cửu Tiêu ở Nam Cảnh chơi không?”.
Yến Linh: “Khụ khụ khụ khặc khặc khặc!!”
Yến Linh trực tiếp sặc một cái rồi ho chết đi sống lại.
Thịnh Tiêu vỗ lưng giúp cậu thuận khí, nhíu mày nói: “Cẩn thận chút.”
Hề Tuyệt sầm mặt nhìn móng vuốt của Thịnh Tiêu vuốt lên vuốt xuống trên lưng Yến Linh, đột nhiên trong mắt lóe lên kim văn, một chiếc đũa thoáng biến mất, suýt chút nữa đâm xuyên qua bàn tay của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu nhanh tay lẹ mắt nắm chặt chiếc đũa, lạnh lùng liếc Hề Tuyệt.
Hề Tuyệt làm như không thấy gì, đẩy ly nước qua: “Ngươi có tật xấu gì không vậy? Hay còn là con nít, húp có miếng nước cũng bị sặc.”
“Khụ khụ.” Yến Linh ho đỏ hoe cả mắt, lát sau mới ngừng ho, che miệng buồn bực nói: “Ai kêu ngươi tự dưng nhắc đến thành Cửu Tiêu chi.”
Hề Tuyệt nói: “Thành Cửu Tiêu thì sao?”
“Không, không có gì.”
“Đó là một nơi rất vui.” Hề Tuyệt lười biếng chống cằm nhìn Yến Linh nói: “Ngươi đã mười bảy tuổi, cũng nên đến lúc biết chút chuyện.”
Yến Linh chẳng hiểu gì: “Ta rất ngoan.”
Hề Tuyệt ‘phụt’ một tiếng bật cười, bị cậu làm cho đáng yêu duỗi tay tới nhéo cái má không còn phúng phính như xưa nữa: “Đúng vậy, ngươi ngoan chết người.”
Trong khi hai người nói chuyện, Thịnh Tiêu luôn im lặng, lúc này thấy Hề Tuyệt càng nói càng bất ổn, rốt cuộc lạnh nhạt lên tiếng: “Không được dẫn cậu ấy đến những nơi đó.”
Hề Tuyệt cười nhạt: “Ta chỉ nói đến thành Cửu Tiêu, chứ không có nói đến lầu xanh, chẳng lẽ khắp cả thành Cửu Tiêu chỉ có lầu xanh thôi hả? ‘Du Đan’ bị ngươi quẳng lên chín tầng mây rồi? Người ngợm trông chính trực vậy mà toàn nghĩ đen tối, đồ hư hỏng.”
Thịnh Tiêu thờ ơ nói: “Ngươi tự biết mình nói cái gì.”
Hề Tuyệt thấy cậu nói có ẩn ý, dứt khoát huỵch toẹt ra, lạnh lùng vỗ bàn nói: “Ta đưa Yến Linh đến lầu xanh thì sao?! Trải đời một chút mà thôi, để cậu ấy biết nữ nhân ngọt ngào mọng nước nhường nào, đỡ cho ai đó âm mưu xấu xa đưa người vào ngã rẽ.”
Thịnh Tiêu: “…”
“Ngã rẽ gì?” Yến Linh mất hứng nói: “Thịnh Tiêu nói mới đúng đó, ngươi muốn dẫn ta đến lầu xanh, đây mới là lầm đường vào ngã rẽ nè.”
Hề Tuyệt:?
Hề Tuyệt tức giận nói: “Ngươi bị ngu hả?!”
Yến Linh không hiểu tại sao mình bị mắng, nhíu mày nói: “Ta muốn méc mẹ, méc ngươi muốn đến lầu xanh ở thành Cửu Tiêu học hư, lúc đó mẹ chắc chắn sẽ treo ngươi lên đánh.”
Những năm qua Hề Tuyệt thường xuyên chạy đến nhà Yến Linh ăn chực, Hướng phu nhân đã xem cậu ta như con cháu trong nhà, nếu biết cậu ta dám đến lầu xanh, chắc chắn sẽ đuổi đánh cậu ta tám con phố.
Hề Tuyệt oan hơn Đậu Nga, tức giận trừng Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu thắng một bàn, thấy Yến Linh đã ăn xong tôm, lạnh nhạt nói: “Đến Chư Hành Trai?”
“Đi thôi.” Yến Linh đặt đũa xuống, trừng Hề Tuyệt một cái rồi nghênh ngang đi theo Thịnh Tiêu.
Hề Tuyệt ngồi tại chỗ im lặng hồi lâu, đột nhiên nổi giận lật đổ bàn, vứt lại một miếng linh thạch rồi bỏ đi.
“Tức chết đi được! Bị nhắm trúng còn không biết! Ta mặc kệ!”
Yến Linh không nhận ra Hề Tuyệt ‘tốt bụng nhắc nhở’, vẫn còn ở đó than trách cậu ta với Thịnh Tiêu: “Cậu ta càng lớn càng xấu tính xấu nết, ngươi đừng so đo với cậu ta, hồi trở về nhờ mẹ nhắc nhở cậu ta.”
Thịnh Tiêu vốn đang cười, nghe vậy bỗng im lặng một lúc, thử hỏi nhỏ: “Hề Tuyệt… Thường xuyên đến Yến Ôn Sơn?”
“Đúng nha.” Yến Linh nói: “Mỗi tháng đến bảy, tám lần, phiền chết, toàn xuất quỷ nhập thần, lần nào A Nguyệt cũng bị cậu ta dọa sợ.”
Thịnh Tiêu thầm nghĩ, nhưng ta chưa từng đến đó lần nào.
Hiển nhiên một quân tử dịu dàng như Thịnh Tiêu sẽ không nói ra lời đậm mùi ghen tuông này, cậu chỉ cười khẽ một tiếng rồi nói có ý ám chỉ: “Phong cảnh ở Yến Ôn Sơn không tệ nhỉ?”
“Ừ ừ.” Yến Linh gật đầu, quả nhiên cắn câu nói: “Nếu ca có thời gian, ta có thể dẫn ca đến đó chơi.”
Thịnh Tiêu cười: “Giải Trĩ Tông rất nhàn.”
Tất nhiên câu này là giả, nhưng dùng để lừa gạt một thiếu niên chưa rành sự đời như Yến Linh lại rất hiệu quả, không ngoài dự đoán Yến Linh ‘Quào’ một tiếng, phấn khích nói: “Vậy đợi kết thúc đợt tụ hội lần này, ta sẽ dẫn ca đến Yến Ôn Sơn, thời tiết bây giờ đang là mùa xuân ấm áp hoa nở đó.”.
Thịnh Tiêu nghiêm túc nói: “Được.”
Yến Linh vui vẻ nói: “Năm nay ca làm lễ cập quan phải không, đến lúc đó ta nhất định sẽ tới Trung Châu.”
Thịnh Tiêu gật đầu, suy nghĩ một chút lại ôm hy vọng nói: “Đệ cũng sẽ tới, lễ cập quan của Hề Tuyệt?”
Yến Linh gật đầu: “Đương nhiên rồi, ta còn định tặng cho cậu ta một thanh kiếm, tốn nhiều tiền lắm đó— Suỵt, ca đừng tiết lộ cho cậu ta biết nha.”
Thịnh Tiêu gượng cười một tiếng.
Mỗi lần cậu nghĩ mình là đặc biệt trong lòng Yến Linh, Yến Linh luôn cho cậu một kích chí mạng, để cậu tỉnh mộng hiểu ra mình chỉ là một người bạn cùng trường không hơn không kém.
Nhưng Thịnh Tiêu không sa sút được bao lâu.
Đến Chư Hành Trai ở Thiên Diễn học cung, Yến Linh và mọi người trò chuyện một hồi, khi nói tới Yến Ôn Sơn, Phong Duật khoác vai Yến Linh cười nói: “Ta cũng muốn đến đó thăm thú.”
“Ta mới lười tiếp đãi ngươi.” Yến Linh chê đẩy cậu ta ra: “Ngươi muốn thăm thú ngắm cảnh thì tự đi đi, đừng tìm ta, ta rất bận.”
Phong Duật nói ẩn ý: “Đây là đạo đãi khách của ngươi đó hả Yến Linh Nhi?”
Yến Linh hừ với cậu ta: “Chính xác là thế.”
Thịnh Tiêu khẽ sửng sốt.
…Mỗi lần cậu cảm thấy mình chỉ là bạn cùng trường, Yến Linh lại ‘đối xử đặc biệt’ với cậu khiến cậu sinh ra vọng tưởng không nên có.
Khi Thịnh Tiêu đang suy tư, Yến Linh bỗng xáp tới nói nhỏ bên tai cậu: “…Ta chỉ nói với Phong Duật thôi, nếu ca đến chỗ ta chơi, ta sẽ tiếp đãi cực kỳ chu đáo.”
Ngón tay của Thịnh Tiêu run nhẹ.
Phong Duật tức xì khói nhéo tai Yến Linh kéo cậu qua chỗ mình, nói: “Nấm lùn! Ta nghe hết đó!”
Yến Linh tức giận dẫm chân: “Ta mới không lùn! Còn có thể cao lên nữa!”
Phong Duật: “Ta mặc kệ, lùn hơn ta là lùn, ngươi nhìn ngươi đứng còn chưa cao tới cằm Thịnh Tiêu, rất giống ‘chim non nép vào người’ nha.”
Yến chim non tức giận đuổi đánh Phong Duật.
Hoành Ngọc Độ ngồi một bên nhìn Thịnh Tiêu vừa đần mặt vừa run rẩy, cùng với hai tai đỏ bừng vì bị Yến Linh thỏ thẻ bên tai hồi nãy, cậu ta dường như biết được gì đó, gõ bàn nói.
“Thịnh Tiêu?”
Thịnh Tiêu như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nói: “Cái gì?”
Hoành Ngọc Độ chớp mắt với cậu, nói nhỏ: “Ngươi gan lắm.”
Thịnh Tiêu: “…”
Mọi người ầm ĩ cả đêm, quyết định ngủ lại ở Chư Hành Trai, đợi ngày mai Phục Man và Liễu Trường Hành đến xem như tụ hội đầy đủ.
Yến Linh ngáp to được Thịnh Tiêu đưa về trai xá cũ của mình, rõ ràng cậu buồn ngủ díu cả mắt nhưng vẫn ráng lò mò tới ngồi trước bàn, cầm bút mực đỏ vẽ ngoằn ngoèo lung tung.
Yến Linh vừa lim dim vừa vẽ, trong mắt thoáng lóe lên kim văn, mặc dù ngủ gà ngủ gật nhưng tay cầm bút rất ổn định, tiện tay vẽ ra một trận pháp phức tạp.
Đột nhiên Yến Linh rùng mình một cái rồi mở choàng mắt ra.
Có vẻ cậu nhớ rõ lúc nãy mình đang làm gì, nghi ngờ nhìn cây bút trong tay, lại nhìn trận pháp kỳ lạ trên giấy, lẩm bẩm: “Đây là cái gì?”
Khi Yến Linh đang lẩm bẩm một mình, bất thình lình bên cạnh vang lên tiếng nói.
“Đây là trận pháp hiến tế cấm kỵ, sao ngươi biết vẽ cái này?”
Yến Linh bị dọa hết hồn, hoảng loạn quay đầu nhìn sang.
Phục Man mặc bộ đồ vàng rực lấp lánh chói lòa mắt đang đứng bên cạnh, thấy cậu sợ xám nghoét mặt mày liền vô tội nói: “Xin lỗi, ta đã gõ cửa.”
Yến Linh không thể tưởng tượng nói: “Phục Man, ngươi đến Trung Châu hồi nào vậy?”
“Thật ra…” Phục Man ngượng ngùng nói: “Trưa nay ta đã đến rồi, buổi tối chúng ta còn ăn cơm chung mà.”
Yến Linh: “…”
Thật đáng thương.
Nhưng mà Phục Man cũng quen rồi, không cảm thấy tủi thân gì, cậu ta ngồi xuống cầm tờ giấy lên xem, nói: “Ta nhớ hồi còn đi học, ngươi chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn môn trận pháp, ngay cả trận pháp ‘Phùng Đào Hoa’ chỉ có ba vòng tròn đơn giản mà cũng vẽ không xong, sao có thể vẽ ra trận pháp hiến tế này một cách hoàn mỹ như thế?”
Yến Linh ngơ ngác: “Trận pháp hiến tế gì cơ?”
“Là cái này nè.”
Yến Linh nhìn vào tờ giấy, nhíu mày nói: “Đây là ta vẽ?”’
Phục Man: “Đúng vậy, ta chứng kiến ngươi vẽ từ đầu đến cuối mà.”
Yến Linh càng mông lung, dứt khoát để tờ giấy qua một bên, hỏi Phục Man: “Nửa đêm ngươi tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng sao?”
“À, có.” Phục Man lấy ra một cuộn giấy: “Ba năm trước ngươi ở Tàng thư các tìm được thuật pháp cấp Linh có thể thay đổi trí nhớ, ta đã học được nó rồi.”
Yến Linh không hiểu: “Là sao?”
Phục Man: “…”
Hóa ra ngươi đã quên?
Yến Linh buồn ngủ nên đầu óc hơi choáng, một hồi lâu sau mới nhớ ra: “À à à, ta nhớ ra rồi, sao thế, dễ học không?”
Phục Man lắc đầu.
Cậu ta phải tốn tận ba năm mới nghiên cứu ra, đương nhiên là không dễ học.
“Lần đó ngươi hỏi trận pháp này có thể sử dụng với bản thân được không.” Phục Man nói: “Ta đã thử, không được.”
Yến Linh ‘Ồ’ một tiếng, vui vẻ nhảy cẫng lên: “Không sao, bây giờ ta đã cao hơn rất nhiều, không cần tự lừa mình dối người.”
Phục Man không khỏi bật cười, đưa tay xoa đầu Yến Linh: “Đúng ra cao lên không ít.”
Yến Linh được khen hai mắt cong cong.
Phục Man nhìn trận pháp kỳ lạ trên bàn, suy nghĩ một chút vẫn là dịu dàng khuyên: “Linh Nhi, trận pháp này… Tốt nhất là không nên vẽ hoàn tất.”
Yến Linh ngơ ngác hỏi: “Sao cơ?”
“Ngươi nhìn chỗ này đi.” Phục Man chỉ vào một lỗ hổng trên trận pháp hiến tế, nói: “Nếu ngươi vẽ xong, trận pháp hiến tế sẽ lập tức lấy mạng ngươi, đây là cấm thuật ngọc nát đá tan.”
Yến Linh sợ hết hồn, vội vàng đốt bỏ tờ giấy.
Phục Man thấy cậu sợ như vậy, lờ mờ nhận ra không đúng: “Linh Nhi, rốt cuộc tại sao ngươi lại học được trận pháp này?”
Yến Linh bối rối nói: “Ta… Ta thật sự không biết.”
Phục Man nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tái mét, dần dần cảm thấy dáng vẻ dù buồn ngủ díu mắt nhưng vẫn vững vàng cầm bút vẽ ra một trận pháp phức tạp của Yến Linh hồi nãy thật sự chẳng giống Yến Linh thường ngày chút nào, cậu ta im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi đi ngủ đi, ta đi gọi Phong Duật tới.”.
“Gọi Phong Duật tới…” Yến Linh càng nghĩ càng sợ: “Liệu, liệu có được không?”
Không phải Phong Duật chỉ biết chơi quỷ thôi sao?
Phục Man chạm nhẹ hai ngón tay vào mi tâm của Yến Linh, cố gắng không hù cậu sợ: “Ta cảm thấy, ngươi rất giống như… Bị đoạt xác.”
Yến Linh ngơ ra.
===Hết phiên ngoại 23===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...