Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Yến Linh ôm sách quay về trai xá, còn chưa đặt sách xuống đã nghe thấy tiếng nói.

“Ngươi phải quay về Yến Ôn Sơn?”

Yến Linh cũng không ngẩng đầu lên, đặt từng quyển sách lên bàn, sau đó chọn bừa một quyển mở ra đọc, thờ ơ nói: “Ngươi nghe rồi còn hỏi?”

Hề Tuyệt lười biếng ngồi trên ghế lật xem một quyển thoại bản, trong miệng ngậm một cái xiên, trên người tỏa ra mùi ngòn ngọt của hồ lô ngào đường, cậu ta cười nhạt nói: “Ngươi đi đâu về đâu không liên quan đến ta, nhưng họ Thịnh kia lại không nghĩ thế đâu.”.

Yến Linh nghi ngờ nhìn sang: “Cái gì?”

Hề Tuyệt thấy cậu còn ù ù cạc cạc, cười nhạo một tiếng rồi tiếp tục đọc sách: “Mặc kệ nó, dù sao ta có thể đến Yến Ôn Sơn bất cứ lúc nào ta muốn.”

Nhưng Thịnh Tiêu thì không chắc.

Yến Linh thấy cậu ta ra vẻ thần bí, tức giận nói: “Tại sao ngươi lại đến chỗ ta ngồi đọc sách? Buổi chiều ta phải về nhà, không thể mua bánh ngọt cho ngươi được.”

Hề Tuyệt vẫn còn ngậm xiên que trong miệng, lơ đãng nói: “Cái này có gì khó, ngươi đi mua bánh ngọt cho ta trước, sau đó về nhà là được.”

Yến Linh lườm cậu ta, chọn thêm mấy quyển sách trên kệ bỏ vào nhẫn trữ vật, sau đó khoác áo choàng dày cộm lên người, nói: “Bây giờ ta sẽ về nhà, ngươi đi chơi một mình đi.”

Hề Tuyệt dùng răng nanh nhay cắn xiên que, bỗng có một luồng kim văn vụt lóe lên, dịch chuyển xiên que cắm phập vào khung cửa— Nhìn kỹ thì mới thấy trên khung cửa chi chít lỗ với lỗ.

Yến Linh quen tay rút xiên que ra ném lại cho Hề Tuyệt: “Linh lực Thiên Diễn đang dần cạn kiệt, các thế gia Trung Châu sắp sửa phát điên, ngươi còn ở đây lãng phí Thiên Diễn chơi mấy trò nhảm nhí này?”

“Cạn thì cạn thôi.” Hề Tuyệt đứng dậy vươn vai duỗi người, đi theo Yến Linh ra ngoài, thong thả nói: “Trước khi chưa xuất hiện Thiên Diễn, chẳng lẽ Thập Tam Châu không có tu sĩ?”

Yến Linh ngó ra ngoài xem tuyết đã ngừng rơi chưa, thấy động tác của Hề Tuyệt bèn nhíu mày nói: “Ngươi đi theo làm gì?”

Hề Tuyệt vô tội nói: “Ngươi nói về nhà mà, ta đưa ngươi về.”

“Thôi không cần.” Yến Linh nói: “Đã bảo ngươi đừng lãng phí linh lực Thiên Diễn nữa, lỡ như có một ngày linh lực Thiên Diễn hoàn toàn không còn…”

Hề Tuyệt nghi ngờ hỏi: “Sao cơ?”

Yến Linh cũng bị lời nói của mình làm bối rối.

Như Hề Tuyệt đã nói, linh mạch Thiên Diễn cạn kiệt nhưng Thập Tam Châu còn linh mạch có thể giúp tu sĩ tu luyện, không đến mức tất cả mọi người đều trong vòng một đêm biến thành người phàm, nhưng Yến Linh vô thức cảm thấy…

Nếu có một ngày linh mạch Thiên Diễn cạn khô không còn sót lại chút gì, dường như sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

Yến Linh buồn bực đội mũ trùm lên, đi nhanh vào trong làn tuyết.

Hề Tuyệt đi bộ theo sau: “Thật sự không muốn ta đưa về?”

“Không cần.”

Hề Tuyệt nói: “Được rồi, ta đành phải đến đó một chuyến thôi.”

Yến Linh dừng chân lại, nói: “Ngươi muốn theo ta về Yến gia?”

“Đúng đó, là vinh hạnh của ngươi, miễn lễ.”

Yến Linh trợn mắt bó tay.

Suốt bốn năm nay Hề Tuyệt thường xuyên ghé nhà Yến Linh ăn chực nên không xem mình là người ngoài, huống chi sang năm sau bốn người Yến gia phải quay về Yến Ôn Sơn, từ nay về sau gặp mặt thì ít mà cách xa thì nhiều, Yến Linh cũng không từ chối, im lặng đồng ý cho cậu ta đi theo..

Hai người đi ra trai xá của Yến Linh, đúng lúc bắt gặp Thịnh Tiêu đang cầm dù đi tới.

Thái độ của Yến Linh đối xử với Thịnh Tiêu hoàn toàn khác với Hề Tuyệt, cậu dẫm lên tuyết chạy tới đón: “Thịnh Tiêu, hôm nay mẹ ta nói có nấu món cá sóc, ca muốn tới ăn chung không?”

Thịnh Tiêu đi đến trước mặt cậu, ngó lơ Hề Tuyệt đội một ụ tuyết lớn trên đầu, đưa dù tới che lên đầu cho cậu, cười khẽ một tiếng nói: “Được.”

Yến Linh lập tức vui vẻ ra mặt.


Hề Tuyệt đứng một bên nói giọng chướng khí: “Thịnh Tiêu, mới nãy ngươi đã về chỗ ở của mình rồi mà, sao tự dưng xuất hiện ở đây vậy, đúng là tình cờ nha.”

Thịnh Tiêu lạnh nhạt liếc cậu ta, nói: “Nhưng không tình cờ bằng ngươi.”

Hề Tuyệt: “…”

Đồ hư hỏng này quả nhiên cố ý dàn cảnh tình cờ gặp gỡ!

Yến Linh không nhìn ra mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người, khoác tay với hai người cùng nhau đạp tuyết quay về Yến gia.

Yến Nguyệt biết hôm nay sư huynh của nó sẽ về nhà nên ngồi đợi dưới mái hiên trước cửa lớn từ sớm, cuối đường lớn thấp thoáng có bóng người đang đi đến.

Yến Nguyệt lập tức nhảy cẫng lên, đạp tuyết chạy tới, hô lớn: “Sư huynh—!”

Đường tuyết quá trơn, thằng bé té lộn mèo một cái, nhưng nó giống như chẳng bị đau liền lồm cồm bò dậy, mang theo cả người dính đầy tuyết hớn hở chạy tới.

Yến Linh nín cười đi nhanh tới, đỡ lấy Yến Nguyệt: “Chậm một chút, té đau không?”

Yến Nguyệt sà vào lòng Yến Linh dụi mấy cái rồi sụt sịt nói: “Té, đau.”

Yến Linh cười ha hả: “Trách ai được.”

“Trách đệ.”

Yến Nguyệt thân thiết với Yến Linh xong, ngó ra phía sau thì không mấy bấy ngờ khi thấy hai con người thường xuyên tới đây ăn chực, lén lút bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nắm tay Yến Linh về nhà.

Hướng phu nhân rất quý Thịnh Tiêu và Hề Tuyệt, thấy hai người họ tới cũng rất vui vẻ, nấu thêm hai món nữa cho bàn ăn hôm nay thêm thịnh soạn phong phú.

“Đợt tuyết lần này rất lớn.” Hướng phu nhân cười nói: “Thịnh Tiêu và A Tuyệt ngủ lại tối nay đi, ngày mai tuyết nhỏ dần rồi hãy đi.”

Thịnh Tiêu dàn cảnh tình cờ gặp gỡ cũng chỉ vì mục đích này, sao có thể không đồng ý, cậu mỉm cười nói được.

Hề Tuyệt gặp nguyên con cá bỏ vào chén mình, cười khẩy nói: “Thịnh Tiêu bảo muốn về gấp mà, ta có thể dùng Tương văn đưa ngươi về nha, không cần hậu tạ.”

Thịnh Tiêu không so đo với cậu ta, lạnh nhạt nói: “Không làm phiền Hề thiếu gia.”

Hề Tuyệt bĩu môi.

Hướng phu nhân cũng nhìn quen hai người họ âm thầm đấu khẩu nhau, cười khẽ không dứt.

Yến Linh vốn đang phiền Hề Tuyệt ồn ào, muốn kêu cậu ta quay về, thấy vậy đành phải im miệng ngoan ngoãn lùa cơm.

Đêm đến, tuyết vẫn rơi không ngừng.

Hơn một tháng Yến Linh chưa về nhà, mới cơm nước xong đã bị Yến Nguyệt kéo vào phòng, nó ngước đôi mắt lấp lánh nhìn sư huynh của mình, muốn Yến Linh kể chuyện ở Học cung.

Mỗi năm Yến Linh đều ở trong vườn thuốc, cùng với Nhạc Chính Trấm chăm chỉ mày mò thảo dược và y thuật, mùi thuốc thoang thoảng trên người cậu dường như thấm sâu vào tận bên trong, cậu lười biếng nằm trên giường của Yến Nguyệt, kể bản thân ở Thiên Diễn học cung anh dũng oai phong bao nhiêu, kể cậu được mọi người ở Chư Hành Trai ngưỡng mộ thế nào, ngay cả Hề Tuyệt đứng đầu bảng cũng phải ngoan ngoãn phục tùng cậu ra sao, huống chi là những người khác..

Yến Nguyệt ôm mèo mun làm ổ trên giường, rất nể mặt phụ họa cho sư huynh: “Sư huynh lợi hại! Sư huynh anh dũng!”

Yến Linh cực kỳ khoái chí.

Dỗ Yến Nguyệt vui vẻ được một lúc, thấy nó gật gù buồn ngủ, Yến Linh rón rén đắp chăn kín mít cho nó rồi định nhấc chân rời khỏi, Yến Nguyệt bỗng duỗi tay tới nắm lấy ngón tay của Yến Linh.

“Sư huynh?”

Yến Linh ngồi trở lại: “Sao thế?”

Đôi mắt của Yến Nguyệt hơi sáng nhìn cậu, nó tràn đầy mong đợi nói: “Sang năm chúng ta có thể về nhà phải không?”

Yến Linh bật cười, nhấc tay vỗ mái đầu bù xù của Yến Nguyệt, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, qua hết năm nay sẽ quay về Yến Ôn Sơn.”

Yến Nguyệt vui vẻ, lúc này mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.


Yến Linh dỗ Yến Nguyệt ngủ xong, vươn vai ngáp một cái quay về phòng mình.

Hề Tuyệt và Thịnh Tiêu ở biệt viện cách đây không xa, đạo đãi khách của Yến Linh là để bọn họ thoải mái như ở nhà, chỉ cần không phá sập nhà thì muốn làm gì cũng được.

Yến Linh thong thả trườn vào trong chăn ấm, dễ chịu trở người, ngước mắt nhìn phòng ngủ giống hệt ở Yến Ôn Sơn, rúc vào chăn rù rì: “Về nhà rồi.”

Hồi sáng trong đầu cậu chỉ có niềm vui sướng khi sắp được về nhà, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại đột nhiên có chút không nỡ.

Dù sao cũng đã ở Trung Châu tận bốn năm, mở rộng quan hệ với nhiều người, trong nhất thời không thể nói bỏ là bỏ được.

Bạn cùng trường ở Chư Hành Trai, Dược Tông…

Còn có đủ loại trò chơi món ngon.

“Ài…” Yến Linh kéo chăn trùm đầu, nhíu mày duỗi chân.

Không muốn rời khỏi đây.

Nếu có một cách vẹn toàn đôi bên, vừa có thể ở Yến Ôn Sơn chơi vừa có thể thoắt cái quay lại Trung Châu thì tốt biết mấy.

Nhưng tiếc là cậu không có Tương văn ‘Hà Xử Hành’ của Hề Tuyệt, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.

Yến Linh suy nghĩ vu vơ một lúc dần dần nhắm mắt lại, nằm trong căn phòng tràn ngập mùi hương quen thuộc thiếp đi.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có âm thanh tuyết rơi lả tả bên ngoài.

Hề Tuyệt ở thiên viện há miệng ngáy khò khò, cậu ta tới Yến gia vô số lần, thậm chí còn xem đây như nhà của mình, ngủ say không phòng bị, thậm chí còn không kích hoạt cấm chế hộ thân như lúc ở Thiên Diễn học cung.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, một bóng người thấp bé bước tới không một tiếng động đứng bên mép giường của Hề Tuyệt, trong mắt hiện lên vô số sợi kim văn chằng chịt, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đang say giấc.

Hề Tuyệt không biết gì cả.

Yến Linh đứng đó khoảng nửa khắc, hai mắt mở thao láo không chớp lấy một lần, thậm chí cũng không ch.ảy nước mắt vì mỏi, cứ thế đứng im như một pho tượng.

Cuối cùng, cậu từ từ duỗi bàn tay bị cóng đến tím xanh đến sau cái gáy của Hề Tuyệt đang nằm xoay lưng ra ngoài.

Bàn tay lạnh lẽo đến nỗi phả ra hơi lạnh, Hề Tuyệt ngủ say như chết không khỏi mất tự nhiên rụt đầu, rúc sâu vào chăn hơn.

Ngón tay của Yến Linh bất động giữa không trung, hai mắt ngấn lệ mông lung mất tiêu cự, nhìn chằm chằm vào gáy của Hề Tuyệt trông cực kỳ khủ.ng bố.

—Đó là nơi chứa Tương văn.

Một hồi lâu sau, Yến Linh bỗng mở miệng nói nhỏ mấy chữ.

“…Trẻ con chưa thành thục.”

Vẫn chưa tới thời điểm.

Yến Linh nói xong liền vô cảm xoay người rời đi.

Ra khỏi phòng ngủ, Yến Linh dẫm chân trần lên tuyết, lững thững đi về phòng của mình, chỉ là mới đi được nửa đường thì bắt gặp Thịnh Tiêu khoác hờ áo choàng đang kinh ngạc nhìn mình.

“Yến Linh?”

Yến Linh chỉ mặc mỗi áo ngủ mỏng tanh, tóc tai xõa dài rũ rượi đi dưới trời tuyết như bị mộng du, khi được gọi tên, ánh mắt của cậu thoáng khựng lại, kim văn trong mắt nhanh chóng rút đi hết.

Trong phút chốc, thần trí chìm ngập trong vũng bùn từ từ tỉnh lại.

Yến Linh ngơ ngác hỏi: “Thịnh Tiêu?”


Thịnh Tiêu bước nhanh tới, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bị cóng tái mét, lập tức cởi áo choàng trên người mình khoác lên cho Yến Linh, không chấn vấn liền kéo cậu về phòng.

Yến Linh không biết chuyện gì xảy ra, bị nửa ôm nửa kéo vào trong phòng ngủ ấm áp, còn bị hơi nóng xông cho giật nảy người, ngơ ngác quay đầu lại nhìn Thịnh Tiêu, cất giọng khàn khàn: “Ta… Bị gì vậy?”

Thịnh Tiêu nhét cậu vào trong chăn ấm, cảm nhận tay của Yến Linh dần khôi phục lại nhiệt độ, lặng lẽ thở phào một hơi rồi nói: “Có lẽ là bị mộng du.”

Lang thang ngoài trời tuyết nãy giờ, lại được ủ ấm bất chợt như vậy làm hai má của Yến Linh đỏ bừng bất thường, cậu chóng mặt nói: “Ta rất ngoan, chưa bao giờ bị mộng du.”

Thịnh Tiêu nhíu mày, im lặng đưa tay sờ trán cậu.

Chỉ mới trong phút chốc, Yến Linh mới nãy còn lạnh băng giờ trở nên nóng phỏng tay.

Thịnh Tiêu thấy cậu hít thở khó khăn, hai mắt mông lung không tiêu cự, nghiêm mặt nói: “Ta đi gọi Hướng phu nhân tới.”

“Không, không được.” Yến Linh dùng sức giữ tay cậu lại, lắc đầu nói: “Ta biết cách chữa trị, khuya rồi đừng làm phiền mẹ.”

Thịnh Tiêu: “Nhưng…”

Mái tóc dài của Yến Linh xõa tán loạn trên giường, toàn thân run rẩy thoi thóp, nhưng vẫn kiên quyết không cho Thịnh Tiêu đi gọi Hướng phu nhân.

Cậu quen tay lấy ra một bình sứ nhỏ trong nhẫn trữ vật, run rẩy đổ linh đan ra— Nhưng vì cậu bị sốt cao quá nên nghiêng bình sứ hoài mà chẳng có viên nào rơi ra.

Thịnh Tiêu nhìn không nổi liền nhíu mày giúp cậu đổ ra vài viên linh đan.

Yến Linh bị sốt mụ người, cũng lười nhấc tay lấy, chồm tới vòng tay ôm cổ Thịnh Tiêu, cúi đầu liế.m ăn từng viên linh đan trong lòng bàn tay của cậu.

Thịnh Tiêu cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Yến Linh phả vào lòng bàn tay của mình, hai hàng lông mày nhăn tít lại.

“Mấy viên linh đan này có hiệu quả không?”

“Rất hiệu quả.” Yến Linh mệt mỏi nằm xuống gối, còn cố gắng kéo chăn đắp kín người, mơ màng nói: “Ta ngủ một giấc là được rồi, ca mau về ngủ đi.”

Cậu sốt cao như vậy, Thịnh Tiêu sao có thể yên tâm quay về, im lặng kéo màn giường che kín lại rồi ngồi bên ngoài mép giường, thức trắng đêm để trông nom.

Yến Linh mơ màng nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Thịnh Tiêu, mở đôi mắt ngập nước ra nhìn cậu.

“Sao ca còn chưa đi?”

Thịnh Tiêu nói: “Đừng nói chuyện, ngủ đi, ta sẽ ngồi đây trông chừng.”

“Tính ngồi đó cả đêm sao?” Yến Linh phì cười: “Thịnh Tiêu, sao ca lại tốt như vậy?”

Thịnh Tiêu duỗi tay vào sờ trán cậu thấy vẫn còn sốt rất cao, cũng không để ý mấy lời ngon ngọt của cậu, tiếp tục ngồi đó lo lắng.

Yến Linh nắm lấy tay Thịnh Tiêu, nói: “Ngủ chung đi.”

Thịnh Tiêu vẫn ngồi đó nhíu mày.

Yến Linh vén chăn lên, đang sốt cao không biết lấy đâu ra sức lực nắm tay kéo Thịnh Tiêu trinh tiết liệt nam vào trong chăn.

Trên người Thịnh Tiêu mang theo hơi lạnh đêm đông, Yến Linh sốt mụ cả đầu, cảm thấy có hơi lạnh liền vô thức dựa sát vào, vòng tay ôm lấy hông của Thịnh Tiêu, dụi mặt vào ngực cậu, rù rì: “Mát lạnh quá à.”

Thịnh Tiêu không quen dựa sát vào một người như vậy, tuy cứng đờ nhưng không đẩy cậu ra, để Yến Linh tùy thích vùi vào trong lòng mình, ngủ say quên cả trời đất.

Sự thật chứng minh, y thuật của Yến Linh rất giỏi, sau khi ăn linh đan rồi ngủ một giấc, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo và khỏe lại.

Nhưng cậu vẫn không hiểu tối qua tại sao mình lại đi ra ngoài, nghĩ mãi không ra nên đành gác lại.

Qua năm sau, mọi người ở Chư Hành Trai đều hoàn tất chương trình học và tốt nghiệp, Yến Linh cũng muốn đi theo Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân quay về Yến Ôn Sơn.

Vào đêm trước khi lên đường, trừ Hề Tuyệt bận công chuyện ra, những người khác ở Chư Hành Trai đều chạy tới Yến gia tạm biệt Yến Linh, còn tặng một đống quà cáp.

Yến Linh cảm động rưng rưng nước mắt, lúc này cảm xúc dâng trào nói với Yến Hàn Thước không muốn về Yến Ôn Sơn nữa, suýt chút nữa bị Yến Hàn Thước treo lên đánh một trận.

Dù có không nỡ rời khỏi đây nhưng Yến Linh vẫn là muốn về nhà.

Trong đêm cuối cùng ở Trung Châu, Yến Linh trằn trọc không ngủ được, hôm sau bò dậy với hai con mắt sưng húp như ốc nhồi, theo Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân đến Thuyền các.

Trung Châu không giống Bắc Cảnh, nếu muốn đi bằng phi thuyền thì bắt buộc phải đến Thuyền các mới có thể khởi động phi thuyền bay lên trời, nếu không vừa bay lên sẽ bị kết giới chặn lại.

Yến Linh uể oải đi theo cha mẹ.

Yến Nguyệt ôm cánh tay Yến Linh, nói nhỏ: “Sư huynh không nỡ rời xa Trung Châu ư?”


“Ừ.” Yến Linh không nói dối, nghiêng đầu nhìn hai bên đường lớn nhộn nhịp tấp nập, thở dài nói: “Từ nay về sau sẽ không còn được đi dạo trên đường phố đông đúc náo nhiệt như vậy nữa.”

Yến Nguyệt vội nói: “Bây giờ sư huynh mới mười lăm tuổi mà tu vi đã là Kim đan kỳ, thiên phú dị bẩm hạc trong bầy gà, chờ tu vi của sư huynh cao hơn nữa, kết anh xong, ừm, trên Nguyên anh là gì nhỉ? À à đúng rồi Hư cảnh, chắc chắn có thể thỏa thích muốn đi đâu cũng được.”.

Yến Linh không nhịn được phì cười:”A Nguyệt ngốc, trên Nguyên anh là Hóa thần cảnh, có vậy mà đệ còn không nhớ.”

Yến Nguyệt cũng cười hềnh hệch.

“Ta không ôm chí lớn.” Yến Linh xoa đầu Yến Nguyệt, nhìn Thuyền các cách đó không xa, cười nói: “Không cần Hóa thần gì đó, cả Hư cảnh nữa, chỉ cần có nhà để về là tốt lắm rồi, không cần cầu mong gì xa vời.”

Yến Nguyệt không hiểu nói: “Sư huynh nói như vậy, nghe giống như chúng ta là cụ ông ngồi ở đầu hẻm uống trà nói chuyện nhân sinh ấy.”

Yến Linh: “…”

Niềm xúc động thương cảm trong lòng Yến Linh tuột dốc cái vèo, cậu trừng nó: “Vậy thì ta không về Yến Ôn Sơn nữa, định cư luôn ở Trung Châu.”

Yến Nguyệt vội vàng ôm chặt cánh tay của Yến Linh, mếu máo nói: “Ta sai rồi, sư huynh về nhà, về nhà sư huynh!”

Yến Linh hừ một tiếng, thở phì phò chạy trước.

Yến Nguyệt đuổi theo dỗ nửa ngày sư huynh nhà mình mới nguôi giận.

Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân đến Thuyền các lấy ngọc lệnh cho phép khởi động phi thuyền, Yến Linh buồn tẻ đứng dựa lưng trước cửa, vừa chờ vừa nhìn phố xá quen thuộc xung quanh lần cuối.

Ngay vào lúc này, cách đó không xa trên đường lớn xuất hiện một bóng người quen thuộc đang bước nhanh tới đây, thoáng cái đã đến trước mặt Yến Linh.

Yến Linh còn đang nhàm chán chờ đợi, bỗng nhìn thấy trước mặt xuất hiện một bóng người quen thuộc, kinh ngạc nói: “Thịnh Tiêu?”

Thịnh Tiêu gần như là dùng hết linh lực chạy như bay đến đây, đầu tóc luôn gọn gàng vào nếp giờ đây hơi rối rung, cậu thở dố.c một hồi mới bình ổn lại nhịp thở, giơ tay sửa sang lại đầu tóc, dịu dàng nói: “Ta tới tiễn đệ.”

Trong lòng Yến Linh đổ mưa nãy giờ rốt cuộc cũng tạnh, cậu ngước đôi mắt hơi tỏa sáng lên nhìn Thịnh Tiêu, nhưng ngoài miệng vẫn còn chút ngại ngùng nói: “Hôm qua ca và mọi người ở Chư Hành Trai đến tiễn ta rồi mà, sao hôm nay còn tới nữa?”

Thịnh Tiêu không nói gì, chỉ nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy ý cười.

“Không cần đến tiễn đâu.” Yến Linh tằng hắng một tiếng: “Cha mẹ ta đi lấy phi thuyền rồi, lát nữa sẽ xuất phát trở về nhà, Ngọc Độ nói hàng năm Chư Hành Trai sẽ tụ hội một lần mà, sang năm chúng ta sẽ gặp lại.”

Trong lòng Thịnh Tiêu toàn vang vọng câu nói ‘sang năm gặp lại’, cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cũng biết không thể giữ Yến Linh lại, Yến Linh cũng là thân bất do kỷ, Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân sẽ không để cậu lại một mình ở Trung Châu, đành phải nuốt những lời muốn nói xuống, đổi thành lời tạm biệt.

“Được, sang năm gặp. Nhớ bảo trọng.”

Yến Linh gật đầu.

Thịnh Tiêu nói xong xoay người định rời đi, nhưng do dự một chút vẫn là quay lại rồi lấy ra một hạt châu trong một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu trên cổ tay mình, hai ngón tay trắng muốt cầm hạt châu đưa cho Yến Linh.

Yến Linh kinh ngạc nhìn cậu: “Sao thế?”

“Cho đệ.” Thịnh Tiêu nói.

Yến Linh: “Nhưng…”

Đó là Thiên Diễn Châu ‘Kham Thiên Đạo’, mỗi một hạt châu đều liên kết với Thần thức của Thịnh Tiêu, năm đó lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện, Thịnh Tiêu vì cứu Yến Linh mà đã phá hủy một hạt châu, làm cho hạt châu đó bây giờ trở nên tối màu chẳng khác gì một hạt châu bình thường..

Yến Linh vẫn luôn áy náy, không ngờ lúc này Thịnh Tiêu lại cho cậu một hạt châu.

Cậu kiên quyết từ chối nhận.

Thịnh Tiêu không cho cậu từ chối, bước nhanh tới ép Yến Linh xòe tay ra rồi nhét hạt châu còn ấm vào tay cậu.

Làm xong xuôi mọi thứ, Thịnh Tiêu lùi ra sau mấy bước, nở nụ cười ấm áp với cậu.

“Hẹn gặp lại.”

Dứt lời, xoay người rời đi một nước.

Yến Linh không có cơ hội từ chối, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Tiêu trong bộ áo trắng tinh khôi thoáng biến mất ở cuối đường lớn.

Trên ngón tay còn sót lại chút hơi ấm của Thịnh Tiêu, Yến Linh ngẩn ngơ xòe tay ra nhìn vào hạt châu có khắc lôi văn, bỗng sững sờ.

Lôi văn rè rè lượn quanh hạt châu, Thiên Diễn Châu trong tay khẽ lăn một vòng, lộ ra mặt bên có khắc một chữ rồng bay phượng múa.

—‘Chước’.

===Hết phiên ngoại 21===


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui