Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi


—Hắn sẽ không để Yến Tương Lan trở thành Ngọc Đồi Sơn thứ hai—
Yến Tương Lan cũng không cảm thấy bản thân mình bất ổn chỗ nào, chỉ đơn giản là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được.

Ngày thường Yến Tương Lan hay thức dậy vào giờ thìn, năm đó ở Ác Kỳ Đạo với Ngọc Đồi Sơn suốt sáu năm, đôi lúc cả nửa tháng trời không ngủ nghỉ mà vẫn nhảy nhót tưng bừng.

Nhưng từ sau ngày tiêu diệt Thiên Diễn, Yến Tương Lan giống như thả lỏng bản thân có hơi quá, dù có củ cà rốt ‘hợp tịch’ treo tòn ten trước mặt, y cũng là đi một bước nghỉ một lần.

Ngày hôm sau sau khi tan tiệc từ Chư Hành Trai trở về, Yến Tương Lan ngủ đến giờ tỵ (9h-11h) mới nhập nhèm thức dậy, y vốn định đi tìm Phục Man, nhưng toàn trì trệ mãi mà không tới nên Phục Man đành phải tự mình chạy đến Giải Trĩ Tông..

Chuyện làm linh giới miễn cưỡng để Yến Tương Lan có chút tinh thần.

“Ta muốn…” Lúc trước Yến Tương Lan từng vui vẻ khoa tay múa chân vẽ ra động phủ của y với Thịnh Tiêu sẽ thế này rồi thế kia, nhưng bây giờ trong đầu y lại trống rỗng không có gì.

Đột nhiên y không biết mình rốt cuộc muốn gì.

Phục Man không hiểu hỏi: “Sao cơ?”
“Cây quế.” Yến Tương Lan ngập ngừng nói: “Ta, muốn trồng một cây quế.”
“À.” Phục Man không hiểu cho lắm: “Trồng cây quế, rồi sao nữa?”
Yến Tương Lan bối rối.

Tất cả ảo tưởng dường như bỗng chốc biến đi đâu hết, y quên mất những  mộng tưởng thỏa thích trước kia hoặc là những sự tưởng tượng trong lúc vui vẻ, nội tâm giống như bị thủng một lỗ lớn, sự mờ mịt trống rỗng đua nhau tràn vào.

“Ta không biết nữa…” Yến Tương Lan lẩm bẩm: “Ta không nhớ.”
Phục Man khó hiểu hỏi: “Nhưng hôm qua ngươi nói đã nghĩ kỹ đâu ra đó rồi mà?”
Yến Tương Lan mím môi nhíu mày giống như đứa trẻ phạm lỗi, bàn tay vô thức khều vọc dây tua rua treo bên hông, cả người dường như rơi vào trạng thái hoảng sợ không lý do.

Y cố gắng tìm lại cảm giác hào hứng khi bàn bạc với Thịnh Tiêu về chuyện xây động phủ ở Yến Ôn Sơn, nhưng vắt óc nhớ lại hồi lâu, lờ mờ có cảm giác ý thức của mình giống như bị một mảnh lụa mỏng không sờ được che lại, cố gắng tiến tới để chạm vào nó, đồng thời mang đến một nỗi xót xa lẫn mờ mịt không thể đoán ra.

Yến Tương Lan ngơ ngác ngồi tại chỗ, bỗng nhớ lại lời của Thịnh Tiêu nói tối qua…
“Bây giờ trông ngươi không ổn.”

Cơn mệt mỏi bủa vây y không phải do thân thể kiệt sức, mà là đến từ tinh thần.

Phục Man ngồi chưa tới nửa ngày đã rời đi.

Thịnh Tiêu giải quyết xong chuyện Giải Trĩ Tông, khi trở về thì trời đã khuya.

Yến Tương Lan bắt đầu ngủ từ buổi trưa, trong lúc ngủ mơ màng cảm nhận được hương hoa quế quen thuộc và hơi thở lành lạnh, y mệt mỏi mở mắt ra.

Thịnh Tiêu chưa cởi áo bào Giải Trĩ Tông trên người xuống, toàn thân mang theo sương lạnh cuối thu phả vào mặt.

Hắn ngồi trên mép giường, thấp giọng nói: “Hôm nay Phục Man tới?”
“Ừ.” Yến Tương Lan mới tỉnh lại, giọng nói hơi khàn: “Nhưng ta không nhớ ra nỗi động phủ của chúng ta sẽ được bài trí thế nào nên hắn đành phải đi về, xin lỗi.”
Thịnh Tiêu nhíu mày.

Yến Tương Lan nói xin lỗi xong liền ngẩn người giây lát.

Trên giường rơi vào yên lặng.

Yến Tương Lan nhìn Thịnh Tiêu hồi lâu, ấp úng: “Thinh, Thịnh Tiêu, hình như ta có gì đó không ổn thật rồi.”
Rõ ràng y rất mong đợi lễ hợp tịch, lẽ ra phải nên hớn hở rủ Thịnh Tiêu đi trang trí động phủ linh giới mới theo sở thích của hai người, nhưng không hiểu sao cảm xúc bị kẹt lại, giống như bị nhốt trong một kết giới chật hẹp, mặc kệ ý thức của y có cố gắng vùng vẫy giãy giụa thế nào cũng không thể phá vỡ kết giới thoát ra được.

Thịnh Tiêu cúi người nhẹ nhàng ôm y lên, vuốt ve sau gáy để trấn an y: “Đừng sợ, rồi sẽ ổn thôi.”
“Ta rất muốn cùng ngươi đến Yến Ôn Sơn hợp tịch.” Yến Tương Lan nắm cổ tay Thịnh Tiêu, nói năng không được trôi chảy: “Ta thật sự rất muốn, nhưng ta…”
Phiêu bạc đây đó, ngươi chết ta sống, vô số gian nan hiểm trở ngăn cản trước mặt, liều mạng tính kế trả thù, thật giống như đó mới là cuộc sống và tương lai mà y nên có.

Chứ không phải yên bình hợp tịch, trải qua một cuộc sống thong dong tự tại, không cần cố gắng vẫn có thể đạt được ‘mục tiêu’.

Yến Tương Lan chịu khổ đã quen, tự nhận bản thân không được may mắn, bất chợt bị nhét vào hũ mật, được nếm ngọt ngào ùn ùn kéo đến không dứt, như vậy y không những không vui vẻ hớn hở, trái lại còn cảm thấy sợ hãi vì không thể thích ứng.

Tiềm thức đang chất vấn và bài trừ sự an nhàn này.


Thịnh Tiêu dần dần khôi phục lại thất tình lục dục có thể nhạy bén nhận ra Yến Tương Lan đang sợ hãi, nhưng hắn không nói gì nhiều, chỉ nói: “Ngày mai chúng ta quay về Yến Ôn Sơn.”
Yến Tương Lan còn sợ, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.

“Yến Ôn Sơn?”
“Ừ.” Thịnh Tiêu nói: “Chúng ta không làm linh giới, cho sửa chữa lại kiến trúc của Yến Ôn Sơn rồi dọn vào ở, còn lễ hợp tịch không cần làm cũng được.”.

Yến Tương Lan vô thức muốn phản đối nhưng lời vừa đến bên môi liền nuốt ngược vào lại, y ấp úng nói: “Vậy… Vậy còn Giải Trĩ Tông thì sao? Bây giờ hẳn là ngươi rất bận rộn mà?”
Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Thịnh Tiêu đâu, chắc chắn là bận tối mày tối mặt.

“Ta đã giao rất nhiều công việc cho Quyện Tầm Phương.” Thịnh Tiêu cởi áo khoác ra, ôm y nằm xuống: “Nếu có chuyện quan trọng, dưới chân Yến Ôn Sơn có Trừng Xá Viện, bọn họ sẽ lên núi tìm ta.”
Yến Tương Lan ‘Ồ’ một tiếng, lại hỏi: “Còn Thịnh gia?”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Để ý bọn hắn làm gì.”
Yến Tương Lan mở to mắt kinh ngạc.

Hồi nào tới giờ Thịnh Tiêu làm gì nói ra mấy lời thẳng thừng mang đậm cảm xúc cá nhân này?
Mặc dù Yến Tương Lan chán đời nhưng chưa có bị ngu, biết được sau khi tiêu diệt Thiên Diễn, tất cả Tương văn ở Thập Tam Châu đều sẽ biến mất theo, còn có cục diện ‘Khí Tiên Cốt’ hỗn loạn cần phải dọn dẹp, một núi công việc từ nhỏ đến lớn chất đống trên người Thịnh Tiêu, chắc chắn không thể tùy tiện đẩy hết lên đầu Quyện Tầm Phương được.

Y nhích tới nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Hôm nay Thịnh tông chủ mà không quay về nhìn ta, chắc hẳn là còn bận rộn giải quyết những chuyện đó, phải không?”
Thịnh Tiêu: “Ừm.”
Yến Tương Lan bỗng bật cười, dụi trán vào cằm Thịnh Tiêu, nói giọng nũng nịu: “Ngươi đây là không muốn làm Tông chủ Giải Trĩ Tông nữa? Vậy thì không được đâu, từ nay về sau ta phải đi theo ngươi sống qua ngày, không có bổng lộc ngươi lấy gì nuôi ta?”.

Thịnh Tiêu chạm vào nhẫn trữ vật trên tay Yến Tương Lan, khẽ xoay tròn nó hai cái: “Linh thạch trong đây, đủ dùng.”
Yến Tương Lan híp mắt cười: “Không đủ, ta thích xài linh thạch như nước, chút dành dụm này của ngươi chỉ đủ cho ta xài nửa tháng.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu giống như bị vấn đề này làm khó, Yến Tương Lan không nhịn được phì cười, hai chân duỗi thẳng ra, bất ngờ rướn người tới ngậm lấy môi của Thịnh Tiêu.

Trong khi hương hoa quế hòa lẫn với hơi thở, Yến Tương Lan dường như cảm thấy mình đang sống lại từng chút một.


“Thịnh tông chủ.” Yến Tương Lan hôn nhẹ một cái vào khóe môi của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Đêm nay thật đẹp, chúng ta song tu đi.”
Thịnh Tiêu nhíu mày, duỗi một ngón tay đâm nhẹ vào mi tâm đẩy y nằm xuống gối, lạnh lùng nói: “Ngủ đi.”
Biết tình trạng cơ thể không khỏe còn cả gan đốt lửa.

Yến Tương Lan cười không dứt: “Ta không có bị thương nặng, mỹ sắc bày ra trước mặt mà Thịnh tông chủ còn muốn làm Liễu Hạ Huệ à?”
Chưa từng nghe ai tự nói mình là ‘mỹ sắc’ bao giờ.

Yến Tương Lan mặt dày hơn mặt đường, biết tỏng Thịnh Tiêu rất dễ bị ghẹo, huống chi nhiều ngày qua hai người chưa song tu lần nào, chắc chắn Thịnh Vô Chước sẽ không từ chối.

Nhưng ai mà ngờ, Thịnh Tiêu lại nghiêm mặt đẩy y nằm xuống giường, lạnh lùng nói: “Đừng quậy nữa.”
Yến Tương Lan không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy có cần phải quân tử thế không: “Ta không quậy, ngươi nói nghiêm túc đấy chứ?— Thịnh Vô Chước, rốt cuộc ngươi có chuyện gì, có phải lại bị người đoạt xác nhập vào? Ngươi đúng là… Được rồi, vậy ta nhắc lại ngươi cho ngươi nhớ, về chuyện mấy ngày trước ta dùng đèn Tê Giác truyền âm nói xấu ngươi với Ngọc Đồi Sơn, ngươi nói nếu tìm ra bằng chứng xác thật sẽ không cho ta quả ngon để ăn, ngươi quên rồi hả? Nào nào, mau dâng quả dở lên cho ta nếm thử đi.”.

Thịnh Tiêu: “…”
Sắc mặt của Thịnh Tiêu đen như đít nồi, hắn duỗi tay vào trong chăn nhéo nhẹ vào cái eo của y.

Yến Tương Lan còn tưởng Thịnh Tiêu sắp biến thân thành ‘Thịnh Vô Chước’ muốn làm gì thì làm với y, chuẩn bị tinh thần bị vén chăn xé áo, không ngờ lại bị nhéo một phát vào eo suýt làm y nhảy dựng lên.

Y không tưởng tượng nổi nhìn bản mặt quan tài của Thịnh Tiêu, nói: “Ngươi! Ngươi làm gì đó?!”
“Ngủ.” Thịnh Tiêu lại vươn tay ôm y vào lòng, nói ngắn gọn đủ hiểu.

Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan không muốn ngủ, Yến Tương Lan muốn song tu cơ.

Nhưng song tu là cần có ‘đôi có cặp’ chứ một người thì làm nên cơm cháo gì, y ngủ nướng cả ngày giờ mới có chút tinh thần, thấy Thịnh Tiêu ôm y nhắm mắt lại muốn ngủ thật, bỗng chốc cảm thấy giận sôi gan sôi ruột.

Thịnh Tiêu đã nhắm mắt ngủ, nhưng người trong lòng lại không đàng hoàng, y giãy giụa liên tục, thậm chí còn rúc vào chăn không biết đang có mưu đồ xấu xa gì.

(bj hả =))))
Không lâu sau, Thịnh Tiêu mở choàng mắt ra, duỗi tay vào chăn chuẩn xác nắm trúng cái gáy của Yến Tương Lan, lôi người lên.

“Ngươi!”
Yến Tương Lan chui rúc trong chăn hồi lâu, tóc dài rối như chổi chà, còn không biết dây cột tóc bị quăng rớt ở đâu.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y hồi lâu, bỗng nói: “Thật sự không muốn ngủ?”
Yến Tương Lan nhếch môi, cố ý khiêu khích: “Để ta xem ai ngủ trước.”

Sắc mặt của Thịnh Tiêu lạnh lùng, trực tiếp xoay người đè Yến Tương Lan xuống, nắm hai tay y khóa chặt trên gối, sau đó nổ lực dùng cơ thể để y mau chóng đi ‘ngủ’.

Cả đêm Yến Tương Lan đúng như ý nguyện được ăn trái cây, vốn đang rất đắc ý mình thành công trêu ghẹo Thịnh tông chủ, nhưng không lâu sau bắt đầu khóc nấc lên.

Lúc trước cho dù Yến Tương Lan bị làm từ xỉu đến tỉnh cũng hiếm khi khóc thảm thiết như vậy, có lẽ không còn sức giả trang nữa nên lần này còn chưa làm được một nửa, y thuận theo bản tâm khóc như mưa như lũ, hai tay vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc, cuống quýt đẩy vai Thịnh Tiêu ra..

Y khóc đến nổi thở không ra hơi: “Ta muốn ngủ! Ta chịu thua, Thịnh Tiêu… Hức hức ta muốn ngủ.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Muộn rồi.”
Yến Tương Lan: “…”
Dự tính ngày mai sẽ khởi hành đến Yến Ôn Sơn, vì chuyện này thành ra kéo dài đến hai ngày sau.

Thịnh Tiêu cũng không gấp gáp đến Yến Ôn Sơn, không ngồi phi thuyền chuyên dụng của Trừng Xá Viện mà là mang theo Yến Tương Lan ngồi trong hành giới được kéo bằng Độc giác thú, thong thả một đường từ Trung Châu đi tới phương bắc.

Yến Tương Lan mơ màng được ôm rời khỏi Giải Trĩ Tông, lờ mờ cảm thấy mặt đất dưới chân nhẹ nhàng đung đưa, y cố gắng mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một hành giới khá là rộng rãi.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ chạm trổ hoa văn lùi dần ra sau.

Thịnh Tiêu đang ngồi bên mép giường đọc sách, thấy y đã dậy hơi ngẩng đầu lên, hỏi: “Khát không?”
Yến Tương Lan lắc đầu, cất giọng khàn khàn nói: “Chúng ta đang ở trên phi thuyền?”
“Không, hành giới.” Thịnh Tiêu nói.

Trên cánh gỗ của phi thuyền có trận pháp duy trì có thể bay một ngày vạn dặm, còn hành giới thì chẳng khác gì một cỗ xe ngựa bình thường, cho dù là được linh thú kéo nhưng cũng phải đi từng bước một.

Yến Tương Lan kinh ngạc: “Thế thì không biết đến năm tháng nào mới tới Yến Ôn Sơn?”
“Chúng ta có dư dả thời gian.” Thịnh Tiêu đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Yến Tương Lan: “Lúc nào muốn đến Yến Ôn Sơn đều được.”.

Tóm lại mục tiêu chính là Yến Ôn Sơn.

Yến Tương Lan ngoan ngoãn gật đầu, bò lên đùi Thịnh Tiêu nằm xuống, lười biếng nói: “Lâu lắm rồi ta chưa được ra ngoài vừa đi chơi vừa ngắm cảnh thong thả như vậy, cảm giác rất mới lạ.”
Thịnh Tiêu thấy Yến Tương Lan rốt cuộc có chút hứng thú với chuyện khác, nhấc tay vỗ nhẹ lên đầu y.

Hắn sẽ không để y trở thành Ngọc Đồi Sơn thứ hai.

===Hết chương 105===.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui