Sat 04Mar23
Chương 3: Gặp lại cố nhân
Kỷ Niên cùng Vệ Sĩ tiến vào trong sơn trang, vào sảnh chính.
Phát hiện nơi này thật sự có không ít các phú thương ở thành phố Nhạc Minh.
Bất quá người lớn cũng không nhiều, phần lớn là các người trẻ tuổi.
Chủ nhân của buổi tiệc hôm nay là Tần Nhị Vạn – con trai của nhà giàu số một thành phố Nhạc Minh, và tên của hắn là ông nội chọn cho.
Tần Nhị Vạn được sinh ra ở nước ngoài, khi tin được thông báo đến Tần gia trong nước là lúc ông Tần đang chơi mạt chược.
Nghe cháu mình vừa sinh ra, ông Tần liền kích động, trong bàn liền quyết định lấy tên hai vạn này cho hắn.
Năm mà cha mẹ Tần Nhị Vạn quyết định ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, Tần gia lúc đó đã được xem là nhà giàu ba hệ trong nước.
Sự nghiệp của cha mẹ hắn ở nước ngoài cũng không tồi, chỉ là ông Tần tương đối không muốn chia xa với bạn bè nơi này, liền không rời khỏi thành phố Nhạc Minh.
Tần Nhị Vạn là con trai duy nhất trong nhà, mà cha mẹ Tần có công việc trong người không tiện rời đi, liền để hắn quay trở về Nhạc Minh làm tròn đạo hiếu.
Bất quá Tần Nhị Vạn không thật thích tên hắn, không thích người khác gọi tên của mình.
Người làm trong nhà được lệnh kêu hắn là Tần thiếu, hoặc trực tiếp gọi tên tiếng Anh của hắn "Louis".
Mẹ Tần Nhị Vạn cũng là một mỹ nhân nước Ý, vì thế hắn liền kế thừa gen của mẹ mình.
Mặc dù là con lai nhưng lại nhìn như là người nước ngoài hoàn toàn.
Thân hình cao lớn, làn da cũng trắng, nhìn kĩ thì tròng mắt của hắn có màu nâu như đại đa số người Trung Quốc.
Đại khái cũng do ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn, một câu tiếng Trung hoàn chỉnh cũng khó nói.
Nhưng hắn cũng không quá để ý, còn đặc biệt thích nói tiếng Trung.
Tần Nhị Vạn thấy được Vệ Sĩ bên này, liền vươn tay chào hỏi: "Hải! Dầu mỏ! Cậu tới trễ nha, tới đây liền phạt một ly!"
[Hải! Dầu mỏ!] Chắc là từ đồng âm với Sĩ trong Vệ Sĩ:v
"Louis, là Sĩ." Vệ Sĩ bất đắc dĩ cười nói: "Cậu về nước lâu như vậy, thế nào phát âm vẫn như vậy."
Tần Nhị Vạn ha ha cười rộ lớn, xua tay nói: "Không khác nhau, không khác nhau mà."
Thấy sau lưng Vệ Sĩ còn có một người, liền trêu ghẹo nói: "Cậu còn mang theo ai đây? Chẳng lẽ đã theo đuổi được vị kia rồi sao?! Tôi nghe được cậu còn vì người ta từ chối hôn ước với Trình tiểu thư bên kia nha.
Huynh đệ, thật sự quá trâu bò nha! Chuyện của cậu đại khái trong giới đều đang được bàn tán!"
Vệ Sĩ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hơi né qua một bên, nhường vị trí cho người phía sau, giới thiệu: "Đừng náo loạn Louis, còn nhớ rõ cậu ấy sao? Cũng tính là học đệ của chúng ta đi..."
Tần Nhị Vạn hưng phấn mà nhìn về phía sau, mà lúc hoàn toàn nhìn rõ người kia, ly rượu trong tay mãnh liệt run lên.
"Kỷ Niên?!" Vậy mà phát âm cũng thật chuẩn nha.
Chỉ là trong đó không hiểu sao, âm thanh dường như có chút run.
Kỷ Niên trong lòng cũng nói thật là oan gia ngõ hẹp nha, trách không được buổi tiệc lại mời đến nhiều người trong thành phố đến như vậy.
Vậy mà chính mình lại không có được thiệp mời.
Kỷ Niên bên môi khẽ cười, ngẩng đầu lên, từ bên cạnh lấy một ly rượu trong khay của nhân viên tiệc.
Hướng ly rượu trong tay Tần Nhị Vạn khẽ chạm một cái, phát ra "Đinh" một tiếng, sau đó liền một hơi cạn sạch.
Hắn nhẹ giọng: "Tần thiếu, đã lâu không gặp."
"Tần thiếu, ngài khỏe.
Tôi là chủ công ty Tinh Thần, về sự cố khu trượt tuyết lần đó..."
Kỷ Niên chưa nói hết, liền bị hai vị bảo tiêu cản lại.
Đôi mắt nâu của Tần Nhị Vạn hơi chuyển, lại đem kính mát lần nữa đeo lên, lệnh bảo tiêu tránh ra, mở miệng nói: "Ông chủ Kỷ, về sự kiện đó hẳn là chúng ta đã nói với nhau rõ ràng rồi đi."
Kỷ Niên nhớ đến báo cáo của Văn Thù, hơi nhấp môi, nói: "Đầu tiên về phần cơ sở vật chất là do lỗi bên Tinh Thần thật, nhưng sự cố cũng không phải hoàn toàn không sửa được.
Nhân viên bị thương cũng đã được chữa trị, kế hoạch về việc tu sửa và xây dựng tiếp theo cũng đã sẵn sàng.
Hiện tại cũng sắp đến thời điểm khai trương, vì cái gì đột nhiên muốn hủy bỏ kế hoạch?"
Lúc vừa xảy ra sự cố, Kỷ Niên cũng không phải không có cách giải quyết.
Mặc dù sự cố thực sự xảy ra, nhưng toàn bộ công trình rất lớn, đương nhiên anh muốn giải quyết sự cố trong êm đẹp để tiếp tục các mục khác của công trình.
Ít nhất cũng không phải hiện tại, nhìn vào như là Tinh Thần không biết cách xử lý hay không thể hoàn thành toàn vẹn một công trình.
Tốt cũng không mà xấu cũng không, vừa vặn khu trượt tuyết đó là hạng mục đầu tiên khi Tần Nhị Vạn về nước nhận quản lý.
Lúc trước khi cùng Tinh Thần ký hợp đồng, Tần Nhị Vạn còn biểu hiện vô cùng dễ nói chuyện.
Đối phương còn hướng Kỷ Niên cười hì hì nói, đều là bạn cùng trường, đương nhiên cũng muốn cùng hợp tác có lợi.
Trong lúc xây dựng, các điều kiện Tần Nhị Vạn đưa ra cũng rõ ràng, hơn nữa cũng phối hợp với Tinh Thần rất nhiệt tình.
Đoạn thời gian đó Tinh Thần liền vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Khúc Lê thấy Kỷ Niên tinh thần vui vẻ, hăng hái làm việc, còn cong công mắt hỏi: "Niên Niên, có việc gì khiến anh vui vẻ sao?"
Kỷ Niên ngượng ngùng một chút, sờ sờ đầu Khúc Lê, lựa chọn phương thức người giàu có mà nói chuyện: "Em gần đây muốn cái gì nhất? Anh đều mua cho em!"
Đại khái là thuận lợi quá liền xảy ra vấn đề.
Ở lúc chạy thử, một cái đinh ốc bị lỏng, dẫn đến chiếc xe trong trò chơi lệch khỏi đường ray.
Nhân viên tham gia chạy thử liền ngã khỏi xe, té lên thảm cỏ bên cạnh.
Còn chiếc xe vì lệch khỏi đường ray mà chạy thẳng ra ngoài, chạy về nhân viên đang đứng gần đó quan sát.
Nếu không phải vì sự cố ngoài ý muốn đó, Tinh Thần nguyên bản có thể cùng với Tần thị bên đây tiến hành hợp tác lâu dài.
Vị trí hiện tại trong giới liền có thể cao hơn một chút.
Sự kiện đó phát sinh vô cùng đột ngột, mà thái độ bên Tần thị cũng khiến Kỷ Niên trở tay không kịp.
Tần Nhị Vạn chẳng những nhanh chóng đem công viên giải trí này đóng lại, mà còn tuyên bố tạm ngưng luôn hạng mục này.
Đương nhiên cũng là ngưng hẳn hợp tác với Tinh Thấn.
Trong lúc xây dựng, Tần thị ra tiền tài cùng nhân lực so với Tinh Thần còn muốn nhiều hơn, các phương diện đều vô cùng qui mô và thập phần chú ý.
Tần Nhị Vạn thậm chí còn không cần phía Tinh Thần chi trả các loại phí trách nhiệm hay sử dụng gì, chỉ cần lúc công viên này hoàn thành, liền đem nó trở thành công viên giải trí hạng nhất trong nước là được.
Kỷ Niên đương nhiên cũng vô cùng tự tin về việc này.
Công viên giải trí đề tài trượt tuyết này nhất định có thể trở thành một địa điểm vô cùng hot ở thành phố Nhạc Minh.
Chỉ cần công viên mở cửa, dù cho thông tin về sự cố lần đó của Tinh Thần có nổ ra đi nữa.
Thời điểm khách hàng đi đến tham quan, tham gia vào các trò chơi, về cơ bản vẫn có thể đánh giá được sự thay đổi và tận tâm tận lực của phía Tinh Thần trong việc khắc phục sự cố cũng như đảm bảo chất lượng về sau.
Tần Nhị Vạn lại đột nhiên hoàn toàn bỏ dở hạng mục này.
Từ bên ngoài nhìn vào đương nhiên liền đem hoàn toàn lỗi đổ về phía Tinh Thần.
Là do đơn phương lỗi lầm nên dẫn đến việc không thể tiếp tục cũng như hoàn thành công trình.
Kỷ Niên đương nhiên không cam lòng, liền trực tiếp tìm đến Tần Nhị Vạn.
Lúc trước luôn dễ nói chuyện, bỗng nhiên Tần Nhị Vạn lại thay đổi.
Biểu tình vô cùng ký quái, đối với Kỷ Niên nói: "Ông chủ Kỷ, việc bỏ dở công trình tôi cũng không muốn, nhưng mà việc này không thể giải quyết tốt được.
Sự cố như vậy không ai mong muốn, nếu lúc sau lại có sự cố, cậu nói ai lại giải quyết tiếp đây.
Những sự cố như vậy đâu phải chỉ hai ba câu mà nói bỏ qua được.
Tôi với cậu còn là bạn chỉ sợ rằng sau này cả mặt cũng không thể nhìn."
Tần Nhị Vạn nói một hồi liền lung tung rối loạn, nói ngắn lại, kết luận chính là đóng cửa công viên, không tiếp tục bàn bạc.
Tần Nhị Vạn cuối cùng còn khuyên giải nói: "Ông chủ Kỷ, không phải tôi lắm lời.
Cậu hiện tại cũng đâu có lỗi gì, Tinh Thần là của cha cậu đúng không? Hiện tại gia đình cậu dù không có Tinh Thần thì cũng là cơm áo vô lo đi, hà cớ gì phải ôm mớ bòng bong do cha cậu gây ra chứ?"
Cùng Tần Nhị Vạn đàm phán thất bại, biết là không thể cứu vãn, Kỷ Niên liền không hề dây dưa, không để ý đến vấn đề Tần Nhị Vạn vừa đề cập, hướng hắn nói lời từ biệt.
Uống xong ly rượu vào bụng, vì chưa có ăn nên dạ dày Kỷ Niên liền có chút khó chịu.
Vệ Sĩ bị Tần Nhị Vạn thần thần bí bí mà kéo đi, Kỷ Niên cũng không để ý, không có Vệ Sĩ kế bên ngược lại anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tuy rằng Tần Nhị Vạn là chủ tiệc, nhưng có lẽ đại đa số đều vì mặt mũi của ông Tần mà đến, dẫn đến việc người trong thành phố Nhạc Minh đều có mặt không ít.
Như lời Vệ Sĩ nói, anh thật sự có rất nhiều cơ hội.
Tinh Thần danh tiếng hiện tại đương nhiên bị tổn hại, ở thành phố Nhạc Minh này so với các công ty lâu đời không có ưu thế, tìm kiếm được đối tác mới thật sự là một đường đi an toàn cho Tinh Thần.
Đồi với Kỷ Niên lúc này thật ra đã có chút xem như thuận buồm xuôi gió.
Thời điểm cha đem công ty giao cho anh, công ty cũng đang thua lỗ rất nhiều.
Thời điểm ấy anh mới có 21 tuổi.
Hội đồng quản trị công ty đương nhiên đối với anh đầy bất mãn.
Kỷ Niên là một người vô cùng kiêu ngạo, người khác thấy anh không được, anh đương nhiên làm cho đến cho họ thấy một đống thành tích.
Sau này nhận thấy Tinh Thần sau khi được Kỷ Niên quản lý càng ngày càng tốt, những người ngày xưa không phục rốt cuộc cũng không dám nói nữa.
Không nghĩ tới ba bốn năm sau lại xảy ra sự cố như vậy.
Nhớ tới chuyện cũ Kỷ Niên cũng không có cảm xúc gì nhiều, khẽ cười một tiếng, lại lấy một ly rượu trước mặt.
Kỷ Niên tận dụng thời gian ở tiệc tối, liền khéo léo kết thân, nói chuyện với một vài công ty có thể hợp tác.
Kỷ Niên biết việc này gấp cũng không tốt, mà muốn gấp cũng không được.
Tính chất của buổi tiệc này cũng hoàn toàn là giải trí, không thể nào nói quá nhiều về công việc.
Sẽ làm những người khác mất hứng, phải lựa chọn thời điểm, nói ít một chút, còn lại đẩy cho bộ ngoại giao của công ty là được.
Kỷ Niên nhìn đồng hồ, trong lòng còn nhớ thương người trong nhà chưa có ăn cơm đàng hoàng, liền muốn rời đi.
"Ổng chủ nhỏ, nhanh như vậy đã muốn về sao?" Một âm thanh ngả ngớn truyền đến bên tai Kỷ Niên.
Nghe thấy cách gọi này, mi liền hơi nhíu lại, anh không nói gì, giương mắt về hướng phát ra âm thanh.
Ông chủ nhỏ, là lúc khi Kỷ Niên vừa nhận chức, bên ngoài đại khái kêu anh như vậy.
Bất quá sau này, sau khi những người đó thấy đống thành tích Kỷ Niên làm ra liền không còn kêu như vậy nữa.
Người đến là một người đàn ông mặc tây trang màu xám, đại khái cao tầm 1m7, tóc được vuốt keo bóng loáng, Kỷ Niên nhìn thấy, bụng trống hồi lâu càng cảm thấy không khỏe.
Kỷ Niên nhận ra người này.
Là con của ông chủ Tiêu Thuận – công ty Nhạc Viên cũng là một trong những công ty xây dựng ở trong thành phố.
Công ty Nhạc Viên này cũng không thật sự quá đặc biệt, chỉ là hơn Tinh Thần ở số lượng.
Bên cạnh đó còn là công ty lâu đời, đương nhiên lượng khách hàng cũng ổn định.
Kỷ Niên nhìn hắn, nhất thời cũng không nhớ nổi tên của hắn, chỉ biết là họ Tiêu.
Người nọ cũng không có ý định tự giới thiệu, trực tiếp dán đến bên Kỷ Niên, một cổ mùi hương nước hoa hỗn tạp đánh úp lại, làm Kỷ Niên nhịn không được nhíu mi.
Người họ Tiêu ngôn ngữ tùy tiện, nói: "Tôi quên nha, hiện tại đã không phải ông chủ nhỏ, mà là ông chủ lớn mới đúng.
Chỉ là đường đường là ông chủ Kỷ, lại lưu lạc đi làm người bồi rượu sao?"
Kỷ Niên nghiêm túc nhìn hắn, đem mặt người này nhớ kĩ trong lòng, chờ ra ngoài rồi sẽ kêu Văn Thù lấy cái bao bố trùm đầu hắn mà đánh.
"Ha." Kỷ Niên nói: "Thật biết nói giỡn."
Họ Tiêu bị Kỷ Niên nhìn đến ngứa ngáy trong người.
Hắn lộ ra nụ cười ba phần tà mị ba phần bá đạo mà mỉm cười, tự cho là vô cùng tuấn tú.
Một tay chống lên tường, đem Kỷ Niên vây lấy ở bên trong mà nói: "Ông chủ Kỷ cau mày, là do trong lòng phiền não sao?"
Hắn duỗi tay qua, đem cằm Kỷ Niên nhấc lên, một bên nói: "Còn không phải là vì tiền sao? Chỉ cần ông chủ Kỷ tới tìm toi, còn không phải không được..."
Kỷ Niên rũ mắt nhìn chằm chằm tay người nọ đến gần mặt mình, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình nào.
Xác định được vị trí cửa, liền nhấc chân một cái, quyết định cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, sau đó sẽ tiêu sái mà rời đi.
Đang chuẩn bị thẳng chân lên, đột nhiên một quyền xuất hiện trước mặt Kỷ Niên, đem họ Tiêu kia đánh ngã xuống đất.
Âm thanh lớn như vậy những người xung quanh liền nhìn lại đây.
Vệ Sĩ tay còn nắm chặt, hơi thở phì phò, duỗi tay nắm cánh tay Kỷ Niên chưa kịp phản ứng lôi đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...