Vu Hạ gặp Đường Duyệt ở cổng tiểu khu, Đường Duyệt đứng trước mặt cô nhìn trái nhìn phải: "Không phải cậu nói còn có người khác ăn cùng chúng ta sao? Người đó đâu?"
"Không có nữa. Anh ấy nói..." Vu Hạ bắt chước giọng điệu của Lục Diễn Châu, "Tôi và cô chưa thân đến mức có thể đi ăn cùng với bạn thân của cô."
Đường Duyệt chặc lưỡi: "Kiêu thế à? Ai vậy?"
“Hàng xóm mới của tớ, hôm đó chỉ lo kể lể chuyện Châu Dữ ngoại tình mà quên nói với cậu.” Vu Hạ khoác tay Đường Duyệt vừa đi đến nhà hàng vừa kể chuyện ôm nhầm người hôm ấy.
Phản ứng đầu tiên của Đường Duyệt là hỏi: “Anh ta đẹp trai không?”
“Cực đẹp trai.” Vu Hạ chợt dừng bước, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh ta đẹp trai hơn tất cả những bạn trai tớ từng quen trước đây.”
"... Cậu cũng chỉ mới quen có hai người, đừng nói cứ như cậu đã hẹn hò với vô số người rồi vậy." Đường Duyệt biết rõ lịch sử tình yêu của cô. Mối tình đầu tiên là hồi cấp ba, thi đậu đại học ở hai thành phố khác nhau, yêu xa không bền, chỉ kéo dài được một năm thì chia tay. Mối tình thứ hai là với Châu Dữ, vừa mới chia tay cách đây mấy ngày, ở bên nhau chưa đầy nửa năm.
"Chuyện đó không quan trọng!"
Lúc này Đường Duyệt giống như một độc giả truyện tranh mới đọc ba chương đầu, nhưng Vu Hạ đã cập nhật đến chương thứ mười, rất nóng lòng cùng cô thảo luận nội dung tiếp theo.
Sau khi giải thích mọi chuyện trong hai ngày qua, hai người đã vào nhà hàng ngồi. Đường Duyệt nghe xong, nhìn cô với vẻ xa xăm: “Anh ta đẹp trai thật à?”
Vu Hạ rất bất mãn: “Cậu vậy mà lại nghi ngờ mắt nhìn và thẩm mỹ của tớ?”
"Tớ tin." Đường Duyệt đương nhiên tin tưởng vào thẩm mỹ của họa sĩ truyện tranh cực kỳ quan tâm đến ngoại hình, chỉ là không khỏi trợn mắt, "Nếu không thì cậu cũng sẽ không nói ra câu trọng sắc khinh bạn 'Nếu có chuyện như vậy thì chắc chắn tôi sẽ tự mình làm' rồi.
"..."
Vu Hạ không thể phản bác, nhưng mà cũng không có lý, tại sao cô lại nói lời như vậy với một người đàn ông xa lạ chứ.
Cô lấy tay ôm mặt, vẻ mặt bối rối: "Cậu nói xem, tại sao tớ lại nói như vậy?"
Đường Duyệt khẳng định: “Thì cậu chấm anh ta rồi chứ sao, nhìn vào nhan sắc.”
"..."
Mặc dù ngoại hình của Lục Diễn Châu rất hợp với thẩm mỹ của cô, nhưng hai người mới quen nhau có ba ngày, chưa gọi là thân thuộc, huống hồ cô vừa mới chia tay! Một số người có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng có ai có thể yêu một người trong vòng ba ngày? Có thể là có, nhưng chắc chắn không phải là cô. Vu Hạ nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình chỉ ngưỡng mộ nhan sắc của anh, cũng không có ý muốn chiếm làm của riêng, cô chậm rãi lắc đầu: "Không có đâu, tớ không muốn hẹn hò với anh ta."
Đường Duyệt dừng động tác lật menu, ngước mắt nhìn cô, lại nói một câu khiến người ta kinh ngạc: “Vậy cậu hãy xem anh ta là lốp dự phòng, khi nào cảm thấy rung động muốn hẹn hò thì hãy hành động."
“Tớ không có!” Vu Hạ không chịu thừa nhận, “Tuyệt đối không.”
Xem người như Lục Diễn Châu là lốp dự phòng chẳng phải là tội lỗi sao?
Đường Duyệt không tin, nhướng mày: “Vậy cậu tìm cơ hội giới thiệu anh ta cho tớ hả?”
Vu Hạ biết cô ấy cố ý hỏi như vậy, Đường Duyệt đã yêu thầm một đàn anh mấy năm rồi, nhưng đến nay vẫn không dám thổ lộ. Cô mỉm cười: “Tốt nhất là cậu nên thổ lộ tình cảm với đàn anh trước đi.”
Đường Duyệt: "..."
Sau khi tổn thương nhau xong, cả hai mới bắt đầu gọi món.
Hiếm khi Đường Duyệt đến đây một chuyến, ăn xong, Vu Hạ vẫn lê thân xác yếu ớt của mình đi mua sắm cùng cô ấy cả buổi chiều, tối đến lại cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài.
Hậu quả của việc xả thân tháp tùng quân tử là về đến nhà liền nằm liệt giường, mãi đến gần trưa ngày hôm sau mới dậy nổi.
Cô gọi một tách cà phê và một phần cơm lươn, giải quyết cả bữa sáng và bữa trưa cùng một lúc. Lúc ăn cô lại nghĩ đến Lục Diễn Châu, không biết tối nay anh có rảnh không.
Hôm qua bị câu từ chối của anh làm cho nghẹn họng nên quên hỏi.
Vu Hạ mở WeChat, tìm ảnh đại diện của anh.
Tên WeChat của anh rất đơn giản, chữ cái đầu "L" trong họ của anh, hình đại diện cũng đơn giản nốt, chữ L viết bằng bút máy trên tờ giấy trắng. Kiểu ảnh đại diện chiếu lệ này ngược lại rất nổi bật trong số những bức ảnh đại diện đầy màu sắc của cô.
Cô đi thẳng vào vấn đề: [Tối nay anh có rảnh không? Hàng xóm.]
Bên kia trả lời nhanh hơn dự kiến, có lẽ là do không hài lòng: [Tôi không có tên?]
Vu Hạ cười, vẻ rất nghe lời: [Lục Diễn Châu, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh đi ăn tối.]
L: [Không.]
Vu Hạ: [Tối mai thì sao?]
L: [Không.]
Vu Hạ: "..."
Lạnh lùng như vậy mà lốp dự phòng yêu đương cái gì, dù anh có bằng lòng thì cô vẫn phải suy nghĩ nhé. Vu Hạ cắn thìa, không biểu cảm gõ nhanh: WeChat có chức năng trả lời tự động từ khi nào vậy? Này người máy đối diện, ngoài không ra anh còn biết từ nào khác nữa...
Chưa gửi đi thì khung chat lại có thêm một tin nhắn, hóa ra là tin nhắn thoại dài bốn giây.
Cô dừng lại, mở tin nhắn thoại trước, giọng người đàn ông trầm thấp từ tính, giọng điệu thậm chí còn có một chút xíu dịu dàng, anh nói: “Ngày mai tôi đi công tác, tuần sau về.”
Hóa ra là không có thời gian gõ phím, hiểu lầm anh rồi.
Vu Hạ đặt thìa xuống, cong khóe miệng định xóa tin nhắn dở, nhưng bình thường lúc vẽ cô có thói quen cong ngón út, ngón trỏ còn chưa chạm vào nút xóa thì ngón út đã nhấn nút gửi đi rồi.
“…”
Cô sững sờ một lúc rồi nhanh chóng bấm nút thu hồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...