Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai


Cho dù ngôi nhà mà Cao Tích Nguyên nhắc tới có phải là nhà tân hôn hay không thì cũng đều có nghĩa là Lục Diễn Châu đã đưa cô vào kế hoạch tương lai của mình.

Cô ngẩng đầu, phát hiện Lục Diễn Châu vẫn đang nhìn mình.

Ánh mắt vô tư một cách thẳng thắn.

Chút hoảng sợ kia bỗng dưng được xoa dịu, cô nheo mắt cười với anh: “Anh muốn ăn gì?”

Người bạn thuở nhỏ hỏi: “Truyện tranh nguyên mẫu gì thế?”
Cao Tích Nguyên cũng nhìn sang, hiển nhiên cũng không biết chuyện này.

Vu Hạ vội vàng nói: “Không có gì, không có gì.


Lâm Tô liếc nhìn cô, biết cô không muốn nói thêm nữa, “Không có gì, bọn em đang tám chuyện thôi.


Trác Thịnh: “Em vừa nói nguyên mẫu gì cơ? Hai người họ là nguyên mẫu gì?”
“Ây da, mọi người đừng hỏi nữa.


” Lâm Tô xua tay, “Con gái nói chuyện, đàn ông các anh bớt hỏi đi.


“! Được.

” Trác Thịnh nhún vai.

Vu Hạ thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Lâm Tô với vẻ cảm kích.

Nếu lúc này mà họ biết đến chuyện bộ truyện tranh đó, chắc chắn sẽ trêu chọc thật lâu.

Lâm Tô sấn tới, nhỏ giọng nói: “Vậy là tôi đoán đúng rồi?”
“Ha ha! ” Vu Hạ cười gượng ngầm thừa nhận.

“Thật lãng mạn.


Vu Hạ sửng sốt: “Lãng mạn sao?”
Lâm Tô nhìn cô, thấp giọng nói: “Không lãng mạn sao? Ôm nhầm nhưng gặp được đúng người, chẳng phải là định mệnh sao?”
Chẳng phải là định mệnh sao?
Cho đến khi ăn xong, cả đám ra cửa đợi tài xế, trong đầu Vu Hạ vẫn còn vang vọng những lời này.


Lục Diễn Châu không nghe rõ cô và Lâm Tô nói chuyện gì, thấy cô có vẻ đờ đẫn, chỉ cho rằng cô uống quá nhiều.

Anh đưa chìa khóa xe cho tài xế rồi đưa cô ngồi vào ghế sau xe.

Khi xe chạy ra ngoài, Lục Diễn Châu mở cửa sổ lên cho thoáng, Vu Hạ nép vào trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Khó chịu hả?”
Vu Hạ lắc đầu: “Em không say, tửu lượng của em rất tốt, hai ly rượu vang sẽ không say.


“Giỏi lắm.

” Người đàn ông cười khẽ.

“! ”
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em đi Hồng Kông có mua quà cho anh đấy.


Lục Diễn Châu buồn cười: “Sao lại mua quà cho anh nữa?”
“Không phải đồ gì đắt tiền, thấy thích hợp nên mua, về nhà sẽ đưa anh.

” Vu Hạ thẳng lưng, ngang tầm mắt với anh, “Sau khi về nhà, anh có thể mặc chiếc áo khoác trắng đó một lần nữa cho em xem không?”
Lục Diễn Châu sửng sốt, không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.

Một lúc lâu không thấy anh phản hồi, Vu Hạ sờ mặt anh, nghiêm túc lặp lại: “Mặc lại chiếc áo khoác trắng đó cho em xem, được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận