"Tiểu Xuân, diệt sạch cả Trần gia, lại ép ta g.
i.
ế.
c biểu ca! "
"Trong lòng ngươi có thấy hả dạ không?"
Giọng nói của nàng ta hiếm khi mang theo ý vị bi ai.
Ta tưởng mình sẽ rất vui vẻ.
Nhưng đối diện với vẻ mệt mỏi của Lôi Thú Tuyết, những lời khoe khoang vênh váo cuối cùng cũng không thốt ra được.
Vì vậy, đối mặt với câu hỏi của người trước mặt, ta chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một câu không đầu không đuôi:
"Tuyết rơi rồi.
"
17
Tuyết đầu mùa ở Đế đô rơi rất lớn.
Dường như muốn che lấp đi sự xáo trộn và hỗn loạn nơi chốn triều đình.
Trời đất mênh mông, Đế đô nguy nga, đứng yên nhìn quanh, bốn phương tám hướng, đều trắng xóa một màu.
Sau khi trận tuyết tạnh, ta gọi Phong nương đến.
Một tờ giấy giải phóng khỏi thân phận kỹ nữ, trên đó ba chữ Lưu Phong Nhàn được viết ngay ngắn, không đến nỗi xấu.
Ta phải thừa nhận, quả thật cần tìm một vị tiên sinh đến, giám sát ta luyện chữ, bổ sung khuyết điểm này.
"Điểm chỉ đi.
" Đối mặt với vẻ ngạc nhiên của Phong nương, ta nhẹ nhàng lên tiếng: "Xin được từ Trưởng Công chúa, ngươi đã tự do rồi.
"
Sau khi Trần gia sụp đổ, quân cờ Phong nương này có hay không cũng chẳng sao.
Ta đã gửi thư cho Triệu tiểu thư, sau khi nhận được lời hứa phụng dưỡng mẫu thân, mới nhờ cậy Lý Túy Vãn.
Phong nương từ khi nhìn thấy tờ giấy giải phóng, chỉ cúi đầu không nói gì.
Hồi lâu, đôi trâm phượng cài nghiêng sau mái tóc khẽ động.
Ta chú ý nhìn, mới phát hiện những giọt lệ long lanh đang lăn dài trên gò má bà ta.
"Điểm chỉ đi, cầm tờ giấy rồi đi thôi, Ngọc Kinh lâu không phải chốn lành.
" Giọng ta dịu đi trong thoáng chốc.
Phong nương cố nén nước mắt, cúi người thật sâu trước mặt ta: "Những ngày qua, đa tạ Tiểu Xuân đã che chở.
"
Bà ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn ta: "Người là người tốt.
"
Mắt ngươi bị mù à?
Nhìn từ đâu mà thấy ta, Lôi Kinh Xuân, là người tốt chứ?
Trước tiên siết chặt cổ ngươi, khiến ngươi ngạt thở, đến khi ngươi tưởng mình sắp chết, đã hoàn toàn tuyệt vọng, rồi mới nới lỏng dải lụa trắng ra.
Ngươi lại thật sự cảm thấy sự tàn bạo trước đó chỉ là ảo giác của mình, từ đó thả lỏng cảnh giác, vui mừng vì ân huệ của kẻ trên.
Ngu ngốc quá đỗi.
Ta không nói gì, lén lút nhìn Phong nương lên xe ngựa của thư viện.
Đúng lúc xe ngựa định rẽ tuyết rời đi, A Dung đuổi theo: "Phong nương khoan đi đã.
"
Rèm xe vén lên, lộ ra nửa gương mặt của Phong nương.
A Dung đứng bên cạnh xe, đưa cho bà ta một chiếc hộp gỗ muồng lớn không cho phép từ chối.
Bên trong đó là số tiền Phong nương đã kiếm được cho Ngọc Kinh lâu những ngày qua.
Có Lý Túy Vãn liên tục cung cấp tiền cho Ngọc Kinh lâu, ta chẳng thèm để ý đến số bạc này.
Bà ta cứ mang hết đi, sau này gặp khó khăn, cũng có thể phòng thân.
Hai người nói chuyện vài câu, xe ngựa chở Phong nương mới đè nát lớp tuyết đọng như ngọc trên mặt đất, để lại hai vệt bánh xe rồi đi xa.
A Dung quay người, vừa vào cửa lớn Ngọc Kinh lâu, đã thấy ta đang ẩn mình sau cửa lén quan sát.
Nàng ấy cười không hề ngạc nhiên: "Sao thế? Tiểu Xuân không nỡ à?"
"Không nỡ thì sao? Cùng lắm chỉ là một quân cờ, thật sự nghĩ rằng ta sẽ để tâm sao?" Ta cười lạnh.
A Dung cười ngả nghiêng:
"Tiện nữ đâu có nói rõ là không nỡ để người đi hay tiếc cái gì khác.
"
"Lỡ như thứ Tiểu Xuân tiếc là số tiền là Phong nương đã kiếm được trong thời gian qua thì sao?”
Ta nhận ra mình đã bị A Dung lừa, lập tức oán hận im lặng.
A Dung cười càng vui vẻ hơn.
Trước kia A Dung là một kỹ nữ thật thà bậc nhất ở Ngọc Kinh lâu.
Còn bây giờ?
Cái tốt không học, toàn học những cái không ra gì.
Ta thật sự quá nuông chiều tính cách của nàng ấy rồi.
"Chiếc hộp đó đựng bạc đã dư dả lắm rồi, ngươi còn bỏ thêm đồ vào à?" Ta nhìn A Dung với vẻ chê bai.
"Một bộ đồ trang sức bạc mạ vàng," A Dung gật đầu, rồi lại suy nghĩ: "Dù sao Phong nương cũng đã ở cùng tiện nữ lâu như vậy! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...