Sau Khi Nữ Thanh Niên Trí Thức Bị Đọc Tâm
An Phượng Lan đã từ bệnh viện trở về, tay phải bọc mấy tầng băng gạc thật dày, trông càng giống móng heo.
Mùi thịt từ khe cửa bay ra ngoài, ba mẹ con bà ta thèm đến chảy nước miếng.
Lê Thanh Ca làm lơ đám người ngoài cửa, tiếp tục ăn cơm.
Các món ăn trên bàn được xử lý sạch bách, cô ăn hẳn ba bát cơm tẻ.
Cho đến khi bụng no căng tròn lên, cô mới thỏa mãn đứng lên, bỏ bát đũa ở đó, đi thẳng vào phòng ngủ của hai chị em kia.
Cô mới mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi để bổ sung thể lực.
Phòng ngủ của hai chị em kia có chiếc giường đôi chừng một mét tám, một chiếc tủ quần áo khá mới, ga trải giường mới mua hôm qua, hôm nay vừa thay.
Lê Thanh Ca nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Ngoài cửa, ba mẹ con kia đã giận điên lên rồi.
Bọn họ nhẫn nhịn chịu đói đứng ngoài này đã lâu mà con khốn kia vẫn ở lì trong ấy chưa mở cửa, ăn gan hùm rồi phải không?
Lê Nhạc phụng phịu bĩu môi: “Mẹ ơi, con đói.
”
An Phượng Lan lườm cô ta một cái: “Chờ chút, đợi ba con về, nó sẽ biết mặt.
”
Đáy mắt bà ta lóe lên một tia lạnh lẽo ác độc.
Bà ta không tin một kẻ bị mình chèn ép hơn chục năm lại có thể chạy thoát khỏi tay mình mà nổi loạn.
Có tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên.
An Phượng Lan nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, tức thì kích động cả người, chồng bà ta về rồi, có kẻ xúi quẩy rồi.
Nghĩ tới đó, thân thể phì nộn của bà ta như bộc phát tiềm lực vô hạn, nhoáng cái đã chạy tới trước chiếc xe vẫn đang leng keng kêu.
“Anh Minh, anh về rồi, hu hu hu…”
Lê Minh ngạc nhiên nhìn người đang chắn trước xe mình.
“Sao đấy? Trời tối rồi còn chưa về nhà, đứng hết ở đây làm gì?”
Nước mắt và nỗi ấm ức tích góp cả buổi chiều dường như tìm được chỗ xả.
An Phượng Lan vừa khóc vừa thêm mắm dặm muối, thuật lại những gì Lê Thanh Ca đã làm với mình và hai con.
Lê Minh nghe xong, mắt chạm phải cánh tay băng bó của vợ, gân xanh trên trán nổi hẳn lên.
Con ranh ngỗ nghịch kia, nó điên rồi chắc, còn dám đánh người?
Ông ta không nói không rằng, đẩy xe dựa vào góc tường rồi hùng hổ đi về phía nhà mình.
Phát hiện con gái lớn đã khóa trái cửa, lửa giận trong lòng ông ta càng bốc cao.
Thật không tưởng nổi.
Trước còn cho rằng đứa con gái này dù gì cũng là một đứa hiền lành thành thật, không ngờ hôm nay nó đã lòi bản tính.
Lê Minh càng nghĩ càng căm tức, bắt đầu giơ chân đạp cửa.
“Ra ngay, Lê Thanh Ca, mày ra đây ngay cho tao.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...