Cô nghĩ, cô nên biết ơn người đó, sư phụ của cô, Nam Phổ Vân, vì vậy cô có thể làm tất cả vì người.
Chuyện cũ như khói, bị gió thổi tan.
Ninh Cửu Vi phục hồi tinh thần lại, mới nghe thấy chàng trai đối diện vô cùng ghét bỏ nói: " Ngươi buông tay.
"
Cô lại nắm chặt tay anh ta còn không buông, giống như kẻ vô lại ép buộc phụ nữ đàng hoàng.
Bất quá cô ấy là nữ ma đầu cưỡng ép thiếu niên nhà lành!
Cô cười hì hì, đột nhiên lại nắm lấy cổ chàng trai, hỏi: " Ngươi tên gì? "
Anh bị bóp đến đỏ mặt, khó khăn từ trong miệng phun ra hai chữ, " Trì - Lâm! "
" Huân phong từ nam chí, xuy ngã trì thượng lâm.
" Chẳng biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến câu thơ này, phảng phất như đã từng thấy ở đâu, giấy trắng mực đen viết đều là thơ này, cũng từng nghe thấy có người thường xuyên ngâm vịnh, bằng không lấy một người mù chữ như Ninh Cửu Vi cô cũng chưa từng đọc qua mấy quyển sách mà nói, còn có thể biết thơ này hay sao?
Cô mở miệng đánh giá, " Cũng dễ nhớ, sau này gọi ngươi là Tiểu Lâm Tử đi! " Sau đó cô ôm lấy Trì Lâm, tiếp tục đi về phía trước.
Trì Lâm liếc mắt nhìn phía sau, lại không phản kháng, để mặc Ninh Cửu Vi nắm lấy anh.
Nhưng trong lòng anh một mặt vừa bồn chồn lo lắng, lại vừa có một chút mong đợi mơ hồ, giống như nước và lửa giao hòa.
Con đường phía trước mặc dù hung hiểm chưa biết, nhưng anh cũng không muốn trở về, cả đời chỉ sống ở một góc núi, nhận hết người trong sư môn trào phúng, lạnh nhạt, khinh thường.
Tuy nhiên, sư phụ lại đối với Trì Lâm anh rồi lại tốt không lời nào để nói, để cho trong lòng anh lại thêm một phần cảm giác áy náy.
Rõ ràng anh cũng không làm chuyện gì xấu, anh tự nói với mình, lắc đầu, bảo mình đừng suy nghĩ nữa.
--------------------
Mà lúc này trên Thúy Vi Sơn, Tiên Hà Cung.
Sau khi Nam Phổ Vân trở lại Tĩnh Tư thất, liền phát hiện Vô Phương Ấn không thấy đâu, hắn đoán Ninh Cửu Vi nhất định là đã phá tan phong ấn, hắn dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ là Trì Lâm cũng không thấy, chẳng lẽ là bị cô bắt đi?
Nam Phổ Vân lập tức triệu đại đệ tử của hắn Ngọc Xuyên Tử tới, gọi hắn dẫn theo một đội đệ tử bí mật xuống núi đi tìm người, cần phải đem Trì Lâm cùng Ninh Cửu Vi mang về.
Ngọc Xuyên Tử trước khi đi, Nam Phổ Vân lại gọi hắn lại, thần sắc hoảng hốt dặn dò: " Nàng hiện giờ khẳng định tu vi mất hết, không đến vạn bất đắc dĩ nhất thiết không thể thương tổn nàng.
"
Ngọc Xuyên Tử không hiểu lắm, " Sư phụ nói là? "
Nam Phổ Vân chậm rãi nói: " Trong Vô Phương Ấn, vị kia.
"
Ngọc Xuyên Tử gật đầu, chắp tay lui ra, cũng không hỏi nhiều vì sao, chỉ lạnh nhạt nói: " Đệ tử hiểu rồi.
"
--------------------
Nam chính trước mắt còn rất yếu bất quá về sau sẽ cùng nữ chính cùng nhau trưởng thành trở nên lợi hại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...