Anh rất thích nơi này, cũng rất lưu luyến nơi này, rõ ràng mới tới nơi này không lâu, đã cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, thân thiết, phảng phất chính mình đã từng tới.
Anh khẽ mở đôi môi xinh đẹp quá đáng, " Có thể ở lại thêm chút nữa không? "
Lời này vừa nói ra, các Hoa tiên tử bên cạnh Trì Lâm nhao nhao phụ họa nói: " Đúng vậy đúng vậy, ở lại đây thêm vài ngày đi.
"
Lại có Nhất Hoa tiên tử kéo ống tay áo Trì Lâm, xấu hổ nói: " Trì công tử, ta còn có chậu thùy ti hải đường chờ công tử đi xem.
"
Không đợi Trì Lâm trả lời, Ninh Cửu Vi đã xì một tiếng, " Nhìn cái gì mà nhìn, đi theo ta đi! "
Nói xong, vung tay về phía Trì Lâm, một sợi dây đỏ vô hình đã buộc hắn và cô lại với nhau.
Sợi dây đỏ kia trong mắt Tiểu Quỳ giống như sợi dây đỏ của Nguyệt Lão nha.
Ngay từ đầu là vô hình đợi đến khi rơi vào tay Trì Lâm liền biến thành hữu hình.
Trì Lâm lại bị Ninh Cửu Vi dắt đi như dắt chó.
Anh phi thường không tình nguyện, cứ ba bước lại quay đầu lại rất là lưu luyến nhìn mảnh rừng đào này, còn có xa xa một mảnh sườn núi nhỏ trước gốc cây hòe cổ to lớn chọc trời kia.
Phía sau có một đám hoa cỏ tinh linh đưa tiễn.
Tiểu Quỳ đi trước nhất, kéo kéo Ninh Cửu Vi cánh tay cũng làm giữ lại, " Cửu Vi tỷ tỷ, ngươi thật sự không thể ở đây lâu hơn một thời gian sao? "
Ninh Cửu Vi khẽ lắc đầu nói không được, lại đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Quỳ nói: " Chờ ta làm xong chuyện ta muốn làm, còn có may mắn có thể có mạng trở về, nhất định lại đến Bách Hoa Thanh Thiên thăm muội, đến lúc đó ta liền ở lại ngươi Bách Hoa Thanh Thiên không đi, chờ muội dưỡng lão cho ta như thế nào? " Trong lòng cô gọi thầm: " Con gái ngoan của ta.
"
Tiểu Quỳ vừa nghe, cũng không biết tại sao lại khóc, nàng ừ ừ gật đầu, nước mắt lộp bộp đưa mắt nhìn nàng rời đi, " Cửu Vi tỷ tỷ, ta sẽ ở đây chờ tỷ."
Nàng muốn đi theo, nhưng lại sợ gây thêm phiền toái cho Ninh Cửu Vi, cho nên đành phải dừng bước.
Ninh Cửu Vi sải bước rời đi, trước khi đạt được mục tiêu, cô ấy tuyệt đối sẽ không lưu luyến bất cứ ai, nếu không sẽ trở thành chướng ngại vật của cô, biến thành nhược điểm của cô.
Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, Ninh Cửu Vi dắt Trì Lâm ra khỏi Bách Hoa Thanh Thiên, vốn định bỏ đi, nhanh chóng thừa dịp Nhất Xuyên Sơn còn ở bên ngoài cùng nghĩa mẫu ngắm hoa quay về Ma giới, tốt nhất có thể tránh được tất cả mọi người không bị người của Ma giới phát hiện, nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cửa...
Này! Úi! Cô đây là đụng phải ai a?
Ngõ hẻm gặp nhau...!Dũng giả thắng? Ồ không không không, Ninh Cửu Vi cô vẫn là ba mươi sáu kế chạy là thượng sách đi!
Chưa từng có phản ứng nhanh như vậy xoay người lắc mình tránh muốn quay đầu đi, dưới chân xoay thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống, may mắn có Trì Lâm ở bên cạnh, cô bắt được hắn mới ổn định thân hình.
Mà thiếu chút nữa bị cô ấy đụng phải người kia một thân ảnh màu đen cao lớn cười lạnh, từng câu từng chữ mang theo trêu tức nói:
" Ninh Cửu Vi trăm năm không gặp, ngươi liền một chút cũng không nhớ rõ chúng ta đã từng tỷ đệ tình a? "
--------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...