Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn


Cắt cắt cắt đến đau cả tay, cô từ trong bãi cỏ đứng lên, mắng một câu, " Tổ cha nó, ta như thế nào lại không đem Tiểu Lâm tử mang tới cắt cho ta này? Còn để cho hắn cùng đám tiểu yêu tinh kia thưởng hoa làm gì? "

Cô lắc đầu, gió lay động mái tóc dài của Ninh Cửu Vi, mái tóc màu đen dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy.

Sau đó cô liền quay người lại sải bước từ trong một mảnh thiên tâm thảo đi ra, thần sắc kia miễn bàn có bao nhiêu anh khí bức người, mà ngũ quan lại tươi đẹp diễm lệ đến cực điểm, đạo hồng trên trán thừa dịp Ninh Cửu Vi ngông cuồng lại mang theo vài phần tà khí.


" Không cắt! "

Cô đem hoa cỏ bỏ vào trong túi trữ vật trong tay áo.


Lúc Ninh Cửu Vi cắt cỏ, Tiểu Quỳ lại tự mình đi hái cho nàng rất nhiều hoa nhung trắng.


Hoa nhung trắng kia mềm mại, mịn màng lại trắng noãn, sờ lên cũng là lông nhung, giống như kẹo bông gòn ăn vào trong miệng vừa ngậm liền tan, lại giống như bồ công anh thổi một cái liền tán.


Chỉnh tề lại những hoa hoa thảo này Ninh Cửu Vi liền trở về rừng đào tìm Trì Lâm.



Bởi vì Tiểu Quỳ nói những hoa hoa cỏ này vừa hái xuống đều có hiệu lực, qua thời gian liền quá hạn, ăn vào trong thân thể hiệu quả cũng không tốt như vậy, cho nên cô phải đi nhanh lên.


Về phần tại sao phải mang Trì Lâm theo? Ninh Cửu Vi trước mắt chính là muốn lấy hắn làm đệm lưng, tiểu bạch kiểm này bộ dạng không tệ, nếu như không đánh qua Nhất Xuyên Sơn, vậy trên đường Hoàng Tuyền cũng có một người bạn a! Đúng không?

Khi Ninh Cửu Vi trở về rừng đào, đám tiểu yêu tinh vây quanh Trì Lâm còn chưa tan, một hai người cầm nước hoa lộ thảo để cho hắn thưởng thức.


Nhìn xem tiểu tử này được hoan nghênh cỡ nào! Cô đến gần, nặng nề ho một tiếng.


Khụ khụ khụ!

Khụ khụ kinh động đám tiểu yêu tinh kia quay đầu nhìn về phía Ninh Cửu Vi, cô hướng cái đám gọi là hoa tiên tử kia cười cười, sau đó hô một tiếng " Tiểu Lâm Tử! "

Trì Lâm quay đầu nhìn về phía nữ ma đầu, trên mặt còn lộ vẻ cười, thoạt nhìn hắn bị đám tiểu yêu tinh kia vây quanh rất vui vẻ thật cao hứng sao? Ninh Cửu Vi thầm nghĩ, bằng không hắn làm sao còn ôn nhu cười với cô như vậy?

Chỉ thấy tiểu tử kia đứng lên, ánh mắt khẽ động, hoa đào lúc trước rơi trên tóc anh từ trên gương mặt tuấn tú trong sáng của anh chảy xuống.



Anh chậm rãi mở miệng, hỏi: " Làm sao vậy? ".

Thanh âm cũng trong suốt ôn nhu giống như ngậm cánh hoa đào ở môi, một khắc kia, thiếu niên thật giống như từ trong tranh đi ra.


Một bộ bạch y bồng bềnh, tóc đen bay lên, mặt đầy hoa đào.


Ninh Cửu Vi lại nghĩ tới câu thơ " Nhân diện đào hoa tương ánh hồng " [ Mặt người và hoa đào bổ túc cho nhau ] còn sót lại trong kho thơ cổ của mình.


Một bên vây quanh hắn nhóm hoa tinh nhìn đến say mê, chìm đắm, hết lần này tới lần khác.


Ninh Cửu Vi cũng không có tâm tư thưởng thức hắn tuấn, hắn đẹp, cô chỉ là hướng Trì Lâm vẫy vẫy tay, kêu mèo gọi chó mà nói: " Nên đi! "

Trì Lâm vừa nghe lời này, nụ cười dịu dàng trên mặt trong nháy mắt biến mất, anh rõ ràng còn không muốn đi.


Anh rất thích nơi này, cũng rất lưu luyến nơi này, rõ ràng mới tới nơi này không lâu, đã cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, thân thiết, phảng phất chính mình đã từng tới.








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận