Cô đi tới, Trì Lâm cũng chỉ có thể đi theo cô.
Bởi vì cô buộc dây thừng trên cổ tay Trì Lâm, giống như dây xích chó, cô dắt anh đi đâu, anh cũng chỉ có thể đi đó.
Ninh Cửu Vi cưỡi ngựa xem hoa, thuần túy vì góp vui, dù sao bị phong trăm năm, một mình cô tịch.
Mà Trì Lâm lại là đang chăm chú ngắm hoa, còn muốn tỉ mỉ nhìn một gốc cây Biệt Giác Vãn Thủy khó gặp kia, lại bị Ninh Cửu Vi dắt đi về phía trước.
" Đợi đã! " chàng trai trẻ mở miệng.
Ninh Cửu Vi ngoái đầu nhìn Trì Lâm, nhướng mày hỏi: " Sao vậy Tiểu Lâm Tử, ngươi lại muốn đi tiểu? "
Cô ở đầu này, anh ở đầu kia, dây thừng bị cô kéo có chút dài, ở giữa còn cách một khoảng cách, đi tới đi lui nhiều người như vậy, nhưng giọng cô lại rất lớn.
Ở trong đám người không khỏi dẫn tới một trận cười vang, nhao nhao liếc mắt nhìn chàng trai bị người dắt như chó kia, Trì Lâm nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt tuấn tú.
Anh hoa cũng không nhìn nữa, kéo sợi dây nhanh chóng đi tới bên cạnh Ninh Cửu Vi, tức giận nói: " Cô không thể nhỏ giọng một chút sao? "
Ninh Cửu Vi mỉm cười, lại hỏi: " Rốt cuộc còn tiểu hay không? "
Trì Lâm nhìn cô cười đầy tà khí, trong đầu không biết như thế nào cũng toát ra một ý nghĩ rất! không tốt.
Tiểu cô một thân, để cô lại cười!
Anh nhìn nữ ma đầu, mặt ngoài nhìn như trong suốt mà đôi mắt chỗ sâu trong lại là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, cái kia tà ác ý niệm trong đầu chợt lóe lên, mở miệng chỉ là nói: " Ta muốn nhìn nhiều hơn nữa cái kia hoa.
"
Ninh Cửu Vi lại nói: " Phía trước có cái đẹp hơn! Cần gì phải đơn luyến một nhành, đúng không? " Cô bĩu môi nhìn anh.
Trì Lâm hừ một tiếng, " Ba phải.
"
"Ồ, để ta đi cùng ngươi nhé! " Ninh Cửu Vi không chút khách khí kéo mạnh sợi dây thừng dắt Trì Lâm đi.
Chàng trai thiếu chút nữa té ngã trong đám người, hung dữ trừng mắt liếc Ninh Cửu Vi một cái nhưng cũng không thể làm gì cô ấy, chỉ có thể bị cô dắt đi như dắt chó đi dạo.
Hoa phía trước thật sự còn rất nhiều.
Thời tiết này lại có mẫu đơn, hơn nữa lại là một đóa mẫu đơn nhị kiều hai màu, nửa đỏ tía nửa trắng, còn có mẫu đơn mặc ngọc cực kỳ có khí tức hắc ám.
Trì Lâm không khỏi dừng bước, nhìn chằm chằm hoa mẫu đơn có chút giật mình.
Trong cung Tiên Hà, sư phụ chỉ cho trồng hoa màu trắng, hoa mai cũng trắng, trên núi ngoại trừ hàn mai ra, nhiều nhất chính là hoa hòe.
Trên núi Thúy Vi cây hòe càng nhiều, vừa đến tiết hoa hòe nở, gió núi thổi qua, hoa rơi như tuyết, bay tán loạn đầy trời.
Mặc dù sư phụ không cho trồng hoa màu khác, nhưng Trì Lâm lại lén lút trồng hoa khác, cái gì nguyệt quý tường vi anh đều có nuôi qua.
Ở trên núi, phần lớn thời gian anh đều dùng để trồng hoa dưỡng hoa, bởi vì nếu cùng các đệ tử khác cùng đi luyện công tu tập, anh luôn theo không kịp tiến độ của bọn họ, mà trong cung có nhiều đệ tử cũng rất xa lánh anh ấy, dần dần, Trì Lâm anh liền sẽ không đi nữa, người cũng bởi vậy mà trở nên có chút cô đơn lại tự ti.
Cũng may tựa hồ anh đối với đám hoa nhi có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, có thể đem hoa nuôi thật tốt lại nuôi ra chút tự tin.
Con đường này không thông, luôn luôn có con đường khác có thể đi.
Ở chung với hoa, so với những người muôn hình muôn vẻ kia tốt hơn nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...