Nhưng cuối cùng Ngải Nặc Đức đã không vươn tay ra.
Nền tảng giáo dục nhiều năm khiến anh thật sự không làm được việc đêm hôm khuya khoắt thừa dịp người ta đang ngủ để nhìn lén người ta như thế này.
Quá biếи ŧɦái.
Anh đắp lại chăn cho Tang La, mím môi rồi quay lại ban công bên ngoài phòng ngủ của mình để hóng gió cho tỉnh táo.
Trong đầu anh chỉ toàn là cảm giác trên ngón tay, không thể xóa đi.
Thật sự quá chân thực, không thể nhìn ra đó là đồ giả.
Nhưng anh như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn chưa tận mắt nhìn thấy, ván chưa đóng thuyền, không thể chối bỏ chân tướng thì tâm lý của anh sẽ không thể chấp nhận nổi việc Tang La cùng giới với mình.
Nhưng bây giờ nếu để anh đi nhìn lén thì anh lại không thể phá vỡ ranh giới cuối cùng đó.
Khó chịu chết mất, khó chịu đến mức cả đêm anh không thể ngủ được.
Sáng hôm sau Tang La bị đánh thức vì nghẹn nướƈ ŧıểυ, đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh, lần theo mùi của chồng mình mà tìm đến phòng Ngải Nặc Đức.
Ngải Nặc Đức đang đánh răng trong phòng tắm, cô nói: “Tôi cần dùng bồn cầu.”
Ngải Nặc Đức nhìn cô chằm chằm.
Tang La đi đến trước bồn cầu, tay đã để lên mép qυầи ɭóŧ mới chợt nhớ ra lúc này không tiện.
Bây giờ cô vẫn là nữ Alpha, có đi tiểu cũng phải là tiểu đứng.
Vì vậy nếu giờ cô ngồi xuống bồn cầu thì không phải là rất kỳ quái à? Cô còn chưa muốn lật bài sớm như vậy, cô đã chơi chán đâu.
Vì vậy, cô từ từ bỏ cái tay trên mép qυầи ɭóŧ ra: “Thôi để tôi xuống lầu đi vệ sinh, không lại nặng mùi chết anh.”
Tang La nhanh chóng bước qua người Ngải Nặc Đức, đi xuống lầu vào nhà vệ sinh.
Ngải Nặc Đức ngậm bàn chải đánh răng, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tang La, đôi mắt hơi nheo lại.
Sau khi Tang La “giải quyết nỗi buồn” ở tầng dưới xong, cô lại lên lầu mượn bàn chải đánh răng và kem đánh răng.
Ngải Nặc Đức lặng lẽ đưa cho cô bạn cùng nhà da mặt dày này một cái bàn chải đánh răng mới, nghe cô rửa ráy kỳ cọ trong phòng tắm của anh như của mình.
Thái độ của cô quá thoải mái khiến Ngải Nặc Đức lại rối rắm.
Nếu cô là O thì hành động như thế này là quá to gan, không hề kiêng dè gì, dường như không hề sợ anh? Lẽ nào cô thật sự là A?
Đang bối rối như thế thì chóp mũi anh lại tràn ngập mùi pheromone ngây ngất hút hồn của cô, anh chợt khựng lại, đầu óc tỉnh táo hơn, trong lòng lại càng thấy tức giận.
Sao mình lại bị loại vấn đề như thế này làm cho ăn không ngon ngủ không yên chứ? Anh cứ như bị đùa bỡn vậy, sao anh lại không thể trực tiếp yêu cầu kiểm tra cô? Sao lại phải lén lút? Chưa nói tới anh, nói tới ba anh thôi, ông là Tổng soái ba quân, còn anh của anh lại là Tổng thống tương lai.
Bên nhà ngoại anh là danh môn quý tộc.
Anh có gia thế hiển hách, quyền thế ngập trời, dựa vào những thứ đó thì anh muốn làm gì mà chẳng được? Huống chi chỉ là việc kiểm tra giới tính thực sự của một người.
Sao đến lúc gặp người này thì anh lại quên là mình có thể làm chuyện lấy quyền thế đè người chứ? Nghĩ lại là thấy tức.
Tang La rửa mặt xong, treo cái khăn mặt màu hồng của mình cạnh cái khăn trắng của Ngải Nặc Đức.
Cô bước ra ngoài đã thấy không biết vì lý do gì mà Ngải Nặc Đức lại kéo rèm cửa phòng anh xuống.
Rèm cửa dày che toàn bộ ánh nắng sớm bên ngoài chiếu vào, trong phòng tối tăm mập mờ.
Còn anh thì đã ăn mặc chỉnh tề, mặc bộ quân phục màu trắng khiến anh trông vừa đẹp trai vừa cấm dục.
Anh còn đeo cả găng tay trắng, ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt nguy hiểm, giống như một con thú săn mồi đã vận sức chờ con mồi.
Tang La cảm thấy quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tim đập rộn lên, hai chân như nhũn ra, cô đi về phía cửa không nói một lời nào.
“Dừng lại.” Ngải Nặc Đức ngăn cô lại, giọng nói lạnh lùng.
Tang La khựng chân lại, đành phải quay đầu nhìn anh: “Làm gì?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học ở Học viện Quân sự.
Trước khi cô lên lớp báo cáo, tôi có một điều cần phải xác nhận lại.”
“Xác nhận chuyện gì?”
“Học viện Quân sự chỉ thu nhận Alpha và nam Beta, cô có biết không?”
“Hừ, vậy thì sao?”
“Đã như vậy thì xin cô hãy phối hợp, làm kiểm tra lần cuối.” Anh nhìn cô, không cho phép ngắt lời, ánh mắt lạnh lùng đầy tính xâm lược: “Cởϊ qυầи ra.”
Tang La: … May là ciu giả đấy, nếu không thì chuyện này kíƈɦ ŧɦíƈɦ chết mất.
Chồng cô thế này sắc dục quá!
Kỹ năng diễn xuất của Tang La cũng sớm đạt đến trình độ đạt giải Oscar rồi, cô lập tức tỏ vẻ quá sốc, như mình đã bị sỉ nhục, phải kìm nén cơn giận: “Ý anh là gì? Nghi ngờ tôi không phải là A à? Đúng là mũi có vấn đề thật rồi phải không?”
“Đây là hoạt động kiểm tra bình thường thôi.
Nói khắt khe hơn thì Học viện Quân sự là học viện của gia đình tôi, tôi có nghĩa vụ giúp đỡ Viện trưởng quản lý học viện.” Mặt anh không có biểu cảm nhìn cô, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt: “Nếu cô không đồng ý cho tôi kiểm tra thì có thể đến phòng y tế để bác sĩ kiểm tra và báo cáo lại.
Mọi người đều là A cả, có bị nhìn cái đó thì cũng không có gì quan trọng phải không?”
“Hừ, cũng không hẳn.
Làm sao tôi biết anh có bị đồng tính luyến ái không, lỡ anh cố ý muốn nhìn hoa mi của tôi thì sao? Mà sao anh kỳ thế.
Mọi người đều là A, tôi mới sờ cái mông của anh một tí mà anh đã đặt hàng giao tới để dụ tôi tới tính sổ.
Tôi chưa từng gặp người nào là A mà lại hẹp hòi vậy đâu.” Tang La lôi chuyện cũ ra cố tình tỏ ý nghi ngờ, rất ra dáng tôi là một A thẳng, cực kỳ thẳng.
Tay Ngải Nặc Đức cuộn tròn thành nắm đấm mới có thể kiềm chế không biểu lộ cảm xúc tức giận.
Ánh mắt ngày càng trở nên u ám, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi, không, đồng, tính, luyến, ái.”
“Được thôi, anh đã nói vậy rồi, thích xem thì cho anh xem thôi.” Tang La nói xong liền dứt khoát cởϊ qυầи mình ra.
Cho dù Ngải Nặc Đức đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy kiệt tác của Chủ Thần, anh vẫn như bị sét đánh, cánh môi trắng bệch, ngón tay co giật hai lần.
Thật ra chính Tang La cũng thấy cay mắt lắm.
Nhưng cô biết đây là đồ giả, rồi sẽ có một ngày nó rớt ra, vì vậy tâm lý cũng dễ chịu hơn.
Trong lòng lại sinh ra ý nghĩ xấu xa, vì vậy lúc này còn cảm thấy chưa đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà nói tiếp: “Sao? Anh thấy có hài lòng không? Không thì anh cởϊ qυầи ra hai chúng ta so?”
So, so cái đầu nhà cô!
“Hay là anh chỉ nhìn thôi thì chưa chắc chắn đây có phải là hàng thật không? Vậy thì sờ thử xem?” Tang La nói xong liền bước về phía Ngải Nặc Đức.
“Đủ rồi! Không biết xấu hổ!” Ngải Nặc Đức đứng phắt dậy, môi hơi run rẩy: “Mặc quần vào! Cô nên đi tập thể dục buổi sáng rồi đấy.” Anh đi qua người Tang La, sải bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Tang La mặc quần vào, nghĩ đến dáng vẻ bị dọa sợ của Ngải Nặc Đức, cô im lặng cười, tay đập lên tường không thể đứng nổi.
Ha ha ha ha ha ha chơi vui quá!
Tang La cười đủ rồi mới ôm cái bụng cười đến quặn đau của mình đi thay quần áo tập thể dục buổi sáng.
Dù là khoa nào thì mỗi ngày sinh viên năm nhất, năm hai đều có một giờ cố định tập thể dục buổi sáng, sau đó là ăn sáng, nghỉ ngơi một lát rồi học tiết đầu tiên.
Kỹ thuật của Tang La rất tốt, nhưng thể chất ở kiếp này quả thật không tốt lắm, cô còn chưa kịp rèn luyện, vì vậy cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài tập thể dục.
Tất cả các lớp đều tập trung trên một bãi tập lớn, các giáo quan hung dữ rống lên khiến đám sinh viên như đàn gà con non nớt vừa phá vỏ trứng run rẩy chạy loạng choạng từ khắp mọi phía tập hợp vào chỗ.
Tang La vừa đến đã tạo nên một cơn chấn động nhỏ trên bãi tập.
Bắt đầu từ lúc chạy quanh thao trường đã luôn có người chạy tới gần cô muốn bắt chuyện.
Kết quả vì những người định làm như vậy quá nhiều nên khu vực quanh người Tang La chen chúc quá nhiều người, người khác không chen được vào nữa.
Quần thể những người có giới tính A từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, thích nắm đấm và sức mạnh hơn nhóm B và nhóm O.
Những người mang giới tính A quá hiền lành lại không được ưa chuộng lắm.
Mặc dù Tang La có vóc dáng nhỏ nhắn như O, nhưng sức mạnh của cô thì rõ ràng là A, tất nhiên sẽ khiến đám người A sùng bái cuồng nhiệt.
Đặc biệt là những sinh viên năm nhất, dù là thực lực hay tâm tính thì trong người họ vẫn còn chút trẻ con của thanh niên mới trưởng thành, dễ dàng bị thực lực chân chính chinh phục.
Phần lớn trong số họ tạm thời còn chưa bận tâm đến những thứ như gia thế hay bối cảnh.
“Chào Tang La.” Tang La nghe thấy một giọng nói dịu dàng không phân biệt nam nữ vang lên.
Quay đầu nhìn lại thì thấy là Thu Mạn, không ngờ cô ta lại có thể chen qua một vòng bao toàn người đi tới bên cạnh người Tang La.
Không, thay vì nói là Thu Mạn tự mình chen lên được giữa đám người thì phải nói là những người khác thấy cô ta liền vô ý thức tránh ra.
Mặc dù có rất nhiều tân sinh viên không để ý chuyện gia thế bối cảnh, nhưng xu lợi tránh hại là bản năng của con người.
Thu Mạn có thể ăn ở nhà ăn lầu hai, tiến vào nhóm người khó gia nhập nhất trong Học viện Quân sự cũng khiến cho người ta trong tiềm thức không dám khinh thường cô ta, mặc dù cô ta chỉ một nam Beta bình thường.
Tang La đã chắc chắn người này chính là người công lược, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì chỉ đáp lời: “Xin chào, cậu là...?”
“Tôi tên là Mãn Thu, là bạn cùng lớp của cậu.
Chúng ta đã gặp nhau ở ký túc xá của cấp trưởng Ngải Nặc Đức rồi đó, nhưng chắc là cậu không có ấn tượng gì về tôi đâu.” Thu Mạn cười híp mắt nói chuyện, trông rất thân thiện.
“Thì ra là bạn của bạn cùng nhà à.” Tang La tỏ vẻ đã hiểu.
Thu Mạn mỉm cười đồng ý, trong lòng thì đang âm thầm quan sát Tang La, chắc là cô không hề nghi ngờ thân phận A của mình.
Cô ta thử thăm dò: “Trước giờ cấp trưởng Ngải Nặc Đức chưa từng cho người khác ở cùng ký túc xá đâu.
Cậu cảm giác thế nào? Có thấy bất tiện gì không? Nếu cần thì tôi có thể giúp cậu tìm chỗ ở khác.”
“Không sao, có gì bất tiện đâu?” Tang La nói thẳng thắn, giọng điệu phóng khoáng đúng chất Alpha.
“Vậy à.” Thu Mạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô ta lại nói sang đề tài khác với Tang La, trông như thật sự muốn kết bạn, Tang La cũng thuận theo, diễn trò cùng cô ta.
“Cô ấy được yêu thích quá nhỉ.” Trên ban công bên ngoài lầu hai của nhà ăn, đám đàn anh khóa trên nằm bò trên lan can nhìn đám đàn em đang chạy mồ hôi đầm đìa, tám chuyện với nhau.
Sinh viên học đến năm thứ ba sẽ không bắt buộc phải tập thể dục buổi sáng nữa, vì lúc này nhà trường cho rằng họ đã biết mình cần phải làm gì.
“Nổi tiếng cũng là chuyện đương nhiên thôi, tôi còn muốn tham gia lớp đào tạo của cô ấy nữa là, nhưng mấy môn tự chọn lại bị trùng giờ với môn của cô ấy, đau đầu quá.”
Anh ta quay đầu nhìn Ngải Nặc Đức: “Đại ca, nhóc đó là người của chúng ta à?” Việc Tang La có phải là người cùng phe hay không sẽ quyết định thái độ của họ với cô.
Vẻ mặt Ngải Nặc Đức lạnh lùng, ăn sáng như nhai sáp, anh chợt nhìn thấy bên khay đồ ăn đối diện của ai đó có món lòng nướng chưa ăn hết, tay cầm dĩa chợt run lên nhè nhẹ, mấy giây sau anh mới trả lời: “Không cần gấp.” Bây giờ anh hoàn toàn không có hơi sức đi cân nhắc chuyện lôi kéo Tang La về phe mình.
Nói như vậy nghĩa là còn đang quan sát.
Họ nghĩ đến vậy tim lại trùng xuống.
Lúc này Phí La lại lên tiếng, nói không rõ nghĩa: “Đúng là phải quan sát thật kỹ.
Đám người kia đang bày trò sau lưng chúng ta đấy.
Tôi nghe nói là số 77 đã tiếp xúc với Cầu Lan Đức ở ngoài rồi đó.
Trong thời điểm nhạy cảm thì loại người mới quá mạnh thế này rất đáng nghi.”
“Sao tôi lại có cảm giác cậu không thích cô ấy lắm nhỉ? Không phải lúc trước còn muốn nhất định phải là người ta đưa đồ ăn cho à?” Có người thấy lạ bèn hỏi.
Lúc đó làm sao anh ta biết được Tang La sẽ là đối thủ cạnh tranh của mình chứ? Đáy mắt Phí La âm u nghĩ thầm trong đầu.
Rồi anh ta lại thấy mấy người này cũng ngốc, không nhìn rõ tình hình.
Ngải Nặc Đức chịu cho Tang La ở cùng chỗ với mình nghĩa là anh cực kỳ hài lòng về cô, hơn hẳn sự hài lòng với bọn họ.
Nhưng gia thế của Tang La lại bình thường, không có gì đặc biệt, trong vòng xoáy cạnh tranh kịch liệt của quyền thế, nếu Ngải Nặc Đức muốn bồi dưỡng cô thì sẽ cho cô rất nhiều sự hỗ trợ, giúp cô tiến thẳng lên đỉnh cao.
Nhưng nguồn lực có hạn, nếu cho cô rồi thì chẳng phải những người khác sẽ bị ít đi sao? Nghĩ đến là lại thấy giận, đám người bọn họ lớn lên cùng Ngải Nặc Đức, từ nhỏ đã được buộc chặt vào thành một khối, lấy anh làm chủ, bọn họ coi anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nhưng cuối cùng đột nhiên lại có một người rơi từ trên trời xuống, có khả năng sẽ được trọng dụng hơn bọn họ, được nhận những thứ đáng lẽ sẽ thuộc về họ, nghĩ đến là đã thấy giận.
Phí La nói: “Trước kia cô ta là một nhân viên giao hàng, bây giờ có khả năng sẽ là người cùng phe, nên tất nhiên yêu cầu cũng khác đi.”
Những người khác nghĩ vậy cũng thấy có lý nên không hỏi thêm nữa.
Họ lề mề ngồi trong nhà ăn nói chuyện phiếm, xem đám đàn em bị thao luyện than sống than chết.
Một tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, có người đi về tắm rửa, cũng có người đến nhà ăn ăn sáng trước.
Tang La về tắm xong rồi tới lớp, cô mặc đồng phục màu trắng của khoa Chỉ huy Quân sự, mái tóc dài học theo chồng mình cũng búi thành một búi lớn ở sau đầu, để lộ toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ, lười biếng lại có vẻ lạnh lùng, là một A quá bùng nổ.
Dường như cô vừa bước vào là nhà ăn đã sáng bừng lên.
Trong nhà ăn lập tức vang lên những tiếng huýt sáo không dứt của đám nam nữ A, còn đám nam Beta tuy cũng động lòng nhưng vì đối phương là Alpha trời sinh đã ở đẳng cấp cao hơn họ nên cũng không dám ngả ngớn huýt sáo với cô.
Trên tầng hai cũng có mấy người bám vào lan can huýt sáo với Tang La, động tĩnh lớn như vậy khiến những người khác cũng bị thu hút, nhao nhao tò mò đi tới ngó xuống.
Ngải Nặc Đức ngồi cứng đờ tại chỗ, nghe đám bạn gọi mình: “Đại ca mau đến xem đi này.
Nhóc con này có bề ngoài giống O thế nào thì khí chất lại chuẩn A thế đó, chưng diện một cái là muốn mạng người ta luôn! Không biết đã bẻ cong bao nhiêu người rồi.”
Anh nhấp một ngụm trà, mặt không thay đổi nói: “Không có hứng thú.
Nếu cậu dám cong thì để tôi bẻ cong chân cậu trước.” Đều là A như nhau cả, có gì đáng xem? Lại còn cái gì mà A bùng nổ, rõ ràng là đồ vô lại da mặt dày không biết xấu hổ!
“Tôi nói đùa thôi ấy mà, làm gì có ai dễ cong vậy.”
Nhìn thấy phản ứng của Ngải Nặc Đức, xác định anh vẫn là một thẳng nam, Thu Mạn mới thở phào một hơi.
Sau đó cô ta cũng bám vào lan can, chào hỏi Tang La với vẻ hơi khoe khoang: “Tang La.”
Lầu hai không phải là chỗ ai cũng có thể đi lên, cũng có nghĩa là không phải những người theo phe Ngải Nặc Đức, không có gia thế thì không đủ tư cách có thể lên đây.
Dù có bá đạo như vậy thì ai bảo vì Ngải Nặc Đức có ba là Tổng soái ba quân hải lục không chứ? Dù bây giờ quả thật có rất nhiều người bất mãn, cảm thấy gia tộc anh cầm quyền quá lớn, khiến chính quyền mất cân bằng, muốn làm suy yếu quyền lực của gia tộc anh.
Nhưng đây không phải là một chuyện dễ dàng, mọi người cũng chỉ dám bày trò sau lưng, không có ai thực sự dám làm công khai ngoài mặt.
Thu Mạn đắc ý trong lòng, nhưng không ngờ lại thấy Tang La trong lúc đang bưng khay đồ ăn vì có quá nhiều người chào hỏi nên không biết phải ngồi ở đâu, lại đúng lúc thấy cô ta chào mình thì liền coi như cô ta gọi mình lên đó, giả bộ như không biết quy tắc ngầm của nhà ăn, bưng khay đồ chuyển hướng đi lên tầng hai.
Lúc này mọi người trong nhà ăn mới dần dần yên tĩnh lại.
Nếu Tang La có thể đi lên thì có nghĩa là có người ở trên gọi cô, người gọi cô lên không thể là người không có đủ tư cách như Thu Mạn.
Vì vậy nói theo cách khác thì Tang La không thể đi lên đó.
Lần này rất nhiều người đều nhịn không được mà cảm thấy lúng túng thay Tang La.
Không phải trước đây chưa từng xảy ra chuyện tương tự như vậy.
Có một số sinh viên khá nổi tiếng, có gia thế bình thường, được người kém hơn tâng bốc quá mức nên kiêu căng, trong tình huống không được mời lại đánh bạo đi thử lên lầu hai.
Kết quả có mấy người ở lầu hai bình thường cũng có tâng bốc cậu ta bất chợt thay đổi thái độ, bắt đầu dè bỉu đối phương.
Người tự tiện đi lên dù trước đó được tâng bốc thế nào cuối cùng đều sẽ ủ rũ mà chạy xuống, hào quang trước đó cũng mất sạch.
Thu Mạn chợt sửng sốt, sau đó lại cảm thấy buồn cười, chờ nhìn cảnh Tang La bị cả đám người chế giễu, sỉ nhục, đồng thời lại quay sang nhìn Phí La, tỏ vẻ lúng túng: “Hình như tôi làm cậu ấy ảo tưởng rồi… Tôi xin lỗi.”
Phí La nói: “Không liên quan gì đến cậu, tôi không tin là cô ta không biết quy tắc.”
Những người trên tầng hai cũng trầm mặc, nhìn qua vị trí của đám người Ngải Nặc Đức.
Họ cũng không quá muốn chế nhạo Tang La, họ còn đang rất có hảo cảm với cô, bản thân cũng muốn lôi kéo cô về phe mình, sao lại đi chế nhạo khiến cô mất mặt rồi ghét họ chứ? Vì vậy họ đang chờ Ngải Nặc Đức làm Tang La khó xử, như vậy thì họ sẽ có cơ hội ra tay.
Tang La đi lên, vẻ mặt khó hiểu, không biết vì sao căn tin lại trở nên im ắng như vậy.
Cô chào hỏi Thu Mạn, sau đó nhìn thấy Ngải Nặc Đức ngồi bên kia, hai mắt sáng lên, lập tức bước qua, nở nụ cười có ý trêu chọc: “Bạn cùng nhà, anh ngồi ở đây à.
Sáng nay anh chạy nhanh thế, tôi còn tưởng anh bị dọa sợ rồi chứ.”
Nói rồi tự mình đi qua ngồi xuống chỗ đối diện Ngải Nặc Đức.
Người vây xem đều thở d0"c kinh ngạc, Phí La lập tức muốn xông qua mắng chửi người nhưng lại bị những người khác nhanh tay nhanh mắt giữ lại.
Ngải Nặc Đức không có vẻ gì là bị xúc phạm, vẻ mặt không thay đổi nhìn cô: “Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Thật không? Mà này, sao họ lại nhìn tôi vậy? Tuy trông tôi cũng đẹp thật, sức quyến rũ vô hạn, nhưng cũng không đến mức nhìn như vậy chứ? Đâu có phải tôi mới đến đây lần đầu, không phải lúc trước tôi hay giao đồ ăn đến đây à?” Tang La nhìn xung quanh, dáng vẻ không hiểu gì, nhỏ giọng hỏi đối phương, có vẻ như thật sự không biết đây là chỗ đặc biệt.
Trước đây cô thường xuyên giao đồ ăn lên đây, không có ấn tượng gì về việc đây là chỗ cao quý thế nào, hơn nữa quy tắc ở trên đây lại là quy tắc ngầm, bình thường mọi người đều biết trong lòng mà không nói ra miệng.
Cô mới đến tối qua, nếu không biết chuyện thì cũng là việc bình thường.
Ngải Nặc Đức liếc nhìn những người xung quanh rồi lạnh lùng trả lời theo câu hỏi tự luyến của cô: “Cô đẹp, sức quyến rũ vô hạn à? Sao không nhìn lại xem mình là ai đi?” Đúng là không chỉ vô lại mà còn mắc bệnh tự luyến.
“Ha ha, cảm ơn đã khen nhé, không ngờ anh cũng thành thật quá nhỉ.
Tặng cho anh một cái bánh bao.” Tang La được tâng bốc rất suиɠ sướиɠ, dùng đũa gắp một cái bánh bao nhỏ cho Ngải Nặc Đức.
Ngải Nặc Đức nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, trong lòng chợt sửng sốt, nhưng rồi lại nhớ tới con ciu mọc dưới người cô, lập tức liền nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác: “Tôi ăn no rồi, không muốn ăn.” Dáng vẻ đã hơi tức giận.
Tang La liền thu tay về, tự mình ăn.
Khi những người khác nhìn thấy sự tương tác giữa hai người thì đã hiểu ra Tang La có tư cách lên lầu hai, lại còn là do Ngải Nặc Đức cho phép.
Đám người quay sang nhìn nhau, trao đổi ánh mắt rồi không nhìn nữa.
Đến cả Phí La dù còn bất mãn như muốn nói gì đó, nhưng vì Ngải Nặc Đức không nói gì nên nếu anh ta chạy tới nói câu gì khó nghe thì chính là làm khó Ngải Nặc Đức, vì vậy cũng chỉ có thể trầm mặt ngồi tại chỗ.
Thu Mạn không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này, cảnh Tang La bị sỉ nhục trong tưởng tượng đã không xảy ra.
Trong lòng cô ta chợt nghẹn lại, khó chịu kinh khủng.
Cô ta định đứng dậy bỏ đi, muốn suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo phải làm gì thì lại nghe thấy tiếng Tang La gọi mình: “Mãn Thu, chờ tôi xíu, chờ tôi ăn xong rồi hai chúng ta cùng đến lớp.”
Giọng điệu của cô rất thân mật, dường như đã coi Thu Mạn như bạn bè, cũng như lúc vừa rồi vì Thu Mạn gọi nên cô mới đột ngột đi lên lầu hai.
Thu Mạn cảm thấy chiếm được lòng tin của nữ chính cũng có lợi nên liền mỉm cười đồng ý.
Chỉ có Ngải Nặc Đức và Phí La biết chuyện Thu Mạn là Omega.
Lúc này nghe thấy Tang La nói chuyện với Thu Mạn, Phí La không suy nghĩ gì nhưng Ngải Nặc Đức lại bất chợt nhìn về phía Thu Mạn.
Cô ta lập tức nắm lấy cơ hội rụt rè liếc mắt nhìn sang phía anh bằng tròng mắt sóng sánh.
Đột nhiên Ngải Nặc Đức càng thấy khó chịu trong lòng hơn.
Vốn dĩ lúc đầu cũng không còn bao nhiêu thời gian, Tang La ăn rất nhanh, ăn xong liền đứng dậy, không chào Ngải Nặc Đức câu nào đã rời đi với Thu Mạn, lại còn tiện tay ôm vai Thu Mạn, hai người sóng vai mà đi.
Ngải Nặc Đức nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, đôi môi mỏng mím lại thành một đường.
Sao lại có cái thói quen bá vai bá cổ mà đi như vậy chứ?
Anh nhìn Phí La cảnh cáo: “Coi chừng Mãn Thu cho kỹ vào.” Một O mà lại đi sóng vai với A là có ý gì? Tang La không biết cô ta là O, nhưng bản thân cô ta lại không tự biết tránh hiềm nghi à? Cái loại người không biết xấu hổ, đừng có ý định quyến rũ Tang La đấy.
Phí La lại nghĩ là Ngải Nặc Đức không muốn để Tang La phát hiện ra thân phận của Thu Mạn, dù sao nếu chuyện này bại lộ thì cũng không phải việc nhỏ nên liền gật đầu đồng ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...