Mấy người tộc Thanh Ngõa kia nhìn bạn mình kêu gào mà ngẩn người, còn đang nghĩ sao tự nhiên kỹ thuật diễn lại tốt vậy, trông cũng ghê phết.
Mãi đến khi thiếu niên nằm trên mặt đất chỉ vào Tang La tru tréo: “Cô, cô bóp gãy xương tôi.
A a a a a! Đau chết tôi rồi! A a a a a! Tôi phải gϊếŧ cô!”
Hả?
Đám đông vây xem cũng lập tức rối loạn.
Trước đó nhìn là biết thiếu niên này giả vờ, cố ý đụng phải cậu thiếu niên tộc Nhân mã kia.
Nhưng phản ứng của bây giờ thì hình như giống như bị bóp cho gãy xương thật rồi.
Ánh mắt mọi người khϊếp sợ nhìn về phía Tang La.
“Cô! Sao cô dám…” Bạn của tên kia trừng mắt chỉ vào Tang La.
Tang La cau mày: “Sao? Có ý gì? Tôi tốt bụng kiểm tra vết thương hộ, giúp các cậu tẩy sạch tội giả vờ bị đụng chạm, thế mà lại còn vu oan tôi à? Mọi người, mọi người vừa nghe cậu ta nói đấy, cậu ta nói là bị cậu bạn tộc Nhân mã đụng phải làm gãy xương, sao bây giờ lại đổ tội cho tôi? Sao nào? Tưởng tôi dễ bị bắt nạt à?”
Đám người vây xem lập tức hiểu ra.
Vốn dĩ họ đã vô cùng tức giận vì hành vi của đám người này, bây giờ chỉ thấy da đầu tê dại, ôi shit, sảng khoái quá đi mất! Họ lập tức thi nhau đáp lời: “Có nghe thấy!”
“Chúng tôi đều nghe thấy mà! Sao cậu lại đổi trắng thay đen vậy?”
“Rõ ràng chính các cậu nói là bị cậu bạn tộc Nhân mã đụng gãy xương, liên quan gì đến cô ấy?”
“...”
Vừa tìm được con dê đầu đàn đám người lập tức lòng đầy hăng hái, dũng khí đầy tim, mỗi người một câu tiếp lời.
Bình thường toàn là đám người tộc Thanh Ngõa này ỷ vào việc nhà mình giàu có, sau lưng có chỗ dựa nên làm việc đổi trắng thay đen, trắng trợn đổ oan cho người khác.
Đây mới là lần đầu tiên họ gặp phải cảnh bị người ta bắt nạt, có cảm giác như đã bị đánh gãy răng mà còn phải nuốt máu vào bụng.
Đám người kia mất một lúc lâu cũng không nói được câu nào, vừa bối rối vừa tức giận lại vừa sợ hãi, loáng thoáng cảm nhận được cảm giác bị oan, tứ cố vô thân của cậu thiếu niên tộc Nhân mã kia.
Nhưng cô gái trước mặt không phải người của tộc Nhân mã để bọn họ có thể tùy tiện bắt nạt.
Người lại giống tộc Ác ma thì chắc chắn là sinh viên của Học viện Quân sự.
Đám sinh viên dã man của trường đó một khi nghe tin có bạn cùng trường bị bắt nạt thì không cần biết đúng sai, cả đám như ong vỡ tổ xông đến đánh chết người ta cũng là việc có thể xảy ra.
Hơn nữa lại còn có Sifal là người hay bao che…
“Ôi ngầu quá đi! A a a a! Thành tích học tập tốt, được vào Chủng viện, lại còn có tinh thần trượng nghĩa, ngoài xấu trong tốt! A!” Ngay khi đám người kia ủ rũ chuẩn bị rời đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng một nữ sinh kích động kêu ra tiếng.
Bước chân của chúng chợt khựng lại, thế là chúng sống rồi.
Ơ? Không phải sinh viên của Học viện Quân sự mà là Chủng viện sao?
...
Sau khi Tang La chạy đến Học viện Nghệ thuật thì Ngải Nặc Đức mới biết cô ra khỏi Chủng viện nhờ tin tức trên mạng.
Anh nhìn cảnh Tang La được đám sinh viên Học viện Nghệ thuật vây quanh, thấy cô tươi cười rạng rỡ nhìn họ, thấy một nam sinh ngồi cạnh cô mặt đỏ như đít khỉ, dù không nói câu nào nhưng đôi mắt luôn dính chặt vào người Tang La không rời đi…
Đúng là một học viện không hề có chút phong cách nào! Sinh viên trong Chủng viện sao có thể liều mạng đến gần không e dè như đám sinh viên này chứ? Ngải Nặc Đức cực kỳ không vui nghĩ thầm trong bụng.
Thấy gương mặt tươi cười của Tang La, anh lại càng tức hơn.
Không hề biết tự mình hiểu lấy mình! Rõ ràng lúc không cười đã đủ làm cho người ta sa đọa rồi, thế mà còn cười như thế này, sợ không có kẻ biếи ŧɦái nào để mắt đến mình à? Có cái gì đáng cười? Lúc nhìn thấy anh thì chưa bao giờ dễ chịu, động một tí là khinh khỉnh.
Anh mới là viện trưởng của cô, là Chánh án của toàn bộ liên minh chính phủ, tương lai của vô số chủng tộc đều nằm trong tay anh.
Dù có ghét bỏ thân phận thiên sứ thì vì tương lại của mình cô cũng phải đối xử với anh giống như đám tiểu quỷ gia đình có một ít tiền một ít quyền kia chứ.
Anh càng nghĩ thì khí lạnh quanh thân càng mãnh liệt.
Anh đứng dậy, rời khỏi Chủng viện, định đi đưa Tang La về.
Trùng tộc đang theo dõi cô, lúc nào cũng có thể đánh lén, chỉ có lúc cô Chủng viện, ở cạnh anh mới là an toàn nhất.
Theo dõi cô sát sao là trách nhiệm của anh.
“Ồ, Ngải Nặc Đức đại nhân.” Một giọng nói cà lơ phất phơ làm người ta chán ghét chợt vang lên ngay khi anh vừa ra khỏi Chủng viện.
Mặt Ngải Nặc Đức lạnh lẽo, không thèm để ý đến đối phương.
Một người lại giống ác ma trưởng thành ôm ấp hai cô nàng gợi cảm cũng là người lại giống ác ma vẫy đuôi đi tới: “Tôi đang định đến Chủng viện tìm anh đấy.”
Ngải Nặc Đức cười khẩy: “Chó và ác ma cấm vào.”
“Ơ kìa, anh như vậy là quá đáng nhé! Không phải trong học viện của anh có một ác ma à?” Quy tắc này bị xóa bỏ từ lâu rồi!
Vừa nhắc đến Tang La, sắc mặt Ngải Nặc Đức lại càng lạnh hơn.
Nhìn dáng vẻ trái ôm phải ấp của Sifal không hiểu vì sao anh lại bỗng nghĩ đến cảnh Tang La cũng trái ôm phải ấp ác ma nam, lập tức vô cùng tức giận: “Tà ác, dâʍ đãиɠ.”
Sifal đột nhiên bị mắng: “...”
Chưa bao giờ tưởng tượng có ngày lại bị Ngải Nặc Đức mắng là dâʍ đãиɠ…
Anh ta nhìn bóng lưng Ngải Nặc Đức, mắt hơi nheo lại, khóe miệng bỗng nhếch lên, nhìn như một con cáo già khôn khéo.
Anh ta buông hai người đẹp kia ra, để họ đi chơi chỗ khác, sau đó đuổi theo Ngải Nặc Đức.
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại chửi người vậy? Hơn nữa, từ trước đến nay tộc Ác ma chúng tôi luôn sống phóng túng, không bị trói buộc, dám yêu dám hận như vậy mà.
Không giống đám tộc Thiên sứ các anh, miệng toàn nhân nghĩa đạo đức, cấm dục gì đó…” Sifal cầm lấy đuôi mình vung vẩy, nhếch miệng cười gian xảo, giọng điệu rất tự đắc.
Ngải Nặc Đức cau mày, khóe mắt lướt qua cái đuôi của Sifal.
Sifal là ác ma đen, sừng và đuôi đều có màu đen.
Cái sừng của anh ta thô to hơn của Tang La nhiều, đuôi cũng thô và dài hơn… Quá kinh tởm!
“Đuôi của anh...”
Sifal lập tức cảnh giác, còn tưởng anh lại sắp công kích cá nhân, không ngờ lại nghe thấy anh hỏi: “Đuôi của ác ma có gì đặc biệt không?”
“Sao anh lại hỏi chuyện này?”
Ngải Nặc Đức không trả lời, thậm chí còn thấy ảo não vì mình đi hỏi chuyện này.
Ban đêm anh vào trộm phòng Tang La là muốn tìm cách chống lại sự quyến rũ của tộc Ác ma vì cả tộc mình.
Nhưng hình như anh không có lý do gì để ra tay với cái đuôi của người ta cả…
Sifal nhìn vẻ mặt của anh, cười híp mắt nói: “Cái đuôi của chúng tôi đương nhiên rất đặc biệt.
Ngoài làm vũ khí ra thì nó còn có một chức năng rất quan trọng nữa, đó là...”
Ngải Nặc Đức lập tức bị thu hút, dựng thẳng tai lên muốn nghe Sifal nói chỗ đặc biệt của cái đuôi ác ma, có phải là nó cũng có năng lực quyến rũ chủng tộc khác hay không.
Đúng lúc này lại có người gọi điện tới.
Đó là phó viện trưởng Chủng viện.
Nói một câu đơn giản là vì con mình đánh nhau đả thương con nhà người ta ở trường học nên phải gọi phụ huynh tới.
...
Học viện Lịch sử Vũ trụ có tên đầy đủ là “Học viện Nghiên cứu Lịch sử Vũ trụ”, là trường được xếp hạng tốt hơn Học viện Nghệ thuật trong danh sách các học viện của Đại học Ofara.
Vì vậy khi viện trưởng học viện này gọi cho phó viện trưởng Chủng viện, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới phó viện trưởng lại gọi điện cho Ngải Nặc Đức.
Bởi vì bình thường những việc nhỏ trong học viện đều do phó viện trưởng giải quyết.
Sau khi cúp điện thoại ông ta cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Ánh mắt tiếp xúc với mấy sinh viên tộc Thanh Ngõa, ra hiệu cho chúng khiến đám sinh viên lập tức lộ vẻ đắc ý hả giận.
Khi nhìn sang Tang La và cậu sinh viên tộc Nhân mã, dáng vẻ chúng rất đắc chí.
Viện trưởng mập lùn của Học viện Lịch sử Vũ trụ nhìn Tang La nói nghiêm túc: “Tôi đã gọi cho phó viện trưởng Chủng viện rồi.
Em đừng tưởng mình là người lại giống ác ma, hơi nổi tiếng trên mạng thì có thể phách lối như vậy! Pháp luật của liên minh chính phủ sẽ không vì hai chuyện đó mà tha tội cho em đâu.
Nội quy của Đại học Ofara mấy thế kỷ qua cũng sẽ không bỏ qua cho em chỉ vì em là sinh viên Chủng viện!”
Tang La nhìn bộ dạng đạo đức giả của ông viện trưởng này, cười khẩy đáp lời: “Tôi thấy là thầy không hiểu tiếng người rồi.
Có bao nhiêu sinh viên ở bên ngoài đều làm chứng cho tôi là trước khi tôi đến xương cậu ta đã gãy rồi, liên quan gì đến tôi?” Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa nhất định phải xông vào.
Được lắm, gốc rễ đã hư thối thì phải nhổ tận gốc, trồng cây mới thôi.
Cậu sinh viên tộc Nhân mã đôi mắt đỏ hồng nói: “Là em, chuyện này không liên quan gì đến bạn ấy.
Em sẽ đền tiền, tiền thuốc men, tiền phí tổn thất tinh thần em cũng sẽ trả.”
Cậu biết Tang La muốn giúp mình.
Dù sao thì đám người này muốn giả bộ đụng vào cậu thì thế nào cậu cũng sẽ bị ép phải đền tiền bồi thường giống như trước đây thôi.
Vì vậy nên Tang La mới dứt khoát bẻ gãy xương của họ.
Cậu rất vui, cậu học trong Đại học Ofara lâu như vậy mà luôn gặp cảnh người có quyền ác ý bắt nạt, đàn anh trong học viện thiên vị bất công.
Cậu rất bất lực, đã sắp tuyệt vọng rồi, thậm chí có lúc còn muốn tự sát.
Nhưng hôm nay Tang La ra mặt khiến trong nháy mặt cậu cảm giác như có ngọn lửa nóng rực làm tan chảy băng tuyết trong tim, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.
Nhưng cậu thật sự không ngờ đám người này lại có thể phách lối đến như thế.
Chẳng lẽ trong ngôi trường này thật sự không có chỗ dung thân cho người tốt sao?
Viện trưởng hoàn toàn không thèm ngó tới cậu sinh viên tộc Nhân mã kia.
Ông ta tức giận trừng mắt với Tang La: “Đây là thái độ của em với giáo viên đấy à? Các em ấy chỉ nói đùa với bạn học này nên giả bộ bị đụng phải thôi.
Thế mà em lại đi bóp gãy xương người ta, còn chưa biết có thể phục hồi lại như cũ hay không.
Một hành động tùy tiện của em có thể hủy hoại của tương lai của người ta, vậy mà em lại còn thông đồng với những người khác đổi trắng thay đen! Sao trong học viện của Chánh án đại nhân lại có loại sinh viên độc ác như em vậy? Loại ác ma như em hoàn toàn không có tư cách vào học trong Chủng viện, thậm chí là đại học Ofara!”
“Cô ấy có tư cách hay không đến phiên ông nói à?” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, Ngải Nặc Đức bước vào văn phòng, có cả Sifal đi theo phía sau để hóng chuyện và cả một số sinh viên lén lút đi theo đang bám vào cửa sổ.
Tất cả mọi người trong phòng viện trưởng đều kinh ngạc thở d0"c, nhao nhao đứng lên, kể cả đám người tộc Thanh Ngõa đang đắc ý cũng không ngoại lệ.
Viện trưởng Học viện Lịch sử Vũ trụ không bao giờ ngờ rằng Ngải Nặc Đức lại có thể đến đây, trái tim bé nhỏ của ông ta cũng phải run rẩy.
Nhưng rất nhanh sau đó ông ta liền tỉnh táo lại, cũng giống như đám sinh viên tộc Thanh Ngõa kia, sở dĩ họ nhất quyết cắn chặt vụ việc của Tang La không chịu tha là vì họ cảm thấy ngài chánh án Ngải Nặc Đức công chính liêm minh, phân rõ phải trái, không phải là người không chịu nói đạo lý giống như Sifal.
Tang La đánh người là sai nên chắc chắn anh sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Viện trưởng Học viện Lịch sử Vũ trụ bước lên phía trước nói: “Chánh án đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho cậu sinh viên này, cậu ta là tam vương tử của tộc Thanh Ngõa, sau này sẽ kế thừa vương vị.
Tộc Thanh Ngõa có yêu cầu thân thể quốc vương phải đầy đủ toàn vẹn, cậu ta vốn là người có năng lực cạnh tranh vương vị nhất, nhưng bây giờ lại bị cô gái kia…”
Tang La khoanh tay chế nhạo: “Cậu ta có tay chân đầy đủ thì cũng vô dụng thôi, đầu óc không phát triển thì vương miện quốc vương cũng chẳng rơi vào đầu cậu ta được đâu.”
Lông mày Sifal nhướng cao, nhếch miệng cười để lộ ra cái răng nanh.
Viện trưởng Học viện Lịch sử Vũ trụ: “Cô…”
“Câm miệng.” Ngải Nặc Đức ngắt lời ông ta, đôi mắt màu bạc nhìn ông ta với tư thế của kẻ bề trên, như một vị thần cao quý đang kiểm tra linh hồn của đối phương, dường như tất cả những lời nói dối trá và thành thật đều không thể che giấu.
Biểu cảm trên mặt vị viện trưởng mập lùn chợt cứng ngắc, mồ hôi lạnh chảy ra mắt thường cũng nhìn thấy được.
Giờ phút này cái đầu lấp kín dầu mỡ và sự tham lam của ông ta bỗng trở nên tỉnh táo.
Ngải Nặc Đức là chánh án, khi có xung đột nảy sinh giữa các chủng tộc thuộc liên minh chính phủ, trước khi khai chiến nếu có một bên yêu cầu liên minh chính phủ giúp đỡ thì liên minh chính phủ sẽ tham gia vào.
Trong trường hợp hai bên không thể hòa giải thì đại biểu của liên minh chính phủ đưa ra quyết định can thiệp tương ứng sẽ là Ngải Nặc Đức.
Quyết định dứt khoát xuất binh tiêu diệt hay trục xuất chủng tộc này, hoặc dùng các biện pháp khác để trợ giúp hoặc điều đình, tất cả đều phụ thuộc vào một câu nói của anh.
Mọi người trong toàn thể vũ trụ đều tin tưởng vào sự phán quyết của anh, vì anh là người của tộc Thiên sứ, anh là vị thần giáng xuống thế gian này.
Trước đây Ngải Nặc Đức không hay đến trường, nếu có tới cũng dừng lại trong thời gian cực ngắn rồi sẽ rời đi, giống như những người còn lại trong mười ghế ngồi ở tháp Bảo Thạch.
Hơn nữa giữa các học viện với nhau có sự cạnh tranh cân bằng, vì cái gọi là quan lại bao che cho nhau nên có rất nhiều điều vì họ không biết đến nên sẽ không có việc gì.
Còn bây giờ ông ta dám vọng tưởng nói dối ngay trước mặt thần, muốn đổi trắng thay đen sao?
Mồ hôi rơi như mưa, sắc mặt ông ta trắng bệch, hai bên vai run rẩy, đầu óc trống rỗng.
“Tang La.” Ngải Nặc Đức nhìn Tang La rồi gọi cô, không nói lời nào định đưa cô đi luôn.
Vốn dĩ anh cũng không cần nhiều lời với những người này.
Tang La đi về phía anh, sau khi đi được hai bước thì như nghĩ tới chuyện gì cô lại quay đầu lại nói: “Từ hôm nay bạn học này sẽ là bạn của tôi.
Ai dám tìm cậu ấy gây sự nghĩa là muốn gây sự với tôi.
Các cậu cứ tiếp tục tìm cậu ấy gây sự đi, nếu cậu ấy mất một cánh tay thì tôi sẽ bẻ gãy chân mấy cậu.
Nếu ăn đồ của cậu ấy mà lại “hỏng dạ dày” thì tôi đảm bảo sẽ đích thân rửa ruột cho các cậu.
Tôi rất thích xen vào việc của người khác, không quen nhìn người khác cố ý bắt nạt người yếu thế.
Hơn nữa tôi là ác ma mà, tôi xấu bụng, hung tính lắm đấy!”
Sifal phá lên cười: “Đúng vậy, ác ma bọn tôi đều rất xấu tính, rất hung dữ đấy.”
Nước mắt của cậu thiếu niên tộc Nhân mã lã chã rơi, nghẹn ngào nói không ra lời.
Tang La thấy dáng vẻ của cậu, trong lòng nghĩ thầm không biết người này đã phải chịu bao nhiêu ấm ức đây, vì vậy liền đưa khăn tay cho cậu.
Ngải Nặc Đức nhìn cảnh đó, lông mày hơi nhăn lại.
...
Ngay từ khi Tang La can thiệp vào vụ bắt nạt ở chợ số 4 thì đã có người kể lại trên diễn đàn.
Nhưng lại giống như trước đây, những bài đăng đó đã nhanh chóng bị quản lý diễn đàn trường xóa sạch, không thể lan truyền trên mạng.
Tuy vậy, không lâu sau khi Ngải Nặc Đức xuất hiện đưa Tang La đi thì mọi người lại phát hiện những bài đăng mới không bị xóa nữa.
Vậy là trên diễn đàn lập tức trở nên náo nhiệt.
Sự việc xảy ra lần này đã dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.
Từ sự vướng mắc lịch sử đơn giản giữa tộc Nhân mã và tộc Thanh Ngõa dần mở rộng ra tất cả các học viện và các chủng tộc khác trong toàn bộ Đại học Ofara.
Bạo lực học đường và kỳ thị chủng tộc, cả hai vấn nạn này dường như vẫn luôn tồn tại bất kể bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống và những thay đổi của thời đại.
Ngay cả trong một ngôi trường như Đại học Ofara cũng vẫn tồn tại.
Tuy nhiên có những người không nhận ra điều đó, lại có những người dù thấy nhưng làm như không biết, cũng có những người nhìn thấy nhưng đành bất lực.
“Ôi Chúa ơi! Ở Đại học Ofara mà cũng xảy ra loại chuyện thế này á? Tôi cứ tưởng chỉ trên mấy hành tinh nhỏ mới có mấy việc kiểu này chứ!”
“Tôi ghen tị với mấy bạn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay đấy, chắc chắn là bạn chưa từng bị người ta bắt nạt bao giờ.”
“Nói cho cùng thì chỉ có đám sinh viên nát trong mấy cái học viện nát mới vậy, chứ tôi tin là trong mấy học viện top một như Học viện Y học hay Học viện Luật pháp sẽ không xảy ra loại chuyện thế này đâu.”
“Ha ha, tôi ở Học viện Luật pháp nè, ngày nào cũng phải giặt quần áo, dọn dẹp phòng ngủ, xách túi xách cho bạn cùng phòng đây.
Tại vì tôi là người tộc Trường Thủ, họ cảm thấy tôi là thứ đồ phải được tận dụng hết mức, ngày nào cũng phải tận dụng cái tay của tôi đấy.”
“Tôi đã ngồi vào bàn học, viết xong một kế hoạch tự tử hoàn hảo rồi vu oan cho đám người bắt nạt tôi rồi.
Nhưng đọc xong tin tức này thì tự nhiên tôi lại không muốn chết nữa.
Có lẽ tương lai sẽ được thay đổi, anh hùng của tôi đã mang hy vọng đến cho tôi.”
Vô số sinh viên tự xưng là từng bị bắt nạt và đối xử bất công trong trường đại học đã lộ diện.
Lúc trước chuyện này không được phép xuất hiện trên diễn đàn, một khi xuất hiện sẽ bị xóa đi ngay.
Đương nhiên trên các nền tảng diễn đàn trực tuyến lớn hơn ở bên ngoài thì lại càng không có khả năng xuất hiện.
Nhưng lần này sự việc đã lan rộng trên toàn bộ cõi mạng.
“Hu hu sao lại có người như thế này chứ, sao lại tốt bụng vậy?”
“Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu bạn tộc Nhân mã kia.”
“Loại chuyện thế này ở trường nào cũng không tránh được, nhưng ở Đại học Ofara thì không giống.
Chánh án đại nhân đã biết rồi, tôi nghĩ là sau này nhất định sẽ có thay đổi thôi.”
“Mong Chánh án đại nhân xử lý các giáo viên đứng ở giữa kiếm tiền bỏ vào túi riêng, ỷ thế hϊếp người! Nói thật thì những sinh viên kia nếu không được người quản lý các học viện bao che thì làm sao có thể phách lối đến mức đó chứ, tôi nhìn mà muốn bùng nổ!”
Trần Vũ Châu thật sự không ngờ Tang La lại có khả năng gây chuyện đến vậy.
Cô đi khỏi Học viện Nghệ thuật mới được một lúc mà đã lật tung cả Đại học Ofara lên.
Cô ta cảm thấy Tang La thực sự rất tọc mạch, nhưng lại thấy quả thật cô vẫn luôn là người thích lo chuyện bao đồng như vậy.
Khi còn ở nhà cũ, Tang La thường xuyên chạy tới ngăn cô ta đánh mấy “con bitch” chết tiệt làm người ta chán ghét kia.
Rất phiền phức! Nếu không phải họ có quan hệ thân thích, cô ta lại nhớ việc Tang La có thể ghi đỗ vào Đại học Ofara giúp cô ta thì cô ta đã sớm đánh gãy chân kẻ đáng ghét như vậy rồi.
Cô ta ghen ghét trong lòng, nhưng cũng khôn khéo đi đăng ký một tài khoản trên mạng.
Bây giờ Tang La vô cùng nổi tiếng trên mạng, nhưng bản thân cô lại chưa mở tài khoản.
Nói cách khác thì sau khi sự việc hết hot, lượng người theo dõi cô cũng sẽ mất đi.
Nếu đã vậy thì để cô ta giành lấy cái lợi đó đi.
Dù sao bây giờ có rất nhiều người biết cô ta có quan hệ tốt với Tang La.
Đám fan kích động không có chỗ nào để bình luận sẽ tràn vào tài khoản của cô ta.
Cô ta đăng ký một tài khoản có xác minh danh tính, sau đó đăng một bức hình chụp cảnh mình và Tang La ở cùng nhau lúc Tang La đến Học viện Nghệ thuật.
Sau đó lại đi bình luận ở những video trong hot search, khen ngợi Tang La, trong câu nói cố ý để lộ quá khứ nửa thật nửa giả.
Cô ta để lại mấy cái bình luận liên tiếp, còn phản bác mấy bình luận muốn bôi đen Tang La, từ ngữ vô cùng ngay thẳng, tỏ ý mình hiểu rất rõ về Tang La.
Quả nhiên, hành động của cô ta đã nhanh chóng thu hút sự chú ý, số lượng người hâm mộ chú ý tới cô ta tăng lên nhanh chóng.
Trong lòng Trần Vũ Châu suиɠ sướиɠ vô cùng, lên sẵn một đống kế hoạch.
Có Tang La thì tương lai của cô ta sẽ cực kỳ rộng mở.
Tang La ngu ngốc đi biết ơn cô ta, ba mẹ của Tang La cũng sẽ đối xử tốt với cô ta, vậy thì việc cô ta gia nhập vào giới thượng lưu chẳng phải muốn lúc nào là được lúc đó sao? Cô ta muốn tham gia vào ngành giải trí, làm một ngôi sao lớn, chắc chắn tài nguyên cũng sẽ tới không ngừng, mặc cho cô ta lựa chọn…
Ôi trời ơi, trên đời này đúng là có chuyện trên trời tự dưng rớt xuống cái bánh đó!
...
Tang La đi theo Ngải Nặc Đức về Chủng viện nhưng Sifal lại bị chặn ở ngoài, anh ta không cam lòng hô lên: “Tiểu ác ma, Học viện Quân sự mở rộng cửa đón cô đó, lúc nào muốn đến cũng được.”
Ngải Nặc Đức vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm không vướng khói lửa nhân gian tràn ngập thần tính.
Nhưng bàn tay anh lại bất giác nắm chặt lại.
Tang La đi theo Ngải Nặc Đức vào văn phòng viện trưởng.
Căn phòng này tốt hơn cái văn phòng mang phong cách nhà giàu mới nổi lúc nãy.
Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, không khí tràn đầy mùi hương sạch sẽ mát lạnh như băng tuyết.
Cây xanh bày trên bàn xum xuê tươi tốt nở ra những bông hoa nhỏ xinh xắn đáng yêu.
Tang La vừa ăn xiên que, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện chưa được uống một ngụm nước nào, vì vậy cô đang rất khát nước.
Thấy trên bàn có nước và cốc đựng cô liền không khách sáo rót nước ra uống.
Ngải Nặc Đức đột ngột lên tiếng, trong lòng anh đang khó chịu nên giọng điệu càng cứng rắn lạnh lẽo hơn: “Hôm nay cô quá lỗ mãng.
Tự tiện ra khỏi Chủng viện, còn đi lại ở chỗ đông người, tiếp xúc với nhiều người.
Có khi con người do Trùng tộc ngụy trang thành lại đang đứng ngay sau lưng cô cũng nên.
Chúng có nhiều kỹ năng, dù cô có mạnh mẽ thì cũng không thể đề phòng hết được.”
Tang La hờ hững liếc mắt nhìn anh: “Tôi lỗ mãng chỗ nào? Không phải chỉ bẻ gãy xương thôi à? Có gϊếŧ người đâu.”
Thấy không, với ai cô cũng đối xử tốt, thế mà với anh thì lúc nào cũng tỏ vẻ chán ghét, nói một câu thôi mà giọng điệu đã khó chịu như vậy.
Trong lòng Ngải Nặc Đức lại càng tức nghẹn hơn.
Chuyện anh muốn nói vốn dĩ không phải vậy, là do cô lái đi.
Lông mày anh nhăn tít lại, giọng điệu nghiêm khắc: “Tùy tiện bóp gãy xương người ta trên đường mà nói nhẹ nhàng như không, đừng tưởng cô lại giống rồi thì thật sự thành ác ma, có thể làm việc tùy ý mình.
Dù có là Sifal, nếu phạm tội thì cũng phải trả giá đắt.”
Tang La ăn mềm không ăn cứng, chưa kể đến cơn giận trong lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai, lúc này lại thấy anh có dáng vẻ dạy dỗ nghiêm khắc, cô lập tức đập mạnh cốc nước lên bàn, tiếng nói cũng lớn hơn: “Tôi gặp chuyện bất công muốn giúp đỡ cũng tính là có tội sao? Bọn họ ỷ thế bắt nạt người, kỳ thị chủng tộc thì không phải nên bị bẻ gãy xương à? Tôi bẻ đấy thì đã sao? Bọn họ mới là kẻ phạm tội nên bị ăn miếng trả miếng! Nếu lần sau tôi còn gặp chuyện thế này nữa thì không chỉ là bẻ gãy xương vai đâu, mà đến đầu bọn họ tôi cũng sẽ đập nát.”
Một khi Tang La trở nên điêu ngoa tùy hứng, ngọn lửa kiêu ngạo bùng lên đến tận trời thì cái đuôi cũng bắt đầu quật đùng đùng lên cái ghế sô pha ở sau lưng vì tức giận.
Vì được làm bằng da nên trên cái ghế sô pha đã bắt đầu có mấy vết rách.
Ngải Nặc Đức bị mắng dữ dội, tuy anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ uy nghiêm của một ngài chánh án, nhưng vẻ kiêu ngạo vì uất ức trong lòng mà bùng lên cũng đã lập tức bị dập tắt, ngay cả trong nội tâm anh cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Ngải Nặc Đức: “...!Tôi không nói là cô thấy việc bất công ra tay giúp đỡ là sai.”
Tang La trừng anh: “Vậy anh có ý gì? Bọn họ có đáng bị tôi bẻ gãy xương không? Anh nói đi!”
Rõ ràng anh là chánh án, là viện trưởng Chủng viện, rõ ràng là thiên sứ nhưng anh lại bị một sinh viên ác ma địa vị thấp ép đến góc tường.
Ngải Nặc Đức mím chặt môi, nhìn đôi mắt mang theo ánh lửa sáng ngời của Tang La, yết hầu khó khăn trượt lên trượt xuống, đầu gối lại có cảm giác muốn nhũn ra.
Anh liếc mắt sang chỗ khác, khuôn mặt hoàn hảo hơi căng cứng, anh nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn có phần miễn cưỡng: “Họ làm như thế là… đáng đời, nhưng cô cũng không thể tùy tiện đập bể đầu người ta được.”
Tang La khá hài lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, còn cái đuôi thì vẫn quất rất mạnh: “Hừ, đương nhiên là tôi sẽ không tùy tiện đập bể đầu người ta rồi.
Ai bảo anh chọc cho tôi nổi giận? Còn nói là tôi lỗ mãng nữa.
Gặp những thành phần rác rưởi như vậy mà tôi còn phải cẩn thận làm việc thì cần anh để làm gì?”
Câu này nói ra dường như mang theo vài phần gần gũi, Ngải Nặc Đức thầm giật mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng như được nhét cho một viên kẹo ngọt rất lớn trong lúc mình chưa kịp chuẩn bị gì.
Tang La nói xong cũng nhận ra điều này, cô hung dữ lườm anh rồi vẫy đuôi đi ra ngoài: “Tôi đói chết rồi, anh không muốn tôi đập bể đầu người ta thì mau giải quyết mấy chuyện xấu xa trong trường đi.”
Ngải Nặc Đức nhìn chằm chằm theo bóng lưng đầy kiêu ngạo của Tang La, trái tim khẽ nhảy lên như có nai con đang chạy.
...
Tối hôm đó các cuộc thảo luận trên mạng ngày càng lớn hơn.
Cùng lúc đó số lượng fan hâm mộ trong tài khoản Trần Vũ Châu cũng tăng lên ngày càng nhiều.
Rất nhiều người thấy ảnh cô ta chụp chung với Tang La, lại thêm tin tức từ lúc sáng sớm hôm nay được thảo luận trên diễn đàn nên có rất nhiều người đang khen cô ta.
“Quả nhiên người tài giỏi sẽ kết bạn với người tài giỏi, chị gái nhỏ Vũ Châu trông cũng đẹp lắm!”
“Hai nữ thần trong cùng một khung hình, thật là cảnh đẹp ý vui!”
“Người đẹp, tâm hồn đẹp, khí chất cũng tốt, tôi muốn cưới quá!”
Xem hàng chục nghìn lời khen dành cho mình, Trần Vũ Châu suиɠ sướиɠ muốn chóng mặt.
Sau đó không lâu Bối Bội lại còn mang theo quà đến gặp cô ta, nói là muốn cảm ơn cô ta và người nhà đã chăm sóc Tang La.
Cô ta lại càng suиɠ sướиɠ hơn, kéo người vào trong, đóng cửa phòng ký túc xá của mình lại.
Sau đó, bỗng nhiên da đầu cô ta đau nhói, cô ta bị kéo nằm lăn ra đất.
Cô ta quay người lại, vừa hoảng sợ vừa ngơ ngác mở to mắt nhìn đối phương.
Sắc mặt Bối Bội âm trầm, đâu còn dáng vẻ yếu ớt trước đó nữa.
Cô ta giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Trần Vũ Châu, sức lực quá lớn khiến khóe miệng đối phương rách chảy cả máu.
Trong mắt Bối Bội đầy vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, độc ác.
Cô ta đã chịu đựng rất lâu rồi, hóa ra là vì Trần Vũ Châu và ba mẹ cô ta! Bối Bội còn đang thầm nghĩ rõ ràng Tang La bị lừa bán mà vẫn được giáo dục tốt, dường như sống cũng không tệ lắm, hóa ra là vậy!
Cô ta đã ấm ức lâu rồi, cấp bách muốn tìm chỗ để xả ra.
Nhưng cô ta lại không thể ra tay với nữ chính, chẳng lẽ lại không thể ra tay với một nhân vật không xuất hiện trong cốt truyện sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...