Tang La nhìn Bối Bội đang có vẻ mặt ngượng ngùng hỏi: “Thật sao? Vậy là hai người vụиɠ ŧяộʍ đăng ký trước, chưa tổ chức hôn lễ à?” Nếu không thì chuyện chánh án kết hôn là chuyện lớn, mọi người phải biết hết rồi mới phải.
“Không, bởi vì nếu đi đăng ký thì tin tức sẽ tiết lộ ra ngoài.
Thân phận của Ngải Nặc Đức đặc biệt, nếu chuyện này để tín đồ của anh ấy biết thì sẽ gây ra bạo động, khiến chị rơi vào nguy hiểm.
Cho nên anh chị mới chỉ tổ chức hôn lễ trước.” Còn chuyện có đăng ký hay không sẽ dễ dàng bị tra ra, không cần phải giấu giếm.
Chỉ cần có một cái hôn lễ cũng để khiến nữ chính phải dừng bước rồi.
Bối Bội nói như vậy thì nghe sẽ giống như là vì không muốn cô ta gặp nguy hiểm nên Ngải Nặc Đức mới không đi đăng ký kết hôn với cô ta, chỉ âm thầm tổ chức hôn lễ.
Nếu không phải Tang La đã biết trong chuyện này có vấn đề, nếu không phải Tang La tỉnh lại thì chắc hẳn cô cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng lời nói của đối phương, tin là cô ta và Ngải Nặc Đức thật lòng yêu nhau.
Lúc này, Mika phu nhân đã trở lại, họ cùng lên đường trở về nhà.
Bối Bội vốn nghĩ là sau khi mình nói như vậy thì Tang La sẽ không còn hứng thú gì với chuyện của cô ta và Ngải Nặc Đức nữa, không ngờ khi lên xe cô lại đột ngột hỏi Mika phu nhân: “Có một anh con rể là Chánh án chắc mẹ có áp lực lắm nhỉ? Vậy con nên đối xử thế nào với “anh rể” đây?”
Mika phu nhân sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của bà hơi lạnh xuống, bà nhẹ giọng nói với Tang La: “Con cứ coi là Chánh án đại nhân thôi.”
Tang La: “Xem ra vì con là ác ma nên không được hoan nghênh rồi.”
Mika phu nhân nghe thấy vậy vội vàng phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó chứ.
Không phải là vấn đề của con đâu.
Tại… tại vì tình huống này hơi đặc biệt thôi.”
Bối Bội có ý đồ ngăn không cho Mika phu nhân nói quá nhiều nên cũng lên tiếng: “Đúng vậy, không phải chị cũng nói rồi sao? Hai anh chị chỉ bí mật tổ chức hôn lễ thôi, không mời khách khứa gì, chỉ có người trong nhà biết.
Em cũng đừng gọi anh ấy là anh rể trước mặt người ngoài nhé.
Bọn chị cưới bí mật thôi.”
“Tôi hiểu rồi, vậy là trước tiên phải coi anh ấy như Chánh án, rồi sau đó mới coi là anh rể.”
Vốn dĩ lúc đầu Mika phu nhân còn muốn giữ mặt mũi cho Bối Bội, không muốn nói quá cụ thể, nhưng nghe Tang La nói vậy bà cũng không thể để tâm đến mặt mũi của cô ta thêm nữa.
Dù sao cũng là tự bản thân cô ta lựa chọn, phải tự mình gánh chịu, không có cái đạo lý vì cô ta mà lại để con gái ruột mình đi đắc tội Chánh án đại nhân, hoặc bị người ta chế nhạo.
Vì vậy bà liền nói tiếp: “Không cần, trước sau gì con cũng chỉ cần đối xử với cậu ấy như Chánh án đại nhân thôi, không phải anh rể gì hết.
Cậu ấy cũng không phải con rể của mẹ.
Con đừng vì vậy mà tiếp xúc gần với cậu ấy làm gì.”
Sắc mặt Bối Bội lập tức trở nên khó coi.
Một tia chế nhạo thoáng qua mắt Tang La, cô hỏi mẹ vậy là có chuyện gì.
Mika phu nhân liếc nhìn Bối Bội rồi lắc đầu nói: “Dù sao con cũng đừng hỏi, con biết vậy là được rồi.
Bảo bối à, có mệt không con? Mẹ dẫn con đi mua sắm mấy bộ quần áo được không?”
Tuy bọn họ rất thất vọng với đứa con gái nuôi này.
Nếu không phải do đã nuôi nấng nhiều năm thì cũng không muốn nhận cô ta.
Nhưng dù sao cũng đã nuôi nhiều năm, cũng nên giữ lại chút thể diện chị gái cho cô ta trước mặt Tang La.
Nếu không Tang La sẽ trách họ đã nhận nuôi một cô con gái thì thôi đi, đã thế còn là kiểu người như vậy.
Tang La đã biết nhất định có vấn đề gì đó bị che giấu trong chuyện này.
Nói thật ra thì cô cũng không quan tâm đến chuyện bị giấu này lắm, bởi dù sao kết quả cũng đã ở ngay trước mắt, cũng không cần phải truy hỏi thêm nữa: “Vâng.”
Họ đến trung tâm mua sắm, nói là mua máy bộ, nhưng kết quả là mua cả đống lớn, cả giày, tất và mũ.
Mika phu nhân tràn đầy phấn khởi giúp con gái lựa đồ, Tang La cũng vui vẻ thử đồ.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô mọc sừng, mọc đuôi, rất mới lạ, tất cả quần áo phụ kiện đều được thiết kế theo đặc điểm của ác ma.
Kết quả cô lại phát hiện ra váy kiểu Lolita là phù hợp nhất, cuối cùng còn mua mấy cái ô nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau để kết hợp với trang phục.
Bối Bội bị lạnh nhạt, dù trên mặt cô ta vẫn duy trì nụ cười không thay đổi, nhưng thỉnh thoảng cũng lộ ra biểu cảm buồn bã khổ sở, cố tình muốn khiến cho Mika phu nhân mềm lòng, để mình trong tình cảnh yếu thế, nhưng thực ra trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ta cũng biết Mika phu nhân đang bất mãn chuyện gì, nhưng lại không thể hiểu nổi là vì sao.
Mấy năm qua cô ta cố gắng lấy lòng lão thái thái nên có hơi lạnh nhạt với họ.
Cũng đúng là vì cô ta đã cố ý lờ đi lời khuyên của họ, khăng khăng muốn kết hôn với Ngải Nặc Đức.
Là một đứa con không nghe lời ba mẹ.
Nhưng cô ta làm như vậy chẳng lẽ họ lại không được lợi ích gì sao? Trong nguyên tác thì Tang Văn bị đồng nghiệp hãm hại, nguy cơ sớm tối, nữ chính còn phải đi nhờ vả khắp nơi, luôn gặp trắc trở.
Nhưng bây giờ vì cô ta được lão thái thái yêu thích nên họ đã có được chỗ dựa tốt nhất, đối với con đường làm quan của Tang Văn chỉ có lợi mà không có hại.
Vậy hỗ trợ cô ta một chút thì chẳng phải ông sẽ càng một bước lên trời sao?
Ông đã làm chính trị nhiều năm như vậy mà còn không thể nhìn thoáng ra, chỉ đặt nhân phẩm lên trước lợi ích.
Nếu cô ta giống họ thì lấy đâu ra mà trở thành người công lược cao cấp, sống được đến bây giờ? Ngay cả việc thừa nhận cô ta và Ngải Nặc Đức đã kết hôn, thừa nhận Ngải Nặc Đức là con rể của họ chẳng phải cũng là một việc rất đáng vui mừng, đáng để tự hào sao? Có gì khó đâu chứ? Đúng là nực cười!
Thôi bỏ đi, họ đã không biết tốt xấu thì cô ta cũng lười tiêu tốn công sức với họ.
Dù sao hai người họ cũng chẳng phải đối tượng công lược quan trọng gì.
Giá trị lợi dụng của họ gần như chẳng còn gì nữa.
Qua mấy ngày nữa cô ta sẽ đến tìm lão thái thái, chuyển đến nhà bên đó ở.
Lão thái thái rất thích cô ta, còn ước gì để cô ta qua đó ở, trau dồi tình cảm với Ngải Nặc Đức nữa kìa.
Chỉ cần lão thái thái nhận cô ta là cháu dâu của bà là đủ rồi.
...
Trời đã nhá nhem tối, Ngải Nặc Đức bước vào nhà, quản gia nhận lấy mũ trùm đầu từ tay anh, dáng vẻ cung kính hơn bất kỳ người quản gia nào khi đối mặt với chủ nhân.
“Lão phu nhân nói nếu ngài đã về thì đi qua phòng bà ấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Nhà của chánh án là một trang viên bao quanh lâu đài, đủ để thể hiện thân phận và địa vị của anh.
Giống như tất cả các lâu đài khác, bên trong lâu đài trên tường có treo các đồ trang trí, có tranh chân dung, cũng có sừng và đầu của một số sinh vật.
Ngải Nặc Đức nhìn lướt qua các bức tranh, đôi mắt màu bạc lạnh lùng của anh thỉnh thoảng lại quét qua nhân vật trong các bức tranh chân dung đó.
Các nhân vật đều là phụ nữ, có già, có trẻ, có lúc mặc váy như cô gái nhà quý tộc, có lúc lại mặc áp giáp, hiên ngang như kỵ sĩ.
Nhưng nhìn kỹ thì tất cả các bức tranh chân dung đều chỉ vẽ một người.
Ngải Nặc Đức mở cửa ra, nhìn vào người ở trong các bức tranh chân dung kia… là lão thái thái nhà anh.
Lão thái thái đeo kính lão, cũng dùng máy tính quang học lướt mạng như thanh niên, không biết là nhìn thấy cái gì mà trên mặt bà còn có ý cười.
“Cháu về rồi đấy à.” Nghe thấy động tĩnh, lão thái thái quay lại nhìn anh, cười tươi hỏi han.
Ngải Nặc Đức: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Làm sao nào? Bà tìm cháu bà còn phải có chuyện à? Cháu còn giận bà phải không? Không phải bà làm vì cháu sao?” Nhắc đến chuyện này lão thái thái lại tức giận: “Thần điện là chỗ để ở à? Bốn bên gió lùa, mùa đông lạnh mùa hè nóng, còn không cho phép cháu lấy vợ sinh con, hưởng thụ cuộc sống.
Một đứa cháu trai tốt của bà chỉ vì lại với chả giống, đã làm thiên sứ còn chưa đủ, còn muốn chạy đi làm hòa thượng nữa.
Bà khổ sở tay phân tay nướƈ ŧıểυ nuôi cháu lớn là để cho cháu đi thờ phụng Chúa gì đó à? Không sống bình thường, không yêu đương, đến chết cũng còn là trai tân sao?”
Ngải Nặc Đức: “...”
“Vậy thì thà rằng bây giờ bà già này nhảy ra từ cái cửa sổ này cho đỡ bực mình còn hơn.”
“Cháu đã làm theo ý bà rồi, bà đừng nói nữa.” Ngải Nặc Đức cau mày, nói với vẻ không vui.
Sau khi trở thành người lại giống, tư tưởng của anh cũng thay đổi.
Đặc biệt là độ thuần khiết của anh còn cao như vậy, gần như đã mất hết đại bộ phận cảm xúc như con người, hoàn toàn hướng dần đến tộc thiên sứ.
Lão thái thái không hiểu mức độ sùng tín của Ngải Nặc Đức với Chúa.
Ngải Nặc Đức cũng không hiểu suy nghĩ của lão thái thái khi làm ầm ỹ muốn sống muốn chết, không muốn cho anh vào thần điện.
Đặc biệt là bà còn không ngần ngại ép cho chính mình phải vào phòng cấp cứu, thiếu chút nữa thì chết thật, khiến anh không thể không thỏa hiệp.
Anh đã hứa sẽ không vào thần điện, nhưng lão thái thái vẫn không yên tâm, nhất định ép anh phải cưới người ta.
Vì theo quy định của tộc thiên sứ người nào đã có hôn ước thì không thể vào thần điện thờ phụng Chúa được nữa.
Lão thái thái cũng biết anh không thể lý giải được nỗi lòng của mình, nên cũng không nói thêm, lại nở nụ cười nói với anh: “Cháu qua đây.
Bà xem được hai đoạn video hay lắm, muốn cho cháu xem cùng.”
Bà cụ đã hạ mình nên Ngải Nặc Đức cũng không tiện nói thêm gì nữa, mặt không biểu cảm đi qua ngồi xuống bên cạnh bà.
Bà cụ liền phóng to màn hình, chiếu lên tường.
Ngải Nặc Đức lại nhìn thấy đoạn clip Tang La tát mình.
Ngải Nặc Đức: “...” Nhất định lại là Sifal đây mà, ngày mai anh phải gϊếŧ anh ta.
“Đây là lần đầu tiên bà thấy có một cô gái tát cháu đấy nhé.
Hung dữ quá, tát thẳng tay, cái khí thế này ấy à, ối chà, cũng có phong thái của bà lúc còn trẻ đấy.” Lão thái thái tỏ vẻ rất tán thưởng.
Sau đó bà lại chuyển sang một clip khác: “Cái này lại càng giống hơn này.”
Đoạn video bà cụ mới mở ra Ngải Nặc Đức chưa được xem.
Đoạn clip này mới được đăng trên mạng cách đây không lâu, là cảnh Tang La đánh Trùng tộc trên không.
Hành khách quay đoạn clip này suy nghĩ rất thoáng, trước khi nhảy khỏi phi thuyền anh ta còn nghĩ có thể đây sẽ là lần duy nhất trong đời được trải nghiệm chuyện này, vì vậy bèn lấy máy quay ra định quay lại cảnh tượng chấn động khi mình nhảy vào một hành tinh.
Không ngờ kết quả cảnh người này quay được còn chấn động hơn cảnh anh ta muốn quay lúc đầu nhiều.
Tuy nhiên, anh ta cũng như Tang La, sau khi hạ cánh thì còn có rất nhiều việc phải giải quyết.
Cuối cùng sau khi hoàn thành hết các công việc, tìm một khách sạn nghỉ ngơi lên mạng anh ta mới phát hiện ra trên mạng đang rất sôi nổi, nguyên nhân là vì có một thiếu nữ ác ma đã tát Ngải Nặc Đức.
Mặc dù video đã bị xóa nhưng lúc đó có rất nhiều người đã được xem, lại có quá nhiều tín đồ và fan hâm mộ Ngải Nặc Đức nên trên mạng đã náo loạn hết cả lên.
Nhiều người đều mắng Tang La không biết tốt xấu, chánh án cứu cô mà cô còn tát người ta.
Nếu không có Ngải Nặc Đức thì cô đã ngã chết từ lâu rồi.
Có người lại thấy Ngải Nặc Đức quá nhân từ, gặp loại người này phải bắt lại giáo dục mới phải, bala bala các kiểu…
Cũng có những người sống sót sau cuộc tấn công của quân Trùng tộc đã nói thay cho Tang La, nhưng dù sao thì số lượng người quá ít, tiếng nói quá nhỏ bé, căn bản không có ai để ý tới.
Vì vậy, vị hành khách kia rất tức giận, liền đăng đoạn clip này lên, để tiêu đề là “Đây chính là thiếu nữ ác ma đã tát Ngải Nặc Đức”.
Ngay khi tiêu đề này vừa xuất hiện thì đã có một làn sóng người kéo vào xem, muốn nhìn xem bản mặt thật sự của cô gái ác ma đáng ghét kia là như thế nào.
Kết quả những người đang chuẩn bị tinh thần mắng chửi sau khi xem xong video thì lập tức trợn tròn con mắt.
Thiếu nữ ác ma trong clip ngầu quá đi!
Cô cầm hai khẩu súng, xoay người tự do trên không để thay đổi góc độ, cứu được những người sắp phải chết, cuối cùng thu hút đám Trùng tộc đến tấn công mình, nhưng cô cứu được rất nhiều người mà giờ phút này lại không có ai có thể cứu cô.
Thấy có nhiều Trùng tộc bao vây cô mọi người đều giật thót tim.
Đặc biệt là khi mặt nạ dưỡng khí của cô bị giật ra tim mọi người lại càng giật thót sợ hãi.
May mắn là đoàn người phi hành đã đến kịp.
“Lúc đầu tôi định vào mắng cô ấy, nhưng bây giờ lại chỉ muốn ôm cô ấy một cái thôi.”
“Ngầu quá đi!”
“Tôi nghĩ việc cô ấy tát ngài chánh án chắc phải có hiểu lầm gì đó.
Chị gái nhỏ trông thế này thì không phải là người cố tình gây sự đâu, nếu không thì sao ngài chánh án lại không tức giận?”
“Đừng mắng, đừng mắng nữa, là hiểu lầm thôi!”
Bất cứ ai xem đoạn video này đều không thể nói Tang La là kẻ vong ân phụ nghĩa, tát người khác không có lý do.
Vì vậy, hướng gió trên mạng lại thay đổi hoàn toàn, chỉ còn cá biệt một bộ phận tín đồ và fan hâm mộ cực đoan là còn nói mấy lời móc mỉa, nhưng sau đó cũng bị những người khác mắng cho.
Từ trước đến nay các tín đồ và fan hâm mộ chân chính đều không thích đám người cực đoan này.
Ngài chánh án nhìn thiếu nữ trong đoạn video, chẳng hiểu sao lại thấy đầu gối mình như nhũn ra.
Lão thái thái liếc mắt nhìn anh, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Ối chà chà, xem ra cảm giác của bà không sai mà.
Thảo nào bị người ta đánh cho cũng không nổi giận, lại còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ta ngẩn người nữa chứ.
Cô gái này mà xuất hiện sớm thì tốt rồi, nhưng mà… giờ cũng chưa phải là muộn.
Còn Bối Bội thì...!xem ra giờ cô ta cũng không còn mấy tác dụng nữa rồi.
Vốn dĩ bà muốn lợi dụng hôn ước của cô ta với Ngải Nặc Đức để ngăn anh, không để sau khi bà chết già thì anh sẽ vào thần điện.
Dù sao thì trong các cô gái bà ta biết chỉ có Bối Bội là không biết tự trọng nhất.
Con gái những nhà quý tộc khác đâu thể nào chấp nhận kiểu kết hôn không có giấy đăng ký, không có hôn lễ long trọng, lại còn không được công khai như thế này chứ.
Kết quả chưa được bao lâu thì cô gái này đã xuất hiện, hơn nữa còn là em gái của cô ta.
Thế này thì hôn lễ lần trước cũng không tồn tại nữa, chắc chắn Tang Văn và Mika nghe thấy cũng sẽ thấy vui mừng, vì vốn dĩ họ cũng không coi trọng trò cười đó mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...