Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3




Vòng sơ tuyển ngày hôm sau liền được ghi trên bảng, người ở trên bảng, ba ngày sau tiến vào vòng thi đầu tiên kiểu khép kín.

Trận đấu lựa chọn sử dụng hương phẩm chế tác, vòng thứ nhất tốn thời gian ở mười lăm ngày trái phải, mười lăm ngày tạo ra thành phẩm, người không đạt được yêu cầu sẽ bị đào thải.

Hao phí thời gian dài, chủ yếu là ở bước lò hương cuối cùng, ngắn thì nửa tháng, dài thì một năm đều có khả năng.

Nhưng mà trận đấu có khống chế thời gian, lựa chọn hương phẩm cũng đều có yêu cầu.

Hoa Vụ trước khi đưa Sư Dư đi vào, nhiều lần dặn dò hắn, không được để người Trần thị mê hoặc.

"Ta biết rồi." Sư Dư gật đầu đồng ý.

"Nếu ngươi thật sự muốn bái sư, chờ ngươi lần này lấy được đầu bảng, ta sẽ tìm cho ngươi một sư phụ tốt hơn."

Sư Dư có thiên phú như vậy, muốn tìm sư phụ, vậy còn không phải là sư phụ xếp hàng chờ hắn chọn sao?

Tại sao phải đẩy mình vào hố lửa.

"..."

"Ngươi cứ như vậy xác định, ta có thể lấy được đệ nhất?"

"Đương nhiên." Hoa Vụ không chút suy nghĩ: "Ngươi không lấy đệ nhất, đó chính là thiên lý bất dung."

" ..."

Sự tín nhiệm trong mắt thiếu nữ, phảng phất như hắn đã đạt được vị trí đầu bảng.

Cô ấy tin hắn như vậy sao?

Sư Dư biết thiên phú của mình tốt hơn người bình thường, nhưng hắn cũng không cảm thấy có thể đạt được vị trí đầu bảng trong hương lục thịnh điển của quần hiền tất tập.


"Nếu ta không lấy được đệ nhất thì sao?"

"Vậy nhất định là có người làm xấu!" Hoa Vụ vỗ bả vai hắn: "Ngươi yên tâm, nếu thật sự có người làm hỏng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn."

"..."

Không thể lấy được vị trí thứ nhất, cũng không phải là vấn đề của hắn?

Tim Sư Dư tim có chút không khống chế được, hắn dời tầm mắt, thanh âm thấp đi vài phần: "Ta đi vào."

Hắn cầm đồ đạc, theo dòng người đi vào bên trong, có chút ý tứ chạy trối chết.

Hoa Vụ giống như một lão phụ thân quan tâm, ở phía sau phất tay: "Không cần cùng người Trần gia chơi đùa."

"..."

...

Hoa Vụ thừa dịp thời gian Sư Dư đi thi đấu, cho hắn tìm hai sư phụ, mỗi ngày đều rối rắm nên chọn ai.

Chế hương đại sư trong kinh thành này, cũng không chỉ có một mình Trần Thương Đông.

Chẳng qua Trần Thương Đông là một trong những đại sư này, lại thích nhảy nhót nhất, cho nên danh tiếng của hắn cũng khá cao.

Những người khác chỉ là nổi tiếng không bằng hắn, không phải nói bản lĩnh không bằng hắn.

Dùng những lời thông tục dễ hiểu mà nói, Trần Thương Đông biết tiếp thị mình, nhưng những đại sư khác lại thích nghiên cứu hương đạo, không muốn để ý đến những tục sự này.

Hoa Vụ cảm thấy nên tìm sư phụ như vậy cho Sư Dư.

Yên lặng nghiên cứu hương đạo, so với một ngày nghĩ phải làm chuyện gì còn tốt hơn!

...

Thời gian thi đấu mặc dù là bốn tháng, nhưng mỗi một lịch thi đấu chấm dứt, thời điểm chờ danh sách thăng cấp và đề thi, cũng có thời gian nghỉ ngơi, Sư Dư có thể đi ra.


Sư Dư mỗi lần đi ra, Hoa Vụ liền bảo đồ tể chuẩn bị cho hắn một đống đồ ăn.

Sư Dư lúc đầu còn rất cảm động, nhưng càng về sau, lại càng cảm thấy không thích hợp.

Khi Sư Dư lại nhìn thấy đồ ăn ngon đầy bàn, cùng với Hoa Vụ tươi cười hiền lành như một trưởng bối: "Ngươi... có phải coi ta là con trai hay không?"

"Nói bậy, ta làm sao lại có đứa con lớn như ngươi." Hoa Vụ mỉm cười, chuyển đề tài: "Đương nhiên, nếu ngươi muốn, vậy ta miễn cưỡng..."

Sư Dư giật khóe miệng.

"Không muốn."

Hoa Vụ tiếc nuối mình mất đi một con ngỗng lớn, múc cho hắn một chén canh: "Mau ăn đi, lạnh rồi."

"..."

"Đề thi có khó không?"

"Khá tốt, không phải là rất khó."

Sư Dư cảm thấy không phải rất khó, nhưng mà những chế hương sư không thông qua kia, phỏng chừng không nghĩ như vậy.

Hoa Vụ hỏi mấy vấn đề không quan trọng, lại đột nhiên nhắc tới Trần gia: "Người Trần gia, có tiếp tục tìm ngươi không?"

Động tác Sư Dư đang uống canh dừng lại, một hồi lâu hắn gật gật đầu.

"Ngươi cũng không cần dao động!" Hoa Vụ nhất thời coi trọng: "Ngươi cùng bọn họ không phải là người cùng một đường."

Sư Dư không biết vì sao Hoa Vụ lại nhấn mạnh, mình và Trần gia không phải là người cùng một đường.

Trần gia là loại người gì? Hắn là loại người gì vậy?

Cô ấy biết sao?


Sư Dư gật đầu: "Ừ, ta biết rồi."

Trần Thương Đông là một trong những người phụ trách hương lục thịnh điển lần này, cho nên ở bên trong, luôn luôn phải gặp mặt nhau.

Là một thí sinh, hắn không thể tránh được bọn họ.

Hoa Vụ thấy thái độ của Sư Dư có chút nhạt, lại bắt lấy cổ tay hắn, tăng thêm ngữ khí: "Ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi cùng bọn họ lui tới, vậy ngươi sẽ mất đi ta!"

Không ở cùng một phe, phải tăng ca cùng phản diện đánh đối kháng... Hoa Vụ cảm thấy không được!

Sư Dư chỉ cảm thấy cổ tay bị nóng một chút, ngay cả tim cũng nhanh lên.

Hắn lại không có được cô, cái gì gọi là sẽ mất đi cô...

Sư Dư rút tay ra, tùy tiện tìm một đề tài: "Hương của mẫu thân ngươi... Có phải dùng sắp hết rồi không?"

"Ừm." Hoa Vụ thu tay lại: "Trong khoảng thời gian này thân thể bà ấy tốt hơn không ít rồi."

"Thân thể của bà ấy là bởi vì trước kia trầm ổ bệnh cũ, ta ở bên trong thêm một ít dược liệu, có thể giảm bớt triệu chứng của thân thể bà..."

"Chỗ của ta còn dư một ít, ngươi lấy đi dùng trước đi, hẳn là có thể dùng đến khi ta thi đấu xong."

Hoa Vụ gật đầu: "Tốt."

Sư Dư: "Hương phẩm ta cho ngươi là do chính ta làm ra... Ngươi cũng không lo lắng sẽ có vấn đề gì?"

Hắn là một chế hương sư không có danh tiếng gì, nếu như không phải là hương phẩm thông thường, hương phẩm mới hắn tự giày vò ra, ít nhiều đều sẽ bị người ta nghi ngờ.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ hắn.

Sư Dư mặc dù hành vi có chút vấn đề, nhưng thiên phú của hắn không có vấn đề.

Thiên phú có thể cùng nữ chính sánh vai, cái này còn phải lo lắng sao?

Sư Dư: "..."

Sư Dư mắt rủ xuống nhìn mặt bàn, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi thật giống như đặc biệt tín nhiệm ta."

Từ Vinh thị hương phổ, đến việc cô để hắn tham gia hương lục thịnh điển, cũng như chắc chắc hắn nhất định có thể cầm đứng đầu bảng.


Cùng với... Cô mặc dù ký văn tự bán thân của hắn, nhưng cô chưa từng hạn chế tự do của hắn, không lo lắng hắn sẽ chạy.

Cũng không có lợi dụng văn tự bán thân kia, bắt buộc hắn làm bất cứ chuyện gì...

Sư Dư từ nhỏ đến lớn, chưa gặp phải ai như vậy.

Cô rất kỳ quái.

Cũng rất...

Sư Dư nói không nên lời cái loại cảm giác này, mỗi lần nghĩ đến cô, đáy lòng liền nổi lên dày đặc rung động.

"Cho nên ngươi không dừng phụ lòng tín nhiệm của ta nha. " Hoa Vụ cười nói: "Bệnh của mẹ ta, còn phải dựa vào ngươi."

Bên trong Vinh thị hương phổ, có bí phương có thể trị bệnh của Lương thị.

Ban đầu khi nguyên chủ học xong, Lương thị cũng đã đi, nàng ấy vì thế hối hận không ít.

Hiện tại có Sư Dư đi học, cô cũng không cần lại học tập nữa!

Có người giúp mình làm công, tại sao phải chính mình động thủ?

...

Đầu tháng mười hai, Sư Dư vào vòng thi chung kết.

Trận chung kết tổng cộng chỉ còn lại mười lăm người.

Trong đó mười ba người đều là chế hương sư sau lưng có gia tộc chèo chống, chỉ có Sư Dư cùng một chế hương sư khác không có.

Vương Khương Hoa đợt thứ hai cũng không qua, bởi vì một cái sai lầm đơn giản.

Hoa Vụ thăm dò được tin tức là, Vương Khương Hoa trạng thái tinh thần không tốt, thời điểm tranh tài cả người đều hoảng hốt.

Nàng ta có thể tốt mới là lạ.

Lục Tử Trình bên kia làm Vương Khương Hoa cho hắn truyền lại tin tức, hẫng tay trên của Hứa gia một cuộc làm ăn.

Mặc dù chỉ là một khoản buôn bán không lớn, nhưng Vương Khương Hoa lo lắng bị Hứa gia phát hiện, lại muốn lo lắng Lục Tử Trình sẽ đem chuyện nàng ta không phải tiểu thư Hứa gia chân chính nói ra, đâu còn có tinh lực đi chế hương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui