Lục Tử Trình từ địa lao âm lãnh ẩm ướt đi ra, cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Tay hắn cầm văn thư, vẫn không ngừng run rẩy.
Ánh mặt trời chiếu lên tờ giấy nhăn nhúm, đem hai ngón tay đỏ tươi ở cuối trang ấn lên vô cùng chói mắt.
Lục Tử Trình hít sâu một hơi, đưa văn thư đến nha phủ đóng dấu.
...
Đầu tháng 9.
Hương lục thịnh điển chính thức khai mạc.
Sư Dư cuối cùng vẫn báo danh, Hoa Vụ tự mình đưa hắn đến cửa: "Cố lên, ngươi có thể."
Sư Dư: "..."
Lối vào người đông nghìn nghịt, đại bộ phận đều là xem náo nhiệt, số ít người đang nghiệm chứng thân phận, đi vào bên trong.
Sư Dư cầm lấy đồ, xuống xe ngựa.
"Công tử, ngươi nhất định có thể thông qua." Đồ tể đứng bên ngoài xe để tiếp đồ cho hắn.
"Đa tạ."
Thiếu niên mặc bạch y, tóc đen như mực, tựa như tư thế tiên nhân.
Ngay sau khi xuống xe, hắn lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Sư Dư ôm đồ đi nhận bài, sau đó bước lên bậc thang.
Hắn khẽ quay đầu lại, nhìn về phía xe ngựa dừng lại phía sau đám người, đầu ngón tay hơi cuộn, không hiểu sao tim lại đập nhanh một chút.
Hắn không thể nhìn thấy những người trong xe ngựa, nhưng hắn biết rằng cô đang ở trong đó.
Hoàn cảnh sinh trưởng của hắn đặc thù, mỗi ngày chỉ có nhiệm vụ cùng trách phạt không hoàn thành.
Mỗi lần khảo hạch, đi theo phía sau bọn họ, đều bị quản sự trông coi.
Nhưng giờ phút này, hắn tựa hồ giống như những người bình thường này, có người đưa tiễn.
Sư Dư thu hồi ánh mắt, đi vào bên trong.
...
Hoa Vụ nhấc lên một góc rèm xe, nhìn về phía cửa chính, thân ảnh Sư Dư đã bị dòng người che khuất.
Hoa Vụ cũng không đi, đang chờ trong xe ngựa.
Hôm nay vòng sơ tuyển, so kiến thức cơ bản, buổi chiều sẽ kết thúc.
Soạt soạt ——
Hoa Vụ vén rèm lên, đối diện với khuôn mặt mệt mỏi của Lục Tử Trình.
Trong khoảng thời gian này, Lục Tử Trình vội vàng tách sản nghiệp không bị niêm phong ra khỏi Lục gia.
Bên ngoài bây giờ đang mắng hắn rất dữ dội.
Cái gì mà 'Cha mẹ còn chưa định tội, đã đoạn tuyệt quan hệ, vội vàng phân gia, sao có thể bất hiếu như thế', 'Nuôi một con sói mắt trắng', 'Trước kia Lục gia thương hắn bao nhiêu, bây giờ rơi vào kết quả như vậy' vân vân.
May mắn trước kia Lục Tử Trình rất có kinh nghiệm bị mắng, cho nên những lời đồn đãi nhảm nhí, không tạo thành phiền toái quá lớn cho hắn.
Lục Tử Trình trừng mắt nhìn người trong xe ngựa: "Muội làm gì ở đây?"
Hắn tìm cô ở khắp nơi!
Cô chạy đến đây...
Lục Tử Trình liếc mắt nhìn cửa lớn cách đó không xa cửa lớn, tựa hồ nghĩ đến cái gì: "Muội muốn tham gia hương lục thịnh điển?"
"Không có hứng thú." Hoa Vụ kỳ quái hỏi hắn: "Huynh tới đây làm gì vậy?"
Lục Tử Trình nhìn về phía cửa chính một cái: "Hôm nay vị tiểu thư nhà họ Hứa kia cũng phải tham gia hương lục thịnh điển..."
Lục Tử Trình vòng qua cửa xe, lên xe ngựa, nói tiếp:
"Đoạn thời gian trước nàng ta vẫn không ra ngoài, hôm nay nàng ta thật vất vả mới ra khỏi cửa, huynh tới tìm nàng ta."
Vương Khương Hoa muốn tham gia hương lục thịnh điển, chờ hôm nay thông qua tuyển chọn, kế tiếp muốn gặp nàng ta sẽ càng khó khăn hơn.
Hoa Vụ gật đầu: "Lời muội dạy huynh, đều thuộc lòng rồi chứ?"
Lục Tử Trình tức giận: "Muội đừng coi huynh là kẻ ngốc." Mấy câu nói như vậy, hắn còn có thể học không được?
"Muội đây không phải là sợ đại ca không có kinh nghiệm, ngược lại bị nàng ta lừa gạt sao." Hoa Vụ cười một tiếng: "Mặc kệ nàng ta nói cái gì, huynh cũng không cần tin, xuất ra khí thế ăn chơi trác táng của huynh, đừng để nàng ta phát hiện ra huynh miệng cọp gan thỏ."
"..."
Cái gì miệng cọp gan thỏ?
Hắn cũng là...
Thôi bỏ đi.
Lục Tử Trình đại khái vẫn hiểu được thực lực của mình: "Chuyện này thật sự hữu dụng sao? Nàng ta cũng chỉ là nữ nhi Hứa gia, lại không thể làm chủ."
"Chúng ta không cần nàng ta làm chủ, chỉ cần nàng ta cung cấp tin tức cho chúng ta là được." Hoa Vụ vỗ bả vai Lục Tử Trình: "Sự nghiệp vẫn phải dựa vào chính mình dốc sức."
Lục Tử Trình chỉ cảm thấy bàn tay trên vai nặng trịch.
Bả vai hắn hơi sụp đổ, cả người đều rụt lại một đoạn: "Ta thật mệt mỏi..."
Hoa Vụ khom lưng nhìn hắn, hai tay nắm tay, ánh mắt kiên định: "Đại ca, cố lên! Tương lai của Lục gia phụ thuộc vào huynh!"
"..."
Lục Tử Trình nói xong chính sự, lại trở lại đề tài ban đầu: "Muội còn chưa nói cho huynh biết muội làm gì ở đây đấy?"
Hoa Vụ một giây biến sắc: "Chuyện của nữ hài tử, làm sao có thể tùy tiện nói cho ngươi biết."
"..."
...
Giờ thân vừa qua, cửa phòng thi đã có người lục tục đi ra.
Có người vui cũng có người buồn.
Vòng sơ tuyển tuyển chọn ngay tại chỗ sẽ xuất hiện thành tích, những người cao hứng khẳng định đã thông qua tuyển chọn, có thể tiến vào thi đấu chính thức.
Hoa Vụ vốn tưởng rằng Sư Dư sẽ ở trong nhóm đầu tiên đi ra, kết quả non nửa người đã đi ra, cũng không phát hiện hắn.
"Nàng ta đi ra rồi." Lục Tử Trình đạp xuống giày Hoa Vụ.
Hai người chen chúc bên cạnh cửa xe, nhìn về phía Vương Khương Hoa.
Đến đón Vương Khương Hoa có vài người, ngoại trừ nha hoàn của nàng ta, còn có quản gia cùng phu nhân Hứa gia.
Nhìn bộ dáng tươi cười của Vương Khương Hoa, hẳn là thành tích không tệ.
Vương Khương Hoa cùng Hứa phu nhân nói vài câu, sau đó mang theo nha hoàn đi về phía bên kia.
Lục Tử Trình lập tức để cho người lái xe bên ngoài lái xe đuổi theo.
Hoa Vụ để đồ tể ở lại chỗ này chờ Sư Dư, cô đi trước đem chính sự xử lý.
Vương Khương Hoa tựa hồ muốn mua nguyên liệu gì, đi dạo mấy cửa hàng, cũng không tìm được thứ mình muốn.
Chờ các nàng đi tới nơi vắng người, Hoa Vụ bảo Lục Tử Trình đi qua.
Vương Khương Hoa quen biết Lục Tử Trình, gần đây chuyện Lục Tử Trình và Lục Phạm đoạn tuyệt quan hệ, nàng ta cũng không ít lần nghe ông Hứa nhắc tới.
Người bình thường chỉ nhìn thấy Lục Tử Trình bất hiếu cùng nhẫn tâm.
Nhưng ông Hứa nói, bây giờ hắn làm như vậy, một khi Lục Phạm bị kết án, hắn sẽ có thể tránh được một kiếp.
Không chỉ như thế, còn có thể bảo vệ một bộ phận sản nghiệp của Lục gia.
Ông Hứa cho rằng Lục Tử Trình không thể có đầu óc như vậy, sau lưng hắn chắc chắn có người chỉ điểm.
Lúc này Lục Tử Trình đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng ta, Vương Khương Hoa kỳ quái: "Lục công tử, ngài có chuyện gì không?"
Lục Tử Trình véo mình một cái, lấy ra tư thế ăn chơi trác thông thường: "Hứa cô nương, tại hạ có chút chuyện muốn nói với cô nương."
Thúy Phương lôi kéo Vương Khương Hoa: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Vương Khương Hoa hơi suy tư một chút, khiến Thúy Phương không cần khẩn trương: "Không biết Lục công tử muốn nói gì với ta?"
Lục Tử Trình lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo.
Rõ ràng là có gì đó trong khăn tay.
Hắn đưa khăn tay cho Vương Khương Hoa.
"Lục công tử đây là ý gì?"
"Ngươi nhìn một chút là biết."
"..."
Thúy Phương nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, hắn không biết có chủ ý gì, chúng ta vẫn không nên cùng hắn liên lụy cái gì."
Vương Khương Hoa do dự, bị Thúy Phương kéo lui hai bước.
Khóe môi Lục Tử Trình đầu tiên co giật, sau đó mới chậm rãi giơ lên: "Hứa cô nương, nếu ngươi không nhìn, sau này sẽ hối hận."
"..."
Vương Khương Hoa nhìn khăn tay lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Lục Tử Trình, đáy lòng không hiểu sao phát hoảng.
Giống như chiếc khăn tay đó bọc một cái gì đó khủng khiếp.
Nàng ta sẽ hối hận khi nhìn.
Không nhìn cũng sẽ hối hận.
Vương Khương Hoa lúc này lại nhìn nam nhân đối diện, ý cười trên khóe môi kia, trở nên rất quái dị.
Vương Khương Hoa cuối cùng vẫn vươn tay ra.
"Tiểu thư..."
"Không có việc gì." Vương Khương Hoa đè nén tâm hoảng, cầm khăn tay, từng chút từng chút xốc lên.
Nhưng mà còn chưa hoàn toàn xốc lên, Vương Khương Hoa lại mạnh mẽ khép lại.
Thúy Phương không thấy rõ bên trong là cái gì, chỉ thấy tiểu thư nhà mình nắm chặt khăn tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tử Trình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...