Đánh hắn như thế này là còn nhẹ.
Lục Phạm thiếu chút nữa cho rằng hôm nay mình không thể trở về.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chân thị còn không biết tình huống, vội vàng hỏi: "Vương phủ bên kia sao đột nhiên từ hôn?"
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lục Phạm càng khó coi, bởi vì đau đớn mà vặn vẹo trên mặt đều là phẫn nộ: "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta, còn không phải là chuyện tốt ngươi làm sao."
"...Ta... Ta làm cái gì?" Chân thị không rõ nguyên nhân.
Gần đây bà ta không phải đang tận tâm tận lực chuẩn bị chuyện hôn lễ sao, nha đầu chết tiệt kia muốn cái gì cho cái đấy.
Sao bây giờ lại trách bà ta?
"Lương thị không chết, chuyện gì cũng không có." Lục Phạm cắn răng: "Ngươi đang yên đang lành đưa cái gì đưa đến thôn trang!"
Nhắc tới chuyện này, đáy lòng Chân thị cũng không thoải mái, theo bản năng phản bác: "Tất cả đều do ta sao?"
Lục Phạm đương nhiên biết, chuyện này không hoàn toàn trách bà ta.
Nhưng hắn sẽ thừa nhận sai lầm của mình sao?
Đương nhiên là không, cho nên Lục Phạm đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Chân thị.
Lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới những thứ này, nếu như không phải Chân thị đưa ra, hắn làm sao có thể đồng ý?
Hai người cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn là quản gia tiến vào, nói cho bọn họ biết lời đồn đãi bên ngoài truyền ra, lúc này mới tỉnh táo lại.
"Vương phủ bên kia rốt cuộc là làm sao biết chuyện này..."
"Hiện tại rối rắm những thứ này còn có tác dụng sao?"
Tin Lương thị xảy ra chuyện đã qua đời, trong phủ biết nhiều người như vậy.
Bọn họ cho dù bịt miệng, nhưng khó bảo đảm sẽ có tai mắt của người khác.
Lục phủ cùng Minh An vương phủ thông gia, bản thân cũng có không ít người không thích nhìn thấy.
Chân thị chưa từ bỏ ý định: "Vương gia trực tiếp giải trừ hôn ước? Một chút đường lui cũng không có?"
Lục Phạm trực tiếp bị đuổi ra khỏi vương phủ, còn có thể có đường xoay vòng gì nữa.
...
Lục Phạm và Chân thị vội vàng cãi nhau, ai cũng không nhớ tới Hoa Vụ.
Mà vương phủ bên kia, rất nhanh bởi vì chuyện này, bắt đầu chèn ép sinh ý của bọn họ.
Minh An Vương cũng không phải là người tâm từ thủ nhuyễn, nhận định Lục Phạm chính là cố ý lừa gạt mình, khẩu khí này hắn không phát ra, mặt mũi Minh An vương phủ hắn cũng không có chỗ đặt.
Có Minh An Vương lên tiếng, những nhà trước kia cùng Lục gia có sinh ý lui tới, nhao nhao bắt đầu tìm cớ đoạn tuyệt lui tới.
Lục gia thoáng cái liền rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chờ Chân thị bên này nhớ tới chỗ Hoa Vụ còn có không ít thứ, đi tìm người, lại được cho biết từ sau ngày hôn lễ, Hoa Vụ chưa từng xuất hiện.
Chân thị lục lọi cả sân, cũng không tìm được tí của hồi môn nào.
Chân thị đáy lòng lộp bộp một chút, lập tức phái người đi Vãn Hương lâu xem.
Nhưng mà người của Vãn Hương lâu đều đã bị thay đổi, chưởng quầy cũng là một người xa lạ.
Chân thị muốn thu hồi cửa hàng này, kết quả người ta lại lấy ra khế ước, tỏ vẻ cửa hàng này đã không còn là của Lụcgia nữa.
Chân thị ở trong cửa hàng cùng chưởng quỹ kia lôi kéo, bị dân chúng vây xem chỉ trỏ, cuối cùng bà ta còn bị đuổi ra ngoài.
"Lục Phạm... Lục Phạm!!" Chân thị bước nhanh vào phòng: "Lục Sơ chạy mất rồi!!! Chuyện của Minh An vương phủ, nói không chừng chính là nàng ta làm!"
Lục Phạm đang sứt đầu mẻ trán, nghe thấy Chân thị nói lời này, nhíu mày: "Cái gì chạy?"
Chân thị: "Nàng ta đã biến mất!!! Kể cả hồi môn lúc trước cho nàng ta, toàn bộ đều không thấy, còn có Vãn Hương Lâu, cũng bị nàng ta bán đi!!!"
Lục Phạm: "..."
Lục Phạm vỗ bàn: "Nhiều ngày như thế, ngươi đang làm gì vậy? Vì sao không đi thăm nàng?"
"Ngươi hét lên với ta làm cái gì!" Bà ta không phải vội vàng xử lý đống chuyện này trong phủ sao?
Thao tác của Minh An vương phủ, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian đi quản Lục Sơ?
Lục Phạm: "Vậy ngươi còn không gọi người đi tìm? Nhìn ta làm gì!?"
Chân thị ở chỗ Lục Phạm tức giận, trong lòng phẫn uất, chờ bà ta tìm được nha đầu chết tiệt kia, nhất định phải lột một lớp da của cô...
Chân thị mang theo người ra cửa, chuẩn bị tự mình đi tìm.
Bà ta vừa ra đến cửa, đã có người của quan phủ đứng ngoài.
"Quan gia, các ngươi đây là..."
"Bắt lấy." Người của quan phủ trực tiếp hạ lệnh.
Chân thị bị người giữ chặt, bà ta lập tức giãy dụa: "Các ngươi làm gì?"
"Các ngươi đây là muốn làm cái gì?"
"Buông ta ra..."
"Chúng ta đã làm gì sai? Các ngươi dựa vào cái gì bắt chúng ta?"
Vị quan gia đầu lĩnh kia, liếc mắt nhìn Chân thị một cái: "Có người báo quan, ở trong cửa hàng các ngươi mua hương, sau khi dùng, thiếu chút nữa mất mạng."
Chân thị sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng cãi lại: "Hương phẩm nhà chúng ta sao lại có vấn đề? Đây nhất định là có người cố ý vu oan hãm hại, quan gia, hương phẩm Lục thị chúng ta bán vài thập niên, chưa bao giờ xảy ra vấn đề..."
"Có phải có vấn đề hay không, đợi các ngươi đi nha phủ, tự nhiên sẽ tra ra manh mối."
Chân thị: "..."
"Lục Phạm ở đâu? Gọi hắn ra đây."
...
Hoa Vụ đứng ở trong đám người, nhìn Chân thị cùng Lục Phạm bị mang đi.
"Ngươi làm?" Sư Dư ôm đồ đạc, đứng ở phía sau cô, ánh mắt dừng ở cửa lớn Lục phủ.
"Ta không làm gì cả." Hoa Vụ ngữ khí vô tội: "Ngươi không cần chuyện gì cũng cảm thấy là ta làm được không? Ta là một người tốt tuân theo pháp luật."
"..."
Lục gia hiện tại gặp rủi ro, có rất nhiều người giẫm lên đầu bọn hắn một cước.
Căn bản không cần Hoa Vụ làm cái gì.
"Đi, đi xem một chút." Hoa Vụ lôi kéo Sư Dư đi về phía nha phủ.
Ánh mắt Sư Dư rơi vào tay cô, hắn vốn định nhắc nhở rằng hắn biết đi, nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại nuốt trở về.
Cô chỉ là lôi kéo cổ tay hắn, còn cách quần áo, cũng không có gì...
Sư Dư tùy ý cô dắt lấy hắn, đi theo dòng người đến nha phủ bên ngoài.
Đám người chen chúc, Hoa Vụ không biết là đã quên buông ra, vẫn là sợ bọn họ bị đám đông chen lấn, vẫn luôn cầm cổ tay hắn.
Nguyên nhân sự tình là nữ nhi nhà Lễ bộ Thượng thư, ở cửa hàng hương đứng tên Lục thị mua hương phẩm, sau khi dùng, cả người phiếm hồng, hít thở không thông.
May mắn phát hiện kịp thời, không tạo thành thương vong.
Nhưng sau đó bọn họ điều tra rõ ràng, trong hương phẩm kia trộn một loại vật độc, bởi vì thiên kim nhà Thượng thư có thể chất đặc thù, đối với nó phản ứng rất lớn.
Đó là một loại độc dược mãn tính, nếu như không phải thiên kim nhà Thượng thư có thể chất đặc thù, người bình thường dùng sẽ không phát hiện ra cái gì.
Sử dụng lâu dài, sẽ gây nghiện, nhưng có thể gây hại lớn cho con người.
Lục Phạm ngay lập tức phủ nhận việc họ thêm vật này vào hương liệu và nói rõ đây là vu khống.
Nhưng mà người của quan phủ, rất nhanh ở trong thành phẩm của bọn họ, phát hiện ra vật này.
Không chỉ như thế, còn tìm được nguyên liệu chưa xử lý được trong kho hàng của Lục gia.
...
Lục Phạm tuy rằng không thừa nhận, nhưng chứng cứ xác thực, hắn trăm miệng không thể biện minh, tạm thời bị nhốt lại.
"Có người ở sau lưng đối phó Lục gia, đây là muốn làm Lục gia triệt để không xoay người được. "
"Ừ, anh hùng hảo hán nha." Giúp cô bớt việc, thật là một người tốt.
"..."
Cô đối Lục gia thật đúng là một chút lưu luyến cũng không có.
"Thật không phải là ngươi làm?" Sư Dư vẫn hoài nghi cô.
"...Không phải, ngươi muốn ta nói mấy lần?" Hoa Vụ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi không thể tín nhiệm ta nhiều hơn một chút sao?"
Sư Dư: "..."
Không thể tin tưởng.
Lúc Hoa Vụ cùng Sư Dư trở về, thấy có dân chúng ở bên ngoài cửa hàng của Lục gia gây sự, đập không ít hương phẩm.
Chuyện vừa rồi trong nha môn, hiển nhiên đã truyền ra.
Người mua hương phẩm của Lục thị, không chỉ có quan to hiển quý, cũng có không ít dân chúng bình thường.
Hiện tại biết trong hương phẩm có độc, những người này làm sao còn có thể ngồi im được.
Đương nhiên, Hoa Vụ hoài nghi bên trong này là có người dẫn đầu kích động.
Hoa Vụ nhìn qua bên kia náo nhiệt cảnh tượng, có chút uể oải: " Đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc ta không thể đi gia nhập bọn hắn."
"..."
Hắn không nên hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...