Lục phủ vốn còn đang chuẩn bị cho đại hôn ngày mai, ai ngờ Minh An vương phủ đột nhiên có người tới, gọi Lục Phạm đi.
Lục Phạm đến nửa đêm cũng không trở về, Chân thị hoảng hốt không ngủ được, vẫn luôn chờ.
Nhưng mà thẳng cho đến khi trời sắp sáng, Chân thị cũng không đợi được Lục Phạm.
Ngược lại là người Minh An vương phủ tới, nói hôn lễ không cần cử hành nữa.
Người của Minh An vương phủ cũng không cho Chân thị cơ hội hỏi thăm.
"Nhanh lên! Đi nghe ngóng một chút, đến cùng chuyện gì xảy ra." Chân thị hoàn toàn hoảng hốt, bảo quản gia an bài người đi Minh An vương phủ.
Tối hôm qua sau khi Lục Phạm rời đi, vẫn không có động tĩnh gì.
Không phải là đã xảy ra chuyện gì đi?
...
Dân chúng bên ngoài cũng rất kỳ quái, Lục phủ vốn nên mừng rỡ, trời đã sáng, nhưng không có nửa điểm động tĩnh.
Không chỉ như thế, có bách tính phát hiện, vật mừng được bố trí bên ngoài Minh An vương phủ, toàn bộ được rút đi, đại môn đóng chặt, đâu giống như là muốn đón dâu.
"Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Hôn lễ không làm nữa sao?"
"Nghe nói chạng vạng tối hôm qua, Minh An vương phủ liền đem đồ đại hôn rút đi, không biết xảy ra chuyện gì..."
"Đây không phải là từ hôn chứ?"
"Lục phủ cũng không mở cửa..."
Bát quái lưu truyền trong phố phường, đã đến ngày đại hôn, kết quả song phương đều không có động tĩnh, thật sự là hấp dẫn.
Vương Khương Hoa sáng sớm cũng nghe thấy tin đồn này.
Vương Khương Hoa hỏi nha hoàn bên người – Thúy Phương: "Có biết tình huống cụ thể như thế nào không?"
Thúy Phương: "Không rõ ràng lắm, bây giờ mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng hai bên đều không có động tĩnh gì... Tiểu thư, ngài nói xem, cọc hôn sự này có phải kết không thành hay không?"
Kết không thành...
Chẳng lẽ nàng ta còn muốn gả cho Thôi Cảnh Hành sao?
Nhưng tình huống hiện tại, cùng nàng ta biết không giống nhau...
Trước hôn lễ, một chút động tĩnh cũng không có, nàng ta cũng không nghe nói Lục Sơ cùng Thôi Cảnh Hành có lui tới.
Nàng ta còn tưởng rằng cốt truyện đã không còn giống với bản gốc.
Ai biết được hôn kỳ mắt thấy sắp cử hành, kết quả là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Vương Khương Hoa dặn dò Thúy Phương: "Ngươi đi ra ngoài xem một chút, có tin tức mới, lập tức đến nói cho ta biết."
"Vâng."
...
Ỷ Trúc Cư.
Sư Dư so với những người khác biết trước, ngày hôm sau hôn lễ sẽ không cử hành như dự định.
Bởi vì sau khi Hoa Vụ gặp Thôi Cảnh Hành xong, liền trực tiếp tới Ỷ Trúc Cư, hơn nữa không có ý định trở về.
Sư Dư hỏi cô vì sao không trở về, ngày mai chính là ngày đại hôn của cô.
Cô trái lại hỏi hắn: "Chẳng lẽ nữ tử ngoại trừ lập gia đình, không thể kiến công lập nghiệp sao?"
Đại nữ chính há có thể bị tình yêu trói buộc!
Nông cạn!
Sư Dư không hiểu lắm, giữa hai cái này có quan hệ gì.
Nhưng hắn hiểu được một sự thật: "Ngươi muốn đào hôn?"
Hoa Vụ sửa lại hắn: "Cái này gọi là tạm tránh mũi nhọn."
Sư Dư lúc ấy nghĩ, chỉ là cô muốn trốn hôn, cho nên trốn ở chỗ này.
Cái chỗ này vốn là của cô, hắn không có tư cách đuổi cô đi.
Nhưng cô không nghĩ tới, ngày hôm sau, An Dương vương phủ cùng Lục phủ đều đồng thời không có động tĩnh.
Hiện tại bên ngoài ồn ào huyên náo, cô lại nhàn nhã ăn cháo trong sân.
"Ngươi đây là đem Lục gia nướng trên giá lửa."
Mặc kệ cô làm cái gì, An Dương vương phủ với tư cách vương công quý thích, quyền nói chuyện đều ở chỗ bọn họ.
Hôm nay náo loạn thành như vậy, cuối cùng khẳng định là Lục phủ cõng nồi.
Hoa Vụ thở dài: "Ta không nướng bọn họ, bọn họ sẽ nướng ta, để ngươi chọn, ngươi chọn như thế nào?"
Sư Dư: "..."
Vậy còn phải nói.
Tất nhiên là chọn nướng người khác.
"Ngươi là cố ý sao?"
Hoa Vụ bỏ cái thìa xuống, mặt mày mang theo nụ cười: "Ngươi thật thông minh."
"Bởi vì chuyện của mẫu thân ngươi?"
"Đương nhiên là không."
"..."
Sư Dư biết mẫu thân nàng chưa chết, bởi vì đồ tể ngày đó đi ra ngoài nói lỡ miệng.
Nhưng mà cô tựa hồ cũng không thèm để ý là hắn biết, chỉ nói cho hắn phải giữ bí mật.
"Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
"Ai bảo bọn họ khi dễ ta, khi dễ thiên đạo sủng nhi, là phải trả giá đắt." Hoa Vụ chỉ vào bầu trời.
"..."
Lại phát bệnh.
Sư Dư trong khoảng thời gian này đã quen, nàng thỉnh thoảng động kinh.
"Để ăn mừng, ta tặng ngươi một thứ đi." Hoa Vụ đột nhiên lấy ra một tờ khế đất, trải ra trước mặt hắn.
Sư Dư nhìn lướt qua khế ước kia, lông mày nhíu lại.
Trong khoảng thời gian này hắn ở tại Ỷ Trúc Cư, cô cũng không hạn chế tự do của hắn, cho nên hắn đối với kinh thành cơ bản đã quen thuộc.
"Vãn Hương Lâu" trên tờ giấy khế ước này, là một cửa hàng hương thành phẩm dưới danh nghĩa Lục gia, rất kiếm ra tiền.
Cô ấy lại muốn đưa cửa hàng này cho hắn?
Ý nghĩ đầu tiên của Sư Dư là: "Khế ước này của ngươi, không phải là giả mạo chứ?"
Cô có tiền sự về tội làm giả 'Vinh thị Hương phổ'.
Giả mạo một giấy khế ước đất đai, cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Hoa Vụ trợn trắng mắt: "Ta là loại người này sao?"
Sư Dư: "..."
Ngươi là.
"Đây là thật." Hoa Vụ không được tín nhiệm, rất là cạn lời, thanh âm cũng không khỏi cao vài phần: "Đến quan phủ có thể tra được."
"..." Sư Dư cầm khế ước kiểm tra, một hồi lâu hắn đem khế ước buông xuống: "Vậy ngươi vì sao phải đưa cho ta?"
"Muốn đưa ngươi thì đưa ngươi, chỗ nào nhiều vì sao như vậy."
Đây là của hồi môn cô đòi được từ chỗ Chân thị.
Hiện tại cô cũng không lập gia đình, Chân thị còn không nghĩ biện pháp lấy về sao?
Cô dựa vào bản lĩnh lấy được, dựa vào cái gì trả lại cho Chân thị.
Đến lúc đó chỉ cần nói cô đã bán đi, tiền cũng tiêu hết, bọn họ có thể làm gì mình.
Sư Dư: "Ta không cần..."
"Không cần cũng phải cần!!!"
"..."
Hắn ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có sao?
Rõ ràng, hắn không có.
...
Lục Phạm đến sắp giữa trưa mới hồi phủ, đồng thời cùng hắn trở về, còn có người của Minh An vương phủ.
Họ đến mang sính lễ đi.
Hoa Vụ không nhúc nhích đến đống sính lễ kia, dù sao cô cũng hiểu được chân lý tìm quả hồng mềm mà bóp.
Minh An vương phủ mang sính lễ đi động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh đã truyền ra.
Đồng thời có một tin tức lan truyền trong phố xá.
"Nghe nói là mẹ đẻ Nhị tiểu thư kia qua đời, Lục phủ còn giấu diếm, bị vương phủ biết..."
"Không phải chứ?"
Quy củ nơi này của bọn họ, trong nhà có người qua đời, trong vòng nửa năm không thể cử hành hôn lễ.
Hơn nữa người qua đời còn là mẹ đẻ của tân nương tử, cô làm con cái, là phải thủ hiếu.
"Lá gan Lục gia cũng quá lớn đi?"
"Cũng may còn chưa cưới vào cửa, nếu vào cửa xảy ra chuyện gì, người Lục gia sợ là không chịu nổi."
"Vậy cửa hôn sự này còn có thể thành sao?"
"Thành cái gì? Các ngươi không thấy Minh An vương phủ đem sính lễ mang đi rồi sao."
"Lục gia đây không phải là tự chuốc lấy khổ sở sao?"
"Lần này không bắc lên được quan hệ, ngược lại đắc tội người ta..."
Lục Phạm lúc này còn không biết tin đồn bên ngoài, hắn đang nằm trên giường, mất nửa cái mạng.
Minh An vương gia rất tức giận, đánh hắn hai mươi đại bản.
Lục Phạm sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu được hai mươi đại bản này.
Chân thị hoảng hốt tiến vào, nhào tới trên người Lục Phạm: "Lão gia, ngài không sao chứ?"
"Ôi... Đừng chạm vào ta! "Lục Phạm giận dữ mắng một tiếng: "Ngươi muốn giết chết ta có phải hay không!!"
Hốc mắt Chân thị đỏ bừng, không biết là gấp hay là tức giận: "Vương gia sao lại đánh ngươi thành bộ dáng này..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...