Lục Phạm phái người đến đáy vách núi tìm, nhưng dưới vách đá là dòng sông, bọn họ chỉ tìm được mảnh vụn của xe ngựa, cùng giày của Lương thị bị nước cuốn trôi vào bờ.
Từ chỗ cao như vậy ngã xuống, phía dưới lại là dòng sông chảy xiết, phỏng chừng là dữ nhiều lành ít.
Bọn hắn liên tiếp tìm hai ngày, đều không tìm được thi thể nào.
Bọn họ cũng không tìm được manh mối nào khác, toàn bộ chuyện nhìn thế nào cũng thấy là ngoài ý muốn.
...
Lục phủ.
Hoa Vụ mặt không chút thay đổi ngồi ở một bên đại sảnh.
Trong đại sảnh không khí nặng nề nghiêm trang, Lục Phạm cùng Chân thị ngồi ở phía trên, Chân thị rũ mắt, thần sắc lãnh đạm.
Lục Phạm cũng chỉ trầm mặt, không có bao nhiêu thương tâm khổ sở.
Lục Phạm cuối cùng thở dài: "Vì di nương chuẩn bị hậu sự đi."
Hoa Vụ đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Lục Phạm cùng Chân thị: "Ta đã đáp ứng các ngươi, sẽ gả đến Minh An vương phủ, các ngươi vì sao còn muốn cố ý tiễn nương ta đi? Còn giấu ta lén đưa đi? Vì sao đang yên đang lành lại rơi xuống vách núi?"
Chân thị nghe thấy lời này, ngay tại chỗ không cam tâm tình nguyện: "Ngươi có ý gì? Ý ngươi là chúng ta hại chết bà ta?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Hoa Vụ hỏi ngược lại.
Thanh âm Chân thị nhịn không được cao lên: "Để cho bà ta đi thôn trang, cũng là vì thân thể bà ta mà suy nghĩ. Ai biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy?"
Bà ta không thích Lương thị.
Nhưng chuyện này bà ta thật sự không động tay chân gì, dù sao Lục Sơ còn chưa xuất giá, Lương thị chính là một con tin.
"Nơi xảy ra chuyện, cách kinh thành cũng không xa, bọn cướp lấy đâu ra lá gan lớn như vậy? Người khác không xảy ra chuyện gì, sao lại nương ta lại xảy ra chuyện?"
Thiếu nữ ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, Chân thị không hiểu sao rùng mình.
Nhưng chuyện này quả thật không liên quan gì đến bà ta, cho nên Chân thị lại hoàn hồn.
Bà ta như thế nào còn bị một tiểu nha đầu dọa sợ!
Chân thị: "Bản thân bà ta xui xẻo, còn muốn trách trên người ta sao? Lục Sơ, có phải ngươi cảm thấy ngươi hiện tại sắp gả vào Minh An vương phủ, thì có thể trèo lên đầu ta tác oai tác quái không?"
Bản thân Chân thị là người không chịu thua kém, mấy câu liền cãi nhau với Hoa Vụ.
Ba ——
Lục Phạm đập bàn một cái.
"Được rồi!" Mi tâm Lục Phạm nhíu thành chữ Xuyên: "Chuyện này chính là ngoài ý muốn."
"Chuyện này ta không để yên đâu."
Hoa Vụ ném những lời này và rời khỏi đại sảnh.
"Thái độ của nó!!" Chân thị chỉ vào bóng lưng Hoa Vụ, hét lên với Lục Phạm: "Chuyện này liên quan gì đến ta!"
"Ngươi đủ rồi." Lục Phạm quát lớn một tiếng: "Còn không phải là chủ ý của ngươi sao."
Đồng tử Chân thị chấn động, thanh âm bén nhọn: "Ta đề ra chủ ý? A... Đó không phải là điều ngươi đồng ý sao? Hiện tại xảy ra chuyện, các ngươi đều đến trách ta?"
Nha đầu chết tiệt kia trách đến trên đầu bà ta thì thôi, ngay cả Lục Phạm cũng có ý này.
Dựa vào cái gì!!!
Lục Phạm mặt mày lạnh lùng: "Những năm này, ngươi đối với nàng như thế nào, chính ngươi cũng rõ ràng, nàng cứ như vậy là một vướng mắc, hiện tại người này không còn, ngươi nói xem, đằng sau nếu là ra chuyện gì đó thì làm sao bây giờ?"
"Vậy chuyện này có thể trách ta sao?" Bà ta ban đầu cũng đã hỏi qua hắn, sau khi hắn gật đầu, bà ta mới đi an bài.
Làm sao bây giờ lại là lỗi của bà ta?
Lục Phạm cùng Chân thị nói chuyện, cũng to tiếng với nhau.
Cuối cùng Lục Phạm phất tay áo rời đi, trước khi đi, còn bàn giao Chân thị, để cho bà ta lén lút xử lý hậu sự của Lương thị.
Đừng để chuyện này lan truyền, ảnh hưởng đến hôn kỳ...
Chân thị tức giận đến ngực phập phồng bất định.
Lương thị đã chết, còn muốn gây thêm phiền toái cho bà ta...
...
Buổi tối Lục Tử Trình tới đây một chuyến, xị mặt đưa cho cô một ít đồ ăn, giống như sợ cô nghĩ không ra.
"Đại ca, huynh yên tâm, muội không dễ dàng bị đánh bại như vậy."
"...Đó là tốt nhất." Lục Tử Trình cứng ngắc nói: "Bớt đau buồn đi."
"..."
Lương thị tuy rằng chưa chết, nhưng Hoa Vụ cũng không thể biểu hiện quá cao hứng, cho nên tùy ý Lục Tử Trình ở chỗ này một hồi.
Chờ Lục Tử Trình đi rồi, Hoa Vụ còn phải đi trấn an Xuân Thiền đang khóc ngất hai lần.
Xuân Thiền bây giờ càng đau lòng càng tốt, Hoa Vụ cũng không có ý định nói cho nàng ấy biết chân tướng.
Nàng ấy đối với Lương thị quả thật trung thành, nhưng nếu sau khi biết chân tướng, diễn không tốt, vậy thì xong rồi.
Lục Phạm và Chân thị đều không nghĩ tới, chuyện này sẽ có quan hệ với Hoa Vụ.
Tuy rằng ngoài thành xuất hiện bọn cướp có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Bọn họ đã tiếp nhận chính là Lương thị xui xẻo, gặp phải sự thật ngoài ý muốn như vậy.
Hoa Vụ đoán được Lục Phạm cùng Chân thị sẽ không vì Lương thị tổ chức tang lễ, thậm chí sẽ vì hôn kỳ mà giấu diếm sự thật Lương thị đã chết.
Cho nên Chân thị đến tìm cô, nói cho cô biết không thể tổ chức tang lễ cho Lương thị, Hoa Vụ trực tiếp lạnh mặt đuổi bà ta ra ngoài.
Chân thị nào có thể bị đối xử như vậy.
Nhưng mà hiện tại bà ta cũng không làm gì được Hoa Vụ.
Hôn kỳ càng ngày càng gần...
Chân thị liên tiếp tới mấy lần, sau khi bị Hoa Vụ châm chọc khiêu khích nhiều lần, cuối cùng cũng phải bảo cô nói hết điều kiện.
Hoa Vụ nhân cơ hội hỏi Chân thị muốn một cửa hàng kiếm nhiều tiền nhất trong tay bà ta.
Chân thị có thể bị Lục Phạm dặn dò qua, lúc này không thể chọc giận cô.
Chân thị thịt đau không chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn phải cho.
Đương nhiên, sau khi trở về, không tránh khỏi cãi nhau với Lục Phạm.
Lục Phạm cảm thấy là Chân thị đưa ra đề nghị kia, dẫn đến hiện tại xuất hiện cục diện như vậy, phàm là Hoa Vụ không khống chế được, bọn họ đắc tội chính là Minh An vương phủ.
Mà Chân thị cảm thấy, lúc trước đề nghị này Lục Phạm đồng ý, hiện tại toàn bộ đều do ở trên người bà ta, bà ta nào chịu phục.
Hoa Vụ nhớ tới liền ở trước mặt bọn họ nói hai câu, toát ra tính toán của mình bởi vì mẫu thân qua đời, muốn bỏ gánh không làm, hai người quay đầu lại cãi nhau một trận.
Vì tình yêu của cha mẹ, mỗi ngày đều phải cố gắng.
...
Khi Hoa Vụ vì tình yêu của cha mẹ mà cố gắng, Vương Khương Hoa cũng sống không tốt lắm, nàng ta luôn cảm thấy có người theo dõi mình.
Nhưng mà đây cũng chỉ là cảm giác của nàng ta, nàng ta không nhìn thấy người nào khả nghi.
Vương Khương Hoa dứt khoát ở trong hương phòng bổ sung kiến thức.
Quyển hương phổ Vinh thị kia, nàng ta cũng chỉ là ngẫu nhiên lấy ra xem một chút, nàng ta hiện tại còn có rất nhiều nguyên liệu nhận thức không đầy đủ.
Nhưng mà nàng ta cảm thấy quyển hương phổ này ở trong tay mình, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ta có thể học được.
Vương Khương Hoa lật lại hương phổ Vinh thị một lần, lại cẩn thận cất kỹ.
Ngoài cửa sổ, có người lặng lẽ rời đi.
Tin tức nhanh chóng đưa đến tay Thôi Cảnh Hành.
"Chủ tử, có thể xác định, quyển hương phổ kia nằm trong tay vị tiểu thư Hứa gia kia."
Thôi Cảnh Hành nghe thấy tin tức này, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, biết đồ vật ở đâu thì dễ làm rồi.
Sau khi hắn rời khỏi nhà trúc, liền sai người đi điều tra chuyện ngày đó.
Cuối cùng hắn tìm được một cỗ thi thể, sau khi hỏi thăm nhiều nơi, rốt cục biết người nọ là nha hoàn của Hứa gia.
Ngày đó là vị Hứa gia đại tiểu thư mới được tìm về không bao lâu kia, mang theo nha hoàn kia đi ra ngoài.
Về sau nghe nói gặp phải kẻ ác, nha hoàn bỏ lại nàng ta tự mình chạy đi, sau đó liền không có tin tức gì.
"Thuộc hạ còn phát hiện một chuyện. Hứa gia có thể có liên hệ với Lan quý phi bên kia."
"Hứa gia..."
Hứa gia coi như là chế hương thế gia, hương phẩm nhà bọn họ vẫn không tệ.
Hương phẩm không chỉ có thể chữa bệnh, mà còn có thể hại người...
Người của Lan quý phi có quan hệ với Hứa gia là vì sao?
"Theo dõi chặt chẽ bọn họ." Thôi Cảnh Hành phân phó.
"Vâng."
—— Ngắm hoa trong Hoa Vụ ——
Ban ngày bổ sung ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...