Hoa Vụ từ chỗ Sư Dư đi ra, lại đi dạo một vòng, lúc này mới trở về phủ.
Cô vừa mới vào viện, liền thấy Xuân Thiền vẻ mặt sầu lo đi tới đi lui.
Thấy nàng trở về, Xuân Thiền lập tức chạy tới: "Nhị tiểu thư... Nhị tiểu thư, không tốt rồi."
"Ai không tốt?"
"Ta... Ta vừa nghe lén phu nhân cùng quản gia nói chuyện, nói... nói muốn đưa di nương đến thôn trang dưỡng bệnh."
Xuân Thiền nói xong liền bắt đầu khóc lên.
"Bọn họ làm sao có thể đưa di nương đi dưỡng bệnh..."
Di nương sinh bệnh lâu như vậy, cũng không thấy bọn họ mời đại phu trị.
Tất cả đều dựa vào Nhị tiểu thư.
Nếu như không phải Nhị tiểu thư, hiện tại di nương chỉ sợ đều đã...
Kết quả hiện tại bọn họ còn muốn đưa di nương đi thôn trang, đây không phải là khi dễ người khác sao?
"Nhị tiểu thư, làm sao bây giờ? Họ thật quá đáng! Thôn trang xa như vậy, còn không bằng nơi này..."
Hoa Vụ nhíu nhíu mày, trong cốt truyện cũng không có chuyện này...
Nhưng mà trong kịch bản, Lục Phạm cùng Chân thị cũng khống chế Lương thị, đến uy hiếp nguyên chủ.
Hiện tại tiễn Lương thị đi, có thể là bởi vì hành vi lúc trước của cô thay đổi, cho nên dẫn đến cục diện hiện tại.
"Ngươi nói cho nương ta biết chưa?"
"Không có... Ta làm sao dám nói nha?" Di nương vốn thân thể không tốt, nếu biết tin tức này, vậy còn có thể tốt sao?
"Ta sẽ giải quyết chuyện này, được rồi, tiểu não dưa này của ngươi cũng đừng nghĩ nữa, đi làm việc đi."
Xuân Tộc khóc thút thít một tiếng, rụt rè hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài có biện pháp gì..."
Chân thị lấy cớ "dưỡng bệnh", tiễn di nương đi, lão gia bên kia khẳng định cũng biết, tiểu thư có thể có biện pháp gì ngăn cản?
Hoa Vụ thần thần bí bí nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
Hoa Vụ đem Xuân Thiền đuổi đi, cô đi đến phòng Lương thị.
Lương thị ngồi bên cửa sổ thêu đồ vật, trong khoảng thời gian gần đây vẫn uống thuốc, khí sắc tốt hơn không ít.
"Nương."
"Nhứ nhi." Lương thị thấy cô tiến vào, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười nhu hòa, nhưng đáy mắt lại không giấu được lo lắng: "Lại chạy đi đâu."
"Nương, con hỏi người một chuyện nha."
"...Ừm?"
"Người có thích phụ thân không?"
Lương thị kỳ quái: "Đang yên đang lành, con hỏi cái này làm cái gì?"
"Nếu có cơ hội rời khỏi Lục gia, người có nguyện ý không?"
"Rời... Rời khỏi Lục gia?"
Nửa đời trước bà ở Chân phủ làm hạ nhân.
Nửa đời sau bị nhốt trong tiểu viện này, cơ hồ không ra khỏi cửa.
Mặc dù cuộc sống của bà ở Lục phủ không như ý, nhưng bà cũng không nghĩ tới, rời khỏi Lục phủ, rời khỏi nơi này...
"Những ngày ở Lục phủ, người sống cũng không vui vẻ, không bằng rời đi, sống cuộc sống tự do hơn." Hoa Vụ nói: "Ý của người như thế nào?"
Một cuộc sống tự do hơn...
Lương thị như nước bình thường giữa hồ, bị lời nói của Hoa Vụ, kích thích gợn sóng nhạt.
Trước kia bà chưa bao giờ dám nghĩ tới những thứ này...
Nếu thực sự có thể rời đi...
Lương thị cười khổ một chút, bà làm sao có thể rời khỏi Lục phủ đây.
"Đứa nhỏ này con nói bậy cái gì thế, rời khỏi Lục phủ, ta lại có thể đi đâu."
Lục Phạm và Chân thị làm sao có thể thả bà rời đi.
Lương thị nghĩ tới đây, tâm hồ vừa mới nổi lên gợn sóng, lần thứ hai dần dần trở về bình tĩnh.
"Người muốn đi đâu thì đi đó." Hoa Vụ nói: "Người không cần lo lắng về tiền bạc đâu. Hay là người luyến tiếc phụ thân?"
Lương thị lắc đầu.
Bản thân bà không có nhiều tình cảm với Lục Phạm.
Lúc trước nếu như không phải bà mang thai, chỉ sợ cũng không được làm di nương.
Hoa Vụ cầm tay Lương thị: "Người không cần lo lắng bọn họ, người cứ nói ý nghĩ của mình đi, người muốn rời đi sao?"
Lương thị hơi rũ mắt, đối mặt với ánh mắt nữ nhi của bà.
Trong lúc hoảng hốt, từ trong con ngươi đen nhánh của bà, nhìn thấy một tia sáng kỳ dị, phảng phất có thể phá vỡ hết thảy sương mù.
...
Hai ngày sau.
Quản gia thừa dịp Hoa Vụ không có ở đây, mang theo người đến đưa Lương thị đi.
Bọn họ còn không cho Xuân Thiền đi theo, Xuân Thiền khóc lóc tìm Hoa Vụ: "Nhị tiểu thư, quản gia mang theo người mang di nương đi rồi, ô ô..."
"Nương đi thôn trang dưỡng bệnh cũng rất tốt." Hoa Vụ ngữ khí bình thản: "Tương lai tanh phong huyết vũ này, không thích hợp cho bà trải qua."
Chung quy vẫn là chiến trường của một mình nữ chính!
Xuân Thiền hoàn toàn không nghe câu sau kia của Hoa Vụ, trọng điểm đều ở câu đầu tiên: "Nhị tiểu thư, thôn trang xa như vậy, còn không biết những người đó có thể chiếu cố di nương hay không."
Bọn hạ nhân đều là nâng cao giẫm thấp.
Chân thị nhất định sẽ bày mưu tính kế cho người ở thôn trang làm khó di nương, di nương còn có thể sống sót đi ra sao?
Xuân Thiền gấp đến độ xoay quanh, Hoa Vụ lại hoàn toàn không vội, ngược lại trấn an Xuân Thiền, để cho nàng ấy bình tĩnh một chút.
Xuân Thiền làm sao có thể tỉnh táo, nàng ấy hận không thể nắm lấy bả vai Hoa Vụ, dùng sức lay động một phen.
Nhưng Hoa Vụ không làm, Xuân Thiền cũng không có biện pháp với cô, chỉ có thể liên tục khóc.
"Ăn chút gì đi."
Hoa Vụ rất thân mật lấy thức ăn cho Xuân Thiền.
"Ăn xong lại khóc, bằng không không có sức đâu."
"..."
Hu hu hu! Mệnh di nương sao lại khổ như vậy.
Hiện tại ngay cả Nhị tiểu thư cũng không để ý đến di nương.
Xuân Thiền lang thôn hổ yết ăn xong, vừa lau nước mắt vừa vào nhà thu dọn đồ đạc.
"Ngươi định đi đâu?"
"Nô tỳ đi tìm di nương." Chóp mũi Xuân Thiền đỏ bừng, khóc đến cổ họng đều khàn khàn: "Nô tỳ sẽ không để di nương một mình."
"..."
Xuân Thiền vung gánh nặng ra phía sau, quay đầu đi ra ngoài cửa.
Hoa Vụ vội vàng kéo nàng ấy trở về: "Ngươi bây giờ đi tìm cũng không tìm được người."
"Nô tỳ chạy nhanh một chút, có thể đuổi kịp di nương, cho dù không được, nô tỳ còn có thể trực tiếp đi thôn trang."
Xuân Thiền hạ quyết tâm muốn đi tìm Lương thị.
"..."
Hoa Vụ che trán, túm cổ áo Xuân Thiền, không cho nàng ấy ra ngoài.
Hai người lôi lôi kéo kéo một phen, cuối cùng Xuân Thiền không thể kéo lại được Hoa Vụ, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Giống như nàng ấy mới là con gái ruột của Lương thị vậy.
"Được rồi, người không biết còn tưởng rằng mẹ ta không còn nữa đấy."
"Phi phi phi... Nhị tiểu thư, ngài sao có thể nói như vậy, di nương sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Cho nên, ngươi đừng khóc nữa."
Xuân Thiền nghẹn một chút, rốt cuộc cũng không khóc nữa.
Hoa Vụ thở phào nhẹ nhõm, thật vất vả mới dỗ được nàng ấy trở về phòng.
...
Lúc chạng vạng tối.
Có gã sai vặt vội vàng đến gõ cửa báo tin.
"Nhị tiểu thư... Nhị tiểu thư không xong rồi, xe ngựa của di nương rơi xuống vách núi."
Hoa Vụ buông bút trong tay xuống, cuộn tờ giấy trên bàn đi, nhét vào trong tay áo, xoa hai má, đứng dậy đi mở cửa.
"Ngươi nói cái gì?"
"Di nương... Xe ngựa của di nương rơi xuống vách núi."
"Đang yên đang lành sao lại rơi xuống vách núi?" Hoa Vụ trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi không cần nói bậy!"
"Tiểu nhân không có... Là thật."
Tin tức này Lục phạm cùng Chân thị bên kia cũng đã biết.
Lục Phạm đã phái người đi đến vách núi mà Lương thị rơi xuống kiểm tra.
Căn cứ theo hạ nhân hộ tống Lương thị đến thôn trang báo cáo, bọn họ trên đường gặp đạo tặc cướp đường.
Bọn họ vốn định yểm hộ Lương thị chạy trước, ai biết bị đối phương phát hiện ý đồ, ngược lại làm con ngựa bị giật mình.
Con ngựa sợ hãi, xa phu bị đánh rớt xuống và nhanh chóng biến mất ở cuối đường.
Chờ những tên cướp rời đi, họ ngay lập tức đi tìm.
Theo dấu vết, họ tìm thấy vách núi và thấy một số vật phẩm nằm rải rác trên vách đá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...