Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính


===========================


Đường Lê mỗi một lần nghe Tề Diệp xin lỗi là cô liền cảm thấy mình đã bắt nạt cậu cái gì, đặc biệt giống như một kẻ ác bá đi bắt nạt dân đen như thế nào ấy,
Nhất là khi nhìn thấy đuôi mắt đối phương ửng hồng, cúi đầu thật cẩn thận ủy ủy khuất khuất mà khuất phục, một cảm giác áy náy tự nhiên bốc lên trong lòng cô.

Đường Lê đem hết sách vở vào 1 tay để cầm, mấy quyển sách quyển vở này cũng có một chút nặng, nhưng đối với cô thì không đáng là gì.

Một tay cầm là đủ.

Sau khi cô thuận tay cầm hết sách vở lên, lúc này mới đi về phía Tề Diệp.

"Đặt tay lên vai tôi đi, đúng rồi, cả người cũng dựa vào nữa."
Đường Lê so với Tề Diệp thấp hơn một chút, lúc đỡ cậu thì chiều cao cũng vừa vặn.

Tay cậu chỉ cần hơi nhấc lên là có thể đặt lên vai cô, sẽ không cần tốn nhiều công sức.

Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, sau khi ngửi thấy mùi hoa nhài kia, cổ họng vô thức nuốt xuống.

Sau đó ngoan ngoãn đặt tay lên vai Đường Lê, thân thể cậu cũng dựa vào người cô.

Mặc dù cậu biết trọng lượng cơ thể này đối với Đường Lê mà nói căn bản không đáng kể là gì, nhưng cậu vẫn sợ mình sẽ đè nặng Đường Lê, cậu cố gắng chỉ dựa nửa người vào cô.

Nếu là người khác thì cô còn có thể không biết họ dựa vào bao nhiêu.

Đường Lê từng nhiều lần ôm cậu khi bị thương, đương nhiên rõ trọng lượng của cậu trong lòng bàn tay.

Cô cảm giác được cậu dựa vào người mình nhẹ nhàng phiêu phiêu, theo bản năng ngước nhìn qua bên cạnh.

Thấy cậu dựa nửa người mình như vậy, cô có chút không kiên nhẫn mà thúc giục nói.

"Mẹ nó, dựa vào đi."
Môi mỏng của Tề Diệp khẽ mím, dựa phần trọng lượng còn lại vào cô.

Động tác của cậu rất nhẹ, cũng rất cẩn thận, giống như sợ mình va chạm mạnh vào Đường Lê vậy.

Rõ ràng mình mới là người yếu nhất, kết quả ngược lại đối với cô lại cẩn thận như vậy.

Đường Lê thấy vậy tức giận nở nụ cười.

Cũng không đợi cậu có phản ứng, cô trực tiếp đưa tay ôm cánh tay cậu quàng qua vai mình.

Chân của cậu vốn tê đến mềm nhũn, bất ngờ bị cô kéo như vậy lập tức khiến cậu bị mất cân bằng, hoàn toàn ngã vào người Đường Lê.

"Cậu còn sợ đè nặng tôi? Tất cả người cậu dựa vào cũng không có chút trọng lượng nào, cậu lo lắng cái gì?"
Đường Lê có đôi khi cảm thấy người này thật ngốc nghếch đáng yêu làm sao.

Cũng giống bây giờ, lúc cậu ấy dựa vào đến thở cũng không dám, cứ như sợ rằng mình vừa cử động chút là cô bị ngã xuống không bằng.



Tề Diệp cũng không trông cậy vào Đường Lê có thể hiểu được, nếu cô thật sự hiểu những thứ này thì không phải Đường Lê nữa rồi.

Cô ấy nên vô tư như vậy và không bị phiền nhiễu bởi mấy thứ vớ vẩn.

Không giống như cậu, luôn luôn sợ đông sợ tây.

Phòng của Đường Lê rất sáng, không chỉ vì ánh sáng rất tốt, mà còn vì bên trong là "màu sắc" tươi sáng.

Không giống với phòng ngủ của Tề Diệp, bên trong cô dán một ít áp phích và đĩa nhạc đầy màu sắc, còn có một ít máy chơi game hay gì đó.

"Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ", bên trong cái gì cũng có, chỉ là không có nhiều sách.

"Phòng của tôi hơi lộn xộn, cậu chờ chút, tôi dọn lại bàn học một lát."
Cô nói dọn, chính là 1 tay ôm đồ vật được bày bừa trên đó ném vào một chỗ khác trong phòng cũng "bừa" không kém.

Một giây sau, cô đá một cái gì đó cạnh bàn chân của mình văng ra, lúc này mới miễn cưỡng nhường chỗ trống trên ghế cho Tề Diệp.

"Được rồi được rồi, lại đây ngồi đi."
"......"
Nhìn vào tính cách của Đường Lê thì có thể thấy cô không phải là người thích dọn dẹp phòng, lúc trước Tề Diệp đã mơ hồ cảm giác được.

Nhưng mà dù có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh này cậu vẫn bị giật mình.

Dưới ánh mắt thúc giục của Đường Lê, Tề Diệp trầm mặc trong nháy mắt, sau đó cẩn thận tránh dẫm vào đồ đạc dưới chân.

Cậu ấy yêu sạch sẽ và thường xuyên dọn dẹp nhà cửa.

Tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng cậu nghĩ nếu để cho hai người học tập trong hoàn cảnh như vậy thì thật quá khó xử.


"...!Không phải chứ Tề Diệp, cậu đến đây là để dạy kèm cho tôi chứ không phải làm giúp việc.

Mấy việc này cứ để tôi làm."
Đường Lê biết phòng mình "bừa", nhưng cũng chỉ là nhiều đồ mà thôi, cũng không có chỗ nào bẩn thỉu.

"Còn nữa, chân cậu không phải vừa rồi bị tê sao? Bây giờ thế nào rồi"
"......!Cũng được.

"
"Trước tiên cậu cầm quyển công thức căn bản màu xanh bên kia mà tôi vừa tổng hợp"
Tề Diệp vừa nói vừa nhặt những đồ vật trên mặt đất đặt chỉnh tề lên tủ.

Đường Lê nhìn thấy như vậy nào có thể an tâm ngồi một bên nghiên cứu công thức được chứ.

Cô bực bội vuốt vuốt tóc, đứng dậy gia nhập vào hàng ngũ dọn dẹp.


"Không cần, cậu cứ ngồi bên kia là được rồi, tôi..."
"Im miệng.

Cậu dọn bên đây, tôi dọn bên này, nhân lúc bà tôi đang tụng kinh bên ngoài chưa có trở vào, hãy nhanh cái tay lên mà dọn đi."
Thiếu niên cảm thấy mình hình như lại gây thêm phiền toái cho đối phương.

Đường Lê vừa nhìn là thấy không phải dạng người thích việc dọn dẹp, nếu không phải mình nhiều chuyện, cậu ấy cũng không cần phải theo mình đi dọn phòng.

Nghĩ xong như vậy tâm tình cậu lại trùng xuống
Tề Diệp phụ trách dọn dẹp bên này bao gồm giá sách của Đường Lê.

Cậu đem bộ sưu tập đĩa nhạc của cô từng bước từng bước sắp xếp lại gọn gàng.

Khi dọn gần xong giá sách, cậu vô tình thấy được một khung ảnh.

Mực dù nó bị phủ một lớp bụi, nhưng Tề Diệp vẫn có thể nhận ra cậu bé đang cưỡi sư tử đá trong đó là Đường Lê.

Bộ dáng còn nhỏ của cô không khác gì bây giờ, chỉ là hơi non nớt, chưa có nảy nở ra mà thôi.

Mặt hơi mập, khi cười ánh mắt cô cong lên như vành trăng non, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.

Nào có giống bộ dáng tiểu bá vương kiêu ngạo ngang ngược bây giờ?
Tề Diệp nâng tay lên chạm nhẹ vào khung ảnh, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa lên mặt của cô.

"Tôi dọn bên này sắp xong rồi, cậu ở đó có..."
Cậu hoảng sợ, nhanh tay giấu bức ảnh về phía sau lưng.

Động tác này rất lớn, Đường Lê không muốn chú ý cũng khó.

"Cậu đang giấu cái gì sau lưng đó? Mang ra đây tôi xem."
Cô nheo mắt lại đi thẳng qua.

Thiếu niên đột nhiên chột dạ, lông mi run rẩy, như sợ người khác không biết mình đang làm chuyện xấu gì không bằng.

"Tôi......"
Tề Diệp còn nói chưa xong, Đường Lê trực tiếp túm lấy cánh tay cậu để lấy đồ vật phía sau ra.

Khi nhìn thấy thứ cậu cầm trên tay không phải đồ vật gì xa lạ, mà chính là 1 khung ảnh có chính mình ở trong đó, cô liền sửng sốt.

"Tôi còn tưởng là thứ gì, hóa ra chỉ là 1 tấm ảnh."
"Cậu không giận sao? Cậu chưa có cho phép mà tôi đã nhìn vào ảnh của cậu..."
"Việc gì phải giận cơ chứ? Bạn bè từng đến nhà tôi chơi đều đã nhìn qua bức ảnh này, lại không phải đang cởi chuồng nên cần gì phải dấu đâu
Đường Lê vừa nói vừa thổi bay lớp bụi bên trên, sau đó thuận tay đặt lên trên kệ sách.

"Đúng rồi, cậu dọn xong chỗ đó chưa? Nếu xong rồi thì lại đây, mặt bàn tôi đã dọn xong rồi, tuy chỉ lau có 1 lần nhưng nó vẫn sạch."
Cô vỗ vỗ mặt bàn, mang theo chút giọng điệu khoe khoang đến trẻ con.


Nhưng Tề Diệp nghe xong cái lời trước đó của cô lại không thể vui vẻ nổi.


Đường Lê vẫn không nghe ra được ngữ khí có vẻ hơi trầm xuống của người bên cạnh, vội cầm tờ đề vén tay áo lên chuẩn bị làm bài, đắm chìm trong đại dương tri thức.

Nhưng ngòi bút của cô còn chưa chạm được vào giấy, trong đầu lại vang lên âm thanh hệ thống đang nhắc nhở.

【 cảnh cáo OOC.


【???Cmn, tại sao ông đây lại bị OCC? Tờ đề thi này là Tề Diệp đưa cho ta, cũng là cậu ấy bảo ta giải đề.

Không phải lúc trước ngươi nói chỉ cần cậu ấy cho phép là không tính OCC sao? Ngươi chơi ta có phải không?】
【...ký chủ thân mến, cậu hãy cứ bình tĩnh nghe tôi giải thích chi tiết.】
Hệ thống bị Đường Lê mắng cho một lúc, trong khoảng thời gian ngắn bị nghẹn họng, ngôn ngữ hệ thống suýt nữa bị hỗn loạn.

【 những lời tôi nói lần trước không có lừa cậu.

Đúng là Chỉ cần Tề Diệp cho phép thì cậu có làm cái gì đều không bị tính OCC, giống như thời điểm lúc đầu Tề Diệp thay đổi ấn tượng về cậu, nhân thiết trói buộc này mới có cơ sở để buông lỏng."
【điều kiện tiên quyết là căn cứ vào quá trình hiểu biết chậm rãi của cậu ấy đối với cậu, không phải ngay lập tức là được】
Đường Lê suy tư một lúc lâu, không rõ đang nghĩ cái gì.

Cuối cùng chỉ rầu rĩ nghẹn ra ba chữ.

【 nói tiếng người.


Hệ thống trầm mặc thật lâu sau, lúc này mới đi tuyên bố
【 nói cách khác, cái gì cũng cần phải có 1 quá trình.

Việc học cũng tương tự.

Tề Diệp vẫn chưa biết cậu như thế nào, cậu chưa có cái gì, cậu cứ giải đề một cách dễ dàng như vậy sẽ làm cậu ấy nghi ngờ dẫn tới OOC.


【......!ta đây nên làm cái gì bây giờ? 】
【 cậu có thể hỏi, cậu ấy cảm thấy cậu làm được thì cậu làm, cậu ấy cảm thấy cậu không làm được thì cậu đừng làm.

Như vậy có thể tránh được OCC một cách hoàn hảo mà không bị trừng phạt.


Đã hiểu.

Vẫn là đạo lý đó.

Tề Diệp coi cô là kẻ ngốc thì cô là kẻ ngốc.

Nếu không coi cô là kẻ ngốc thì cô có thể tạo tác.

(tạo tác= làm ra, tạo ra= artifact)
"Sao vậy? Câu đầu tiên đã không làm được sao?"
thấy Đường Lê cầm bút chậm chạp mãi không chịu viết, Tề diệp sửng sốt, cậu cúi sát đầu nhìn qua bên kia.

Năm câu đầu tiên của phần I đều là dạng câu hỏi thường gặp nhất trong các bài kiểm tra bình thường, ngay cả khi cô không làm được đúng nhưng ít nhất phải có chút ý tưởng trong đầu.



Giọng điệu Tề Diệp rất nhẹ, giống như lúc dỗ Tề Minh làm toán, nhưng vẻ mặt cậu lại dịu dàng hơn một chút.

Đường Lê nghe xong lời nói này, trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn chưa hiểu ý của đối phương là cô có thể hay không thể làm được.

Cô cầm bút, chậm chạp không nhúc nhích.

Tề Diệp thấy vậy khóe môi gợi lên, ghé sát vào mà nhẹ giọng nói.

"Đề này không khó, cậu có thể làm được."
Đợi đến khi nghe được lời khẳng định từ Tề Diệp, cô giống như trước nhanh chóng mà khoanh đáp án
Hơn nữa đó là đáp án đúng.

Tề Diệp lúc này mới cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

Cậu nhìn Đường Lê, rồi lại nhìn về mình, vẫn gật gật đầu như trước.

Phần I trắc nghiệm gồm có 10 câu.

Khi làm đến câu thứ 7, hơn nữa tất cả các câu trên cô đều chọn được đáp án đúng, Đường Lê lúc này mới dừng động tác trên tay lại.

Cô cảm thấy có thể không cần hỏi lại nữa, dù sao mấy cau cuối thường là máy câu nâng cao, chỉ có học sinh khá giỏi mới có thể làm được.

Nếu cô tiếp tục chọn đúng nữa khả năng cao sẽ bị OCC.

Lúc cô đang muốn lật sang trang bỏ không làm mấy câu cuối để làm mấy câu điền vào chỗ trống phía sau, một bàn tay liền nhẹ nhàng phủ lên bàn tay cô cầm bút.

Cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, vừa lúc nhìn vào mặt mày thâm thúy của Tề Diệp.

Lòng bàn tay thiếu niên ấm áp, hô hấp sát bên gò má của cô, vừa nhẹ lại mềm.

Đường Lê nhìn cậu hé miệng mà gằn ra từng chữ một.

"Thử lại lần nữa."
"Làm tiếp từ câu thứ 7 trở xuống."
Cô cũng không biết tại sao mình cũng khẩn trương lên theo.

Mặt Tề Diệp gần trong gang tấc, hơi thở mát lạnh, dường như hoàn toàn bao vây lấy cô.

Nó thoải mái một cách khó hiểu
Đường Lê dừng lại một lát, cẩn thận dò hỏi Tề Diệp giống như lúc nãy
"Tôi làm được không?"
Chỉ có 4 chữ, lại làm cho người ta cảm thấy giống như một kiểu ám chỉ mơ màng
Tề Diệp hô hấp cứng lại, dường như có một luồng điện tê dại chạy từ đỉnh đầu đến xương cụt.

Tim cậu đập nhanh, máu trong cơ thể cũng sôi trào nóng lên.

"Cậu làm được."
Sau một lúc lâu, cậu khàn giọng nói:
Chỉ cần đó là cậu.

Như thế nào cũng được.

===============================
Làm đến chương này mình cũng phải nhìn lại cái phòng của mình, hình như cũng lâu rồi mình không có tổng vệ sinh ước gì có....!à mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui