Nếu không phải hôm nay Đường Lê cố tình lái xe chậm lại, bên tai không thấy tiếng gió, thì không thể nghe được lời cậu nói.
Có như vậy cô mới không cho rằng mình bị ảo giác.
Không chỉ có bản thân Đường Lê, ngay cả hệ thống vẫn luôn yên lặng cũng bị một chút hoảng sợ.
Sau một lúc, trong đầu cô vang lên một tiếng "Tư tư" của hệ thống.
【...Ký chủ thân ái, ta có thể phỏng vấn ngươi một chút có được không? Làm pháo hôi mà lúc này nam chủ muốn thỉnh cầu "Ta muốn cùng cậu làm bạn tốt" với ngươi, trong lòng có cảm thụ gì?】
【......】
Cảm thụ cái khỉ gì chứ, trong lòng Đường Lê phản ứng đầu tiên là "cuồng dã", phản ứng thứ hai là "thái quá".
Trong muôn vàn suy nghĩ trong đầu không có một chút gì là "mừng rỡ như điên" cả
Sợ hãi là chính.
Không phải bởi vì cô nhát gan, chủ yếu bởi vì kịch bản lúc này không đúng, làm cô có chút hoảng hốt.
Từ đầu đến cuối, cô xuyên thư đã bắt đầu trói buộc với thuộc tính hệ thống, không rõ ràng lắm nhưng biểu hiện ra cô chỉ là pháo hôi.
Cô không chỉ nhập vai nhân vật, cô cũng còn bị trói buộc bởi hệ thống.
Đường Lê từ đầu đã quen với kịch bản pháo hôi, ở phía Tề Diệp có điều đổi mới từ lúc nào cô không làm sao nhớ được, còn cảm thấy đơn giản là mặt ngoài làm bằng hữu, làm bạn học bình thường cũng rất tốt.
Như vậy cũng có thể làm nhiệm vụ thuận lợi hơn một chút, nâng cao chỉ số hạnh phúc của cậu ta, lại không kéo giá trị thù hận, thay đổi kết cục pháo hôi.
Trăm lợi, một hại, cớ sao không làm?
Nhưng mà Đường Lê không nghĩ tới chính là điều Tề Diệp muốn làm không đơn giản là quan hệ huynh đệ bình thường, mà là kiểu "Thân nhất" "Duy nhất".
Điều này có chút đột ngột khiến cô không chút phòng ngừa.
Phải biết rằng trong thế giới này lấy vai chính là chủ, cô có thể giúp bất kì kẻ nào cũng như có thể tùy ý đổi ý không làm.
Nhưng chỉ có Tề Diệp là không được, cậu ta là ý thức của thế giới, cô đáp ứng chuyện của cậu là không thể đổi ý, là tuyệt đối có hiệu lực.
Đừng nói lúc trước Đường Lê làm nhiệm vụ đơn thuần không có tình cảm, hiện tại đột nhiên phải làm huynh đệ tốt, tâm sự với bằng hữu tốt
Đối với Đường Lê mà nói thật sự rất khó.
Ở thế giới này, không có ai cô có thể tâm sự được
Trước kia không có, bây giờ có lẽ có thể với Trầm Lộc.
Cô ấy cùng Đường Lê đều đến cùng 1 thế giới, tao ngộ cũng tương đồng, tính cách tam quan gì đó cũng hợp
Nhưng tuyệt đối không có khả năng là Tề Diệp.
Đường Lê đến suy nghĩ đến việc đó còn khó, nói chi là thực tế
"......!Tề Diệp."
Người từ phía sau vẫn luôn không nói gì, lý do vì những lời nói của cậu lúc trước đã hao phí toàn bộ sức lực cùng dũng khí.
Hiện giờ lại khó chủ động thổ lộ ra nửa chữ.
Nghe được cô nhẹ gọi chính mình, thiếu niên lông mi khẽ động, cực kỳ rất nhỏ mà thấp giọng đáp một chút.
Đường Lê có thói quen khi chột dạ hoặc không tự nhiên sẽ theo bản năng sờ chóp mũi.
Nhưng cô đang lái xe nên không tiện, chỉ động một chút ngón tay.
"Tôi nói như vậy có thể làm cậu không vui.
Chỉ là tôi cảm thấy hiện giờ cậu đang tưởng tôi là bạn thân nhất của cậu, hiện giờ cậu không biết nhiều về tôi, nếu làm bằng hữu của tôi, thì lực chú ý sẽ phóng lên người tôi.
Nhưng tôi cũng là con người, cũng có nhiều khuyết điểm,chờ đến lúc cậu quen biết nhiều người, có thể các người lại hợp nhau, càng thân thiết.
"Nói tóm lại tôi nói với cậu nhiều lời như vậy là muốn khuyên cậu nên thận trọng, cậu mới đến Nam Thành không lâu, kết giao bằng hữu vẫn là nên từ từ, không cần nóng nảy.
Tề Diệp ôm Đường Lê không tự giác siết chặt 2 tay, cậu biết những lời của đối phương vừa rồi là đúng, nhưng loại "Đối" này chỉ là tương đối với những người khác.
Hắn là người cố chấp, nhận định về con người không có khả năng thay đổi.
Trước kia là vậy, hiện tại càng như vậy.
Đường Lê không quá đem những lời mình vừa nói để ở trong lòng, cảm thấy chính mình là hứng khởi nhất thời, hành động theo cảm tính mà thôi.
Nhưng chỉ có Tề Diệp là biết mình nghiêm túc.
Gần 2 chục năm không cần thiết giao du quá nhiều bằng hữu, cậu hoặc là không cần, nếu cần thì phải là người tốt nhất.
Mà xem ra Tề Diệp coi Đường Lê là người tốt nhất
Cậu nghe Đường Lê nói, sau cũng không mở miệng phản bác cái gì, bởi vì cậu cảm thấy loại chuyện này không thể dùng lời, mà phải dùng thời gian để chứng minh.
Cậu sẽ dùng khoảng thời gian tới từng chút một đáp lại cô, một chút một chút nói cho cô hiểu.
Tựa như cậu nhận định Đường Lê là người tốt nhất, một ngày kia cậu cũng sẽ làm cho đối phương thay đổi, cùng với cậu có cách nhìn giống nhau.
Về đạo lý Tề Diệp đều minh bạch, nhưng trong lời của Đường Lê không có chút hồi đáp khiến cho cậu không khỏi có chút mất mát.
Cũng may cậu ngồi phía sau, sắc trời dần tối, Đường Lê cũng không thể nhìn thấy cảm xúc cô đơn trên mặt cậu
"......!Tốt."
Trước sau khoảng thời gian có chút lâu rồi.
Khi Đường Lê cho rằng Tề Diệp sẽ không đáp lại, cậu đột nhiên nhẹ giọng đáp 1 chữ.
Cô cho rằng cậu ta nghe lọt lời của cô, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Cảm giác xong 1 việc đại sự.
Chút căng thẳng cuối cùng cũng được hòa hoãn xuống dưới, khóe môi cô khẽ cong lên, nhịp chân cũng cảm thấy phá lệ nhẹ nhàng uyển chuyển.
"Cậu có muốn tới kia ăn kem không?"
Tề Diệp đôi mắt vừa động, liếc mắt theo bản năng hướng nhìn qua tiệm kem được sơn màu hồng nhạt.
Chưa tới gần mà hương thơm đã bay qua đến tận đây, làm thu hút sự chú ý của cậu.
"Được"
"Vậy cậu chờ ở đây, tôi qua đó mua."
Đường Lê đem xe dựng ở ven đường, thấy Tề Diệp theo bản năng cũng muốn đi cùng, lại nghĩ cậu đi bộ 1 quãng đường vừa rồi hẳn còn đau chân, liền 1 bước cản cậu lại.
Nói xong mặc kệ cậu có phản ứng gì, cô chạy tót vào trong mua 2 cái kem.
Một vị dâu tây, một vị matcha.
Cô đem vị dâu tây đưa cho Tề Diệp, sau đó chìm đắm trong cây kem của chính mình.Kem dễ tan, hơn nữa lại mùa hè, không thể mang về được.
Vì thế 2 người cứ ngồi như vậy trên ghế dài bên ngoài ăn.
Trái ngược với Đường Lê ăn hào sảng, Tề Diệp cắn thành miếng nhỏ, ăn cũng đến ưu nhã
Cậu cảm thụ được vị dâu tây nồng đậm tản ra trong khoang miệng, mặt mày bất giác trở nên nhu hòa.
Đường Lê vốn không thích ăn đồ ngọt, chỉ là trời nóng nên khát nước, liền chọn vị trà để ăn.
Sau một lúc, có thể do lâu không ăn qua, cảm giác hương vị lúc này so với trước càng đậm.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì.
Chính là cảm thấy vị matcha này quá nồng, ăn một miếng thì ngon, nhưng đến miếng thứ hai thấy hơi ngấy."
Tề Diệp cô hơi nhíu mày liền biết vị kem này không hợp khẩu vị của cô.
Đôi mắt cậu chợt lóe, tầm mắt rơi xuống cái kem kia, nói đúng ra là cô cắn quá chỗ kia.
Rồi sau đó lại ngước mắt nhìn qua đôi môi trong bóng hơi đỏ của Đường Lê.
Không hiểu tại sao, cậu cảm thấy cây kem kia so với của chính mình lại ngon hơn.
EDIT(Chỗ này không hiểu sao mình từng gõ sai là "cậu cảm thấy đôi môi kia so với kem của chính mình lại ngon hơn"=))))) tội lỗi quá)
"Tôi có thể nếm thử không?"
Vừa cắn được 1 miếng, nghe được lời này của Tề Diệp cô liền nuốt xuống luôn.
"Cậu muốn ăn vị này á? Cái này hơi khó ăn, sợ cậu không quen.
Nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể qua kia mua thêm."
Vừa nói xong cô liền đứng dậy chuẩn bị vào cửa hàng, nhưng vừa đi dược 1 bước Tề Diệp duỗi tay túm chặt góc áo cô.
Đường Lê nghi hoặc nhìn lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt mặc ngọc của thiếu niên.
"Hai cái tôi ăn không hết."
"Tôi có thể nếm một chút của cậu được không?"
"Tôi cắn nó thành như vậy rồi..."
Đường Lê ăn cái gì cũng tùy ý cuồng dã, cây kem trong tay cô đã bị cắn không khác gì chó gặm.
Cô nhìn cây kem lồi lõm trong tay, tùy rằng thường ngày da mặt cô dày như tường thành, lúc này có ngượng ngùng đôi chút."
"Vẫn là thôi đi, tôi mua cho cậu cái mới.
Nếu cậu ăn không hết sợ lãng phí thì cho tôi, tôi ăn hộ cho."
Tề Diệp nghe xong ngẩn ngơ 1 hồi, rồi sau đó không biết như thế nào khóe môi cười cười.
Cậu vốn sinh ra đã đẹp, khuôn mặt ngày thường luôn lạnh tanh khiến cho người khác 1 cảm giác xa cách.
Lúc này khi cười lên, đuôi mắt đều hiện lên 1 đường màu đỏ nhạt
"Đường Lê chúng ta là bằng hữu, nếu cậu không chê tôi thì làm sao tôi có thể ghét bỏ cậu được?"
"Nhưng cây kem quá..."
Từ xấu chưa kịp ra khỏi miệng, thiếu niên liền nhẹ nhàng duỗi tay ra đem theo cổ tay của cô cùng cây kem lại đây.
Cậu không cắn, mà chỉ thò đầu lưỡi ra nếm
Đường Lê không dám xem nhiều, một giây sau liền quay đi.
Cô từ đầu đã cảm thấy người trước mặt đã luyện thành tinh.
Như chưa làm điều gì, động tác lơ đãng 1 chút khiến cho người á khẩu.
Vị matcha cũng không đậm, chỉ là Tề Diệp đối với hương vị quá mẫn cảm.
Một chút đó cũng khiến cậu mím môi.
"......!Đắng quá."
Đường Lê nhìn bộ dáng cau mày nhấp nhấp môi của cậu ta, trong giọng nói có ít nhiều chút vui sướng khi người gặp họa.
"Haha, tôi đã nói rồi, cậu không ăn được, cậu còn một vừa hai phải đòi cho bằng được."
Thiếu niên trừng mắt liếc cô 1 cái, rồi sau đó cúi đầu cắn miếng kem dâu, lúc này mới ngăn chặn phần nào vị đắng."
Đường Lê liền nhanh chóng tập trung vào cây kem của mình, chỉ 3 miếng là hết.
Chỉ là ăn nhanh quá khiến mặt bị dính, đầu lưỡi với không tới.
Không nghĩ nhiều, cô dùng lòng bàn tay lau đi rồi đưa lên miệng liếm sạch sẽ.
Động tác này rõ ràng không có ý vị khiêu khích.
Nhưng Tề Diệp 1 bên thoáng nhìn, thấy môi lưỡi cô đỏ thắm, yết hầu cậu liền có chút căng thẳng.
"Làm sao vậy?"
Tề Diệp nhìn qua Đường Lê, vội vàng dời tầm mắt cúi đầu ăn kem, chút mát lạnh lúc này mới miễn cưỡng áp xuống cảm giác khô nóng vừa rồi
"......!Cậu lần sau đừng như vậy, tôi mang theo giấy."
"Xin lỗi nhé, tôi là người thô tục, cậu đừng để ý,"
"Không phải, tôi không có ý này.
Tề Diệp tưởng Đường Lê không vui, thật nhanh mở miệng giải thích nói.
Nhưng nói được câu đầu lại không biết tiếp câu sau thế nào.
"Tôi thấy như vậy không hợp vệ sinh, ăn như vậy vi khuẩn vào người dễ sinh bệnh'
Sinh bệnh?
Đường Lê bị lời vừa rồi làm cho tức cười, nếu liếm tay có thể sinh bệnh thì cô cũng yếu quá đi.
Nghĩ đến đây, cô nhớ ra thiếu niên trước mặt chính là con người yếu đuối mỏng manh như vậy.
Cậu nói ra lời này cũng vì ngày thường cậu dễ sinh bệnh, mới cố tình dặn dò cô.
Nhìn thiếu niên gày gò trước mặt, cuối cùng lời vẫn chưa nói ra, cô chỉ gật gật đầu đồng ý.
"Được, lần sau tôi sẽ chú ý"
Cậu thấy cô cũng không có dấu hiệu tức giận, lúc này mới cong cong khóe môi, tiếp tục ăn kem trong tay.
Đột nhiên di động Đường Lê đổ chuông.
Cô lấy điện thoại ra thấy người gọi không phải ai khác mà là bọn Trương Tiểu Hổ.
Họ hỏi cô có đánh game hay không, nếu không thì bọn họ không giữ chỗ cho cô nữa.
Đường lê vừa định về liền ý thức được ở bên cạnh còn có 1 người.
Thiếu niên tuy rằng cúi đầu, cũng không mở miệng hỏi đến cái gì, nhưng vừa trải qua sự việc lúc nãy, cô vẫn cảm thấy nên báo cho hắn chút.
ếu không đối phương lại nghĩ nhiều.
"Tề Diệp, bọn Trương Tiểu Hổ vừa báo cho tôi, hỏi có đi đánh game không?"
Tề Diệp lông mi vừa động, có chút ngoài ý muốn cảm thấy sung sướng.
Cậu kìm nén nắm chặt ống tay áo, cố gắng không biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng khóe môi cong cong không thể nào che dấu được.
"Ừ"
"Vậy cậu còn đi sao?"
"Cmn, bây giờ là mấy giờ rồi, còn đi được sao? Không khéo ông đây vừa đến nơi thì bà ngoại đã gọi điện giục về nhà rồi."
"Sách, hiện tại đều khi nào, còn đi cái gì đi a? Không chuẩn ta chân trước vừa đến, sau lưng ta bà ngoại liền gọi điện thoại thúc giục ta về nhà."
Đường Lê vừa nói vừa gõ lọc cọc vào màn hình rep lại tin nhắn của bọn họ
Tề Diệp một bên do dự, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng.
"Đường Lê......"
"Ừ? Chuyện gì?"
"Cậu ngày mai thi đấu có thể đem tôi theo cung sao?"
"Có thể, cậu muốn tới thì tới.
Dù sao mỗi lần thi đấu đều có rất nhiều người tới xem, cũng có nhiều chỗ."
Đường Lê phục hồi tinh thần lúc này mới nhìn qua đây, cặp mắt màu trà của cô chiếu rọi thiếu niên ưu tú đang khẩn trương trước mặt.
"Đúng rồi, nếu cậu cũng tới thì sau khi thi đấu chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi về.
Dù sao cũng là cuối tuần, cũng không cần phải dậy sớm.'
Tề Diệp kỳ thật không thích tiếp xúc cùng quá nhiều người, càng không thích cùng một đống người không quen biết ăn uống ở bên nhau.
Chỉ là cậu không yên tâm để cô và Sở Bắc Thần đơn độc ở bên nhau.
Do dự một lúc lâu, cậu cắn môi gật gật đầu đồng ý.
"Vậy đi, tôi liền nói bon Cẩu Tầm một tiếng, để họ đặt chỗ trước cho cậu.'
Đường Lê gõ phím nói với đồng bọn.
【 Lê Lê trên thảo nguyên: @ bánh bao đánh chó, tôi ngày mai sẽ đem theo Tề Diệp, cậu nhớ đặt thêm một chỗ.
】
【 bánh bao đánh chó: ok, em liền bảo bọn chúng an bài.
】
【 Lê Lê trên thảo nguyên:......? 】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...