Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính


Đường Lê bị nụ hôn đột ngột này làm cho ngẩn người, không kịp thao tác tay nên chậm một nhịp liền bị đối thủ tung một đại chiêu đánh trúng.

Trên màn hình máy chơi game đột nhiên hiển thị dòng chữ màu đỏ của "GAME OVER".

Cô trầm mặc trong chớp mắt, trừng mắt với Tề Diệp một cái.

Bởi vì ván game đã kết thúc, cô cũng không tiếp tục để Tề Diệp cầm điện thoại di động, trực tiếp đưa tay cầm lấy nó.

"Ba à, còn gì quan trọng khác không? Muốn nói có thể nói một hơi nói xong hay không, đừng lúc nào cũng lật qua lật lại hỏi mấy người như vậy, ta còn có chính sự chưa làm."
Người đàn ông bên kia rõ ràng cũng không nói mấy câu, không ngờ con gái mình lại mất kiên nhẫn nhanh như vậy.

Ông dừng một chút, ước chừng cũng cảm nhận được Đường Lê không muốn gặp, cuối cùng ông chỉ rầu rĩ nói một câu "Chú ý thân thể, cố gắng học tập" sau đó liền cúp máy.

Hai người chỉ có một kiểu nói chuyện như vậy, Ngày trước cô còn có chút kiên nhẫn nghe ông lải nhải cằn nhằn.

Nhưng hôm nay ván game của cô vừa Over, cô càng không còn kiên nhẫn.

Bà Tằng Quế Lan từng nói tính tình của cô giống y như mẹ, làm cái gì cũng chỉ đôi ba phút, không hề có chút kiên nhẫn nào.

Sau khi nghe tiếng tút tút từ đầu máy bên kia, Đường Lê lúc này mới vươn tay bóp lấy cổ thiếu niên một cái.

"Cmn, anh làm gì đấy? Không thấy tôi đang chơi game à? Rõ ràng vừa tôi sắp thắng cmn rồi, bây giờ lại thua! Mấy ván nữa mà thua thì đêm nay ngủ sớm cái rắm gì nữa?"
Dường như đây cũng là cái vía chơi game của cô, nếu trận đầu thắng thì thắng mãi, nếu thua thì thua không ngóc đầu được,
Mà Đường Lê lại là người nếu không thắng thì sẽ không ngủ được, cho nên nhiều lúc cô sẽ thức đêm đến khi nào thắng mới chịu đi ngủ.

Mí mắt Tề Diệp khẽ nhúc nhích.

Anh biết cô rất thích chơi game, vừa rồi không cẩn thận làm cho cô thua, khẳng định trong lòng cô rất không thoải mái.

"Vậy để tôi giúp em thắng được không?"
Tuy rằng anh chưa từng chơi qua thể loại game này, nhưng qua một vài lần ngồi bên cạnh nhìn cô chơi thì anh cũng hiểu đại khái quy tắc của nó.

Anh chơi một hai lần là đã có thể nắm bắt được quy luật.

không nói ra còn tốt, khi Đường Lê nghe được lời này của anh, cô càng tức.

Mình cày thâu đêm suốt sáng, thất vất vả mới chơi được, đối phương lại có thể bình thản mà nói có thể giúp cô thắng.

Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Đây không phải anh đang mỉa mai trình độ của cô hay sao?
Thật ra Tề Diệp không có ý trào phúng gì, ánh mắt anh trong suốt mà nhìn thẳng vào cô.

Tư thế này của hai người có chút ái muội, Đường Lê gối đầu lên đùi anh, bởi vì tức giận mà duỗi tay đè cổ anh xuống.

Nếu gần thêm chút nữa không chừng lông mi của hai người có thể đan được vào nhau.

Hơi thở của thiếu niên nóng rực, phun lên gò má cô.

Lúc này Đường Lê mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Đôi mắt cô lóe lên, nhíu mày, hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên.

"......!Không, tôi sẽ làm bài tập về nhà.

Chỉ cần anh sắp xếp thời gian trong tối nay, tôi sẽ hoàn thành bài tập cho anh."
Thứ sáu tuần sau sẽ thi giữa kỳ, dựa theo phạm vi hiện tại Đường Lê có thể cho phép trả lời câu hỏi mà xem, việc đứng đầu lớp hẳn là không thành vấn đề.

Mỗi lần Tề Diệp bố trí bài tập về nhà cô cũng không làm đúng hết, cô cố gắng làm bài sao số lần sai càng lúc càng ít, ngày càng tiến bộ.

Dù sao nếu mỗi lần đều đúng, thật sự quá dễ dàng.

Đang yên đang lành Tề Diệp bị cô kéo đến đây nghe điện thoại, lúc này thấy Đường Lê muốn về phòng làm bài tập về nhà, trong lúc nhất thời anh không biết nên tiếp tục đợi hay là trở về.

Suy tư một lúc lâu, đôi môi mỏng của anh mím lại, nhẹ giọng mở miệng.


"Vậy tôi về trước, lát nữa em làm xong nếu quá mệt mỏi thì ngủ sớm đi, ngày mai tôi kiểm tra cũng được.

Nếu em làm xong sớm, tôi sẽ đến đây xem bài cho em.'
Lời vừa rồi của Đường Lê thật ra là gián tiếp muốn anh ở lại, sau khi nghe anh nói như vậy, bước chân cô dừng lại.

Cũng không biết như thế nào, rõ ràng lúc trước còn cảm thấy đối phương dính người.

Lúc này đối phương chủ động muốn rời đi, trong lòng cô ngược lại cảm thấy trống rỗng.

Nhưng loại cảm giác này không kéo dài quá lâu, cô liếc nhìn thiếu niên có chút khẩn trương.

"Được rồi.

Chuyện hôm nay cảm ơn anh, lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng mệt mỏi, trở về tắm rửa ngủ đi.

Bài tập về nhà hay gì đó, ngày mai tôi dành ra một giờ nghỉ trưa để làm cho anh.

"
Ý của cô khi nói lời này chỉ là lo cho anh quá mệt mỏi, hôm nay cô cúng làm phiền anh đủ rồi.

Cô nghĩ ngày mai sẽ tiếp tục, như vậy cũng có thể cho người ta thời gian để nghỉ ngơi thật tốt.

Tề Diệp đều hiểu, thế nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy có chút mất mát khi cô nói ra lời này.

Anh nhìn cô đang duỗi thắt lưng, ngay cả đầu cũng không quay lại, đưa lưng về phía anh mà phất tay.

Không có một chút lưu luyến nào mà trở về phòng.

Ánh mắt Tề Diệp ảm đạm một chút, cuối cùng cũng không nói
gì.

Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí mà Đường Lê vừa nằm trên sô pha.

Phía trên vẫn còn hơi ấm, hương hoa nhài cũng vẫn còn.

Có vài lần Đường Lê cố ý làm sai vài câu hỏi, lúc đầu Tề Diệp cũng không quá để ý, về sau anh cũng cảm giác được những động tác nhỏ của cô.

Anh cũng không rõ vì sao Đường Lê rõ ràng biết, lại còn cố ý làm sai một hai câu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Diệp chỉ có thể suy đoán được một khả năng, cũng là khả năng hợp lý nhất.

Đường Lê là vì muốn tìm một lý do chính đáng để đến tìm anh, đến gặp anh.

Nếu cô ấy làm đúng hết thì sẽ không có lý do gọi anh qua đây.

Mà Tề Diệp cũng cho rằng như vậy.

Vậy nên anh chưa bao giờ chọc thủng tâm tư của Đường Lê, hơn nữa còn vui vẻ vì nó.

Chính vì vậy, vừa rồi Tề Diệp không có đòi ở lại.

Một là sợ Đường Lê thấy anh quá dính người, thứ hai là anh cảm thấy tốc độ trả lời câu hỏi của cô cũng tương đối nhanh.

Cô vẫn giống như lúc trước, cố ý làm sai mấy câu, biết rõ đáp án nhưng vẫn tới tìm anh.

Cho nên Tề Diệp mới cố ý nói một câu như vậy, nói nếu như cô làm nhanh thì anh lại tới.

Đây không phải là giả thiết mà là một lời nhắc nhở.

Anh sợ cô quên mất, nhắc nhở cô, anh sẽ đến trong chốc lát.

Nhưng Mà Tề Diệp không nghĩ tới Đường Lê chỉ nghe vào câu trước, thậm chí còn cảm thấy khi anh nói từ "mệt mỏi" là ám chỉ anh đang mệt mỏi muốn trở về.

—— anh không hiểu sao lại có một loại cảm giác lấy đá đập chân mình.


Sớm biết thì không nói nữa.

Không chừng Đường Lê làm xong liền trực tiếp tới tìm anh.

<
Tề Diệp thở dài, ngước mắt nhìn về phía phòng Đường Lê hồi lâu.

Một lúc lâu sau, lúc này mới sắp xếp lại đồ vật trên bàn trà bị Đường Lê làm đổ, sau đó đứng dậy đi ra cửa.

Chính xác! Những bài tập kia Đường Lê chỉ mất khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ là đã làm xong hết.

Cô ấy hoàn toàn có thời gian để đi qua nhà anh.

Chỉ là Đường Lê không nhịn được, lại từ dưới gối lấy máy chơi game ra.

Cô sợ mình lại quỳ gối trước cám dỗ, sợ mình không kiềm chế được lại chơi cả đêm.

Đường Lê cắn răng, tức giận lấy pin trong máy ném vào thùng rác.

Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Không có tiếng trò chơi vang lên, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Lông mi Đường Lê giật giật, rất nhanh mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.

Nhưng đang lúc cô buồn ngủ, trong đầu truyền đến tiếng dòng điện "rẹt rẹt".

Đường Lê lập tức liền tỉnh táo lại.

【Cmn, sau này ngươi tìm ta có thể chọn thời gian thích hợp hay không, buổi tối ngươi không cần ngủ nhưng ta cần.


Sau khi hệ thống phản ứng trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi hồi âm với Đường Lê.

【Ký chủ thân mến, tôi là hệ thống, nhiệm vụ của tôi là thúc giục cô làm nhiệm vụ, ghi lại sự thay đổi chỉ số của nhân vật chính trong hệ thống.】
【Vừa rồi tôi cảm thấy giá trị đau đớn của Tề Diệp sắp đạt tới giới hạn chịu đựng của cậu ta, cho nên không thể không đến nhắc nhở cô nên chú ý nhiều hơn.


【Giá trị đau? 】
Đường Lê nghe được ba chữ này, đột nhiên như một con cá chép mà ngồi dậy.

【Chuyện gì đã xảy ra? Chân trước vừa mới đi không bao lâu, sao chân sau lại đau đến không chịu nổi? 】
Hệ thống bật bảng số,xem xét nó một lúc lâu.

Chỉ là nơi này chỉ có thể hiển thị giá trị đau đớn, đến cấp mấy cũng không thể điều tra rõ ràng.

【Xin lỗi, tôi không thể tìm ra nguyên nhân.】
【Chủ nhân, cô có muốn đi xem không? Nếu cơn đau không thể thuyên giảm, nó cũng có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc.

Tiến độ nhiệm vụ của cô cũng sẽ bị trì hoãn.


Không cần hệ thống nhắc, Đường Lê cũng sẽ đi qua.

Không chỉ vì nhiệm vụ, mà vì hiện giờ Tề Diệp là bạn trai của cô, cô không thể mặc kệ anh sống chết.

Cô nhíu mày xuống giường, mang giày và áo khoác.

Cửa chính cô cũng không đi mà trực tiếp chống một tay từ cửa sổ phòng ngủ mà phi thân ra ngoài.

Lúc này đã gần 10h tối, hơn 8h Tần Uyển đã trở về, hẳn là lúc này đã sớm nghỉ ngơi ở trong phòng.


Mặc dù vậy, Đường Lê vẫn lo lắng như lúc trước suýt bị phát hiện, vì thế cô vẫn rón rén đi qua như trước.

Cho đến khi cảm thấy đã an toàn, lúc này cô mới nhẹ nhàng gõ của sổ phòng Tề Diệp.

Sắc mặt anh tái nhợt, cô kìm nén cơn đau mà nằm trên giường, cắn môi cố gắng không phát ra những tiếng rên rỉ vì đau.

Nghe được tiếng động bên cửa sổ, cả người anh run lên, theo bản năng ngước mắt lên nhìn qua.

Người đang đứng bên ngoài không phải là ai khác, mà chính là người đã nói đêm nay sẽ không tới, Đường Lê.

Thiếu niên ngạc nhiên trong chớp mắt, vội vàng đứng dậy mở cửa sổ ra.

"Sao em lại tới đây?......Aizz"
Tề Diệp còn chưa nói hết lời, một cơn đau nhức óc truyền đến khiến anh phải giơ tay lên che một bên má.

Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Trán và chóp mũi anh thấm một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh trăng cả người nhìn qua vừa trong suốt lại yếu ớt.

Đường Lê ngẩn ra, hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Thì ra giá trị đau đớn của Tề Diệp mà hệ thống nói là do sâu răng gây ra.

Tự nhiên, cô có chút dở khóc dở cười.

"Lúc trước không phải vẫn ổn sao, tại sao đột nhiên lại bị đau?"
Cô không đi vào, chỉ nhảy lên, ngồi bên cạnh cửa sổ.

Tề Diệp đứng ở trước mặt, cô ngồi ở phía trên cao hơn anh nửa cái đầu.

Đường Lê vừa nói, còn chưa đợi Tề Diệp có phản ứng liền đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, ý bảo anh há miệng.

"Hình như còn nghiêm trọng hơn lúc trước..."
"Có phải anh lén tôi ăn vụng kẹo phải không?"
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, sau đó lắc đầu.

"......!Không, không ăn.

"
"Thật sao?"
Thiếu niên không giỏi nói dối, nhất là khi đối mặt với Đường Lê.

Khi cô hỏi vậy anh liền chột dạ.

Vành tai anh đỏ lên một chút, đuôi mắt lại bởi vì quá đau nên cũng dần ửng đỏ.

"Tôi, tôi chỉ ăn một viên.

Hôm nay hạ đường huyết, thực sự, chỉ ăn một viên."
Đường Lê híp mắt nhìn anh một lúc lâu.

Nhìn anh không giống như là đang nói dối, lúc này mới buông lỏng tay.

Làn da thiếu niên vốn đã trắng, hiện giờ bởi vì đau đớn lại càng không còn chút huyết sắc gì.

Anh mím môi mỏng, lấy tay che má, đau đến mức hô hấp có chút rối loạn.

"Cmn, nếu anh cứ tiếp tục như vậy có thể không chống đỡ được đến cuối tuần, sẽ đau chết."
"Nếu không chiều mai tan học tôi sẽ dẫn anh đi kiểm tra, cũng không bỏ tiết."
Tề Diệp muốn nhịn một chút, không chừng nhịn được qua đêm nay phỏng chừng ngày mai sẽ không đau như vậy nữa.

Nhưng anh không nghĩ tới nỗi đau này đừng nói là tiêu tan, đợt sau còn đau hơn đợt trước.

Đau đến nỗi anh không thể ngủ được.

"......!Xin lỗi, tôi đã gây rắc rối cho em một lần nữa."
"Nói cái gì vậy, tôi đối với anh cũng không phải là người ngoài.

Anh không làm phiền tôi, chẳng lẽ phiền Tống Đào?"
Đường Lê lộ ra hàm răng trắng đều, cười trêu chọc thiếu niên vài câu.

Thấy thiếu niên xấu hổ trừng mắt nhìn cô một cái, cũng không thèm để ý, giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của anh.

"Chờ chút, tôi trở về ngay."
Cũng không đợi Tề Diệp có phản ứng, Đường Lê liền nhảy xuống đất, chạy về phòng.


Tề Diệp nhìn cô đi vòng một đường, hướng về phía hậu viện.

Sau đó trèo tường vào phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm một lát gừng tới.

"Nào, ngậm vào.

Bà tôi nói khi đau răng nên ngậm gừng thái lát, hẳn là có thể kìm lại một chút."
Tề Diệp không thích gừng, mùi vị kia làm cho anh cảm thấy rất ghê tởm.

Lúc trước lúc đau như vậy, anh cũng từng có ý định đi qua phòng bếp thái vài lát để ngậm, nhưng vẫn chịu không nổi mùi vị kia.

Mí mắt anh giật giật, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó tiến lại gần há miệng ngậm lấy miếng gừng trong tay Đường Lê.

Trong một thời gian ngắn, mùi vị cay cay làm cho hốc mắt anh đỏ lên, cổ họng cũng bị sặc.

Tề Diệp chậm lại trong chốc lát, lúc này mới hơi lấy lại tinh thần lại.

"Khá hơn chút nào không?"
Đường Lê vẫn lưu ý vẻ mặt biến hóa của anh, nhìn biểu cảm của anh không biết là đau hay khó chịu làm cho chóp mũi đuôi mắt đều đỏ lên, trong lòng cô có chút sốt ruột.

"Nếu vẫn không đỡ, anh cứ nhai cả củ đi, đảm bảo hiệu quả."
Một miếng thôi anh đã chịu không nổi rồi.

Vừa nghe thấy Đường Lê muốn lấy cả củ gừng cho mình nhai, Tề Diệp suýt nữa hít thở không thông.

"Không! Không cần đâu! Tôi hơn nhiều rồi, không còn đau như trước nữa."
Đường Lê hoài nghi nhìn anh, Tề Diệp miễn cưỡng cười cười với cô, tiếp tục nói.

"Thật, chỉ là vừa rồi lát gừng kia quá cay, cho nên ngậm có chút khó chịu."
"Vậy thì tốt rồi, hữu dụng là tốt rồi." <
Cô nói xong, liếc mắt nhìn phòng Tần Uyển một cái, không nghe thấy động tĩnh gì, lúc này mới vỗ vỗ bụi bặm trên người cùng lá cỏ không cẩn thận bị dính lên trên người.

"Vậy anh đi ngủ sớm một chút, tôi cũng trở về đây."
Vừa thấy Đường Lê muốn đi, Tề Diệp không chút suy nghĩ đưa tay nắm lấy tay cô.

"A Đường..."
Tề Diệp lúc này cũng không để ý đến những lời mà Trần Điềm Điềm nói lúc trước nữa, hiện tại anh đang đau.

Lát gừng kia vô dụng, anh chỉ muốn Đường Lê ở lại cùng mình thêm một lát.

Nhưng anh lại không tìm được lý do chính đáng nào.

Tề Diệp cắn cắn môi dưới, trầm mặc một lúc lâu dưới tầm mắt nghi hoặc của cô.

"......!Tôi vẫn còn đau.

-
Đường Lê nhìn gò má có chút sưng đỏ bởi vì sâu răng, cô giơ tay lên gãi gãi hai bên má, cũng không còn cách nào khác.

Đêm khuya, phòng khám nha khoa đã đóng cửa.

Cho dù anh đáng thương cô cũng không có biện pháp nào cả.

"Hay là anh cầm củ gừng này mà nhai từ từ đi?"
Suy tư hồi lâu, Đường Lê cuối cùng lại vòng về suy nghĩ ban đầu.

"Đau răng này tôi cũng không có cách nào, tôi có thể nghĩ ra một cách như vậy..."
"Hay em thổi giúp tôi đi."
Giọng Tề Diệp rất nhẹ, bất giác nhéo nhéo đầu ngón tay cô.

Cô tròn mắt ngạc nhiên, anh ngẩng đầu chậm rãi tới gần trước mặt cô.

Hai người gần trong gang tấc, khí tức cũng mập mờ.

Đôi mắt màu trà dưới ánh trăng càng trong suốt thuần túy, anh còn nhìn rõ hình bóng phản chiếu của mình trong đôi mắt kia
Tề Diệp môi mỏng khẽ mở ra, thấy Đường Lê không kịp phản ứng, lại đỏ mặt ôn nhu mở miệng.

"Giống như khi còn bé, thổi một cái sẽ không đau."
"A Đường, em cũng thổi cho tôi đi."
"Coi như độ tiên khí, cứu một tên phàm phu tục tử như tôi một mạng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui